Giả Thiếu Gia Sau Khi Thức Tỉnh Toàn Viên Hoả Táng Tràng

Chương 1




—— “Cháy! Mau, mau dập lửa đi!”

Bên tai cậu là tiếng lửa cháy tí tách cùng những tiếng ồn ào của người khác, ngọn lửa lớn đốt cháy tất cả những đồ đạc trong phòng, nó đang từ từ lan đến chỗ cậu.

Tầm mắt của Vưu Miên bị đám khói dày đặc trong căn phòng che khuất, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, khí độc lượn lờ như sương mù mà điên cuồng ùa vào mũi, cảm giác hít thở không thông ập vào cậu.

Cái chết có lẽ là như vậy, chỉ gần trong gang tấc.

Vận mệnh bóp chặt yết hầu Vưu Miên, đem cậu chà đạp dưới đất mà tùy ý cười nhạo.

Ký ức như đèn kéo quân mà hồi tưởng lại tất cả, một đời này có lẽ cậu đã quá đáng khi đòi hỏi những thứ không thuộc về mình, Vưu Miên bỗng nhiên chỉ cảm thấy không thú vị lại mệt mỏi.

Cậu đã từng khát vọng tình thân cùng tình bạn, cho đến khi chết mới biết được chân tướng.

Nguyên nhân lại là do bản thân chỉ là một món đồ thay thế rẻ mạt.

Vưu Miên nhắm mắt lại hờ hững thầm nghĩ, Cậu từ bỏ.

Căn biệt thự xa hoa lãng phí của Vưu gia cuối cùng lại bị một mồi lửa lớn nuốt chửng, ngọn lửa lớn đốt cháy tất cả sau đó đều sập đổ, không có bất kỳ ai là may mắn sống được.

Hô hấp

Cậu há miệng hô hấp từng đợt.

Mi mắt Vưu Miên gắt gao nhíu lại, trên trán đều lấm tấm mồ hôi mỏng, chỉ thấy ngực cậu đột nhiên phập phồng một cái, không khí thanh nhã lại dễ chịu xung quanh theo từng nhịp hô hấp mà đi vào trong mũi, chợt, nam sinh mở hai mắt.

Đập vào mắt là thư phòng cùng với những đồ vật màu đỏ sậm, trong không khí lượng lờ chính là hương hoa lan, ấm áp lại yên lặng.

Những tiếng ồn ào thét chói tai của đám người đang kêu cứu cùng cái chết như đang đến gần đều biến mất trong một khoảnh khắc, trước mắt không có ngọn lửa lớn bập bùng, càng không có đám khói dày đặc.

Nơi này tuy nhiên lại không bị lửa lớn cắn nuốt, thư phòng của Vưu gia.

Cảm giác của cái chết đang đến gần vẫn còn đang quanh quẩn trong lòng làm Vưu Miên nghĩ mà sợ, còn không đợi cậu lấy lại tinh thần, bên tai liền truyền đến giọng nói nghiêm túc của Vưu Tế Viễn.

“Giúp tiểu lâm chuyện này, cậu rốt cuộc có đáp ứng hay không?"

Không khí yên tĩnh trong thư phòng bị người đàn ông đánh vỡ.

“kịch bản của trương trình kia ta đã xem qua, người trẻ tuổi đi yêu yêu đương đương cũng là tốt, chủ yếu là tiểu lâm muốn đi, cậu hãy đi theo bồi nó.”

Vưu Tế Viễn xụ mặt ngồi ở sau án thư* màu đỏ sẫm dài khoản hai mét, ánh mắt của ông nhìn Vưu Miên vô cùng lạnh nhạt, nói là một người cha, không bằng nói là giống một ông chủ ích kỷ chuyên đi bóc lột.

*Mn lên gg tìm Bàn án minh thư pháp là thấy loại bàn này.

Vưu Miên nắm chặt tay vịn của chiếc ghế vẫn trầm mặc như cũ, cậu ngây người vài giây, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, thầm nghĩ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Cậu rõ ràng đã chết…… Nhưng bây giờ lại trở lại quá khứ, ngồi ở trong thư phòng của Vưu gia.

Trận lửa lớn phát sinh ngoài ý muốn kia xảy ra sau khi Vưu Miên từ chối điều kiện của Vưu Tế Viễn, đồng thời cũng cắn nuốt tương lai của cậu.

Nhưng trước vài giây đèn kéo quân kia, Vưu Miên phát hiện thế giới mà mình tồn tại chỉ là một quyển sách.

Vai chính của quyển sách này là Bạch Lâm, thiếu gia thật vào ngày lễ thành nhân được nhận về Vưu gia, mà cậu lại là một vai hề nhảy nhót để làm nền cho nhân vật chính.

Từ ngày đó những người mà Vưu Miên coi là người thân và bạn bè đều thay đổi thái độ với cậu, thái độ thay đổi nhanh chóng đến mức làm người khác líu lưỡi.

Mọi người bắt đầu chỉ trích Vưu Miên là tu hú chiếm tổ, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của Bạch Lâm.

Nội dung trong quyển sách đều xoay quanh Bạch Lâm, Vưu Miên vội vàng lật qua, phát hiện trong quyển sách bản thân không chết vào trận hoả hoạn kia, mà là sau khi tham gia xong một trương trình yêu đương, bị ép khô tới chút giá trị cuối cùng, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng giờ phút này, Vưu Miên phát hiện bản thân thế mà về rồi, trở lại cái nơi làm cậu chán ghét nhất.

Nam sinh cuối mặt, sau đó lại trầm mặc ngồi trong thư phòng, mái tóc xoăn đen xen lẫn vài phần màu nâu rơi xuống cái trán trắng nõn, mũi cao môi mỏng, là một ngương mặt đẹp đẽ, vô cùng có lực hấp dẫn với người khác.

Dù sao cũng là đứa con trai nuôi dưỡng mười mấy năm, nhìn biểu tình kinh hồn chưa định của Vưu Miên, Vưu Tế Viễn tưởng điều kiện quá mức hà khắc, liền khó có được mà mở miệng giải thích một câu: “ đồ của Vưu vốn dĩ chính là tiểu Lâm, hiện tại nó cũng đã trở lại, đem những cổ phần dưới danh nghĩa của cậu chuyển cho tiểu Lâm là……”

Không đợi Vưu Tế Viễn nói xong, Vưu Miên tựa như vẫn chưa hoàn hồn bỗng nhiên ngước mắt nhìn sang, nhìn thẳng vào người đàn ông có dán vẻ già nua ngồi sau án thư, lạnh lùng nói: “Là chuyện đương nhiên.”

Vưu tế Viễn kinh ngạc mà nhìn về phía Vưu Miên, nói một nửa thì bị cướp lời cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trong thư phòng trầm mặc vài giây, Vưu Tế Viễn thu liễm biểu cảm mà nhàn nhạt nói: “cậu biết là tốt.”



“Trương trình kia cùng chuyện dự thi, cậu đều ngẫm lại đi.” Vưu tế Viễn ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: “Không cần quá ghen tị, của cậu chính là của cậu, đồ không phải của cậu, muốn đoạt cũng không tới.”

Vưu Miên ngồi ở trên ghế nghe vậy tâm tình vô cùng phức tạp, rốt cuộc vì sao mà tất cả mọi người đều cho rằng cậu muốn cướp đi cái gì.

Đời trước, dưới những sự chỉ trích ngoài sáng hoặc trong tối của người khác Vưu Miên đã ôm áy náy với Bạch Lâm, từng bước lui, từng bước nhịn.

Cho đến Vưu Tế Viễn đề nghị Vưu Miên thay thế Bạch Lâm đi tham gia thi đấu mỹ thuật, Vưu Miên mới ý thức được những chuyện này có bao nhiêu vớ vẩn.

Nhưng nói đến cọng rơm cuối cùng đè chết Vưu Miên, là chân tướng mà Vưu gia nhận nuôi cậu được quyển sách nhắc tới.

Từ đầu đến cuối, cậu bất quá cũng chỉ là một cái lựa chọn, có hay không cũng được, ngay cả người mà cậu kêu là cha mẹ suốt mười mấy năm cũng có thể coi cậu như một quân cờ.

Một quân cờ để bảo vệ Bạch Lâm khỏi những tổn thương bên ngoài.

Khó trách cậu từ nhỏ bị bắt cóc vô số lần, cùng nhiều lần cận kề cái chết.

Vưu tế Viễn cùng Bạch Bội Lan dùng tiền chuộc cứu cậu trở đáy mắt đều hiện lên một tia may mắn, rốt cuộc là suy nghĩ về việc Vưu Miên bình an trở về, hay vẫn là suy nghĩ may mắn không phải Bạch Lâm bị bắt cóc.

Vưu Miên khẽ nhắm hai mắt, chậm rãi thở ra một hơi, có lẽ là kích động, cũng có lẽ là kinh ngạc, những ngón tay của cậu đều đang run rẩy.

Trọng sinh một đời, cậu không định rối rắm với những việc này.

“Tôi đáp ứng điều kiện của ông.” Vưu Miên ngước mắt đứng lên, thẳng tắp nhìn Vưu Tế Viễn, đáy mắt không còn sự ngưỡng mộ cũng khát vọng như lúc trước.

Vưu Tế Viễn bị ánh mắt của Vưu Miên nhìn đến, không biết vì cái gì cơ mặt đều run lên, mí mắt cũng theo đó nhảy dựng.

Câu nói đến bên miệng cũng nói không nên lời, Vưu Tế Viễn sững sờ vài giây, chỉ nói: “đây mới giống lời nên nói.”

Vưu Miên sau khi nói xong cố tình đứng ở tại chỗ đợi trong chốc lát.

Đời trước Vưu Tế Viễn bị cậu bác bỏ ý định, tình huống tức giận đống sầm cửa mà đi cùng không phát sinh, cho nên vài phút sau ngọn lửa lớn cũng không xuất hiện.

Kim đồng hồ sắc kim được đặt ở kệ thủy tinh trong thư phòng đang trôi qua từng phút từng giây, lựa chọn dẫn tới kết quả, tia thấp thỏm dưới đáy lòng Vưu Miên cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

“tôi có thể đáp ứng điều kiện của ông.” Vưu Miên nâng bước đi đến án thư bình tĩnh nói, cậu không còn gọi Vưu Tế Viễn là cha.

Tư thế tự nhiên, Vưu Tế Viễn ngồi phía sau án thư phải ngẩn đầu mới có thể nhìn thẳng hai mắt Vưu Miên.

Vưu Miên giờ phút này cùng trước kia trông không giống nhau, Vưu Tế Viễn nghi hoặc trong lòng, nhưng nếu so sánh, lại không thể nhìn ra rốt cuộc nơi nào không giống nhau.

Vưu tế Viễn nheo lại đôi mắt, chờ đợi câu tiếp theo của Vưu Miên.

Vưu Miên giơ tay mở hợp đồng trước mặt Vưu Tế Viễn ra, không đợi Vưu Tế Viễn phản ứng, nam sinh lập tức rút ra một cây bút máy từ ống đựng bút, ký tên của mình vào tờ giấy chuyển nhượng cổ phần.

Không chút do dự.

“tôi sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi Vưu gia.”

Cùm cụp một tiếng vang nhỏ, nắp bút mạ vàng được đậy lại, Vưu Tế Viễn nghe thấy tiếng vang trái tim cũng theo đó nhảy dựng.

“cậu đây là có ý tứ gì?” Vưu tế Viễn nhíu mày chất vấn.

Vưu Miên khép hợp đồng lại, sau đó nở một nụ cười nhu hòa, không có một chút công kích lại cũng đủ làm Vưu Tế Viễn sửng sốt.

“Ý tứ là, tôi biết các người ngay từ đầu đã động tay động chân ở thủ tục nhận nuôi.”

“Chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.”

Vưu Miên cong cong đôi mắt, nói: “hẹn gặp lại, ông Vưu.”

Vưu tế xa trừng lớn hai mắt muốn đập bàn, nhưng không biết vì cái gì chỉ có thể run rẩy cánh tay đang nắm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không nhúc nhích, còn không thu lại biểu cảm vì ngạc cùng tức giận quá độ.

“mày……! Đứng lại!” Vưu tế xa gân cổ lên kêu.

Vưu Miên đi vài bước đến trước cửa thư phòng, chờ đến khi kéo cánh cửa ra, cậu xoay người nhẹ giọng nói: “Tôi chưa bao giờ thiếu Bạch Lâm một lời xin lỗi, mà là cậu ta thiếu tôi một tiếng cảm ơn.”

Âm thanh của Vưu Tế Viễn trong thư phòng rất lớn, rất nhanh quản gia Uông Mậu liền tới.

Người đàn ông trung niên mũi ưng, đi bước nhỏ nhanh như bay mà chạy tới, biểu tình của Uông Mậu khi thấy Vưu Miên vô cùng lạnh nhạt, như là đang nhìn một món đồ dư thừa của của Vưu gia.



Biểu tình phiền muộn của đối phương quá mức rõ ràng, thế nên trước kia Vưu Miên luôn né tránh vì không muốn tiếp xúc nhiều với vị quản gia này.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đều không giống nhau.

Vưu Miên không hề dừng lại, lập tức đi xuống lầu.

Vưu Tế Viễn ở phía sau hướng về phía uông mậu kêu, “Ngăn nó lại! Nó muốn lật trời*!”

*Cíu, ai biết Phiên Thiên có nghĩa gì không

Uông mậu nghe vậy thì thu lại bước chân đang hướng vào thư phòng, xoay người liền đuổi theo Vưu Miên.

Vưu Miên đi xuống lầu một, lại thấy Bạch Lâm cùng Yến Đình Hiên ngồi ở nhà ăn.

Không khí một mảnh yên tĩnh, xem ra âm thanh tranh chấp trên lầu không truyền tới nơi này.

Nam nhân cao gầy mặc sơ mi trắng ngồi ở trên chiếc ghế cao mềm mại, đang nắm dao nĩa một cách ưu nhã mà cắt miếng bò bít tết, ngồi bên cạnh là một vị quý công tử tuấn mỹ mặc bộ tây trang màu đen tinh xảo.

Bạch Lâm nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lại đây, Yến Đình Hiên ngồi bên cạnh bồi hắn ăn cơm cũng nghe tiếng nên quay đầu, ngay sau đó ánh mắt dừng lại.

Giọng nói của Bạch Lâm như cố ý, làm ra vẻ kinh ngạc.

“Vưu Miên, anh cũng ở nhà a.” Bạch Lâm thấp thỏm mà nhìn Uông Mậu ở phía sau Vưu Miên, nhíu mày luống cuốn nói: “chú Uông có lẽ do bận quá nên quên phần của anh, cơm trưa chỉ chuẩn bị một phần, có phải anh còn chưa ăn cơm không?”

Yến Đình Hiên một câu cũng chưa nói, chống cằm ngồi ở bên Bạch Lâm, đáy mắt hiện lên sự phiền chán, con ngươi đen bên dưới cặp mày rậm khẽ ngưng tụ, tựa hồ như đang suy nghĩ nếu Vưu Miên tiến lên nói chuyện cùng hắn thì nên cự tuyệt thế nào.

Yến Đình Hiên là hoa tâm thiếu gia hành sự phóng đãng nhất trong đám bạn bè, thường xuyên bị trêu chọc là mặt người dạ thú.

Yến Đình Hiên làm luật sư là do tình cảnh bắt buộc, bề ngoài là một quý công tử giàu có sắc bén, nhưng một khi miệt mài tìm hiểu đời sống tình cảm của hắn, đó chính là một mớ hỗn độn.

Nhưng đó đều là trước kia, hiện giờ Yến Đình Hiên một tấc cũng không rời mà đi theo phía sau Bạch Lâm, nghiễm nhiên một bộ dáng hồi tâm si tình, ai nhìn cũng phải cảm thán một tiếng.

Vưu Miên không hiểu người ngoài vì cái gì mà đem cậu với Yến Đình Hiên nói là phát sinh tình cảm, bẻ cong quan hệ bạn bè của hai người thành tai tiếng vô cùng ái muội, cậu cũng từng muốn giải thích với Yến Đình Hiên.

Nhưng vết rách một khi sinh ra liền khó phục hồi như cũ.

Hiện giờ Vưu Miên cũng không định đi cứu vãn lại đoạn hữu nghị này.

Vì thế đối mặt với Bạch Lâm cố tình khiêu khích, Vưu Miên chỉ là nhàn nhạt rũ mắt, biểu tình không một gợn sóng.

Diện mạo của Vưu Miên quá mức xinh đẹp, từ lúc cậu đi học đã được truyền ra, lúc ấy Yến Đình Hiên cùng Vưu Miên vẫn là đôi bạn tốt.

Nam sinh né tránh Uông mậu đang có ý đồ túm tay cậu, mi đen như quạ chợt mở, làm lộ ra đôi mắt ba quang một liêu vô cùng diễm tuyệt*, lạnh nhạt xa cách mà mở miệng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

*I don't understand

Này một tiếng chẳng những làm uông mậu sửng sốt, liền Yến Đình Hiên cùng Bạch Lâm cũng kinh ngạc vài phần.

Vưu Miên từ trước đến nay luôn ôn nhu, đối với ai đều là một bộ dáng cười nhạt, hiếm khi có lúc nói những lời lạnh nhạt như vậy.

Sau khi Bạch Lâm trở về mọi người phát hiện Vưu Miên ghen tị lại tâm kế, không nghĩ tới giờ phút này Vưu Miên lại từ bỏ cái mặt nạ này.

Yến Đình Hiên thấy thế liền đè thấp mày, lạnh lùng mở miệng nói: “Vưu Miên, chú Uông không phải người cậu có thể tùy ý phát giận.”

Bạch Lâm sợ hãi mà nói: “chú Uông, có lẽ tâm trạng của Vưu Miên không tốt, anh ấy không phải cố ý.”

Uông mậu ở Vưu gia làm quản gia nửa đời người, bối phận được kêu một tiếng chú, cũng được nâng lên dáng vẻ của trưởng bối.

Không nghĩ tới hôm nay Vưu Miên cư nhiên dám kiêu ngạo như vậy.

Còn không đợi uông mậu nhíu mày, Vưu Miên liền đổi giày nghiêng người nói: “Là tâm tình không tốt, nhưng cũng là cố ý.”

Không khí nháy mắt đình trệ.

Yến Đình Hiên nhíu mày chậc một tiếng, nam nhân cao ráo lại cường trán không kiên nhẫn mà đứng dậy hỏi: “cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Con ngươi màu phổ phách của Vưu Miên nháy mắt tiêu tán vài phần lạnh lẽo, nam sinh lại lần nữa treo lên ý cười nhu hòa lại quen thuộc như lúc trước, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo như cũ.

Vưu Miên liếc mắt một cái nhìn cũng không nhìn đến Yến Đình Hiên, tầm mắt quét đến thân ảnh màu trắng kia.

“Bạch Lâm.” Vưu Miên thản nhiên mà cười nói: “tôi không bồi cậu chơi.”