Anh muốn làm gì à? Đương nhiên là những chuyện không thể chiếu cho khán giả xem được rồi.
Thế là tổng giám đốc chỉ có thể 'nghĩ' mà thôi. Anh tủi thân ôm lấy hoạ sĩ, chẳng nói chẳng rằng.
Cậu cảm thấy anh có vẻ buồn nên cũng ôm lại, "Vậy thì ôm một cái nhé."
Tổng giám đốc trong lòng nghĩ một ngàn lần rằng: hôn một cái cũng không quá đáng nhỉ? Giờ bọn họ là người yêu cơ mà. Nhưng anh lại sợ hoạ sĩ không chịu, sợ xúc phạm đến cậu.
Vì vậy, tổng giám đốc đành cúi đầu và lén hôn lên cổ cậu, trong lòng sấm rền gió cuốn nhưng bên ngoài chỉ có thể làm những chuyện yêu đương thuần khiết nhất.
Hoạ sĩ cảm thấy như có gì đó cộm vào cổ mình, bởi vì cũng đoán được là cái gì nên mặt mày càng đỏ hơn.
Cậu khẽ đẩy bả vai tổng giám đốc, định bảo anh đứng dậy, "Anh nặng quá."
Đầu tiên, tổng giám đốc chẳng nhúc nhích gì, sau đó lại cười toe toét, tinh nghịch nhướng mày, "Vậy em làm quen chút đi."
Tuy nói vậy, nhưng anh lại thành thật đứng lên rồi đi đến trước gương để chiêm ngưỡng chú bướm và đoá hoa nhỏ được hoạ sĩ vẽ cho. Anh cố gắng ngước cổ, trông đỏm dáng lắm, "Vẽ đẹp quá, anh không nỡ đi tắm luôn đó."
Hoạ sĩ bị anh chọc cười, chưa nghĩ kĩ đã thốt lên, "Nếu anh thích thì cứ tắm đi, xong rồi em vẽ lại là được mà."
Cậu vừa nói xong thì cả hai đều sửng sốt, hết hôm nay bọn họ không nên gặp nhau nữa mới đúng.
Tổng giám đốc nắm lấy cơ hội ngay, "Được, chính em nói đấy nhé, phải vẽ lại cho anh đó."
-
Cảnh quay sau cùng rất đơn giản, mọi người cùng nhau ăn cơm và tâm sự, sau đó mấy cặp đôi nắm tay nhau nghe đạo diễn gợi ý. Cuối cùng couple giả sẽ bước về phía trước một bước để công bố đáp án cho mọi người.
Hoạ sĩ và tổng giám đốc nắm tay nhau, cậu ngẩng đầu nhìn chú bướm nhỏ trên cổ anh rồi cúi đầu hồi ức những việc đã xảy ra trong quãng thời gian này.
Sau đó đạo diễn nêu gợi ý.
Nhưng.
Không có ai bước lên.
Bầu không khí như ngừng lại, đạo diễn tức giận cười nói, "Hai người quen nhau thật luôn đấy à? Lẹ lẹ cái chân lên, đang quay phim đây này!"
Hoạ sĩ bối rối nắm tay tổng giám đốc bước lên phía trước, thậm chí còn không dám nhìn nét mặt của anh, cậu đọc theo lời thoại trên bảng nhắc, "Chúng tôi mới gặp nhau vào hôm ghi hình đầu tiên, không phải là người yêu của nhau."
Rõ ràng chữ nào cũng là thật nhưng lòng cậu lại vô cùng chua chát, dù thế nào cũng không khá hơn được.
Trong gameshow này, các khách quý khác đều đi thành đôi thành cặp, chỉ có hai người bọn họ thất tình ngay giây phút máy quay tắt.
-
Quá trình ghi hình kết thúc viên mãn, mọi người có thể thu dọn hành lí và ra về.
Nhân viên công tác đang tháo camera, hoạ sĩ ngơ ngác nhìn: Tình yêu của bọn họ là diễn để người khác xem, đương nhiên bây giờ không cần tiếp tục nữa.
Hoạ sĩ về phòng thu xếp quần áo, đầu óc không ngừng quay cuồng, có một số việc mà chính bản thân cậu cũng chẳng thể phân biệt thật giả nữa.
Không biết tổng giám đốc tiến vào từ bao giờ, anh nghiêm túc gọi tên cậu, "Trần Huyên."
Hoạ sĩ bối rối quay lại, "Hả?"
"Em có điều gì còn tiếc nuối... trong chương trình này không?" Ánh mắt của anh trong vắt và sáng rõ, hoạ sĩ không thể nào nói dối được nên bèn im lặng.
Sau đó, cậu hỏi lại anh, "Còn anh, anh có à."
"Có chứ." Tổng giám đốc nói. Trái tim hoạ sĩ bỗng lệch nhịp, tổng giám đốc nói tiếp, "Thời gian ngắn quá, chưa ở bên em đủ nữa."
Chỉ vẻn vẹn như thế.
Hoạ sĩ cũng nhếch môi cười, "Em cũng thế, làm việc với anh rất vui."
Tổng giám đốc không nói gì. Hoạ sĩ ít đồ lắm, chưa xếp đầy vali thì đã xong rồi. Lúc cậu chuẩn bị đi, tổng giám đốc lại cảm thấy, nếu cứ để cậu đi như vậy thì đây sẽ là chuyện mà anh tiếc nuối nhất.
"Ngày mai đến nhà anh chơi nha?" Anh hỏi.
"Không được." Hoạ sĩ lắc đầu, "Đi ghi hình nhiều ngày quá, em còn có bản thảo cần vẽ."
"Trùng hợp thật đó, anh cũng muốn hẹn em để đặt tranh."
"Em vẽ manga, chỉ sợ lối vẽ không hợp với quý công ty."
"Hay thật, gần đây anh cũng định theo style đáng yêu."
"..." Hoạ sĩ còn chưa kịp nói "Rốt cục anh muốn làm gì" thì ánh mắt không cam lòng của tổng giám đốc đã bao trùm lấy cậu.
"Trần Huyên, em chẳng thích anh chút nào ư?"