Già Thiên

Chương 384: Thần dược Chân Long (hạ)




- Con chó chết này thật là thiếu đạo đức, Vương của thái cổ mạnh mẽ như thế, ngươi còn dụ dỗ tiểu Diệp tử đi hái thần dược?

Đồ Phi mắng nó.

- Vương của thái cổ nhất định không xuất thế, vĩnh, viễn ngủ say, chỉ có người thủ hộ của nó bị bừng tỉnh.

Đại hắc cẩu kéo ra một đống lý do, nói:

- Nói lại thì Vạn Long Sào lớn như thế, cách cửa ra đến mấy dặm, đáng liều mạng một lần, không phải thành công rồi đó ư?

Diệp Phàm vẫn còn run sợ, chỉ riêng người thủ hộ đã mạnh tới như vậy, thế thì quan tài cổ chìm nổi trong đó, còn có sinh vật ở trong khối Thần Nguyên tuyệt thế, rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Tuy rằng hắn còn tiếc nuối không thể hái được gốc thánh vật kia, nhưng cũng thu hoạch rất nhiều, chuyến đi này không tệ.

Diệp Phàm lấy ra đỉnh bạch ngọc với chiếc bình ngọc, dù là đã niêm phong thật kín, vẫn có mùi hương thấm tận ruột gan tràn ra. Sau đó hắn lại lấy khối Thần Nguyên ra, lại có ánh sáng chói lóa chiếu sáng băng nguyên.

- Thu hoạch quá lớn!

Bàng Bác cùng Đồ Phi giật mình không thôi, đại hắc cẩu sắp tràn nước miếng.

- Con chó chết này đừng có đánh chủ ý xấu, cái này để cho Diệp Phàm đánh vỡ nguyền rủa, ngươi dám ăn cướp, ba chúng ta cùng lột da ngươi ăn một bữa thịt chó mắm tôm.

Đồ Phi cảnh cáo.

- Con bà nó, bổn hoàng là hạng người như vậy hay sao?

- Không phải mới là lạ đó!

Đồ Phi xì một tiếng nói.

Bọn họ thay phiên quan sát, chậc chậc kỳ quái, long châu trong suốt lấp lánh ánh sáng, mùi hương thơm ngào ngạt làm người ta say mê. Chín giọt long dịch màu vàng cũng thần kỳ, hình dạng như chín con rồng nhỏ, hương thơm thấm tận đáy lòng.

- Không hổ là thần dược tuyệt thế, giá trị không thể lường được.

- Gốc thần dược kia kết thành quả lại là rồng và long châu, thật là thần kỳ.

Mấy người đều không thể đánh giá được giá trị của nó, nhưng cảm thấy nhất định quý báu hơn rất nhiều so với gốc thần dược bị cắt ra ở Thánh thành, dù sao đây là một hạt châu quả đầy đủ.

- Đáng tiếc không thể hái được long quả kia, bằng không các đại Thánh Chủ cùng Hoàng Chủ sẽ tranh giành nó đến vỡ đầu mẻ trán.

- Cái này tuyệt đối là thần dược duy nhất có thể hái được.

Đại hắc cẩu mỏi mắt ngóng trông, nhưng mà Đồ Phi không cho nó tới gần, nói là cẩu phẩm của nó thật là phá hoại, không tin nó được.

Cuối cùng là do Diệp Phàm nương tay để nó quan sát kỹ lưỡng một phen, nó chảy nước miếng tràn lan, Đồ Phi bên cạnh liều mạng ôm cổ nó đề phòng trước.

- Thần dược thái cổ trên đời khó tìm, mỗi một gốc đều đại biểu cho mạng của một cao thủ cái thế, ở trong mắt người cần nó thì còn quý hơn cả Thánh binh Cực Đạo.

Không nói long châu quả, chỉ riêng chín giọt long dịch này cũng đã có lai lịch kinh người, chắc chắn là chân huyết tinh hoa của con rồng nhỏ kia phun ra.

- Kỳ thật, nếu có thể trồng được một gốc thần dược, trọn đời nuôi dưỡng ở bên người, thật làm người ta trông mong hơn cả Thánh binh Cực Đạo.

Đại hắc cẩu nói ra những lời này, nước miếng đã làm tan một bãi tuyết lớn, nếu không phải Đồ Phi ấn chặt nó xuống thì không chừng nó đã nhào tới.

Trong lòng Diệp Phàm vừa động, nếu nuôi dưỡng một gốc thần dược thái cổ ở bên người, chỗ tốt sẽ là vô cùng vô tận.

Đáng tiếc, gần như không thể thực hiện được, ngay cả các Thánh địa cũng không làm được, không thể tìm kiếm tiên căn.

- Chờ Thánh thể của ta đại thành, nhất định phải trở về nuôi trồng gốc thánh dược kia ở bên người.

- Thánh thể đại thành có thể sống hơn vạn năm, nếu ngươi lại nuôi trồng một gốc thần dược thái cổ, đám người Thánh địa nhất định phải khóc rống, mỗi ngày nguyền rủa sau lưng ngươi.

Đại hắc cẩu lại chảy nước miếng ròng ròng, nói:

- Nuôi trồng một gốc thần dược tương đương với thêm một cái mạng, Thánh thể đại thành tuyệt đối có thể nói chuyện với Đại đế.

- Thánh hiền cổ có thể mở ra tiểu thế giới của mình, khi đó nuôi trồng một gốc thần dược thái cổ là thích hợp nhất.

Bỗng nhiên, Bàng Bác giật mình, nhìn về phía chân trời, nói:

- Có người đến.

Đó là mười mấy cô gái xinh đẹp như tiên, lăng không bay đến, áo tím phất phới xuất trần giữa băng tuyết.

- Thánh nữ Tử Phủ sẽ đến mảnh băng nguyên này, chẳng lẽ là nàng đến đây?

- Đúng thế, đó là người Tử Phủ.

Đồ Phi liền phá lên cười ha ha, nói:

- Các huynh đệ, còn chờ gì nữa, hôm nay nhất định phải săn được Thánh nữ Tử Phủ.

- Nguyện vọng của bổn hoàng sắp được thực hiện, thu một Thánh tử hoặc Thánh nữ làm nhân sủng.

Hắc Hoàng tru lên.

Nếu có người nghe được lời bọn họ nói, nhất sẽ nghẹn họng trân trối, bốn tên to gan lớn mật này hợp lại một chỗ, tuyệt đối là một tổ tai họa...

rõ ràng là mười mấy cô gái áo tím kia bị Thần Nguyên dẫn tới.

Diệp Phàm lấy được khối Thần Nguyên to bằng gương soi ở Vạn Long Sào, đặt ở trong tuyết liền chiếu rọi một mảnh băng nguyên sáng chói.

Nó không rơi xuống mà lơ lửng giữa không trung, mặt trời cũng phải âm u kém sắc, giá trị trăm vạn cân Nguyên tinh thuần, cả một mảnh băng nguyên đã nhuộm thành màu vàng.

- Các vị tiên tử, Đồ mỗ đã chờ lâu.

Đồ Phi phong tao mặt tươi cười đi lên tiếp đón.

- Gâu!

Đại hắc cẩu lao ra từ đống tuyết, chặn đường lui của các nàng.

Yêu khí ngập trời, Bàng Bác giống như ma thần hiện ra bóng dáng ở một hướng khác, sắc mặt hắn như đao khắc, oai hùng cao lớn, tóc xõa như thác.

Phía đông, Diệp Phàm lưng đeo Đả Thần Tiên, nét mặt thanh tú phiêu dật xuất trần, đạp tuyết đi tới như tiên giáng cõi trần.

Ba người cộng thêm một con đại hắc cẩu vây quanh mười mấy cô gái áo tím ở giữa, Diệp Phàm phất tay thu Thần Nguyên về.

- Là con chó dữ kia.

Mười mấy cô gái đều biến sắc, đại hắc cẩu gần đây cắn người lung tung, phàm là môn đồ Thánh địa nói tới con chó này liền biến sắc.

Đại hắc cẩu nhe răng nói:

- Phải gọi ta là Thánh Hoàng.

Rất rõ ràng, các cô gái này cũng nhận ra Diệp Phàm, bởi vì đã xem qua tranh vẽ của hắn, lập tức mặt ngọc lạnh lẽo, sẵn sàng chiến đấu.

- Các ngươi muốn làm gì?

Có một cô gái hỏi.

- Tất nhiên là muốn cùng các vị tiên tử đạp tuyết thưởng mai, ngắm hoa dưới ánh trăng.

Đồ Phi hi hi ha ha tế ra thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán phỏng chế, treo trên đỉnh đầu.

- Ngươi...

Nữ tử Thánh địa Tử Phủ đều ngạo mạn thánh khiết, ngày thường làm sao có người dám đùa giỡn các nàng, nghe vậy sắc mặt phát lạnh.

- Ai là Thánh nữ Tử Phủ?

Bàng Bác tiến lên như Yêu Thần sống dậy, khí thế bức người quét qua từng cô gái.

- Thánh nữ của chúng ta không có ở đây.

Diệp Phàm cười khẽ, lưng đeo Đả Thần Tiên đi lên giữa không trung, nói:

- Các vị tiên tử, không phải là các vị luôn truy tìm ta đó ư, hôm nay tự ta đưa tới cửa, ai muốn thu ta vậy?

Mười mấy cô gái không hành động bừa bãi, các nàng đã sớm nghe được Diệp Phàm có thể chống cự tu sĩ cảnh giới Tứ Cực Bí Cảnh nhất trọng thiên.

- Các ngươi lấy được Thần Nguyên từ chỗ nào?

Có một cô gái trong đám người hỏi, muốn kéo dài thời gian.

- Các vị tiên tử, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, ngắm hoa dưới ánh trăng, ta sẽ từ từ nói rõ ràng cho các vị.

Đồ Phi cười to đi tới gần.

- Phá vây!

Một cô gái khẽ quát, mười mấy môn đồ Thánh địa chia ra đủ hướng lao đi, muốn thoát khỏi chỗ này.

Bởi vì các nàng cảm nhận áp lực, Đồ Phi và đại hắc cẩu hung danh lan xa ở Tứ Cực Bí Cảnh, Bàng Bác tràn ngập yêu khí, về phần Diệp Phàm thì khí huyết tràn đầy bức người như một con man long.

Cheng.... Cheng... Cheng...

Mấy trăm cây cờ lớn màu đen cắm bốn phía, bao vây khu vực nơi này tối đen như mực, tuyết cũng biến màu.

Mười mấy cô gái bị vây ở giữa, căn bản không lao ra được, Diệp Phàm tiến lên, ngón tay lóe sáng, Long Văn Hắc Kim Kiếm nằm trong tay hắn.

- Thánh thể đột phá Đạo Cung ngũ trọng thiên, ta còn chưa thỏa sức, hôm nay các ngươi không cần ra tay, để ta bắt bọn họ.

- Cái gì, Thánh thể Đạo Cung ngũ trọng thiên... Không phải chỉ có Thánh địa mới có thể bồi dưỡng ra hay sao?

Các cô gái Thánh địa Tử Phủ đều biến sắc.

- Kiếm của hắn...

Có người thần thức sâu sắc phát hiện thanh kiếm nhỏ trong tay Diệp Phàm rèn bằng Long Văn Hắc Kim.

Loại thánh vật của riêng Đại đế này muốn làm người ta không chú ý cũng không được, dấu ấn có long văn, lóe ra ô quang, trong suốt như ngọc, hết sức bất phàm.

- Chẳng lẽ là Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm xuất hiện ở Thần Thành?

-Ha ha...

Diệp Phàm cười to, nhẹ nhàng chấn động, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm đón gió mở ra, nhanh chóng lớn lên nháy mắt đã dài tới mười trượng.

Cửu Khiếu Thạch Nhân ôm ấp sinh ra Thánh Linh Kiếm, đã diễn sinh ra pháp tắc trật tự, có biến hóa vô tận. Vào lúc này không có một chút nhỏ bé, trở thành cực kỳ to lớn.

Nó dài ra kiên cố, khí thế hùng hồn, bị Diệp Phàm một tay nắm giữ chỉ xéo lên trời.

- Tiểu Diệp tử ngươi thật là không phúc hậu, nhiều tiên tử như thế làm sao chỉ để cho một mình ngươi thỏa mãn?

Đồ Phi hắc hắc cười nói.

- Đừng có một kiếm đập chết hết, bổn hoàng còn muốn thu nhân sủng nữa đó.

Đại hắc cẩu cũng kêu la.

Mười mấy môn đồ Thánh địa thần sắc không dễ coi, mặt treo sương lạnh, hung hăng trừng Đồ Phi cùng đại hắc cẩu mấy lần.

- Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm sao lại ở trong tay ngươi?

Mười mấy cô gái đều rất khó hiểu.

- Bởi vì nó do ta cắt ra.

Diệp Phàm nắm thanh kiếm lớn đến mười trượng, thần uy nghiêm nghị, có chút không tương xứng với khuôn mặt non nớt của hắn.

- Cái gì, ngươi chính là Cổ Phong, thiên tài Nguyên Thuật ở Thần Thành?

- Ngươi dựa vào chính mình đột phá Đạo Cung ngũ trọng thiên?

Vào lúc này, sắc mặt của mười mấy cô gái áo tím đều có thể coi như cực kỳ đặc sắc, liên tục biến đổi, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

- Đạo Cung ngũ trọng thiên tính là cái gì, khi ta đột phá Tứ Cực Bí Cảnh, để xem Thánh tử cùng Thánh nữ của các ngươi đối mặt với ta như thế nào, ta thật sự muốn xem đến lúc đó bọn họ làm sao đuổi giết ta.

Diệp Phàm ung dung như thường.

- Đúng thế, đến lúc đó thử coi bọn họ sẽ có biểu tình như thế nào!

Đồ Phi cười to nói.

Trong lòng nữ đệ tử Tử Phủ đều trầm xuống, các nàng biết Diệp Phàm dám lộ ra bí mật, tuyệt đối sẽ không định thả các nàng chạy đi.

- Lao ra ngoài.

Mười mấy cô gái tự tế ra Pháp bảo, hợp lực công kích Diệp Phàm muốn đột phá ra ngoài.

Diệp Phàm không nhiều lời, trực tiếp vung kiếm.

Đang!

Một kiếm quét ngang ngàn quân, Pháp bảo của ba cô gái lao tới trước tiên liền bị đập nát trong nháy mắt.

Đồng thời, tay trái Diệp Phàm vươn ra, Hư Không Đại Thủ Ắn ấn xuống, bàn tay vàng che phủ thiên địa, dùng sức đè xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ba cô gái chống cự, nhưng dưới thần uy của Thánh thể thái cổ, cho dù các nàng là cao thủ Ngũ Trọng Thiên cũng không thể cản được.

Phốc! Phốc! Phốc!

Ba người phun máu bị Diệp Phàm bắt lấy ném xuống đất, ở trong cùng cấp thì hắn áp chế tuyệt đối, chiến lực vô song không thể lay động.

-Lên!

- Giết!

Các cô gái khác thấy vậy liền dốc hết sức ta tay, đánh ra thần thuật mạnh nhất, các màu sắc mộng ảo bắn ra khắp nơi.

Đối với những thứ này, Diệp Phàm vung kiếm chỉ bổ ra một cái.

Đang!

Trời rung đất chuyển, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm như tia chớp kinh thế xẹt qua băng nguyên, tất cả cô gái đều hét thảm, bị kiếm khí vô hình trọng thương.

Pháp bảo cùng binh khí của các nàng đều thành tro bụi, nếu không phải Diệp Phàm thu phát tự nhiên, mười mấy người đều đã thành bụi bặm.

Diệp Phàm thu kiếm không ra tay nữa, mấy người mạnh nhất cũng chỉ Đạo Cung ngũ trọng thiên, dù là cùng cảnh giới với hắn, nhưng chênh lệch chiến lực quá lớn. Hắn lắc đầu nói với Hắc Hoàng:

- Giao cho ngươi.

- Giao cho nó làm gì, để cho ta đi.

Đồ Phi cười tiến lên nói:

- Các vị tiên tử, ta đỡ các nàng đứng lên.

-Gâu!

- Con bà nó, con chó chết ngươi cắn ta làm cái gì?

Đồ Phi nổi giận.

- Dám cướp nhân sủng với bổn hoàng?

-o0o-