Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu

Chương 9




Trong khoảnh khắc tổng giám đốc hôn hoạ sĩ, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là: phải chăng anh không cẩn thận nên mới như vậy.

Sau đó, hình như sợ còn chưa đủ, anh còn cắn cậu một cái.

Hoạ sĩ: "..." Chắc chắn tên này đang cố ý.

Nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào. Thân thể trở nên nhẹ bẫng, cậu như quên mất mình đang ở đâu và đang làm gì. Việc duy nhất mà bản thân nhớ được là cậu muốn tiếp tục như thế, chứ chẳng muốn tách ra.

Hoạ sĩ cũng muốn ôm lấy tổng giám đốc, cậu vừa giơ tay lên chạm vào quần áo anh thì một giọng nói vang lên ở cạnh bên, "Bảo anh ăn bánh quy chứ không bảo anh gặm người ta nhé."

Hoạ sĩ lập tức bừng tỉnh, cậu chật vật rút tay về, tổng giám đốc cũng buông ra, nhưng ánh mắt vẫn còn bám vào trên người cậu. Vừa như muốn nhìn vào linh hồn cậu, lại như chỉ muốn xem sắc mặt cậu mà thôi.

Đấy là một ánh nhìn đầy trìu mến.

Việc ghi hình vẫn còn tiếp tục, chàng trai nổi tiếng trên mạng nhanh trí hỏi sao bọn họ lại hôn nhau, để đội của mình có thể thắng được.

"Tôi chỉ nói mình ước lượng chiều dài không chuẩn lắm thôi." Tổng giám đốc vô tội nói, "Xin lỗi nha Bảo Bảo, chúng ta thua rồi."

Trông hoạ sĩ không vui cũng chẳng buồn, cậu bình tĩnh gật đầu, chỉ có điều cổ và lỗ tai đều đỏ bừng, đến khi chương trình quay được một nửa vẫn chưa hết.



Hoạ sĩ không nhớ mình còn chơi trò gì tiếp nữa. Dường như ký ức đã ngừng ở thời khắc ấy, nụ hôn vị sữa bò khiến trái tim cậu trở nên xốp giòn như miếng bánh quy bơ.

-

Họ quay cảnh chơi game suốt một ngày dài, có nhiều đoạn có thể cắt nối nên đạo diễn rất hài lòng, chỉ riêng ngày hôm nay thôi cũng đủ chia thành mấy tập.

Ông dặn dò mọi người nghỉ ngơi sớm một chút để chuẩn bị phần ghi hình cuối cùng vào ngày mai.

Hoạ sĩ nghe thông báo xong việc thì đi tắm rửa ngay, cậu nghĩ mình vẫn chưa tỉnh hẳn. Còn tổng giám đốc thì cho rằng dáng vẻ vội vàng hấp tấp tìm quần áo của cậu rất thú vị.

Hoạ sĩ tắm xong thì thấy ổn hơn nhiều, cậu vừa bước ra thì thấy tổng giám đốc đang đứng chắn ở cửa, anh khẽ cười và nói, "Không cẩn thận hôn em mất, xin lỗi em nhiều, anh đền bù cho nhé."

Hoạ sĩ im lặng một lát rồi nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Anh tính đền thế nào?"

"Để em hôn lại." Tổng giám đốc nói xong thì nhắm mắt đợi, anh không ngờ rằng hoạ sĩ lại làm thật.

Hoạ sĩ hôn lên mặt anh. Cánh tay chưa được ôm lấy tổng giám đốc vào sáng nay có hơi ngứa ngáy, giờ thì hay rồi, cuối cùng nó cũng được đặt lên gáy anh, không còn ngứa nữa.

Cậu thấy vẻ mặt vừa bứt rứt vừa hưởng thụ của anh thì nháy mắt nghịch ngợm rồi khẽ nói, "Đừng thả thính em nữa, mình sắp hết hạn sắm vai người yêu rồi."

Tổng giám đốc lập tức suy sụp, anh chẳng biết nên nói gì, đành bướng bỉnh lên tiếng, "Còn một ngày mà."

Hoạ sĩ nhìn anh mấy giây rồi bật cười, nói, "Được thôi."

Tổng giám đốc chưa kịp hiểu ý của câu nói đó thì cậu đã đóng cửa phòng lại.

"Ngủ ngon."

Tổng giám đốc cũng chẳng hoang mang lâu quá. Khi anh đang chiên trứng cho bữa sáng thì hoạ sĩ ôm chầm lấy anh từ phía sau, cậu dán mặt vào lưng anh và nói, "Bảo Bảo, chiên lòng đào cho em nha."

Tổng giám đốc suýt chút nữa trượt tay.

Cơm cũng không ngon mấy, ăn đến ăn lui cũng vậy, thế là tổng giám đốc nói 'hay là em ăn anh đi', hoạ sĩ nâng cằm, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm túc, lông mi chớp chớp, "Chỉ chờ câu này của anh thôi đó."

"..."



Tổng giám đốc hiểu, hôm nay là ngày cuối cùng nên cậu muốn bung lụa với suy nghĩ thật của mình.

Không hiểu sao anh cũng nổi lên lòng hiếu thắng.

-

Hoạ sĩ đang xem bản phác hoạ của mình, bên trên có bức hình mà cậu đã vẽ tổng giám đốc vào ngày đầu tiên.

Tổng giám đốc đến gần xem cùng, "Em vẽ cho anh một chú bướm nhỏ đi, giống như trên lưng của em ấy."

"Vẽ ở đâu?"

"Trên cổ anh."

"Được." Hoạ sĩ nhấc bút lên, còn chưa chạm vào giấy thì tổng giám đốc đã kéo tay cậu đặt lên cổ mình, "Anh nói cổ này nè."

Hoạ sĩ sửng sốt một chút, rồi lập tức đáp, "Vậy phải đổi bút khác, đợi em đi lấy."

Tổng giám đốc ung dung ngồi trên ghế sa lon, hoạ sĩ cầm bút vẽ và ngồi quỳ chân ở bên cạnh anh.

Cậu chăm chú vẽ, khoảng cách giữa hai người rất gần nên hơi thở âm ấm phả vào cổ anh. Tổng giám đốc vô thức điều chỉnh nhịp thở theo cậu.

Linh cảm ùn ùn kéo đến, cậu ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, "Em vẽ một đoá hoa nhỏ lên yết hầu của anh nha?"

Ban đầu Tổng giám đốc đồng ý, nhưng sau khi ngòi bút đụng vào thì lập tức run rẩy và đổi ý, "Đừng chạm vào..."

Hoạ sĩ hiểu ý, cậu liếc anh một cái rồi nhếch môi cười, sau đó dùng tay đè bả vai anh lại không cho nhúc nhích, "Được mà, anh cố nhịn đi."

Thế là tổng giám đốc đành phải chịu đựng.

Cuối cùng hoạ sĩ cũng vẽ xong, cậu nhìn thành quả của bản thân một lát rồi đột nhiên hỏi: "Anh nói xem cánh hoa của nó có mềm không?"

Tổng giám đốc còn chưa biết hình dạng của đoá hoa này ra sao, vừa định trả lời "Sao anh biết được chứ", thì đã bị cậu chặn lại.

Hoạ sĩ hôn lên đóa hoa kia, yết hầu của tổng giám đốc nhấp nhô như hôn đáp lại. Cậu mím môi, nheo mắt đánh giá, "Cũng mềm lắm."

Ngay tức thì, cậu cảm giác được rằng lưng mình đã ngã xuống ghế sa lon, mái tóc dài rối bời đầy mập mờ, mặt hai người cũng kề sát vào nhau.

Dường như hoạ sĩ có hơi hoảng hốt nên lỗ tai đỏ chót. Cậu vẫn thấy xấu hổ, rất xấu hổ. Nhưng lại nghĩ, có lẽ bởi vì tính cách mình như vậy nên tổng giám đốc mới trêu nhiều thế.

Sau đó cậu vừa gãi nhẹ cằm của tổng giám đốc vừa tỏ vẻ "Dù sao anh cũng không làm gì được em", rồi dịu dàng nhắc nhở anh như đang dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Đang quay mà anh định làm gì đó."