Già Thiên

Chương 383: Thần dược Chân Long (thượng)




ở ngay bên ngoài Vạn Long Sào, long khí trào ra từ các long động đều phải đi qua đó, ngựng tụ vạn long khí.

Trong mắt Bàng Bác cùng Đồ Phi còn có đại hắc cẩu đều lóe sáng. rốt cuộc phát hiện ra gốc thánh vật kia.

- Đó là một gốc thần dược Thái cổ do cả tòa Van Long Sào tẩm bổ thành.

- Đúng thế, được vạn long khí bồi dưỡng. hấp thu tinh hoa Thần Nguyên trưởng thành.

- ở trên đời này, sợ rằng chỉ có ở Vạn Long Sào này mới có thể bồi dưỡng ra một gốc thánh vật như thế.

Bọn họ khó mà bước đi, bị nó hút chặt muốn đi tới hái lấy.

Nhưng là gốc thần dược kia ở ngay trước Vạn Long Sào, quá gần Vương tộc thái cổ, muốn tới gần nó thì e là mười phần chết chín.

- Vương tộc thái cổ cũng ngủ say, nói không chừng sẽ có cơ hội hái lấy nó.

Đại hắc cẩu hai mắt sáng lóa, xúi bẩy Diệp Phàm đi lên.

- Con chó chết này đừng có đưa ra chủ ý xấu, tại sao ngươi không tự đi?

Đồ Phi mắng.

Diệp Phàm hạ quyết tâm.

- Diệp tử, không nên liều mạng. làm vậy rất nguy hiểm.

Bàng Bác khuyên can.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- không sao, hy vọng thành công rất lớn, thật sự không được thì ta tế ra Huyền ngọc thai lập tức bỏ chạy.

Bàng Bác cố ý muốn đi cùng hắn, nhưng Diệp Phàm kiên quyết từ chối.

Cuối cùng hắn đi tới một mình, muốn thử xem có thể hái được không. bằng không thì rút đi như vậy thật đáng tiếc.

Bàng Bác, Đồ Phi cùng đại hắc cẩu đứng nhìn ở xa xa, lúc nào cũng chuẩn bị tiếp ứng.

Long khí mãnh liệt đánh sâu vào như thủy triều. Diệp Phàm thu liễm sức sống, giống như một nhánh cây khô chậm rãi bước đi, đồng thời dùng Vạn Vật Mẫu Khí chống đỡ bảo vệ thân thể.

Một bước, hai bước.... giai đoạn này không ngắn, hắn tốn rất nhiều thời gian mới tới gần Vạn Long Sào.

Long Sào thật là rất lớn, hắn chỉ có thể xuyên thấu qua long động thấy được một góc núi băng, nhưng cũng đủ làm hắn rung động.

Hắn nhìn thấy một khối quan tài cổ chìm nổi trong đống Thần Nguyên. làm cho hắn cảm thấy từng trận khó thở, máu thịt xương cốt như muốn nứt vỡ ra, đây là một loại uy áp khủng bố cực điểm.

Đống Thần Nguyên vụn kia chừng hai ba mét khối, bao phủ cả cái quan tài cổ.

Hắn nghiêng sang một bên, lại thấy được một khối Thần Nguyên to dài đến hai thước, lấp lánh chói mắt, làm người ta không mở mắt nổi, bên trong có giam một cái sinh vật hình người.

Bọn họ tuyệt đối là Vương tộc thái cổ.

Vạn Long Sào thật là quá lớn, những thứ hắn thấy được cách cửa ra này đến mấy dặm, cũng may là thế, bằng không thì hắn khó mà tiến lên được một bước.

Mà hết thảy này chẳng qua chỉ là một bộ phần mà hắn thấy được, rốt cuộc trong Vạn Long Sào còn có gì thì hắn không thể hiểu hết.

Rốt cuộc Diệp Phàm đi tới cửa Vạn Long Sào, tới gần gốc thần dược thái cổ kia.

Vạn long khí đều phải chảy qua chỗ này, nó là một gốc thánh vật do cả tòa Long Sào bồi dưỡng thành.

đến gần, Diệp Phàm nhìn rõ bộ dáng của nó, cực kỳ thần dị, vừa nhìn là biết thần vật tuyệt thế, không thể đánh giá hết giá trị của nó.

Vạn long khí quấn quanh, gốc thần dược sáng chói, toàn thể màu vàng cao hơn một thước, mọc ra chín phiến lá.

Mỗi một phiến lá đều như một đám mây vàng. xinh đẹp hoa lệ, còn có chút mơ hồ.

ở trên ngọn gốc thần dược thái cổ kết thành một quả, ánh vàng rực rỡ, hình dạng của nó rất đặc biệt, là một con rồng nhỏ màu vàng to bằng bàn tay, trong suốt sáng bóng, trông thật sống động như có sinh mệnh.

Còn ở trong miệng con rồng vàng nhỏ kia còn ngậm một hạt châu màu vàng. lóe ra hào quang trong suốt sáng lạn.

Cả tòa Vạn Long Sào mới bồi dưỡng ra một gốc thánh vật, giá trị của nó là không thể tưởng tượng.

Thần dược thái cổ, có thể hái được, trên đời này e rằng chỉ có một gốc này.

Nó được vạn long khí quấn quanh, ánh vàng cùng lấp lánh, mùi hương thiếu chút làm Diệp Phàm say ngã tại chồ, cả người bay bổng.

Hắn thậm chí hoài nghi ăn gốc thần dược này, có thể phi thăng giữa ban ngày hay không.

Diệp Phàm không chậm trễ, nhanh chóng bước tới trước chuẩn bị ngắt lấy. Bỗng nhiên, linh giác căn Nguyên của hắn rung động, cảm giác nguy hiểm khủng khiếp như rơi vào địa ngục.

Có tiếp tục bước tới hay không? Ở trong khoảng khắc chớp nhoáng này, hắn gặp phải lựa chọn khó khăn...

Vạn Long Sào rất nhiều long động, vạn long khí tuôn trào lấp lánh ánh sáng, quan tài cổ chìm nổi như có sinh vật thái cổ thức tỉnh.

Diệp Phàm từ đầu đến chân phát lạnh, hắn cảm nhận được nguy cơ cực lớn như bị một con Chân Long nhìn chằm chằm, xương cốt máu thịt như sắp vỡ vụn.

Hắn lập tức tế ra Huyền Ngọc thai, đồng thời lao tới trước hóa ra bàn tay lớn muốn nhổ gốc thần dược thái cổ chạy trốn.

Nhưng mà nằm ngoài dự liệu, rễ của gốc thánh vật này cực kỳ cứng cỏi, căn bản không nhổ lên được.

Diệp Phàm biến sắc, thần dược tất nhiên quý giá, nhưng sinh mệnh càng đáng quý hơn, hắn không muốn vì thế mà vứt bỏ tánh mạng. bằng không thật đúng là tất cả như mây bay.

Tiếng rít gào chói tai vang ra từ Vạn Long Sào, cực kỳ thảm thiết chấn nhiếp tâm thần, Đồ Phi cùng Bàng Bác ở thật xa cũng cảm thấy lông tóc dựng đứng. càng không cần nói cảm nhận của Diệp Phàm.

Lúc này da đầu của hắn tê rần, một cỗ sát ý như hồng thủy ngập trời quét qua. tựa như có thể nghiền nát thế giới này. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Nếu không có Vạn Vật Mẫu Khí cản lại, chỉ riêng loại sát ý này là có thể chọc thủng hắn, không thể tưởng tượng được đó là loại sinh vật hùng mạnh cỡ nào.

Hắn vội vàng liếc qua. nhìn thấy mấy cỗ quan tài vẫn còn chìm nổi trong đống Thần Nguyên. sinh vật hình người cao ở trong khối Thần Nguyên dài hai thước kia cũng không thoát ra.

Hắn biết có thể chỉ mới nhìn thấy được một góc của Vạn Long Sào, nhất định còn có sinh vật thái cổ khác, tiếng rít khủng bố kia đến từ một chỗ khác.

Diệp Phàm cắn răng. hắn lao tới gần gốc thần dược, vươn tay nhổ lên.

bởi vì hắn phát hiện bàn tay hóa bằng ánh sáng không làm gì được gốc thánh vật này, trời sinh là nó đã có thể hấp thu thần lực, hấp thu sạch sẽ.

Đột nhiên, cả gốc thần dược lay chuyển, lấp lánh ánh vàng, trái cây kia không ngừng chuyển động như muốn tránh bị hái.

Ánh mắt Diệp Phàm liền thẳng. gốc thần dược thái cổ này quá thần kỳ, trái cây vàng hình con rồng nhỏ kia như có sinh mệnh, lắc lư giãy giụa.

Nó như đúc bằng vàng ròng. trông rất sống động, sáng lạn chói mắt, hạt long châu ngậm trong miệng sáng chói, lập tức bắn ra.

Mùi hương say lòng người làm cho người ta không thể kiềm chế, loại khí tức này có sức dụ hoặc vô kể, tâm chí kiên định như Diệp Phàm cũng suýt bị lạc mất.

Hắn nhanh chóng lách sang một bên, vươn tay dẫn dắt hóa giải uy lực của long châu, lực lượng của nó rất lớn đủ để xuyên thủng cơ thể người thường.

Tay của Diệp Phàm vẽ một cái, đường cong ẩn chứa lực lượng chặn nó giữa không trung. hắn vội lấy ra một cái đỉnh bạch ngọc nhỏ, mở ra thu long châu vào trong.

Cộp!

đỉnh khép lại, hắn thở phào một cái, thần dược phải giữ kín trong dụng cụ bằng ngọc. nếu không sẽ tự động tan rã, không lưu lại thứ gì.

Chỉ dây dưa trong nháy mắt, tiếng rít thê lương kia đã tới mấy dặm. sắp lao ra khỏi Vạn Long Sào đi tới gần.

Diệp Phàm ra tay thật nhanh, hái lấy thần dược thái cổ, muốn cướp nó vào tay, nhưng mà một chuyện làm hắn nghẹn họng trân trối xảy ra.

Từng đạo vạn long khí quấn quanh thần dược thái cổ, nó hóa thành một đạo ánh sáng vàng trốn vào lòng đất.

Xoạt!

Đầu ngón tay Diệp Phàm quét trúng trái cây hình rồng vàng, nó phun ra chín giọt máu vàng, hào quang chợt lóe liền biến mất hoàn toàn.

Thất bại trong gang tấc, Diệp Phàm nổi điên muốn mắng to, gốc thần dược này lại có thể di động thì quả là nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nói cho đúng hơn, nó phun ra long châu rồi mới thoát khỏi trói buộc, có thể độn đi.

Ánh sáng lóe lên, trong tay hắn xuất hiện một cái bình ngọc nhỏ, thu lấy chín giọt chất lỏng màu vàng mà con rồng nhỏ kia phun ra, không để chúng nó rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, hắn vỗ một chưởng đánh xuống mặt đất, vạn long khí sôi trào, đáng tiếc thần dược đã mất bóng, không biết đã sớm chạy tới chỗ nào.

Bùm!

Diệp Phàm lại đánh ra một chưởng, đất đá tung tóe, ánh sáng chói lóa, căn bản không thể mở mắt được, giống như dưới đất đang chôn một cái mặt trời.

Quả nhiên dưới mặt đất có Thần Nguyên, một khối to như gương soi, sáng rực hơn cả thuần dương, chắc chắn thần dược chuyển động là hấp thu tinh hoa của nó.

- Diệp Tử chạy mau!

Bàng Bác kêu to.

- Bự con sắp tới rồi!

Hắc Hoàng cũng rống to.

- Nó cách ngươi không tới năm trăm thước!

Đồ Phi cũng hoảng sợ la to.

Không cần bọn họ nói, Diệp Phàm cũng đã cảm ứng được, trong Vạn Long Sào như có một mảnh biển rộng sôi trào, hắn chưa từng cảm nhận sát ý khủng bố như thế.

Mạnh tới mức làm thân thể hắn không khỏi run lên, Vạn Vật Mẫu Khí che trên đầu cũng đang run rẩy.

Diệp Phàm phất tay áo, thu hồi khối Thần Nguyên này, tế ra Huyền Ngọc thai lập tức biến mất. hắn bắt đầu vượt qua hư không.

Rắc!

Huyền Ngọc thai ở tại chỗ nháy mắt tan vỡ, bị cỗ sát niệm vô hình xé thành phấn bụi.

Bùm!

Cách đó mấy dặm. Diệp Phàm lập tức rơi xuống, nếu không phải hắn cảm giác không còn trốn ở trong đỉnh, khoảng khắc vượt qua hư không bị đánh gãy thì chắc chắn phải tan xương nát thịt.

cũng chỉ có thánh vật như Vạn Vật Mẫu Khí mới bảo vệ được hắn, không sợ hư không đột nhiên sụp đổ.

- Chạy mau!

Bàng Bác, Đồ Phi cùng đại hắc cẩu ở phía trước hô to, hắn không còn xa lắm, chuẩn bị sẵn Huyền Ngọc thai xuyên qua hư không.

Diệp Phàm đạp bộ pháp Lão Phong Tử lập tức xông lên ngọc thai màu đen, cùng lúc đó Hắc Hoàng tế Nguyên ra câu động đạo văn.

Khoảnh khắc cánh cửa hư không mở ra, Diệp Phàm vội quay đầu thấy được sinh vật lao tới cách đó mấy dặm.

Nó bị một đạo thần hoàn bao phủ, oai hùng như thần chi, tóc dài màu tím che đi nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt tím sắc bén như đao cắt.

Nó không có cánh tay, chỉ có một đôi cánh thần màu vàng như thần kim đúc thành. Thân dưới của nó là thân rắn, dài đến mười mấy thước, vảy đen lấp lánh, nó bay giữa không trung nhanh nhẹn như tia chớp.

Diệp Phàm dùng đỉnh thu mấy người vào, cùng lúc đó hư không khép lại, bọn họ biến mất tại chỗ.

ở phía sau, trong nháy mắt sinh vật thái cổ lao tới gần một dặm. rống to một tiếng phun ra một ngụm tinh khí, Huyền Ngọc thai ầm một cái bị sát khí vô hình đập nát.

Bùm!

ở phía trên vực sâu, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh rơi xuống, mấy người chật vật khó coi, nhưng lại không bị thương gì.

Cùng lúc đó, bọn họ lại thấy được tòa băng cung kia, mỹ nhân vô song điềm tĩnh ngủ say ở giữa, chìm nổi trong long khí mãnh liệt.

- Sao mà ta lại thấy lông mi của nàng ta lại mới chớp một cái?

Đại hắc cẩu nhanh chân lui ra mấy bước.

- Đã bảy tám vạn năm rồi, không thể nào còn sống được, nhanh tế Huyền Ngọc thai ra đây.

Đồ Phi quát tháo, thúc nó hành động.

Một tiếng rống to vực sâu thước chấn động, sinh vật thái cổ kia sắp lao lên.

- Có lý lẽ hay không chứ, chỉ mới chớp mắt là hắn sắp tới rồi, tốc độ này quá đáng đi chứ, không chậm hơn chúng ta vượt qua hư không bao nhiêu hết.

Ánh sáng lóe lên, mấy người biến mất tại chỗ, lần này bọn họ đi ra tới cửa địa cung. Không phải là vượt qua hư không thất bại rơi ra, mà là trận văn cổ Thánh địa phong tỏa con đường phía trước, không xuyên ra được.

Bọn họ nhanh chóng tìm lại con đường trước kia, xông lên bề mặt. đi vào đại tuyết sơn, gần như không chút do dự lại bắt đầu xuyên qua hư không.

Lần này bọn họ xuyên qua bốn ngàn dặm mới dừng lại.

- Vương tộc thái cổ quá khủng bố!

Bàng Bác ngồi trên tuyết, lòng vẫn còn sợ hãi.

- Cái đó nhất định không phải Vương của thái cổ. Chân chính là Vương xuất thế, thây phơi trăm vạn, máu chảy tràn lan, uy thể không thể tưởng tượng nổi.

Đại hắc cẩu lắc đầu.

-o0o-