Huyết tẩy cổ lộ Nhân tộc, từ xưa đến nay, có mấy người dám nói như vậy? Diệp Phàm lời nói vang động, thật khí phách, chấn nhiếp mọi người toàn thành.
Từng có người phá hủy cổ lộ, tên của hắn kêu là Thanh Đế, từng có người luyện hóa một vực, tên của hắn gọi là Vô Thùy, từng có người trong nháy mẳt diệt mấy chục tộc trên cổ lộ, nàng được gọi Độc Nhân, từng có người...
Phàm là loại cuồng nhân kinh thế hãi tục này, không phải bị hủy diệt nát tan thành bụi, chính là trở thành Đại đế, biếu hiện ra thiên tư tiềm năng siêu phàm nhập thánh của họ.
Ngày nay, Diệp Phàm cũng phẫn nộ, muốn triển khai một hồi đại thanh tẩy, dùng máu tươi rửa sạch cổ lộ Nhân tộc, thật khiến mọi người hết hồn, cảm thấy như có một luồng hơi lạnh chạy trong xương tủy, tâm thần đều lạnh giá.
Thích Thiên sắc mặt biển đổi không ngừng, phi thường khó coi, thân là Hộ đạo si ả Nhân tộc tham gia vào loại chuyện này, thật sự là không vẻ vang tới cực điếm.
Bốn vị Đại Thánh phong bế tòa thành, muốn giết một Vương của Thánh nhân, kết quả lại là như thế, điều này không chỉ có rất đáng xấu hổ, cũng có thể nói thật đáng thảm thương.
Bàng Bác gào to:
- Thích Thiên! Nhà ngươi già mà không để người ta tôn kính! Có còn cảm thấy thẹn chút nào trong lương tâm hay không? Là một Hộ đạo giả Nhân tộc, ngươi bảo hộ ai? Cấu kết với dị tộc giết hại tinh anh đồng tộc, làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn bực này, không giết nhà ngươi thiên lý khó dung tha!
Thích Thiên sắc mặt xanh mét. càng thêm khó coi, thân là Đại Thánh đứng sừng sững ở Thánh vực nhiều năm qua. có mấy người dám nói với hắn như thế, hôm nay lại là trăm thể nghiêm đều đổ lên đầu hắn.
Hắn hé mở con ngươi xuất hiện một tia hàn quang, ý thức được hôm nay có thể dữ nhiều lành ít, lập tức lao thẳng tới đám người Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt định bắt lấy mấy người làm con tin.
"Keng!"
Diệp Phàm chấn kiếm, một luồng sáng bay lên, hừng hực như là một vầng mặt trời bay lên không trung, kéo theo một chuỗi ánh sáng thật dài, vô cùng chói mắt.
Thích Thiên kêu to một tiếng, dùng hết khả năng có thể thối lui lại, thân mình tuy rằng mơ hồ gần như giải thể, nhưng vẫn bị một tia sát khí quét trúng sau lưng. Thân mình hắn đương trường chấn động mãnh liệt.
"Phù" một tiếng vang nhỏ, nửa thân dưới hắn nổ tung, hóa thành thịt vụn và màn sương máu. Tuy rằng chỉ là một tia sát khí quét trúng mà thôi, nhưng đây dù sao cũng là binh khí Đế thần năng thật lớn.
Thích Thiên bay tung ra ngoài, máu chảy đám đia, hai mắt rét lạnh, vừa kinh sợ vừa xấu hổ, đủ các loại cảm xúc phản diện dâng lên: Thân là Đại Thánh một thế hệ không ngờ lại bị người chém giống như người bù nhìn nhục nhà như vậy.
Hắn không kiềm nổi gào rống, nhưng có thể thay đổi được gì? Không làm nên chuyện gì!
- Thánh thể! Mọi chuyện đừng làm đoạn tuyệt, nhà ngươi còn chưa trưởng thành là Đại Thánh, nếu muốn xưng tôn còn hơi sớm!
Thích Thiên lau sạch vết máu nơi khóe miệng, tạo lại thân thể.
Xa xa, Cơ Tử Nguyệt thở dài. nói:
- Nhà ngươi có tư cách gì nói như vậy, làm đoạn tuyệt ư? Có ai quên đi thân phận mình so với ngươi chứ? Hộ đạo giả của Nhân tộc lại có hành vi trái ngược, thật sự là một chuyện trào phúng đánh chê cười!
Diệp Phàm lộ thần sắc lãnh liệt, tới hiện giờ còn có cái gì để nói. Hắn mờ Nguyên Thiên Nhãn ánh mắt nhấp nháy, dùng sức vung kiếm lên bổ về phía nam nhân đeo hồ lô lớn ở xa xa kia, người này đúng là trước đó cũng đến với Đại Thánh máu bạc và Lưu Phong trợ uy.
Hắn đã sớm nhìn ra. người này dung mạo có vài phần tương tự Thích Thiên, mặc dù chưa ra tay nhưng có một loại địch ý.
Đúng lúc này, hắn bổ tới một kiếm giống như ngọn Thần sơn của Thiên Đình cổ ép xuống, trực tiếp nện trên người người đó, chống cự như thế nào đều vô dụng. "Phù" một tiếng, máu thịt vẩy bắn ra, xương cốt thành tro, trong nháy mắt liền hình thần câu diệt, chỉ còn lại có một màn sương máu dần tiêu tan.
- A… ngươi!
Thích Thiên kêu to, vừa kinh sợ vừa phẫn nộ phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run run.
Người này đích thật là một trong những con nối dòng của hắn. hơn nữa rất được hắn coi trọng. Thể mà cứ như vậy một tiếng trong cổ họng không kịp kêu lên đã bị chém thành bột mịn, khiến trong tim hắn đều nhỏ máu.
- Luôn nhìn người khác đau khổ, chân chính đến phiên nhà ngươi tự mình thể nghiệm xem sao?
Diệp Phàm khẽ nói, thanh âm không cao, nhưng lại khiến Thích Thiên sôi giận, lấy tay chỉ vào hắn nói không ra lời.
- Thân là Đại Thánh trên cổ lộ Nhân tộc, nhà ngươi đi đến từng bước này, coi như là tự mình cắt đứt Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc, giết chết ngươi mười lần, trăm lần đều là trừng phạt đúng tội!
Cơ Hạo Nguyệt nói, mặc dù là nói với một vị Đại Thánh, hắn cũng có một loại uy nghiêm.
"Rắc!"
Ngay giờ khắc này tòa thành Nhân tộc cuối cùng phát ra tiếng nứt vỡ, các loại trận văn hiện lên xông thăng lên trời cao, nó không ngờ lại vỡ nát tan tành.
Thích Thiên bằng bất cứ giá nào phải hủy diệt tòa thành này, muốn lôi kéo theo đám người Diệp Phàm chôn cũng. Ngay khoảnh khắc hắn thấy đánh không lại, liền hoàn toàn kích hoạt trận văn căn nguyên trong thành, khởi động loại cấm chế cổ "Ngọc thạch câu phần" này.
Hắn là Hộ đạo giả Nhân tộc, đối với cửa quan cuối cùng này tự nhiên hiểu biết rất nhiều, khóa long môn rơi xuống, nơi này sẽ trở thành một địa phương khốn cục, Thần đến đây đều rất khó mở ra lại.
Đúng vậy, trong thành có một cổ trận tuyệt mặt, một khi kích hoạt có thể thay đổi hết thảy, chỉ là nếu làm như vậy cái gì cũng không còn lại, sẽ cũng tòa thành hóa thành bụi bậm.
"Ầm!"
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu Diệp Phàm ầm ầm vang động, rất nhanh phóng lớn, lập tức bao phủ khắp cả thành, hắn quát to:
- Không muốn chết tức tốc đi vào cái đỉnh, ta tới cứu các ngươi!
Cư dân trong thành nhiều biết bao, Diệp Phàm vận chuyển pháp lực, chỉ cần không chống cự, tất cả đều trước tiên dược hút vào bên trong cái đỉnh, được bảo hộ ở bên trong nó.
"Xoạt!"
Mà chính hắn thì dùng sức đánh xuống, trường kiếm vạch ngang bầu trời như cầu vồng, chém xuống tòa thành Nhân tộc cuối cùng, trong tiếng "ù ù" vang động, binh khí Đế phát uy Thần minh cũng không thể ngăn cản.
Không có gì trì hoãn, tòa cổ thành này bị bổ ra, pháp trận phòng ngự mạnh nhất cũng không ngăn được, ở trong tiếng "ù ù" hóa thành bụi bậm.
Cổ trận trong thành còn chưa kịp hoàn toàn hủy diệt nơi đây, Diệp Phàm trước hết bổ ra một kiếm, một cửa trận văn "Ngọc thạch câu phần" cuối cùng cũng không có quá mạnh như vậy.
"Xoạt!"
Người thứ nhất lao ra không phải là ai khác, dĩ nhiên là Thích Thiên. Ngay khoảnh khắc tòa cổ thành vỡ nát tan tành, hắn đầu tiên chạy trốn. Cái gọi là muốn đồng quy vu tận là nửa thật nửa giả, hiển nhiên có mùi vị đe doạ, chỉ là hắn muốn tạo cơ hội chạy trốn cho mình.
Khóe miệng Diệp Phàm lóe lên một tia cười lạnh, hít sâu một hơi khống chế binh khí Đế chí thẳng tới hướng Đại Thánh máu bạc, hắn cũng không có lập tức truy sát Thích Thiên.
Đây là một luồng sát quang đáng sợ, gần như là trong phút chốc, Đại Thánh máu bạc liền bị chém nổ tung, chỉ còn lại non nửa khúc thân thể bay tung lên. nguyên thần trực tiếp độn ra.
Diệp Phàm khống chế kiếm quang, vạch nhẹ tới phía trước, Đại Thánh máu bạc kêu gào thảm thiết, nguyên thần hắn bị hút lại đây, trên thân kiếm màu đỏ sậm những đồ án cổ xưa phát sáng.
Hiện lên cảnh tượng sát tiên, nguyên thần của hắn trở thành một kẻ tù tội, chìm sâu vào bên trong đồ án, bị giam cầm trên thân kiếm.
Đại Thánh máu bạc kêu gào thảm thiết, đây là sát kiếm hung danh nhất xưa nay, bị phong ấn trong đó, quả thực giống như bị tra tấn trong Luyện Ngục, còn đáng sợ hơn so với bị đày xuống Cửu U Địa phủ.
Hắn kêu gào thảm thiết, nhưng rất nhanh ngất đi, bất tinh nhân sự trở thành một điếm nhỏ màu bạc trong một cái nhà giam trên thân kiếm đỏ sậm.
Cái đính trên đầu Diệp Phàm rơi xuống, mọi người đều bị văng ra, hắn một khắc không ngừng, mang theo đám người Cơ Tử Nguyệt, Bàng Bác, khống chế binh khí Đế xông thẳng ra ngoài.
Đây là một đạo kiếm quang rực rỡ chém phá vũ trụ, vượt qua khắp vòm trời, ngay lập tức liền đuổi theo kịp Thích Thiên, hắn sợ tới mức hồn ví lẻn mây, liều mạng bay trốn.
Nhưng mà. mặc cho hắn pháp lực thông thiên, không ngừng xé mở hư không vượt qua đều vô dụng, một tia kiếm khí từ lúc ở trong thành đã tập trung vào hắn. Ngày nay hóa thành tiên quang chém phá hư không theo sát sau hắn như bóng với hình.
- Thánh thể Nhân tộc phản rồi, mau mau báo cho tất cả Hộ đạo giả biết, thinh tới Đế binh trấn áp hắn!
Thích Thiên rống to, liều mạng dùng hết khí lực chạy trối chết.
Hắn thân là Hộ đạo giả Nhân tộc, tự nhiên có Thần quang thai, vì vậy có thể rất nhanh chạy tới các cổ thành khác, vừa chạy bạt mạng vừa dùng sức gào rống, hy vọng có người đứng ra ngăn cản Diệp Phàm.
- Lão già trước khi chết còn hắt bát nước bẩn, thật sự là vô sỉ đến cũng cực!
Bàng Bác mắng to, vừa nói vừa cầm kiếm trong tay chém tên Chấp pháp giả kia.
Đây là tên Chấp pháp giả cũng xuất hiện với Lưu Minh Đức, quyết đấu với Bàng Bác, bị hắn trấn áp lúc này bị hắn trực tiếp giết chết, có giữ lại cũng vô dụng.
- Chư vị đồng đạo! Thánh thể làm phản rồi, đầu nhập vào dị tộc, muốn giết tất cả cao thủ tinh anh trên cổ lộ Nhân tộc ta, mau mau ra tay, chung sức chống lại hắn!
Thích Thiên vừa rống to, vừa chạy thục mạng.
- Lão khốn này thực không biết xấu hổ: Chính mình cấu kết với dị tộc, lại nói ngược. thật là một tên vô sỉ không ai bằng!
Long Mã mặc cảm mình không bằng, lão khốn này thật không có hạn cuối.
Mười thánh giả đều tức giận không thôi, hận không thể lập tức phóng tới giết hắn. Chưa thấy qua người ti tiện mà thất đức như vậy, thật muốn tung một quyền đánh nổ tung hắn.
Có thể nói, tới hiện tại Thích Thiên không quản cái gì nữa, chỉ cần có thể giữ được cái mạng già, cho dù là nói xấu một vị Đại đế cũng không có vấn đề gì, quản cái gì hẳn nham hiếm hay không.
- Diệp tử! Cho hắn một kiếm, giết chết tươi hắn cho xong! Bằng không lão già ti tiện vô sỉ đó còn có thể không ngừng nói ra cái gì nữa!
Bàng Bác đề nghi.
Diệp Phàm thần sắc thực bình tĩnh, nói:
- Ta chính là muốn cho hắn cơ hội chạy trối chết, chậm rãi đi theo là được!
- Ngươi... thật muốn huyết tẩy cổ lộ, dẫn tới cả đám chuột rắn đều giết?
Bàng Bác trong nháy mắt hiểu được hắn muốn làm gì, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Đúng vậy, người có giao tình với hắn phỏng chừng sẽ ngăn cản, cứ theo hắn chạy tới chỗ nào, chúng ta một đường giết qua là được!
Cơ Tử Nguyệt gật đầu nói.
Thích Thiên chạy trối chết, vượt liên tiếp ba tòa thành, dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn. Đây chính là một vị Đại Thánh a, bị Thánh thể Nhân tộc đuổi giết như là đuổi theo một con chó, quả thật khiến mọi người khiếp sợ. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
- Thánh thể Nhân tộc phản rồi, trở thành phản đồ của nhân loại, cấu kết với cự phách dị tộc! Chư vị mau đi báo tin. báo cho các lộ Hộ đạo giả biết, thinh động binh khí Đe!
Thích Thiên như là điên rồi gào rống.
Nhưng mà, hiệu quả thực không rõ ràng lắm, gần như không có người nào tiến lên tương trợ.
Trên thực tế, có ai lại ngu dại đi tin tưởng Diệp Phàm phản ra cổ lộ Nhân tộc, hắn đã lịch lãm xong, đi tới một cửa quan cuối cùng, như thế nào có thể tạo phản? Không cần có đầu óc suy nghĩ cũng biết vì sao lại thế này, Thích Thiên có ân oán cũng Thánh thể Nhân tộc, ở trên con đường này ai ai cũng biết.
Nhưng, sau khi liên tiếp vượt qua mấy thành, thật sự có người ra mặt, xông lên trời cao, xa xa hô lớn:
- Thích Thiên tiền bối đức cao vọng trọng, là trưởng giả đáng để chúng ta tôn kính. Có lẽ cũng Diệp đạo hữu có hiểu làm gì dó, mới dẫn đến không hòa thuận như vậy, có thể trước dừng lại hay không, chuyện gì cũng từ từ nói!
Đáp lại cho hắn chỉ là một kiếm, một đạo tiên quang lướt qua. hắn trực tiếp vỡ nát, hóa thành một màn sương máu, hình thần đều bị diệt.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, tất cả đều ý thức được cái gì, lộ ra vẻ sợ hãi, thầm nghĩ Thích Thiên nhất mạch đúng thật xui xẻo.
Thích Thiên tận lực chạy ở phía trước, không quản tới phía sau. không biết đã xảy ra cái gì, tiếp tục dùng Thần quang thai xé mở hư không, vượt qua một tòa thành trì kế tiếp.
- Diệp đạo hữu, có thể nào như thế, mọi sự hãy thương lượng, Thích Thiên hắn...
Lại là một tòa cổ thành, có người đi ra cản lại khuyên bảo, là biện hộ cho Thích Thiên.
"Phốc!"
Một đạo huyết quang hiện lên, hắn biến thành một bài vết máu.
Đây là một con đường đẫm máu!
Thích Thiên tới sau lại cũng ý thức được, hắn nghiến răng ói ra một búng máu, nhưng lại quản không được nhiều như vậy, thân bàng bạn cũ đứng ra muốn kéo dài một đoạn thời gian cho hắn, mặc dù phải trả cái giá thực thảm trọng.
Người phía trước không biết, các cổ thành phía sau bị đi ngang qua lần lượt truyền lan. hiểu rõ chân tướng, đều ồ lên.
- Thích Thiên quá vô sỉ! Đồ cặn bã mà!
- Rõ ràng là chính mình cấu kết với dị tộc, kết quả lại giành trước hắt bát nước bẩn, xứng đáng bị Thánh thể Nhân tộc cầm binh khí Đế đuổi giết!
- Thánh thể họ Diệp là cố ý muốn huyết tẩy cổ lộ, toàn bộ giết sạch sẽ người có liên quan với hắn đây!
Một ngày này, cổ lộ Nhân tộc chấn động lớn, máu tươi vãng bắn tung tóe, tiếng bàn tán vang lên tận trời. Diệp Phàm truy giết Đại Thánh Thích Thiên Nhân tộc, giết chết rất nhiều người gây chấn động khắp tinh không.
Lần này đúng thật là huyết tẩy cổ lộ Nhân tộc!