Chương 27: Hàng Chính Quy
Chương 27: Hàng Chính Quy
Không biết có phải là mọi gian hàng ở đây đều giống như Laura như thế, chỉ mang một cái cặp hay cái hộp, sau đó rờ mó chút thì úm bùm ra cái gian hàng to bự, đây không phải là không gian balo hay nhẩn trữ vật trong truyền thuyết sao.
Mọi người chưa kịp đi từ bất ngờ này, thì đã có bất ngờ khác, các đồ vật mà Laura buốn bán cùng trưng bày tuy không nhiều, nhưng nhìn qua đền toàn là vật có giá trị cao và hữu dụng, chỉ không rõ có phải là l·ừa đ·ảo không hay thôi.
"Đây là thuốc cải tạo thân thể sao, giống kiểu Captain American đấy à." đây là giọng hỏi của Mark.
"Máy nghe hiểu ngôn ngữ, cách dùng thì chỉ cần đeo lên tai là có thể hiểu được ngôn ngữ của các chủng tộc alien khác, chỉ tiếc là không có máy thông dịch ngôn ngữ bản thân thành tiếng nói đó luôn, nếu không thì trọn bộ ngon lành rồi." đây là giọng của Sara.
"Máy liên lạc, nhìn kiểu dáng thì giống một chiếc điện thoại thông minh có mặt trên Trái Đất này, tích hợp nhiều công năng luôn sao, chỉ là khoảng cách dùng không quá xa, những vẫn là hàng tốt." Thomas nhìn ngắm một chiếc điện thoại rồi xem thông tin giới thiệu của máy.
"Thẻ lưu trữ thông tin cá nhân và tài sản, nhìn có vẽ giống thể loại thẻ mà Sara đang có. Laura, cô chỉ bán tấm thẻ thôi hay còn có thể lưu thông tin và là gửi tiền vào thẻ nữa." Andy thì cầm trên tay một tấm thẻ có cùng kích thước với tấm thẻ mà Sara đang nắm giữ trong người.
Robert thì đang tập chung vào một hình khối trụ nằm trên bàn, trên đó ghi là năng lượng kết tinh, công dụng thì giống như cái tên đã nói, nó một khối năng lượng, chỉ cần rút ra năng lượng là có thể sử dụng. Còn làm cánh nào để rút ra thì bó tay, ở đây không có nhắc tới.
Với vẻ mặt luôn tươi cười của nhà buôn tìm được khách sộp, Laura nhất nhất trả lời mọi vấn đề mà nhóm người đặt ra, thêm vào đó thì cũng khá là dể tính trong việc giá cả nên cùng phần nào gây được khá nhiều thiện cảm từ đám người Sara.
Không ngoài dự đoán thì gần như tất cả món đồ mà Laura mang ra bán đều được mua gần hết bởi cái nhóm người mua mở hàng này. Bởi thế mà cô cũng đóng luôn gian hàng của mình, sau khi biết được nhóm Sara đều là người mới thì hiển nhiên hồ biến trở thành hướng dẩn viên của đám người luôn.
"Cái hòm nhỏ này đã được mở rộng không gian ở trong, có thể chứa được rất nhiều đồ, mà trọng lượng thì không tăng là bao. Nó đã được mặc định là sẽ biến thành một gian hàng nhỏ rồi, nên cũng không phải là thứ đồ mà mọi người thường mang theo, thích hợp hơn thì phải kể đến balo không gian, bóng cầu phóng to, nhẫn không gian, túi vật phẩm mở rộng, lều di động tiện ích,... À mà vật này tôi không bàn đâu, nếu muốn thì các vị có thể tới khu chính quy mà mua, có lẽ là sẽ có nhưng giá cả thì tôi nghĩ là cũng không rẻ." Laura cất đồ mình vào hòm nhỏ, kết bạn với nhóm người rồi giải thích cho câu hỏi của Robert khi anh có ý muốn mua luôn gian hàng của cô.
"Chúng tôi cũng đã đi coi gần hết các gian hàng bên ngoài này rồi, cũng có ý định coi thử đồ chính quy như thế nào, nếu có cô đi theo thì tốt lắm, cảm ơn cô Laura." Sara dường như có chút vui vẻ, có lẽ là vì ngoài cô ra thì trong nhóm người toàn là đàn ông, nay có thêm một cô gái trẻ đẹp thì vui lắm.
"Không có gì, dù sao thì mọi người cũng là khách sộp của tôi mà, để tôi dẩn mọi người đến nơi làm thẻ, gài thông tin cá nhân rồi nạp chút tiền vào thẻ để đảm bảo. Ồ quên, trước tiên thì cần phải đi gửi đồ cái đã." Laura trả lời đáp lại, đồng thời khi nhìn qua mọi người đều tay xách nách mang thì bổng nhớ tới cần giúp mọi người đi làm rảnh tay cái đã.
Một dãy bàn dài xếp thành tạo nên nơi gửi đồ, phía sau có một căn phòng có lẻ là nơi chứa đổ tạm thời, xung quanh cũng có một vài người đến gửi đồ vào trong kho, có một vài thì có ý định gửi luôn về địa chỉ mà họ cung cấp.
"Nơi này có 2 dịch vụ, một là chỉ gửi đồ tạm thời, làm rảnh tay rồi tiếp tục đi mua các món đồ khác, dịch vụ kế tiếp là gửi hàng về nhà, chỉ cần cung cấp địa chỉ và chi ra một chút tiền, họ sẽ gửi đồ về nhà, thường thì các món đổ cồng kền, hay quá nhiều không thể mang theo trên người." Laura đứng giải thích cho đám người, đưa ra 2 dịch vụ cho mọi người chọn, thêm vào cũng d8ồng thời đưa ra lời khuyên "Nếu mọi người mà mua nhiều đồ như thế thì cứ nhờ họ chuyển thẳng về nhà, nếu lo lộ địa chỉ nhà thì có thể trung chuyển đến nơi nào đó, sau đó thì mang xe tải đến lấy. Tôi nghĩ vì mọi người lần đầu tới nên sẽ có nhiều thứ muốn mua, nên có lẽ là không mang về hết được, nếu thích thì chỉ gửi những món hàng to, còn đồ đắt giá hay vừa người thì mang theo."
"Mọi người nghĩ sao, tôi thấy ý kiến của Laura không tồi." Sara đồng ý với Laura, nên nói ra lời.
"Quá tốt rồi, quả trứng này nặng quá, tôi mang mà cứ lo là sẽ bị nứt vỡ." Mark cũng đồng ý, có lẻ là lo cho quả trứng mơi mua được của mình.
Những người còn lại cũng không đưa ra dị nghị gì, thế là đồng ý nhờ gửi luôn đồ về nhà. Địa chỉ thì là một nhà kho của Robert ở vùng ngoại ô thành phố, nơi để mấy đồ lặt vặt không cần mà đã không dùng trong một thời gian dài.
"Đây là thẻ của mọi người, không ngờ Sara cô lại đã có một tấm rồi, còn là tấm thẻ đen hàng hiếm nữa chứ. Vì là lần đầu làm thẻ nên đều được phép nạp và chuyển đổi 1000 đồng tinh tế liên bang nhé, lần sau thì không thể dùng USD để nạp thành vậy được đâu." Laura đưa từng tấm thẻ cho mọi người trong nhóm trừ Sara, sau đó thì giải thích thêm vì sao không thể bỏ thêm tiền vào tài khoản.
Một đồng tinh tế liên bang thì bằng 6 USD, nhưng cái giá đó chỉ thích hợp đề đổi về USD, còn từ USD đổi ra thì không được, giá nó trèo cao hơn nhiều, mà cũng ít có người đổi cho.
Nơi được gọi là quầy hàng chính quy này thì cách thức buôn bán dường như là khác một trời một vực với khu chợ trời ngoài kia. Ở đây mọi người đều được phát cho một cái máy tính bảng, trong này thì có chứa tất cả những vật phẩm mà khu họp chợ này có thể bán ra. Nó được chia làm 3 khu vực, một là khu bán đồ được niêm yết giá cả, bán toàn hàng thật, không trả giá, giống kiểu mua hàng online, chỉ là nhận hàng ngay tức khắc; khu vực hai thì là nơi để đặt hàng từ nơi khác đến, hiện tại không có ngay để nhận lấy, thường thì là các món hàng ít người mua, hoặc là hàng quý giá hay quá to lớn để nhận ngay, có một vài thứ thì còn là nghiêm cấm dùng ở Trái Đất này; khu thứ ba thì là khu đấu giá, thường thì chỉ có đồ quý hiếm ít gặp mới xuất hiện ở đây, mọi người vào tranh rồi trả giá cao thì được, có thể không nhất thiết là phải trả bằng tiền, vật giá trị trao đổi cũng có thể chấp nhận, nhưng không phải lúc nào cũng có đồ vật để đấu giá, nhiều lúc vài lần họp chợ đều không có hàng.
Ở đây cũng làm khó hơn ở những chổ khác, cần phải show ra ID hay đồ tượng trưng cho danh phận mới được, vì tất cả đều là người có công việc làm ổn định, đều là dân đen lương thiện, nên cũng chẳng bị khó dể gì, chỉ là có chút lo lắng bị lộ danh phận, nhưng Laura đã giải thích nhắm chấn an mọi người. Vì dù sao người tổ chức lần họp chợ này cũng là tổ chức buôn bán lớn, đã mua hàng chính quy thì phải có tên tuổi rõ ràng chứ, bla bla... nghe xong thì mới làm mọi người yên tâm, mang theo máy tính bảng được cho mượn rồi đi đến một chiếc bàn trống cạnh đó, vì mỗi người đều có một cái máy nên ai nấy tự coi của riêng phần mình, tất nhiên là cũng có lúc quay qua quay lại oa ồ khi tìm được thứ có giá trị.