Chương 7: Buôn Bán, Nghiên Cứu
Chương 7: Buôn Bán, Nghiên Cứu
Mark thoáng chút giật mình, thoát khỏi cơn suy nghĩ mông lung. Người gọi đến là Robert. Mark quen biết với Robert bởi vì Robert là một fan của bản thân, đồng thời cũng là một con nhà giàu, thường hay donate cho Mark một số tiền lớn, nói lớn thì không lớn nhưng cũng đủ chơi trội vượt hết lên tất cả mọi người, đứng đỉnh top người donate. Sau khi quen biết thì Mark cũng kết thân, nhiều lúc hay trò chuyện ngoài lề, còn gặp mặt đi chơi một vài lần, nhờ đó mà Mark cũng biết đến gia thế khủng của anh chàng Robert này. Với tính hảo sảng dể gần, nên Mark cũng trở thành một trong những người bạn ít ỏi của Robert, nhiều lúc cũng hay gửi cho hay buôn bán một vài mẩu vật ly kì làm vật sưu tầm cho Robert. Và tất nhiên là lần này cũng vậy, Robert khá tò mò và muốn nghiên cứu về cái điện thoại Nokia ngoài hành tinh này nên nhắm chừng là Mark vừa về tới nơi nghỉ liền gọi điện thoại cho Mark.
"Hi Robert, cậu thấy cái mẩu vật mà tôi tìm thấy lúc nãy chưa, tôi về nhà và kiểm tra mới thấy rõ nó không phải là một mảnh thiên thạch, nó giống như cái điện thoại di động ấy, cái ipad mới đúng chứ." Mark trả lời điện thoại.
"Thấy nó rồi, lần đều nhìn sơ qua là đã biết nó không phải đố bình thường rồi, cậu chụp hình hay quay clip rồi gửi qua cho tôi coi chút." Robert trả lời từ đầu bên kia.
"Ok, để tôi chụp ảnh rồi gửi cho cậu, cậu biết nhiều nên coi thử rồi nói cho tôi biết nó là gì." Mark nói xong sau đó chụp hình mẩu vật rồi gửi cho Robert xem.
Sau một khoàng thời gian xem xét, Robert gọi lại: "Đây xác thật không phải là một mảnh thiên thạch, nó nhìn giống như là một vật được gia công tạo ra, không phải là tự nhiên tạo thành. Nếu như mọi sự là thật, không phải ekip của cậu động tay chân làm giả hay cắt ghép gì đó thì xác thật là cậu gặp may rồi đó. Nếu cậu muốn tôi có thể mua lại nó với giá 1 triệu đô. Tất nhiên là cậu có thể giữ lại, cũng không cần quá quan tâm về chính quyền đâu, theo luật thì những vật từ không gian đều là vật vô chủ, nếu cậu có được nó thì chính của cậu, tất nhiên là nếu chính quyền cần nó cho một vài vấn đề đặc biệt gì đó thì họ cũng sẽ liên lạc và mua lại, giá cả thì không rõ vì thật ra tôi cũng không biết nó là kim loại gì, đáng giá hay không."
Mark trầm ngâm trong chốc lát, có thể là đang suy tính với giá cả, cũng như phân biệt thật giả trong câu nói của Robert. "Thế cậu mua về làm gì, thí nghiệm nghiên cứu hay chỉ là làm vật sưu tầm." Mark hỏi
"Trước tiên là nghiên cứu, sau đó là sưu tầm. Vì không biết giá trị thật, nên nếu cậu muốn thì đôi ta có thể làm giấy tờ theo diện mượn mướn, tôi sẽ trả cho cậu một số tiền để định giá trị lúc đầu, cậu gửi cho tôi để nghiên cứu. Tất nhiên mẩu vật vẩn sẽ là của cậu, nghiên cứu của tôi sẽ có một phần của tên cậu, sau khi xác định giá trị thực thì có thể định giá, lúc đó thì tùy cậu bán hay giữ lại cho bản thân đều được." Robert trả lời còn kém theo lựa chọn mới cho Mark.
"Được, cậu vẩn ở biệt thự tại San Diego như lần trước à. Tôi không thể mang nó lên máy bay nên chỉ có thể lái xe, nếu ở Cali thì sẽ nhanh tới thôi. Hẹn gặp cậu tại San Diego, sáng mai tôi sẽ chạy, tấm 2 tiếng tới nên chắc khoảng trưa sẽ có mặt tại biệt thự của cậu." Mark sau giây lát suy nghĩ thì đồng ý với điều kiện của Robert.
"Hẹn gặp cậu ngày mai." Robert đáp.
Cũng trong thời gian đó, Sara nhà ta thì đang cắm cúi nghiên cứu mẩu vật mà bản thân mang về. Mẩu vật như tấm thẻ nắm ngay ngắn trên bàn, Sara đã dùng một vài cách bình thường nhưng vẩn không thể xác định nó là gì, cũng như công dụng của nó. Bên cạnh bàn thì để nguyên túi đựng các mẩu thiên thạch mà cô đã thu thập, dường như Sara không mấy quan tâm đến nó, cũng đúng thôi vì cô đã phát hiện ra một mẩu vật hoàn toàn mới so với những gì mà cô hay thế giới đã phát hiện trước kia.
"Thứ này khôgn phải thiên thạch, nó là một sản phẫm được tạo ra ngoài vũ trụ, của người ngoài hành tinh." Sara chắc ngẩm trong lòng.
"Mình có nên gọi cho ba không nhỉ, có nhưng chưa phải là lúc này, ba và mọi người chắc đang bận việc. Thế thì ngày mai sẽ thông báo cho ba biết sau. Giờ thì phải nghiên cứu thêm thông tin mới để xác định vật mẩu này." Sara quyết định rồi tiếp tục bắt tay vào nghiên cứu.
---
Những tia sáng đầu tiên của một ngày mới dần xuất hiện lấp ló sau nhửng gò núi và cánh rừng. Những đám khói từ đ·ám c·háy vẩn còn vấn vương trên những tàng cây, đ·ám c·háy đêm qua dường như vượt khỏi phán đoán của nhiều người nên công tác chữa cháy không được kịp thời, cũng như không đủ lực để có thể dập tắt ngay lúc đó, mà phải kéo dài hết cả đêm, tốn rất nhiều nhân lực mới có thể ngăn chặn được. Nhiều gia đình sống xung quanh cánh rừng vì coi thường nên không di dời, làm nên một đêm mất ngủ khi xe cảnh sát, chữa cháy và cứu thương inh ỏi chạy xuyên đêm, những người đã di dời thì thấp thỏm không biết nhà cửa và tài sản của mình có thiệt hại gì không.
Hôm nay mark nhà ta thức dậy khá sớm, ăn bữa sáng miễn phí tại khách sạn rồi chuẩn bị cho chuyến hành trình mới của mình đến gặp người bạn Robert. Tuy có nhiều lo lắng, nhưng nhìn sơ qua thì cũng chưa đền nổi quá tệ như mọi người thường nghĩ tới. Khuôn mặt vẩn tràn trề sức sống và sự tự tin, xen lẩn vào đó là niềm vui và sự mong đợi.
Trái ngược với Mark, Sara hiện tại thì đang ăn bữa sáng của mình với đôi mắt hơi xậm màu thâm nâu, dường như bởi vì mất ngủ và mệt do một đêm cấm đầu vào làm nghiên cứu.
"Kim loại mới, chưa từng xuất hiện trên Trái Đất, vật chất không phải tự nhiên tạo thành, là một vật nào đó nhưng không rõ công năng. Chứa rõ nguyên do tại sao lại rớt xuống Trái Đất mà vẫn còn nguyên, cần phải có thêm thiết bị đặc biệt để nghiên cứu. Cần phải liên lạc với ba để hỏi thăm thêm thông tin." Sara vừa ăn vừa tổng kết thành quả của một đêm nghiên cứu.
Nghĩ là làm, Sara lập tức lấy điện tohịa ra gọi ngay luôn cho ba mình.
"Ren Ren Ren, Good Morning Sara" đầu dây bên kia trả lời.
"Ba, ba đã về sở nghiên cứu chưa, hay đang ở hiện trường ngay cánh rừng. Mà ba có phát hiện thứ gì mà ba coi là hơi đặc biệt không." Sara hồi đáp.
"Ba đang ở sở nghiên cứu với mọi người, vì đ·ám c·háy nên không được phép xâm nhập cánh rừng, phải đợi cho đ·ám c·háy tắt, rồi mới có thể vào để thu thập mảnh thiên thạch. Nhưng chắc lúc đó thì đâu đã vào đấy, khó để tìm kiếm lắm con." Andy bố của Sara trả lời.
"Thì con nói rồi, cứ theo mấy cái trình tự thì còn lâu mới thu thập được gì, đã làm là phải bí mật mà kịp thời." giọng Sara vang lên.
"Nghe con nói thế thì chắc tối qua con thu thập được cái gì thú vị rồi phải không, lần sau phải cẩn thận, tối qua nghe nói là có nhiều mảnh thiên thạch rớt xuống cánh rừng lắm, có những mảnh to nên gây ra những đ·ám c·háy lớn, ngay đến bây giờ mới dập tắt." Andy trả lời.
"Tất nhiên là có một chút phát hiện lớn, phải nói là rất lớn, tầm cở thay đổi thế giới quan của ba luôn ấy chứ. Ba đang ở một mình hay sao." Sara lên tiếng nói.
"Ukm, có mình ba ngay trong văn phòng. Mọi người đều về nghỉ rồi, ba cũng tính đợi chút xong về nhà, đợi chiều tối ba lên sở lại. Con phát hiện cái gì à."
"Nếu con nói vật mà con phát hiện là một tấm thẻ kim loại không xác định, một vật phi tự nhiên từ ngoài không gian tới, có thể là của người ngoài hành tinh, ba tin không." Sara vui vẻ trả lời.
"Không thể nào, con đợi ba chút, ba về nhà ngay đây." Andy gấp gáp dặn dò con gái rồi lên xe phóng về nhà.