Già Thiên

Chương 1552: Kết Thúc Cổ Lộ Nhân Tộc




Thích Thiên chạy trối chết, trong lòng sợ hãi, thân là Đại Thánh ước chừng năm ngàn năm trước hẳn từng hưởng qua loại tư vị này, ngày nay lại tiếp tục thể nghiệm. Năm đó khi còn trẻ tranh phong với người. gặp phải một vị anh kiệt đuổi giết, làm cho hắn lên trời không đường xuống đất không cửa, giờ phút này dường như là một vòng luân hồi.

Một lần đó hắn cuối cùng chạy thoát, sau lại vị anh kiệt kia bị che ở trước cửa ải Đại Thánh, vài lần đột phá cửa ải, cuối cùng thất bại, tọa hóa ở trong năm tháng.

Mà hắn lại thành công, uy lâm một vực, bốn phương cũng xưng tôn, trở thành cường giả tuyệt thế một vực.

Thời gian đã cách năm ngàn năm, tính mạng của hắn lại bấp bênh, còn có thể như lần trước được sao? Thích Thiên sợ run. trong lòng tuyệt vọng, hắn nhìn không thấy mảy may hy vọng.

Thích Thiên liên tiếp vượt qua bốn mươi mốt thành, vượt qua vòm trời rộng lớn, bởi vì mỗi một tòa thành cũng không ở chung trong tinh vực, trong lúc kiếm khí tung hoành, sinh mệnh điêu linh, kèm theo máu tanh.

Đây là một hồi tàn sát, Diệp Phàm ác nghiệt vô tình, như là thu gật hoa mầu, trên mặt hờ hừng, sát kiếm trong tay chém tới trước, bẻ gãy nghiền nát, đầu người rơi rụng, thi thể hài cốt lật qua hai bên.

Một trận chiến này, cổ lộ Nhân tộc đẫm mưa máu gió tanh, Diệp Phàm đúng thật là một lần đến đây thanh tẩy. Sau bao nhiêu năm qua đi mọi người mỗi khi nhắc tới Diệp Phàm đều biến sắc.

Thích Thiên thay đối lộ trình, hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nên lựa chọn rời cổ lộ Nhân tộc, tiến vào một con đường khác thần bí mà vắng lặng.

Đây là một cổ vực vô cùng hoang vắng, thành trì không phải xây dựng, tất cả đều là từ chỉnh thể tàng đá cực lớn mà khắc thành, nhưng lại không có người, hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.

Thích Thiên xâm nhập nơi này, vượt liên tiếp tầm thành cũng không nhìn thấy một sinh linh nào, hắn càng thêm bất an, nhưng thủy chung vẫn hướng tới một hướng đi tới, không chịu dừng lại.

- Đây là cổ lộ của Thánh Linh!

Vượt qua liên tiếp mười bốn thành, đám người Cơ Tử Nguyệt rốt cục biết được đây là địa phương nào, mắt mấy những pho tượng đá, có dấu vết Thánh Linh với chữ khắc thần văn thái cổ.

- Đây là cổ lộ của bọn hắn, lão già rắp tâm hại người!

Thánh Linh nhất mạch vô cùng thần bí, là một tồn tại rất khó trêu chọc, mỗi người đều pháp lực ngập trời, có được chiến lực kinh thế, khuyết điếm duy nhất là rất thưa thót.

Ngay như trước mắt bọn họ chứng kiến: mười mấy thành mà ngay cả một sinh mệnh thể cũng không nhìn thấy, là từng tòa thành chết, không tồn tại Tiếp dẫn sứ, cũng không có thí luyện giả.

- Lão già kia uổng phí tâm tư rồi. Thánh Linh rất thưa thớt, bọn họ cho tới bây giờ đều là đi tới cổ lộ các tộc khác tranh hùng, như vậy mới có thể có hiệu quả tôi luyện, bằng không vài Thánh Linh tranh đấu với nhau thì có ích lợi gì? Hơn nữa, Thánh Linh càng lợi hại càng là không thể nhận ra. không bị người bức bách là sẽ không từ trong trứng đá xuất thể.

Cuối cùng. Thích Thiên lại lệch hướng khôi quỳ đạo, rời khỏi con đường này, bởi vì hắn không nhìn thấy hy vọng, quá mức hoang vắng, không có một cao thủ tọa trấn.

Diệp Phàm khí thế như cầu vồng. thủy chung bảo trì một khoảng cách với hắn. đuổi theo sau hắn, lợi kiếm treo trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào sẽ chém xuống.

Đúng như lời Bàng Bác nói, trải qua trận đại chiến ở cửa quan Nhân tộc cuối cùng, Diệp Phàm cũng kiếm tiên của Linh Bảo Thiên Tôn từng bước kết hợp. Thành lập một loại liên hệ, bước đầu nhận được tán thành, từ nay về sau có thể tùy tiện khống chế.

Phía trước là một viên đại tinh vô cùng rực rỡ, đó là một cái viên Thái Dương Tinh, mới vừa tiến vào phiến tinh vực này, mọi người liền cảm giác được một loại dao động cường đại, phi thường khủng bố.

Diệp Phàm cả kinh, hắn có cảm giác rất quen thuộc, nhìn chằm chằm viên đại tinh, nhìn kỳ không ngừng. sinh mệnh dao động vốn phát ra từ trong mặt trời.

- Là Hòa Linh Thương Viêm!

Hắn sẽ không quên Thánh Linh khũng bố này, chí thiếu chút nữa thành tựu Chuẩn đế. Năm đó ở Đại Nguyệt Pha đại chiến cũng Lão Phong Tử, trận đó thật đúng là long tranh hổ đấu, nhật nguyệt mất ánh sáng, núi sông mất màu.

Đây tuyệt đối là một đầu Thánh Linh đáng sợ nhất, tối thiếu trước mắt dưới tinh không này cũng không có mấy người có thể áp chế hắn.

Thích Thiên tới đây, không ngờ cảm ứng được cổ dao động này, lập tức mừng rỡ, hô to:

- Đạo hữu cứu mạng!

Từ trong Thái Dương Tinh bắn ra hai luồng hào quang hừng hực, đó là hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào binh khí Đế trong tay Diệp Phàm, sau khi biết Diệp Phàm có thể khống chế, ngay lập tức ánh mắt ảm đạm xuống.

Hơn nữa, khí cơ của Thương Viêm biến mất, dao động chí cường thu liễm đi.

Thích Thiên hô to, trực tiếp vọt vào trong Thái Dương Tinh, hắn cũng không quản tới nhiều như vậy, lúc này bất kể là địch nhân hay là bàng hữu. chỉ cần càng cường đại đều là mục tiêu hắn chạy tới dựa dẫm.

Diệp Phàm đuổi giết theo vào, không còn cảm ứng khí cơ của Thương Viêm, hiển nhiên Hòa Linh cảm giác thấy nguy hiểm, đã bỏ đi rồi, không muốn chiến! Mà hắn cũng không có phá hủy đại tinh này, chi xuyên thẳng qua.

- Ta có một loại dự cảm đây chính là tới một đại địch tuyệt thế! Năm đó một trận chiến ở Đại Nguyệt Pha, kinh văn của cổ tổ Thánh Linh lưu lại có thể giúp cho Thánh Linh không trọn vẹn đại viên mãn, hơn phân nửa rơi vào trong tay Thương Viêm!

Diệp Phàm ngoái đầu nhìn lại, cuối cùng nhìn thoáng qua nơi đây, rồi sau đó rời đi.

Thích Thiên vọt vào cổ vực của Quang Minh tộc, bởi vì tộc này có một kiện binh khí Đế: Luyện Thần Hồ.

- Dừng ở đây đi!

Diệp Phàm nói, Thích Thiên mất đi giá trị, huyết tẩy sạch đồng đảng của hắn ở cổ lộ Nhân tộc, không cần phải tiếp tục.

Hiện tại, Thích Thiên muốn kéo tới cừu địch dị tộc cường đại cho hắn. muốn mượn dùng uy thế của Đế binh diệt trừ hắn.

"Phốc" một tiếng, cái đầu rơi xuống, Thích Thiên phóng tới phía trước mấy chục vạn trượng xa, thi thể không đầu mới nổ tung. máu tươi nhuộm đỏ tinh không. về phần đầu của hắn trên mặt tràn ngập hoảng sợ, mang theo không cam lòng, mang theo tuyệt vọng, rốt cục từng tấc từng tấc hóa thành màn sương máu.

- Lần này, chung quy là không chạy thoát...

Không biết vì sao, hắn lại nhớ tới anh kiệt năm ngàn năm trước, lần này hắn không có trốn thoát.

"Vù!"

Thanh kiếm tiên màu đỏ sậm phát sáng, hút lại đây tia nguyên thần chủ thức cuối cùng của Thích Thiên, lạc ấn vào đồ án trên thân kiếm thể, luyện hóa biến thành sát khí căn nguyên.

- A… không!

Thích Thiên thà tình nguyện chết đi cũng không muốn chịu đựng loại kết quả này. Nhưng, chung quy không thể như nguyện. nguyên thần hắn hóa thành tia sáng chìm sâu vào thân kiếm, trở thành một đoàn khí.

Diệp Phàm chấn kiếm, phóng ra n suy én thần của Đại Thánh máu bạc chưa luyện hóa, muốn nhìn xem lai lịch căn bản của hắn, bởi vì Diệp Phàm cảm nhận thần lực trong máu của chủng tộc hắn rất dồi dào, vượt hơn xa các tộc khác, vả lại có một loại cảm giác quen thuộc.

- Cổ tộc, là người của Song Hoàng máu bạc nhất mạch kia!

Diệp Phàm kinh ngạc, không ngờ lại đúng thật là bộ tộc này. Hắc Hoàng dạy dỗ Song Hoàng máu bạc, tổ tiên của chúng lai lịch rất kinh người, tộc của chúng vốn được xưng là Vô Miện Chi Hoàng. Tuy rằng chưa từng xuất hiện Cổ Hoàng, nhưng tuyệt đối đíms hàng tuyệt đỉnh, qua các đời đều có Đại Thánh, chưa từng đoạn tuyệt, tộc này chỉ có thể dùng thần tích để hình dung.

Tục truyền, bộ tộc này ở thời điểm cường đại nhất, tiến vào Thần Khư, kết quả cả tộc bị diệt vong, không nghĩ tới cũng không phải như thế, lúc này vẫn còn tồn tại trong tinh không.

- Có lẽ bị diệt vong chỉ là một chi ở Bắc Đẩu. tố địa ở trong tinh không, nhất mạch máu bạc còn tồn tại, chỉ có điều sau lại bị Độc Nhân phong ấn!

Bộ tộc này cường đại không thể nghi ngờ, bằng không đâu phải bị Độc Nhân phong ấn, đủ đế chứng tỏ một ít vấn đề.

Hoa rơi bay bay, mùi thơm ngát tràn ngập. nhưng mỗi một đóa hoa đều nhiễm tơ máu. bay tản trong tinh không trong hương thơm thoang thoảng có một loại mùi máu tanh.

Đây là cửa quan Nhân tộc cuối cùng, ngày nay rách nát thành phế thành, cái gì cũng không còn lại, bị Nộ Kiếm của Diệp Phàm chém vỡ nát. trở thành di tích lịch sử.

Lúc này, Diệp Phàm đã trở lại, ngoài ra còn có rất nhiều người vây xem. Khi tòa thành này bị hủy diệt, bọn họ được Diệp Phàm cứu giúp, vẫn không có tán đi.

Diệp Phàm lôi đến một khối vẫn thạch, siơ tay đào khắc, luyện chế thành một tòa cổ thành mới, bày ra trận văn. cho nó một lần nữa tọa lạc ở nơi này. Rồi sau đó, xoay người rời đi.

Đây chính là một ý nghĩa tượng trưna: chứng minh hắn đã tới, đồng thời chữa trị cổ thành mà không phải thật sự phản lại cổ lộ Nhân tộc.

Thiên Cương đạo sĩ nhanh chóng ghi chép lại một màn này, viết xuống một hàng chữ trên một khối ngọc thạch.

Cổ lộ Nhân tộc sôi trào, ở trong cuộc sống kế tiếp mọi người đều nói về một kiếm phẫn nộ của Diệp Phàm ở tòa thành Nhân tộc cuối cùng, huyết tẩy cổ lộ, rúng động thật sâu khắp thiên hạ.

Diệp Phàm đi Lưu gia một chuyến, chém ra một kiếm, vài nhân vật chủ vếu đầu rơi xuống đất, sau đó hắn lại đuổi giết diệt trừ ba tên thủ lĩnh trốn ở bên ngoài.

Lần này đối với Lưu gia mà nói là một đả kích trí mạng, tuy rằng Diệp Phàm không giết người vô tội lung tung. lưu lại huyết mạch các thành viên khác trong tộc, nhưng bọn họ từ đó về sau vẫn không gượng dậy được, càng ngày càng xuống dốc suy tàn.

- Thích Thiên uổng thân là Hộ đạo già. cũng Lưu gia cũng nhau cấu kết với dị tộc, giết hại tinh anh Nhân tộc, gây họa trên cổ lộ, hiện đã đền tội, bị trừng phạt đúng tôi...

Mấy vị Hộ đạo giả Nhân tộc đều hiện thân, tuyên bố tội danh của Đại Thánh Thích Thiên, truyền đi khắp cổ lộ, ở các tòa cổ thành dẫn phát lên sóng to gió lớn.

Thích Thiên nhất mạch cũng bị diệt trừ. Trong cuộc sống kế tiếp, cổ lộ Nhân tộc bốn bề sóng dậy, tiếng bàn tán không thôi.

Diệp Phàm danh chấn tinh không, ở trên con đường này không có địch thủ.

Bao nhiêu năm sau. trên con đường này vẫn còn truyền bá uy danh của hắn, bất kể là dân bản xứ hay là thí luyện giả sau này, mỗi khi nhắc tới Diệp Phàm đều biến sắc, chiến tích của hắn chấn nhiếp các vực.

Tòa thành cuối cùng này trải qua nhiều năm sau, lại to lớn lớn mạnh lên, mấy vị Hộ đạo giả Nhân tộc xuất hiện, dựa theo bản vẽ cổ thành một lần nữa tu kiến, bày ra trận văn.

Diệp Phàm lại tới nữa, tự nhiên dẫn phát chấn động lớn.

Ngày nay, bốn phương đều truyền bá uy danh của hắn, thậm chí lan xa tới các cổ vực khác, trong một ngày liên tiếp tru diệt bốn Đại Thánh, loại chiến tích này đủ làm rúng động vũ trụ.

Tuy rằng nửa năm trôi qua, nhưng chuyện ngày xưa như vẫn còn rõ ràng trước mắt. mọi người thấy Diệp Phàm lại đến, tất cả đều nhảy dựng trong lòng.

Cuồng nhân kinh thế hãi tục như vậy, xưa nay nếu không bị người chém thành tro bụi, thì chính là trở thành Đại đế, không có một người nào là kẻ tmng dung. Còn người này như thế nào, thân là Thánh thể, có thể tiểu ngạo đến một bước đó hay không?

Thiên Cương đạo nhân lại xuất hiện, tiếp tục bắt đầu bản ghi chép.

- Tiểu hữu lại tới nữa...

Đại Thánh Nhân tộc nói những lời này thật khiến người ta cảm thấy không biết nói gì nữa.

Mấy vị Đại Thánh tuy rằng đã chiêu cáo thiên hạ. nhưng Diệp Phàm huyết tẩy cổ lộ dù sao là sự thực, hắn xuất hiện ở nơi nào đều nhất định sẽ làm cho cổ lộ Nhân tộc đổi sắc.

- Ta tìm tới để hỏi một câu: Làm thế nào tiến vào con đường duy nhất chân chính cuối cùng!

Diệp Phàm nói thẳng ý đồ đến, người giết liên tiếp bốn Đại Thánh có tư cách biết nên bước tiếp theo hướng nơi đó.

Hắn rời đi, thí luyện giả sau này từng người anh kiệt đều rúng động. Mỗi khi có người tới tòa thành cuối cùng này, đều không kiềm nổi "nói chuyện xưa", tất cả đều là "dấu vết" và "huy hoàng" của hắn.

Diệp Phàm uy chấn cổ lộ Nhân tộc, cuối cùng đi tới chung điếm, kết thúc trong huy hoàng, lưu lại truyền thuyết vô tận.

Cá nhảy vượt ngược thác nước mà lên, leo lên đỉnh núi cao, đây là một lần nhảy vượt, Diệp Phàm bọn họ dùng cổ lộ Nhân tộc làm ván cầu tiến vào địa phương chung cực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một tòa hùng quan đứng sừng sững, hỗn độn khí vờn quanh, qua năm tháng không thể phai mờ dấu vết của hắn.

Hùng quan không có tên. nhưng tên của các người Nhân Hoàng, A Di Đà Phật, Độc Nhân, Hư Không. Vô Thủy, Thanh Đế... đều có khắc trên từng cây cột, đủ để nói rõ hết thảy!