Giả Yêu Thành Thật

Chương 129: Đưa áo cưới cho cô, để cô gả cho người khác




“ Tiểu Nhiễm.”



Trong cơn hoảng hốt chợt có người gọi tên cô, gần đây Phó Nhiễm luôn mất hồn. Có thể trong lòng có quá nhiều tâm sự, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, người ngồi ngoài thấy cô nhìn ra, liền kêu lên.



“ Tiểu Nhiễm.”



Có thể xác định được một điều, không phải là Minh Thành Hữu kêu cô.



Bởi vì từ lúc bắt đầu, anh chỉ kêu Hữu Nhiễm (Cấu Kết) hay cả tên lẫn họ của cô.



Cô nhìn ra xa, thấy rõ người đối diện là ai.



Lý Lận Thần, năm nay 29 tuổi, là con của một người bạn của Phó Tụng Đình. Diện mạo và gia cảnh tốt, chỉ có khuyết điểm duy nhất chính là tuổi trẻ ngông cuồng, ham mê tốc độ, trong một lần đua xe suýt chết. Hiện tại đi đứng có một ít trở ngại, đó là chân phải hơi thọt một tý, nhưng nếu không chú ý sẽ không hề phát hiện ra.



Dựa vào gia cảnh của gia đình, dĩ nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng từ sau khi Lý công tử bị tai nạn, tính tình liền thay đổi, không còn gây chuyện rắc rối nữa, chăm chú làm việc. Trong công ty, trước mặt mọi người đều gọi là Lý công tử, nhưng sau lưng lại gọi anh là: “Thằng què Lý gia.”



Gần đây có một tin tức làm chấn động cả Nghênh An Thị, đó là tin tức Lý gia và Phó gia sắp trở thành thông gia với nhau.



Nghe nói mang thai rồi cưới, bởi vì bụng Phó Nhiễm đã to lên rồi, không thể giấu diếm được nữa.



Cũng có một vài nhà báo hỏi rằng, ngày Minh Thành Hữu và Vưu Ứng Nhụy kết hôn, Phó Nhiễm trốn tránh một cách thảm hại, vậy cô và Lý Lận Thần quen biết khi nào?



Vấn đề này, cũng thật khó giải đáp.



Còn có người bạo gan suy đoán rằng, có thể đó là con của Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu.



Dĩ nhiên, điều này cũng không chắc lắm.



PHó Nhiễm khoác một cái áo len mỏng, Lý Lận Thần gắp một con tôm bỏô, nói: “ Nên đặt áo cưới trước, em có yêu cầu gì về kiểu dáng và phụ kiện không?”



Phó Nhiễm gắp con tôm bỏ cho vào miệng, bỗng dưng ngừng lại, lúc này cô mới nghĩ tới ai là người đã gắp cho cô con tôm này.



“ Đơn giản và thoải mái là được.”



Cô thuận miệng đáp.



Lý Lận Thần gật đầu, cũng đồng ý với ý kiến của Phó Nhiễm.



Bọn họ mới quen biết mới một tháng thôi, nhưng trong mắt người ngoài tình cảm của họ vô cùng tốt. Thật ra, hai người không ai yêu ai cả, dù sao kết hôn cũng không nhất thiết cả hai phải yêu nhau.



Đối với Phó Nhiễm, Lý Lận Thần có thể chấp nhận đứa bé, thế là được rồi.



Còn đối với Lý Lận Thần, Phó gia với Lý gia cũng coi như môn đăng hộ đối, cô không chê cười chân anh, thế cũng đủ rồi.



Tại tập đoàn Hào Khôn.



La Văn Anh đang lấy cảm hứng làm việc, từ khi Minh Thành Hữu xảy ra chuyện, công ty bớt áp lực hơn, nhưng công việc lại rất nhiều.



Cử phòng làm việc bị đẩy ra, Minh Tranh tiêu sái đi vào.



La Văn Anh thấy người đến mà không gõ cửa, nhăn mày lại, ngước mặt lên nhìn, thấy Minh Tranh đi vào, cô vội vàng cúi đầu xuống.



Minh Tranh ngồi đối diện cô, hỏi.



“ Eve, gần đây em đang trốn tránh tôi phải không?”



La Văn Anh dồn toàn bộ sự chú ý lên tập



“ Có à?”



“ Trong đầu em đang nghĩ gì thế?”



La Văn Anh ngẩng đầu lên, mắt chạm tới ánh mắt lạnh lung của anh, không khí chợt ngưng đọng lại, dù sao trong này chỉ có hai người, tai cô ửng đỏ lên



“ Ở công ty, đương nhiên nghĩ tới công việc rồi.”



“ Một đêm kia?”



“Cái gì?”



La Văn Anh vội vàng ngắt lời, trợn to mắt lên nói



“ Không phải đã nói coi như không có chuyện gì sao?”



“ Em biết tôi đang nói tới đêm nào à?”



Minh Tranh học tập cô, giả bộ ngu ngốc.



Mỗi ngày, La Văn Anh cảm thấy tim mình như treo ngược lên, nghĩ kĩ một chút, không biết ngày ấy cô đã uống bao nhiêu rượu mà đến mức có thể làm ra chuyện động trời như thế.



“ Lão đại, hai người yêu nhau đến với nhau là tự nguyện, đêm ấy có thể coi là một thời điểm tốt, nhưng cũng không thể chứng minh được gì, tôi lại không muốn lợi dụng người khác đang gặp khó khăn mà làm loạn, anh đừng nghĩ nghiều làm gì.”



Minh Tranh cầm lấy cây bút trên bàn, xoay xoay, nói.



“ Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là tôi, chúng ta đều là lần đầu tiên, chúng ta



Cửa bất ngờ bị mở ra, Tiểu Chu bước vào, trên tay cầm hộp cơm, giơ lên rồi bỗng ngừng lại. Thật xui xẻo cho cô, lại lựa chọn đúng lúc quan trọng bước vào, nghe hết tất cả.



Cô lúng túng đứng chôn chân tại cửa, bởi vì cô và La Văn Anh có quan hệ tốt, nên cô đi vào mà không hề gõ cửa.



“ Eve, cái đó…cái đó…tôi mua cơm trưa rồi nè.”



La Văn Anh chống tay lên trán, tình huống này nên để cho Minh Tranh đối mặt là tốt nhất.



“ Ai cho cô không gõ cửa mà đi vào?”



Sắc mặt Minh Tranh tái xanh, làm Tiểu Chu sợ hãi, bật thốt lên.



“Ông chủ, tôi không nghĩ ngài có ở trong này”.



Càng không thể nào nghĩ mình có thể nghe được cái tin động trời kia.



“ Đi ra ngoài.”



Tiểu Chu vội vàng xoay người, suy nghĩ gì đó liền quay lại.



“ Cơm?”



Thôi xong, câu tiếp theo cô vội nuốt ngược trở lại, không chần chừ nữa, quay đầu chạy mất.



Trên gương mặt La Văn Anh ửng đỏ.



“ Đúng rồi, bác gái dạo này thế nào rồi?”



Minh Tranh nghe thế, liền thay đổi sắc mặt



“ Không tốt.”



Hai người đang nói chuyện, bất chợt điện thoại trên bàn La Văn Anh vang lên.



Cô vội nhấc máy, sắc mặt chuyển sang nghiêm túc, vừa nói vừa nhìn Minh Tranh.



“ Đúng, đúng rồi, có người muốn gặp anh, bây giờ đang ở phòng khách.”



Người này là ai, không cần nghĩ Minh Tranh cũng có thể đoán ra được.



“ Không gặp.”



Anh lạnh lùng nói



La Văn Anh phân phó mấy câu trong điện thoại, sau đó nói lại với anh.



“ Nếu anh không chịu gặp, bà ấy sẽ đợi ở đây cho tới khi nào gặp anh thì thôi”



Anh đứng lên, đẩy ghế bước ra ngoài.



Đến cửa, anh nói.



“ Kêu người dẫn bà ấy tới phòng làm việc của tôi.”





Anh ngả người vào ghế, mắt nhìn xa xăm, lúc Lý Vận Linh đi vào, chỉ thấy bóng lưng của anh.



MinhTranh không xoay người lại, một lát sau mới nói.



“ Tìm tôi có chuyện gì?”



Lý Vận Linh đứng trong phòng làm việc to lớn, phòng làm việc này đối với bà cũng không xa lạ gì. Lúc đọc di chúc của à rất tức giận, lại không hề biết rằng sự thật lại như thế này.



“ Minh Tranh.’’



Lý Vận Linh xuống giọng, nói nhỏ nhẹ, thật khác với giọng điệu chán ghét khi xưa.



Minh Tranh không tiếp lời, đợi bà nói tiếp.



Anh cũng không thèm quay lại nhìn bà lấy một cái.



Lý Vận Linh đứng một hồi lâu, rồi bước tới, vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Minh Tranh. Anh đang ngồi vắt chéo chân, mắt nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh.



“ Minh Tranh.” Nói cho cùng, dù sao cũng máu mủ tình thâm, trước kia đều tìm cách đối chọi với anh, giờ đây trong lòng bà rất khó chịu.



Thu hồi tầm mắt lại, ngước nhìn Lý Vận Linh, hỏi: “ Tìm tôi có việc gì?”



“Gần đây không thấy con, mẹ muốn…”



“Tôi rất bận.”



Minh Tranh ngắt lời bà.



“Minh Tranh, về với mẹ đi. Trước kia là mẹ không đúng, về sau mẹ nhất định bồi thường cho con.”



“ Mẹ?”



Minh Tranh cười khẩy.



“ Chuyện này nghe thật nực cười?”



“ Trong lòng con oán trách mẹ, mẹ trước kia mẹ sai rồi!”



Lý Vận Linh cúi đầu nhận lỗi, từ trước tới giờ bà đều vì con, vì bảo vệ con nên bà bất chấp tất cả.



Chỉ có điều những thứ này cũng không thẻ làm Minh Tranh cảm động, hai tay anh chống lên tay cầm, đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ trước mặt Lý Vận Linh, ánh mặt trời đã bị che khuất đi.



“ Bà nói tôi là con trai của bà? Vậy Thành Hữu là gì?”



Mũi Lý Vận Linh đau xót, Thành Hữu hiện giờ đang bệnh nặng, bà không thẻ nghĩ gì nhiều. Nhưng nếu Thành Hữu khỏe lại, bà cũng không có cách nào xa lánh nó được. Dù sao cũng là đứa con bà nuôi nấng hai mấy năm, coi nó như con ruột, kêu bà chán ghét nó, bà thật không làm được.




“ Hai đứa đều là con của mẹ.”



“Hừ.” Minh Tranh hừ lạnh.



“ Bây giờ, nó không phải là con riêng nữa à?”



Lý Vận Linh bị mấy chữ này nói trúng tim đen.



“ Minh Tranh, đừng như vậy.’’



Khóe miệng nhếch lên, anh cười lạnh lẽo, Minh Tranh xoay người đến bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác không thật.



“ Bây giờ bà định nhận tôi là con ruột bà ư?”



Lý Vận Linh gật đầu, sắc mặt mang theo sự hi vọng.



“ Minh Tranh, về sau chúng ta có thể là người một nhà



“ Tôi có điều kiện.”



Anh đưa lưng về phía bà, không nhịn được ngắt lời của bà.



Lý Vận Linh bước tới, đứng sau lưng anh nói.



“ Điều kiện gì, con cứ nói?”



Minh Tranh dừng lại, anh xoay người, lộ ra một khuôn mặt băng giá. Lý Vận Linh trước kia vẫn luôn cảm thấy Minh Tranh rất thâm sâu, bây giờ nghĩ lại, chắc đây là cách anh tự chọn để bảo vệ mình mà thôi.



“ Bà công bố với bên ngoài, thừa nhận thân phận của tôi, hơn nữa phải nói rõ rang, Thành Hữu mới chính thức là con riêng.”



Lý Vận Linh trợn tròn hai mắt, theo bản năng lắc lắc đầu.



“ Hiện giờ Thành Hữu bệnh nặng như thế, không thể chịu đựng được kích động. Đợi sau này, có cơ hội mẹ nhất định sẽ làm rõ ràng chuyện này.”



Minh Tranh đã dự đoán được kết quả, mà anh cũng không muốn có quan hệ với Lý Vận Linh, điều kiện thế, chỉ là anh đang dò xét bà mà thôi.



“ Nói cho cùng, bà vẫn lựa chọn bảo vệ nó.”



Ánh mắt Minh Tranh ảm đạm, giọng nói có chút buồn.



“ Nếu bà muốn tôi tiếp tục mang tiếng xấu này, cũng nên diễn cho tốt, nếu không người ngoài sẽ không tin đâu.”



Môi bà mấp máy, Minh Tranh mở to đôi mắt lạnh lùng, bước về phía cửa sổ



Lý Vận Linh không thể được nữa, Minh Tranh hận bà không phải chỉ ngày một ngày hai.



Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Minh Tranh điều chỉnh lại tâm trạng nói.



“ Bà về đi, để người khác nhìn thấy là không tốt.”



Cho đến khi ra khỏi phòng làm việc, Lý Vận Linh mới ý thức được, trước đây bà đã tìm cách ngăn cản Minh Tranh và Triệu Lan gặp nhau, điều này thật tàn nhẫn.



Trước khi đến bà đã nghĩ đến kết quả, nhưng vẫn muốn đến đây.



Minh Tranh đứng trước cửa sổ, đứng im bất động, điện thoại trên bàn reo vang, nhưng anh không nhấc máy.



Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa lần nữa,thấy bên trong im lặng, người ngoài cửa đột nhiên đẩy cửa ra rồi bước vào.



La Văn Anh đi tới sau lưng Minh Tranh.



“ Tưởng anh có chuyện gì? Sao không nghe điện thoại?”



Minh Tranh nghiêng người sang nhìn cô, hỏi.



“ Ăn cơm chưa?”



“Tiểu Chu bị anh dọa cho chạy mất, mang luôn phần cơm của tôi đi rồi.”



Minh Tranh khẽ cười, nói.



“ Tiểu Chu thật giống nhau.”



“Này, nói xấu sau lưng người khác là không tốt nha.”



“i.” Minh Tranh buông hai tay đang vòng trước ngực ra.



“ Đi ăn cơm với anh.”



Phó Nhiễm buông đũa xuống, đưa tay cầm lấy khăn giấy Lý Lận Thần đưa tới, tính tiền xong, Lý Lận Thần mua gì đó rồi mới trở lại.



Hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng, Lý Lận Thần nắm tay cô đi dạo, thỉnh thoảng họ lại ghé tai nói nhỏ với nhau. Nhưng cung quá thân mật, tất cả rất bình thường, chỉ có mình cô biết, anh nắm tay cô, cô cảm thấy giống như tay trái đang nắm tay phải của mình, không có một tí cảm xúc nào hết.



Cuộc sống bình thường, nếu như trong bụng cô không có nhịp tim đều đặn của con, cô cảm thấy mình như đã chết rồi.



La Văn Anh bước xuống xe cùng với Minh Tranh, thấy hai người đang bước tới, liền gọi.



“ Tiểu Nhiễm.”



Ánh mắt Minh Tranh nhìn vào đôi tay hai người đang đan vào nhau, La Văn Anh nhìn thần sắc của Minh Tranh, Phó Nhiễm lên tiếng chào hỏi, sắc mặt bình tĩnh.



“ Có phải công việc quá bận không? Sao đến giờ mới đi ăn cơm?”




“Tiểu Nhiễm.”



Minh Tranh gọi cô.



“ Có cần nhất định phải làm như thế không?”



Phó Nhiễm nghiêng người né sang một bên, nói.



“ Hiện tại tránh được kỳ hàng tháng, thế cũng tốt.”



Lý Lận Thần nhìn Minh Tranh một vòng, Phó Nhiễm rồi nói.



“ Đi thôi, anh đưa em về nhà.”



Minh Tranh nhìn hai người bước đi, La Văn Anh nhăn mày lại, cũng không nói gì.



Sau khi lên xe, Lý Lận Thần thắt dây an toàn cho cô, thì chợt nghe cô nói một tiếng.



“ Cám ơn.”



“ Thật ra giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo như thế.”



Phó Nhiễm điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái.



“ Tôi vẫn không nghĩ được, tại sao anh lại đáp ứng hôn sự này?”



“ Vậy còn em?”



Lý Lận Thần không nói mà hỏi ngược lại cô.



Phó Nhiễm cụp mắt xuống, đưa tay lên xoa bụng.



“ Chẳng lẽ anh không biết à?”



Anh nhìn xuống bụng của cô, miệng khẽ cười.



“ Tôi với em kết hôn, quả thật cũng hợp tình hợp lý.”



Lý Lận Thần lái xe rất chậm, có thể là do ảnh hưởng từ vụ tai nạn lần trước. Anh không hiểu rõ Phó Nhiễm lắm, nhưng đối với anh và cô, kết hôn với ai cũng thế thôi.



Tại vườn hoa của Minh gia.



Từ xuất viện, đều nghỉ ngơi tại Minh gia. Anh dựa người trên ghế, nghe bên ngoài vang lên tiếng còi xe, mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Vận Linh bước vào.



“ Sao con lại ra đây? Sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi?”



Xuất viện rồi, nên tinh thần của Minh Thành Hữu cũng tốt lên, anh đứng dậy bước về phía Lý Vận Linh.



“ Mẹ đi đâu mới về đấy?”



“ Mẹ...”



Lý Vận Linh nói dối.



“ Mẹ kêu chú Vương chở mẹ ra ngoài mua một ít thứ.”



Minh Thành Hữu bước tới giàn hoa, mấy ngày nay Lý Vận Linh không chăm sóc, một vài bông hoa đã héo úa. Lý Vận Linh bước tới gần anh, đưa tay nắm lấy bả vai anh.



“ Thành Hữu, gần đây sắc mặt con rất tốt. Xem ra, lựa chọn rời xa Phó Nhiễm là quyết định đúng đắn nhất của con.”



Lồng ngực Minh Thành Hữu đau nhói, Lý Vận Linh thấy sắc mặt anh biến đổi, vội vàng im lặng.



“ Nghe nói cô ấy muốn kết hôn?”



Lý Vận Linh ngẩn ra.



“ Sao con biết?”



Minh Thành Hữu dưỡng bệnh tại nhà, Lý Vận Linh đã ngăn chặn tất cả tin tức bên ngoài truyền vào đây, bà sợ con lại gặp kích thích. Giờ thấy anh hỏi như thế, bà cũng không muốn giấu giếm nữa.



” Đứng thế, một gia đình rất tốt.”



Minh Thành Hữu cầm kéo lên, bắt đầu tỉa cây.



“ Mẹ biết Lý Lận Thần chứ?”



“Ở Nghênh An, Lý gia có thể coi là một họ hàng xa với chúng ta,cũng có một ít quan hệ. Từ khi Lý Lận Thần xảy ra chuyện, thì cũng ít gặp, nhưng trong cái rủi có cái may, ít nhất tính tình Lý Lận Thần đã thay đổi.”



Lý Vận Linh nhìn Minh Thành Hữu, lời đến khóe miệng, nuốt lại không được.



“ Thành Hữu, lúc trước mẹ cho rằng con của Phó Nhiễm đã mất, nhưng giờ bụng của nó càng ngày càng lớn, đứa bé kia, con tính sao đây?”



“ Đứa bé để lại cho cô ấy.”



Ánh mặt trời nhuộm vàng lông mày của Minh Thành Hữu, anh nói tiếp.



“ Mẹ, con đã nói rồi, Minh gia chúng ta không chỉ có mình con là con trai.”



Lý Vận Linh hiểu ý của anh.



“ Nhưng con của con, chỉ có một mà thôi.”




Minh Thành Hữu cắt bỏ lá úa, nói.



“ Nếu như con người cũng giống như mấy cây hoa này, cắt bỏ một phần cơ thể vẫn có thể sống được, thì tốt biết mấy.”



“ Thành Hữu.”



Nước mắt Lý Vận Linh chảy xuống, bà cầm chặt vai anh,



“ Nếu có một trái tim thích hợp với con, bệnh viện sẽ thông báo ngay lập tức, qua được cửa này, cái gì cũng quên hết đi…”



Trước kia, Minh Vân Phong quyền cao chức trọng, nhưng đối mặt với sống chết, cũng không có quyền để lựa chọn?



Minh Vanh lái xe chạy vào, thấy Lý Vận Linh và Minh Thành Hữu đứng đấy, anh bước tới.



“ Hai người ở đây to nhỏ gì thế?”



Lý Vận Linh lau nước mắt, quay lại nói.



“ Công ty nhiều việc lắm à?”



“Cũng được.”



Minh Vanh bước tới bên người Minh Thành Hữu.



“ Có Hàn Tuyển ở đấy, cũng không có gì đáng lo”



“Hai anh em con nói chuyện đi, mẹ vào trước.”



Minh Vanh thấy bóng dáng Lý Vận Linh mệt mỏi, anh đưa tay chống lên giàn hoa, nghiêng người bước qua.



“ Thấy sắc mặt mẹ cậu không? Tôi nghĩ nên đưa bà đi gặp bác sĩ, gần đây bà có vẻ không tốt.”



Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu căng thẳng, quan hệ của anh và Minh Tranh chỉ có một vài người ở Minh gia biết mà thôi, đây thủy chung là một vết sẹo không lành, cắt ngang giữa anh và Lý Vận Linh.



“ Thành Hữu, cậu định để cho Phó Nhiễm mang con đi kết hôn



Minh Vanh nhìn nét mặt anh rồi hỏi.



“ Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.”



Minh Thành Hữu buông kéo ra, lướt qua người Minh Vanh rồi tiến vào nhà.



Sau buổi trưa, Minh Thành Hữu bảo chú Vương lấy xe đưa anh về Trung Cảnh Hào Đình.



Biệt thự to lớn không một bóng người, Minh Thành Hữu bước lên lầu hai, bên trong gian phòng sạch sẽ và ngăn nắp, anh lấy chìa khóa két sắt ra.




Ăn tối xong, Phó Nhiễm cũng má Trần đi qua nhìn Phạm Nhàn. Từ ngày xuất viện tới nay, mỗi ngày bà cần phải truyền thức an dinh dưỡng vào để duy trì tính mạng, ký tích như lời bác sĩ nói biết khi nào mới xảy ra?



Phó Nhiễm ngồi nói chuyện với bè, mở nhạc nhẹ nhàng.



Cô bước xuống cầu thang, muốn đi ra ngoài, Phó Tụng Đình ăn xong liền lên nói chuyện với mẹ, có một số chuyện cần phải học cách chấp nhận.



Phó Nhiễm đi dạo trên đường, một chiếc xe con lặng lẽ theo sau. Một lát sau, chạy đến trước mặt cô, cô nhìn thấy người quen đang ngồi trong xe.



“ Phó tiểu thư, Tam thiếu muốn gặp cô.”



Phó Nhiễm dừng lại.



“ Anh đưa tôi đi à?”



“ Tiểu thư yên tâm.”



Tài xế biết cô đang đề phòng, nói tiếp.



“> Tam thiếu có dặn dò, nói rằng, cô còn có tên là Hữu Nhiễm.” (Cấu Kết)



Lái xe cảm thấy lời này thật ký quái, nhưng vẫn nghe theo sự dặn dò của Minh Thành Hữu, nói không sót một từ.



Phó Nhiễm muốn quay về, nghe thấy hai chữ như thế, vội vàng đứng lại.



Tài xế tiến lên mở cửa xe cho cô, cô do dự một chút, rồi cũng bước vào.



Xe chạy rất nhanh, một lát đã đến trước một biệt thự. Phó Nhiễm không bao giờ quên, biệt thự này là nơi cô gặp biết bao nhiêu chuyện không tốt, cảnh vật của Trung Cảnh Hào Đình, cô luôn khắc sâu trong lòng.



Vệ sĩ đứng ngoài biệt thự, cô cũng nhớ.



Bước tới lầu hai, thấy trong phòng vẫn mở đèn, cô bất giác đi tới.Mở của ra, cô do dự một hồi mới bước vào, đập vào mắt cô là bong dáng một người đang nằm ngủ.



Cô bước nhẹ nhàng, trong lòng mơ hồ căng thẳng, người trên giường giống như đang ngủ, nhưng hô hấp dường như không có. Tâm trí hoảng loạn, cô vội bước nhanh tới, đến bên giường, vì không có đèn ngủ, nên cô không thể nhìn rõ được sắc mặt của Minh Thành Hữu.



Phó Nhiễm đưa tay tới đầu giường, mở đèn lên. Bất chợt có ánh sáng, người trên giường đưa tay lên che mắt, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh còn sống.



Minh Thành Hữu thấy cô đứng bên giường, hơi bất ngờ, anh nghĩ rằng cô sẽ không tới.



Chống tay lên, định xuống giường, ánh mắt anh chợt nhìn vào bụng của Phó Nhiễm. Mặc dù hiện tại cô mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng vẫn không che được bụng.



Minh Thành Hữu đứng dậy, nhìn cô rồi nói.



“ Em đi theo anh, anh muốn cho em xem thứ này,



Phó Nhiễm thấy anh đi vào phòng thay đồ, cô nặng nề bước theo. Bên trong đã mở đèn sáng choang, Minh Thành Hữu thấy cô đi khá chậm, liền đưa ray nắm lấy tay cô.



Cái nắm tay rất nhẹ, nhưng anh có cảm giác đau đớn tận xương tủy.



Phó Nhiễm bị anh nắm tay kéo vào phòng thay đồ, trước mắt cô bỗng xuất hiện một màu trắng tinh khiết, làm cô choáng váng. Cô thấy cái áo cưới cô đã thử trong tiệm đang treo trước mặt, nơi lồng ngực, tim cô đập mạnh, rồi lại cảm thấy trống rỗng.



Minh Thành Hữu kéo cô đứng trước giá treo áo cưới, đem tay cô đặt lên áo, nói.



“ Sáng nay anh đã mua cái áo này, nghe nói em sắp kết hôn, Phó Nhiễm, em cầm lấy đi.”



Lòng bàn tay tiếp xúc với viền tơ áo, trong đôi mắt mờ mịt ẩn chứa một sự ấm áp, Minh Thành Hữu lấy áo cưới xuống, đưa cho cô.



“ Em mặc cho anh xem một lần nữa đi.”



Cô đứng im tại chỗ, Minh Thành Hữu đặt áo cưới vào tay cô, sau đó bước ra ngoài.



Anh đứng chờ ngoài cửa rất lâu, ước chừng 15 phút sau, bên trong truyền tới một tiếng gọi khẽ, anh mới bước vào.



Phó Nhiễm đưa tay vòng ra sau lưng, nhưng hình như không kéo khóa được.



Minh Thành Hữu tiến lên, trong gương là hình ảnh của anh và cô, trời sanh hai người vốn rất xứng đôi, Minh Thành Hữu đưa tay đến eo cô, áo cưới rộng mở ra, lộ ra bóng lưng trắng nõn nà không tỳ vết.



Minh Thành Hữu cảm thấy khô khốc nơi cổ họng, trong lòng cảm thấy thê lương, hôm nay dù anh có nghĩ tới điều đó nhưng cũng không còn sức lực nữa.



Phó Nhiễm thấy cúi người xuống, cầm khóa kéo chậm rãi kéo lên. Minh Thành Hữu ngước lên, ánh mắt anh và cô chạm nhau, không ai né tránh, cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm.



Minh Thành Hữu đột nhiên đưa hai tay lên vai cô, cô cảm thấy cả người trầm xuống, giây tiếp theo, lòng cô cũng ngã quỵ.



“ Phó Nhiễm, thời điểm em kết hôn, anh sẽ mặc áo cưới cho em.”



Gương mặt điển trai của anh tiến tới gần, nếu hình ảnh này là thật, thì tốt biết bao?



Đuôi lông mày anh nhếch lên, khóe miệng cười khổ, nói.



“ Em mặc áo cưới, kết hôn với người ta thôi.”



Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự run rẩy, Phó Nhiễm cảm thấy đau nơi hai vai.



Cô gật đầu, nước mắt như muốn chảy ra, cô vội vàng ngước mặt lên, giọng nói trống rống.



“ Vâng.”



Chiếc áo cưới này, cô đã mặc thử hai lần.



Minh Thành Hữu cũng nhìn thấy cô mặc hai lần.



Lần đầu tiên, trong lòng toàn là sự tuyệt vọng. Còn lần này cũng chẳng thoải mái hơn tí nào.



Nhưng ít ra, tính mạng anh đã có thể kéo dài, cho nên anh cũng không còn tuyệt vọng nữa.



Đối với Phó Nhiễm mà nói, hai lần mặc áo cưới, hai tâm trạng khác nhau.



Phó Nhiễm đưa tay ra phía sau, muốn kéo khóa ra.



Minh Thành Hữu cầm lấy tay cô, bước vòng qua người c đưa mặt hướng về bụng của cô.



Nếu cảnh này rơi vào trong mắt người khác, tất nhiên sẽ cảm thấy rất quái dị. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào trong gương, Minh Thành Hữu thì đưa tay chạm vào bụng cô.



“Con có quậy em không?”



Phó Nhiễm buông thõng hai tay, giọng điệu bình thản.



“ Không, nó ngoan lắm.”



“ Vậy là tốt rồi.”



Anh nói thì thầm, giọng nói rất nhẹ.



Kể từ khi ở chùa Hàm Sơn, đây là lần đầu tiên hai người mới gặp nhau, bình thường thông qua tin tức họ mới biết được tình trạng lẫn nhau.



Bên ngoài cũng có người suy đoán rằng, MR tạm thời do Minh Vanh quản lý, bởi vì Minh Thành Hữu bị bệnh, nhưng không ai biết được anh lại bệnh nặng tới mức này.



Minh Thành Hữu vòng tay qua ôm lấy cô, quyết định của anh rất đúng đắn, không gặp cô, tâm mới không đau.



Hôm nay ôm cô trong tay, bên tai lại truyền đến cử động của đứa con, trái tim băng giá của anh như được rót mật ngọt, nhưng tình trạng của anh không cho phép kích động, thay vì vui mừng hớn hở, anh lại bình tĩnh mà cảm nhận.



Minh Thành Hữu buông cô ra, chậm chạp đứng lên, đem áo cưới cẩn thận bỏ vào trọng valy, từng động tác chu đáo, nhẹ nhàng mà tinh tế. Anh đứng trước giường, từng ngón tay nhẹ nhàng gấp chiếc váy lại.



Khi Minh Thành Hữu đứng lên, thần sắc nặng nề, anh đưa valy cho cô, nói.



“Gả cho anh ta, em nhất định phải hạnh phúc



Ttrong lòng cô thầm phản đối, cô lắc đầu.



Không, hạnh phúc của cô đã đã bị trao đổi rồi, nếu cô có thế cùng gặp mặt Minh Thành Hữu ở chùa Hàm Sơn, chứng tỏ rằng bọn họ đã một lòng hướng Phật. Ôm lấy hi vọng đó, Phó Nhiễm ngoan cường nhận định rằng, cô bỏ cái cô đã có, nhất định sẽ đổi lấy được cái mà cô mong muốn.



Cho nên……



Phó Nhiễm xách valy lên, valy rất nặng, nói.



“ Anh cũng thế, phải sống cho thật tốt.”



Minh Thành Hữu đứng ở ban công lầu hai, đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời đi. Cô lên xe, trong một khoảnh khắc, hình bóng cô đã biến mất trước mặt anh.