Giả Yêu Thành Thật

Chương 130: Không nên lấy chồng




Tần Mộ Mộ và Tống Chức cùng nhau đi tới Phó gia, mua không ít đồ, đầu tiên là vào phòng thăm Phạm Nhàn, Phó Nhiễm dặn dò má Trần buổi trưa chuẩn bị nhiều món thức ăn, lúc này mới đưa hai người trở lại phòng ngủ của mình.



Tống Chức ôm con gái của mình đi cùng, ban ngày Nam Bình còn phải đi làm.



Đứa nhỏ im lặng ngủ trên giường Phó Nhiễm, thời gian mang thai của Phó Nhiễm và Tần Mộ Mộ không khác nhau lắm, Tống Chức mang chiếc ghế ra ngồi vào chỗ trước mặt hai người.



"Tiểu Nhiễm, nhận được thiệp cưới của cậu, tớ giật mình."



"Tớ cũng



Tần Mộ Mộ không kiềm chế được.



"Cậu suy nghĩ kỹ rồi sao?"



"Ý các cậu là thế nào, tớ kết hôn còn không phải là chuyện tốt sao?"



Tần Mộ Mộ bùi ngùi tự than thở.



"Tiểu Nhiễm, chúng ta vẫn luôn hâm mộ Xèo Xèo cùng Nam Bình, tớ thì đã như vậy rồi, cũng hi vọng cậu có thể hạnh phúc, lại nói cậu cùng Lý Lận Thần quen biết nhau vẫn chưa tới hai tháng, tính tình của anh ta như thế nào cậu cũng không rõ ràng, thay vì sau khi cưới lại chia tay, không bằng suy nghĩ thật kỹ trước khi kết hôn."



Phó Nhiễm lại thấy không cần thiết.



"Mộ Mộ, tớ và cậu không giống nhau, cậu yêu Cố Lỗi nên mới có thể cho anh ta có tư cách làm tổn thương cậu."



Tống Chức lo lắng cầm mu bàn tay Phó Nhiễm.



"Nếu cậu không có tình cảm đối với Lý Lận Thần, càng không thể qua loa như vậy."



"Xèo Xèo, có bao nhiêu người không có tình cảm mà vẫn kết hôn, cậu cũng biết, muốn tớ tìm được người mà tớ nguyện ý gả cho người đó, vậy có thể là đời này tớ cũng sẽ không kết hôn rồi."



Phó Nhiễm cũng đã nói chuyện đến nước này, khuyên nhủ nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công.



"Hai người…"



Tống Chức thở dài nhìn về phía Tần Mộ Mộ.



"Còn cậu, gần đây Cố Lỗi vẫn như cũ sao?"



"Gần đây chuyện của công ty anh ấycó MR chống lưng phía sau, cũng có uy củ hơn so với trước kia, cũng thường xuyên về nhà, chỉ là trong lòng tớ mãi mãi có mọt cái gai, bởi vì là sau khi hạnh phúc bị vỡ nát, rất khó có thể gương vỡ lại lành."



Ánh mắt Tần Mộ Mộ liếc nhìn đến đứa bé nằm trên giường, gia cảnh cô vốn rất tốt, về điều kiện thì cũng đều nổi trội về mọi mặt, nhưng cuối cùng vẫn còn thua bởi tình yêu.



"Đều như vậy rồi cậu vẫn còn muốn sống chung với hắn sao?"



Tính tình Tống Chức là nóng nảy.



" Trong lúc mang thai, phụ nữ có thai là có thể đưa ra điều kiện ly hôn ."



Tần Mộ Mộ cụp tầm mắt xuống, ngắm nhìn bụng của mình.



"Vậy đứa bé của tớ phải làm sao? Sinh ra rồi lại tái giá với người khác sao? Hay là bỏ?"



Trái tim Phó Nhiễm đau xót, cũng chỉ có Tống Chức mới có thể làm được điều đó.



"Sinh ra thì tự mình mang theo là được, còn sợ không nổi đứa bé sao?"



Tần Mộ Mộ cười khổ nói.



"Nếu không, sao lại nói cậu là người hạnh phúc nhất chứ, Xèo Xèo, rất nhiều chuyện phải thực sự trải qua mới có thể biết được."



Có quá nhiều phụ nữ, bởi vì chồng lạc lối bên ngoài mà vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, hơn một nửa nguyên nhân là có đứa bé.



Tần Mộ Mộ không nghĩ tới, cô cho là hạnh phúc lại có thể cũng sẽ đụng vào tảng băng.



"Tiểu Nhiễm, cậu cùng Tam Thiếu đã là không thể nào, có lẽ kết hôn với Lý Lận Thần là do cậu đã suy nghĩ thật kỹ, đã như vậy, lại tốt hơn so với



"Hai người cũng điên cả rồi!"



Tống Chức oán hận mắng.



"Này, không có tình cảm cũng sẽ không bị thương, có thể từ nay trở đi muốn sống như thế nào? Còn có mấy chục năm nữa!"



Phó Nhiễm đứng dậy mở cửa sổ ra, gió khẽ lướt nhẹ qua mặt, mấy thập niên?



Có lẽ là dài đằng đẵng chứ?



Nếu như trong lòng có điều nhớ thương, có chút chờ đợi, cũng chỉ là ngày qua ngày mà thôi, nhưng nếu có ngày tất cả những thứ đó không còn nữa, đau khổ mấy thập niên, có lẽ sẽ thành dày vò sao?



Phó Nhiễm cũng cho là, cô sẽ như vậy qua cả đời, nhưng rất nhiều việc không dự tính trước được, cũng không phải là muốn tránh ra là có thể tránh ra.



Phó Tụng Đình thấy con gái có một nơi tốt để gả, cũng coi như trong mấy tháng này Phó gia có một chuyện tốt duy nhất.



Phó Nhiễm ở cửa hàng đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh chọn lựa đồ cho con, Lý Lận Thần gọi điện thoại cho cô sau đó cũng đi tới trung tâm mua sắm.



Hắn là một người đàn ông nên không biết chọn lựa, chỉ để ý ở bên cạnh, lúc trước Phó Nhiễm cũng đã từng mua đồ cho Tống Chức, cũng biết nên cần những thứ gì, cô mua y phục xong ra quầy tính tiền, vừa đưa thẻ tín dụng ra thì Lý Lận Thần lấy tay ngăn lại, sau đó lấy thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra đưa cho nhân viên phục vụ.



Phó Nhiễm cũng không từ chối.



Nhân viên phục vụ bỏ tất cả đồ vào trong túi cho cô, Lý Lận Thần thì cầm bút ghi địa chỉ.



"Lận Thần?"



ột giọng nữ truyền trong tai vào hai người, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái ăn mặc sành điệu đứng ở cửa hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh, Lý Lận Thần đang cầm bút trong tay bỗng ngừng lại, nhíu mày ngẩng đầu lên.



"Lận Thần!"



Cô gái nhìn thấy mặt hắn rõ ràng, càng phát ra kích động, mới định tiến lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua Phó Nhiễm, tầm mắt đặt trên bụng khẽ nhô lên của cô.



Lý Lận Thần đưa tay kéo Phó Nhiễm.



"Em xem một chút còn có cái gì cần phải mua không?"



"Không cần, hôm nào tới nữa cũng được."



Lý Lận Thần đem địa chỉ giao hàng vừa viết xong giao cho phục vụ, coi như không có ai nói.



"Cũng được, đứa nhỏ còn lâu mới ra đời đấy."



Hắn cũng không muốn đối mặt, Phó Nhiễm càng không muốn đi khuấy nước đục.



Hai người cùng nhau muốn rời đi.



Cung Nguyện lại ngăn ở cửa cũng không cho bọn họ có cơ hội rời đi, cô dang đôi tay ra.



"Lận Thần, bên ngoài nói anh thế nào anhh biết không? Đứa bé trong bụng người phụ nữ này thật sự là của anh sao? Chẳng lẽ anh muốn bị người ta cắm sừng sao?"



Cô liên tiếp lôi hết các vấn đề ra hỏi lớn tiếng, cũng không để ý những ánh mắt của người đi đường qua lại.



Sắc mặt người đàn ông tái xanh, nắm chặt tay Phó Nhiễm.



"Đứa bé có phải là của tôi hay không, không ai biết rõ ràng hơn tôi!



"Lận Thần."



Cung Nguyện định tiến lên kéo cánh tay của hắn.



"Hai chúng ta vốn là thật tốt, tại sao phải đến như ngày hôm nay chứ?"



Lý Lận Thần hất tay cô ra không chút do dự.



"Lo cho cuộc sống của cô đi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."



Hắn ôm lấy Phó Nhiễm sải bước đi về phía trước, Cung Nguyện nhanh chóng bước đuổi theo.



"Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Chúng ta cũng đã từng có đứa bé…"



Cô nắm lấy cánh tay Lý Lận Thần lần nữa.



"Anh đã nói muốn cho nó làm đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời, anh đều quên rồi sao?"



Bước chân Lý Lận Thần chậm lại, Phó Nhiễm cũng đi theo dừng lại, cô ngẩng đầu lên thấy đáy mắt người đàn ông chợt lóe lên bi thương, trái tim cô cũng đập lên mãnh liệt, thần sắc như vậy, lại cùng rất giống với Minh Thành Hữu.



Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn sang hướng Cung Nguyện, ánh mắt dần dần rơi xuống cái bụng bằng phẳng của cô.



Lý Lận Thần chợt vung tay một cái, động tác hung ác, thiếu chút nữa làm Cung Nguyện ngã nhào.



"Chớ nói đứa bé kia với tôi!"



Phó Nhiễm khẽ kinh ngạc, từ khi cô ở gần Lý Lận Thần đến bây giờ chưa từng thấy bộ dạng tức giận của hắn, chớ nói chi là nổi giận như vậy, ánh mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, Cung Nguyện đứng im tại chỗ không dám c



"Lận Thần? Anh thật sự không hề yêu em nữa sao?"



"Yêu? Chuyện cười!"



Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đầy châm chọc.



"Một đêm kia, cô còn xứng để nói chữ này với tôi sao?"



"Đến nay anh vẫn canh cánh trong lòng như vậy sao?"



Cung Nguyện đi lên trước, dù sao đám người ồn ào, hơn nữa thân phận của họ rất đặc biệt, cô đứng lại ở trước mặt Lý Lận Thần, hoàn toàn không coi Phó Nhiễm có ở trong tầm mắt.



"Em làm mất con của chúng ta, nỗi đau lúc ấy em không thể sánh với anh sao?"



Lý Lận Thần nhíu mày, ánh mắt đau thương, nhắm mắt lại rồi sau đó mở ra, hắn nắm chặt tay Phó Nhiễm.



"Chúng ta đi."



Cung Nguyện đuổi chạy theo mấy bước, Lý Lận Thần đi rất nhanh, bước chân theo không kịp, liền có chút cà thọt, Phó Nhiễm quay lại đằng sau nhìn thấy Cung Nguyện đứng im tại chỗ, có thể cũng là bị bộ dáng này của hắn có tác động đến, không đành lòng dây dưa nữa.



Bên cạnh có người chỉ trỏ, Phó Nhiễm đưa tay cầm cổ tay Lý Lận Thần.



"Cô ấy không theo tới đây nữa, không sao rồi."



Lý Lận Thần nghe vậy, lúc này mới đi chậm lại. Hai người đi tới bãi đậu xe, Phó Nhiễm ngồi vào chỗ phía sau, phát hiện ra Lý Lận Thần cũng không phát động động cơ ngay, hắn giống như rất mệt mỏi áp mặt đè ở trên tay lái.



Phó Nhiễm cũng không hỏi nhiều, ban đầu hai người đã nói với nhau, sẽ không hỏi về chuyện riêng của hai người



Lý Lận Thần cảm thấy trong ngực bị dồn nén cực kỳ khó chịu, một hồi lâu sau, Phó Nhiễm nghe được giọng nói trầm trầm truyền đến qua khuỷu tay.



"Tôi và Cung Nguyện vốn là cũng đã nói đến chuyện kết hôn.’’



Hắn ngồi người thẳng dậy, quay sang hướng thành ghế.



"Khi đó nên coi là tuổi trẻ ngông cuồng đi, thích đua xe, thích cảm giác mạo hiểm cùng trò chơi tốc độ. Mỗi lần đua xe ở trên núi, Cung Nguyện cũng sẽ ngồi ở chỗ cạnh tài xế với tôi, một đêm kia, cũng không là ngoại lệ."



Phó Nhiễm vểnh tai lắng nghe, hắn cố gắng giữ thăng bằng giọng nói của mình tiếp tục nói, nhưng trong không khí đã có mùi máu tươi tràn ra ngoài.



"Bởi vì tôi nóng lòng về đích trước, lại thích mạo hiểm, thời điểm đi qua đường rẽ không có xử lý tốt, thời điểm xe bị lật có thể nói là quá chóng vánh nên không kịp chuẩn bị, tôi chỉ nhớ là sau đó chân của mình bị mắc kẹt rất đau, trong lúc mông lung thấy có người mở cửa xe ghế lái phụ ra, sau khi Cung Nguyện bị kéo ra ngoài lập tức bị một người nào đó lôi lên xe, ngay cả người đó là ai tôi đều không nhìn thấy rõ. Tiểu Nhiễm, có thể em sẽ không biết loại tuyệt vọng đó, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, bị mắc kẹt ở bên trong xe không thể động đậy, chính là đangchờ chết."



Không có gì có thể so với được chuyện mở to mắt thấy chính bản thân mình phải chết.



"Có thể, trong lúc ấy cô ấy có khổ tâm trong lòng, anh đã hỏi sao?"



"Khi đó chúng tôi cũng không biết cô ấy có đứa bé, lúc cô ấy bị kéo ra ngoài thì toàn thân là máu, chỉ biết là rất đau, theo nàng sau lại theo như lời, nói cho là muốn chết, người cứu cô ấy lại là một người có cảm tình với cô ấy, hướng về phía cô ấy nói vài lời như có thể nội tạng bị tổn thương nên nguy hiểm đến sinh mạng, cô ấy lại bị dọa không chịu nổi."



Lý Lận Thần nói đến đây, giống như là đang nói một tới một chuyện cười bỗng bật cười.



"Em đã từng nghe qua một câu chuyện cười như vậy sao?"



Phó Nhiễm có thể cảm nhận được tâm trạng của Lý Lận Thần khi đó, cô nhớ tới lúc cô rút tay rời đi, đối với Minh Thành Hữu mà nói, nỗi đau này sợ rằng không thể kém hơn so với Lý Lận Thần?



"Nếu không phải là một người đua xe cùng phát hiện, có thể tôi đã chết ở trên con đường kia bởi vì mất máu quá nhiều, cô ấy nói là sau đó cô ấy có gọi điện thoại cấp cứu, sau khi từ bệnh viện đi ra ngoài cũng chạy tới hiện trường, nhưng những này đối với tôi mà nói, còn ý nghĩa gì chứ?"



Lý Lận Thần khẽ ngảng đầu nhìn về nơi xa.



"Tôi biết rất rõ, giữa tôi và cô ấy đúng không có khả năng quay lại."



Hốc mắt Phó Nhiễm có chút ướt át, cô quay lưng lại lau khóe mắt.



"Thật ra thì, thử buông tay không tốt sao?"



"Có một số việc có thể buông sao?"



Ánh mắt Lý Lận Thần quay sang cô, Phó Nhiễm nghe vậy, không hề nói tiếng nào nữa, giống như là cô cùng Minh Thành Hữu, không phải là không muốn, mà là không có hơi sức để quay lại bên nhau.



Thời gian cử hành hôn lễ, càng ngày càng gần.



Bệnh tình của Minh Thành Hữu không có chuyển biến xấu, nhưng cũng không thấy được khởi sắc, trừ vận động mạnh ở bên ngoài, có lúc anh sẽ ra ngoài, dù sao lúc trước cũng là người thích náo nhiệt, nhưng tự mình thì không hề lái xe nữa, đi đâu đều có tài xế đi theo.



Phó Nhiễm ngồi ở bên trong xe, sau một lát yên tĩnh, Lý Lận Thần mới nhẹ nhàng nói.



"Thật ngại."



"Không có việc gì."



"Mới vừa rồi đi vội quá nên nghĩ đến còn có chút đồ chưa mua, chúng ta quay lại đi."



Phó Nhiễm gật đầu.



"Vừa đúng lúc đói bụng rồi, trong trung tâm có nhà hàng, đi vào lấp đầy bụng đã."



Lý Lận Thần xuống xe trước, đi tới bên kia mở cửa xe cho Phó Nhiễm.



Minh Thành Hữu chọn không ít đồ ở trong tiệm, cũng không biết đứa bé là con trai hay con gái, anh cũng mua hai phần, nhân viên phục vụ gặp được khách hàng lớn như vậy tất nhiên là rất nhiệt tình, hận không thể đem tất cả đồ trong tiệm giới thiệu cho anh.



Lúc ghi địa chỉ giao hàng thì Minh Thành Hữu tiện tay viết địa chỉ của Phó gia.



Nhân viên phục liếc nhìn.



"Hôm nay có người mua rất nhiều đồ, mới vừa rồi cũng có người ghi địa chỉ này."



Minh Thành Hữu liền giật mình.




"Chuyện khi nào vậy?"



"Khỏang nửa giờ trước đi, còn có có một phụ nữ đến náo loạn, lôi kéo tay người đàn ông kia cũng không nhìn một chút có người phụ nữ có thai ở đây, làm ầm ĩ một hồi lâu mới rời đi."



Minh Thành Hữu nắm chặt cây bút trong tay, sắc mặt tái nhợt, anh không nói tiếng nào quẹt thẻ xong sau đó rời đi.



Anh phái người cố ý điều tra thông tin về Lý Lận Thần, vài năm gần đây không có qua lại mật thiết với cô gái nào, trong đời sống riêng cũng không tồi, làm sao có thể sẽ có chuyện náo loạn xuất hiện giữa đám đông



Minh Thành Hữu bước lên phía trước chẳng có mục đích, anh bước lên thang máy chuẩn bị đi tới lầu hai khu trung tâm.



Trên chiếc thang máy bên kia, từng chiếc xe chở hàng đang do một nhân viên của khu trung tâm theo thang máy đẩy lên phía trên, các màu sắc đan xen lẫn nhau tạo thành hàng dài, ánh mắt Minh Thành Hữu quay lại nhìn, đột nhiên thấy Lý Lận Thần và Phó Nhiễm đi tới từ nơi không xa lắm.



Trong tay Phó Nhiễm cầm chiếc túi, hai người đi tới hướng cửa thang máy.



Nhân viên phía dưới lớn tiếng nhắc nhở.



"Coi chừng, làm phiền mọi người phía trước tránh ra giùm."



Phó Nhiễm cúi đầu đi, bộ dạng Lý Lận Thần cũng là đầy tâm sự, hơn nữa bên cạnh là một cửa hàng băng đĩa mở âm thanh đinh tai nhức óc, cũng không có ai chú ý tới hàng xe đang đi tới.



Trong lòng Minh Thành Hữu như lửa đốt, anh bước lên trước, đưa tay xô đẩy mấy người đứng ở trước mặt, nơi lồng ngực truyền đến tiếng va chạm nặng nề, thấy chiếc xe đẩy trước mặt sẽ đâm vào đám người, Phó Nhiễm đứng ở phía dưới, lúc muốn tránh ra nhưng lại do đứng ở chỗ chật chội không có chỗ có thể trốn.



Lý Lận Thần cũng có phản ứng, nhưng đã quá muộn, Phó Nhiễm đưa hai tay ôm lấy bụng theo bản năng, bất ngờ phía sau có một lực mạnh, cánh tay Minh Thành Hữu ôm chặt thắt lưng Phó Nhiễm, ôm lấy cô hướng ra phía sau lưng.



Chừng mười met, toàn bộ xe đẩy được đẩy lên lầu hai, một nhân viên tuổi trung niên hùng hùng hổ hổ nói.



"Không có mắt hay không nghe thấy vậy? Nếu là thật sự bị đụng thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy."



Phó Nhiễm vẫn còn thấy sợ hãi, chợt cảm thấy bụng giống như là đang co thắt, cô chưa nhìn thấy rõ người ôm cô và kéo cô ra, đột nhiên người đó buông ra, Minh Thành Hữu bước lên phía trước, một cước đá vào những chiếc xe đẩy kia, bởi vì nềntrơn trượt, xe lao ra ngoài thật xa.



Nhân viên ngẩn ra.



Minh Thành Hữu đưa ngón tay chỉ ông ta nói.



"Nói lại một lần những lời vừa rồi cho tôi?"



Phó Nhiễm đang thất thần sau đó vội vàng bước theo lên phía trước, cô không chút nghĩ ngợi ôm lấy cánh tay Minh Thành Hữu.



"Anh đừng như vậy, em không sao."



Sắc mặt anh dọa người, có thể thấy nơi lòng ngực phập phồng kịch liệt, lúc này Phó Nhiễm mới chú ý tới mu bàn tay Minh Thành Hữu có một vết thương, sưng lên lớn bằng chiếc đũa, vẫn còn đang rướm máu.



Phó Nhiễm vội ngăn lại trước mặt Minh Thành Hữu, cô quay đầu lại hướng nhân viên kia quát.



"Còn không mau đi, đứng ở nơi này làm cái gì?"



Lý Lận Thần nhìn bộ dạng cô như hồn bay phách lạc, Phó Nhiễm như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên trông thấy.



Đợi sau khi nhân viên rời đi, Phó Nhiễm mới buông tay ra.



Minh Thành Hữu cảm thấy đau, cúi đầu nhìn vết thương của mình, khẽ nâng tầm mắt sau đó nhìn về Phó Nhiễm .



"Không sao chứ?"



Phó Nhiễm lắc đầu.



"Không có việc gì."



Minh Thành Hữu không có nói chuyện cùng Phó Nhiễm nữa, thu hồi ánh mắt nhìn cô sau đó liếc sang Lý Lận Thần, trong mắt đã nhiều lo lắng không xua đi được.



"Anh chăm sóc cô ấy thế nào vậy, tại sao lại để cho chuyện như vậy xảy ra?"



Giọng nói mang theo chất vấn ngang ngạnh, Lý Lận Thần nhíu chặt chân mày.



Phó Nhiễm vội vàng tiến lên.



"Anh làm gì vậy?"



Không phải nói được, đều muốn quên nhau đi sao?



Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn thẳng với ánh mắt của Lý Lận Thần.



"Dù là không yêu, ít nhất anh cũng phải đặt cô ấy ở trong lòng."



"Đây là phương thức tôi và cô ấy ở bên nhau, còn chưa tới lượt anh để ý tới."



Lý Lận Thần không thấy sợ hãi chút nào.



"Nếu anh đau lòng, cần gì phải để cho cô ấy gả cho người khác? Những việc đã làm lúc trướcở hôn lễ kia, hận không thể để toàn thế giới cũng biết được, Minh Thành Hữu, câu nói này nên tự nói trước đối với một mình anh đi."




Đôi môi Minh Thành Hữu hiện ra màu tím đen không bình thường, Phó Nhiễm đứng ở giữa hai người.



"Đừng nói nữa."



" Phó Nhiễm."



Bóng dáng cao lớn của Minh Thành Hữu đứng ngăn ở cửa thang máy.



"Hủy bỏ hôn ước cùng hắn ta đi."



"Anh cho rằng kết hôn là trò



Phó Nhiễm bật thốt lên.



"Hắn ta đối với em như thế nào em không nhận ra được sao?"



Minh Thành Hữu đưa tay kéo Phó Nhiễm ra sau lưng.



"Tìm người khác một lần nữa, nếu tốt hơn so với hắn."



Lời nói này lọt vào trong tai người khác có thể sẽ cảm thấy buồn cười, Phó Nhiễm lại khó nén nổi chua xót trong lòng, ánh mắt nhìn ra ngoài mông lung.



"Minh Thành Hữu, anh có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người sao? Anh có thể bảo đảm sẽ có người vĩnh viễn đối xử tốt với em sao?"



Cũng phải, dù là anh có lo lắng nhiều hơn nữa, nhưng không thể dõi theo cô, nói không chừng là sau này, coi như là cô thật sự đổi người khác, cô lại mang theo đứa bé, ai có thể thật lòng đối với cô?



Minh Thành Hữu nhìn sắc mặt của mình qua tủ kính đã gần như trắng bệch, Lý Lận Thần đi tới bên cạnh anh.



"Như thế nào, phải đưa cô ấy về sao?"



Minh Thành Hữu cảm giác nghẹn ở trong cổ.



"Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy sao?"



Giọng nói của Lý Lận Thần bình thản.



"Có thể."



Hắn đi tới nắm tay Phó Nhiễm.



"Đi thôi, còn phải đi tới tiệm áo cưới."



Minh Thành Hữu xoay người nhìn đi về phía h cửa thang máy, bàn tay để xuôi ở bên người nắm chặt lại, anh cho là Phó Nhiễm hạnh phúc, mình mới có thể yên tâm ra đi, nhưng anh lại quên, rốt cuộc thì hạnh phúc là cái gì?



Minh Thành Hữu giống như đứng ở giữa ngã rẽ, lưỡng lự không đi.



Lại có do dự.



Lúc thang máy hạ xuống Lý Lận Thần liếc nhìn thần sắc Phó Nhiễm.



"Giữa hai người cũng từng có chuyện."



"Đúng vậy."



Phó Nhiễm cúi đầu, cố nén chua xót sắp chảy ra trong mắt.



"Nhưng toàn bộ đã kết thúc."



"Có kết thúc hay không cũng không thể do em nói là làm được."



Lý Lận Thần dựa người vào hướng thang máy, Phó Nhiễm không quay đầu lại nhìn, thang máy hạ xuống hoàn toàn thì người đàn ông cố ý nhắc nhở cô chú ý dưới chân.



Lý Lận Thần dắt tay Phó Nhiễm, quay đầu lại nhìn chỗ Minh Thành Hữu đang đứng.



"Bây giờ em có hối hận vẫn còn kịp."



Phó Nhiễm cũng đi về phía trước không quay đầu lại.



"Bây giờ anh hối hận, cũng còn kịp."



Giữa cô và Minh Thành Hữu, nhưng làm sao còn có thể hối hận?



Một bóng người dừng chân ở trước tủ kính, thu hồi ánh mắt nhìn Lý Lận Thần đi xa dần, Cung Nguyện đi giày cao gót đi tới.



"Tam Thiếu?"



Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng nhìn về phía Cung Nguyện, cũng không có ấn tượng đối với người này, cho là người phụ nữ nào đó ăn no rửng mỡ đến gần, sắc mặt anh lạnh nhạt.



"Tránh ra."



Nụ cười trên gương mặt Cung Nguyện cứng đờ, có vẻ rất lúng túng.



"Anh là Tam Thiếu chứ?"



Minh Thành Hữu nhìn cô chằm chằm không mở miệng.



Cung Nguyện càng cảm thấy không còn mặt mũi, Minh Thành Hữu xoay người định đi.



Cô gái đuổi theo sát phía sau.



"Tam Thiếu!"



Minh Thành Hữu nói cũng không quay đầu lại.



"Ai cũng đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô!"



Cung Nguyện đi theo anh bước vào khu trung tâm mua sắm.



"Tôi là bạn gái của Lý Lận Thần, chuyện của hắn tôi là người biết rõ ràng nhất!"



Quả nhiên, cô nhìn thấy bước chân Minh Thành Hữu dừng lại.



Cung Nguyện tiến lên trước.



"Mời tôi uống một ly cà phê chứ?"



Trong quán cà phê yên tĩnh tràn đầy lãng mạn, Minh Thành Hữu vắt chéo chân, gương mặt tuấn tú lộ ra khí chất cao ngạo bẩm s thần sắc anh lạnh lùng nhìn Cung Nguyện phía đối diện chằm chằm.



"Có gì mau nói đi."



Cung Nguyện uống cà phê, nói cũng không nhanh không chậm.



"Tam Thiếu, bên ngoài và tất cả các tờ báo đều là tin tức về hai người bọn họ, anh thật sự có thể vẫn bình thản như vậy?"



Minh Thành Hữu cũng không thích nói về chuyện này.



"Tôi bình thản hay không được bình thản thì mắc mớ gì tới cô? Nếu cô thiếu kiên nhẫn như vậy, sao cũng không thấy làm cô tức chết?"



Cung Nguyện tức giận cả khuôn mặt đỏ bừng, một hồi lâu lại thở dài.



"Tam Thiếu, đứa bé trong bụng Phó Nhiễm là của anh chứ?"



Minh Thành Hữu đang bưng chén cà phê lên bỗng dừng lại, sau đó lại nặng nề đặt trở lại, chất lỏng màu nâu nhạt bắn ra tới mu bàn tay, Cung Nguyện vội vàng mở miệng.



"Tôi không có ý gì khác, chỉ là bên ngoài đều lan truyền, tôi tìm anh không vì chuyện gì khác, là muốn cho anh biết Lý Lận Thần là một người như thế nào."



Minh Thành Hữu khoanh hai tay ở trước ngực, chờ cô nói chuyện tiếp.



Khóe mắt Cung Nguyện ươn ướt, lấy khăn giấy trong túi xách ra lau khóe mắt, Minh Thành Hữu nhìn có chút không kiên nhẫn. Anh bưng chén cà phê lên lần nữa.



"Thật ra thì, tôi đã từng mang thai đứa bé của Lận Thần."



Minh Thành Hữu tầm mắt liếc nhìn người phụ nữ hướng đối diện, đôi mắt Cung Nguyện đỏ bừng.



"Tam Thiếu, chuyện xảy ra vừa rồi ở trước thang máy tôi đều nhìn thấy, thật ra là cũng không phải là còn muốn cứu vãn điều gì nữa, chỉ là tôi không cam lòng, anh biết đứa nhỏ của chúng tôi bị mất đi như thế nào không?"



Minh Thành Hữu nghe được hai chữ mất đi, bàn tay cầm chén cà phê chợt siết chặt.



Cung Nguyện khóc thút thít.



"Trước kia Lận Thần thích ăn chơi tiệc tùng, chúng tôi vốn là rất đẹp đôi, hai bên gia đình cũng đồng ý chuyện của chúng tôi, nhưng thời điểm đua xe lần thứ nhất đã xảy ra chuyện, lúc ấy tôi bị mắc kẹt ở bên trong xe không ra được, hắn lại có thể vứt bỏ tôi cùng đứa bé không để ý tới, khi tôi thật vất vả mới được đưa đến bệnh viện, đứa bé cứ như vậy mà mất đi, anh biết lúc ấy tôi có đau khổ không? Mặc dù hắn cũng bị thương ở chân, nhưng so với chuyện của tôi lại được coi là cái gì? Sau đó, hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu tôi, mỗi lần ông cụ của Lý gia nhìn thấy tôi đều giống như nhìn thấy kẻ thù vậy."



Một ngụm cà phê mắc nghẹn ở nơi cổ họng Minh Thành Hữu, cảm thấy vô cùng khổ sở.



"Tại sao cô nghĩ đến chuyện muốn nói những điều này với tôi?"



Cung Nguyện dựa vào bên trong thành ghế, nghiêng mặt nhìn sang hướng ngoài cửa sổ.



"Bởi vì các người đều không hiểu rõ hắn là người như thế nào, ngay cả giọt máu của mình mà hắn cũng có thể độc ác vứt bỏ mặc cho nó biến mất, Tam Thiếu, nếu đứa bé trong bụng Phó Nhiễm không phải là của hắn, anh còn có thể trông cậy vào chuyện hắn ta thật lòng với đứa bé sao?"



Khóe miệng Cung Nguyện nhếch lên một nụ cười lạnh.



"Sợ rằng, đến lúc đó bị phá hủy như thế nào còn không biết, ai có thể ngăn cản đây? Nói không chừng…"



Bàn tay cô đè lên bụng của mình.



"Ngay cả kết cục giống như đứa bé của tôi cũng không bằng



Minh Thành Hữu cảm thấy nơi cổ họng chợt toát ra một mùi vị tanh, trong nháy mắt có cảm giác trời đất như sụp đổ.