Giả Quý Tộc

Chương 75: Chương 75:






Tống Triết nói ra lời như vậy, Dương Vi có chút kinh ngạc. Nhất thời cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chuyển ánh mắt quay lại cuốn album . Cô giơ tay lật xem album, chỉ vào một bức ảnh trong album cô đột nhiên quay đầu lại nói: “Đây là ở đâu? Tại sao em lại không có ấn tượng?”
“Đây là lần đầu tiên anh và em đi vườn bách thú.”
 
Tống Triết vừa thấy ảnh chụp, liền biết là nơi nào, anh cười nói: “Ngày đó em không dám chụp ảnh chung cùng hươu cao cổ, sợ nó cúi đầu cắn em, em nhớ rõ không?”
Nghe thấy lời miêu tả này, Dương Vi có chút ấn tượng.
Cô cũng cười, gật đầu nói: “Nhớ rõ.”
Nói xong, cô bắt đầu chỉ vào album, và hỏi từng ảnh một.
Tống Triết và cô cùng nhau ngồi ở mép giường, cô hỏi, anh trả lời lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
 
Dương Vi lắng nghe , mới chậm rãi ý thức được, ở thời niên thiếu, anh vẫn luôn chú ý tới cô một cách chặt chẽ như thế, dùng sự kiên nhẫn vượt qua trí tưởng tượng của cô, để ghi nhớ từng chút một.
Cô giương mắt nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt phức tạp khó có thể miêu tả thành lời. Tống Triết không khỏi ngẩn người, theo bản năng nói: “Làm sao vậy?”
Dương Vi lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
 
Cô làm bộ như cái gì cũng không biết, trò chuyện cùng Tống Triết , chờ tới thời gian đi ngủ, cô mới đứng dậy đi thăm dì Lâm.
Lâm dì đang ho khan, bà vừa ho khan vừa đứng dậy đi lấy thuốc, Dương Vi chạy nhanh tới bật đèn, lấy nước và thuốc cho bà.
Động tác của dì Lâm chậm lại, uống thuốc xong, mới nhìn về phía Dương Vi, cười nói: “Như thế nào còn chưa ngủ ?”
“Giờ cháu sẽ đi ngủ,” Dương Vi đỡ dì Lâm nằm xuống , ôn hòa nói, “Trước khi ngủ đến thăm dì một lát.”
Dì Lâm không nói chuyện, bà chỉ lẳng lặng nhìn Dương Vi, rất lâu sau, bà đột nhiên nói: “Hai người đều đã biết ?”
 
Động tác dịch chăn của Dương Vi dừng một chút, ánh mắt dì Lâm rất bình tĩnh, dường như đã biết từ sớm, rất lâu sau, Dương Vi rũ đôi mắt xuống, tiếp tục dịch chăn cho bà nói: “Dì Lâm, dì yên tâm, A Triết đã tìm những chuyên gia tốt nhất trong và ngoài nước, hiện tại ung thư cũng đã là bệnh mãn tính, xác suất chữa khỏi rất cao.”
“Dì không lo lắng.” Dì Lâm thở dài, “Thời gian dì sống cũng đủ dài, cháu xem, tiên sinh và phu nhân đều đã đi rồi, dì rất may mắn.”
 
Dương Vi biết tiên sinh phu nhân dì Lâm nói, không phải cô và Tống Triết, trong lòng cô có chút khổ sở, Triệu Dương Lan và Tống Ngạn Thanh không sống được đến bây giờ, vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong nội tâm cô. Cô nhìn ra dì Lâm muốn nói chuyện, liền ngồi vào một bên, nghe dì Lâm lải nhải nói: “Dì cũng biết tình hình của mình, thời điểm nhận được giấy khám bệnh lòng dì đã hiểu rõ. Vốn dĩ cảm thấy thực sợ hãi, nhưng hiện tại nhìn thấy cháu và thiếu gia, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.”
“Hai người có thể hòa hảo, dì cũng không còn gì để lo lắng.”
 
“Dì đừng nói như vậy,” Dương Vi lôi kéo tay dì Lâm, có chút khó chịu, “Chúng cháu còn có rất nhiều chuyện làm không tốt, cần dì lo lắng.”
Dì Lâm nhìn Dương Vi, bà lẳng lặng đánh giá cô, sau một hồi, bà cầm tay Dương Vi , nghiêm túc nói: “Cháu nói thật với dì Lâm.”
Bà nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cháu và thiếu gia ở bên nhau, là sự thật sao?”
 
Dương Vi ngẩn người, cô không nghĩ tới dì Lâm sẽ nói những lời này, dì Lâm nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần giãy giụa: “Dì suy nghĩ cả đêm, thiếu gia là dì nhìn từ bé đến lớn, tình cảm của dì đối với cậu ấy có chút bất công. Nhưng dì cũng hy vọng cháu sống thật tốt, dì nhìn ra được, lần này cháu trở về, cũng không thân cận cùng cậu ấy, cháu nói với dì Lâm, có phải vì dì Lâm nên cháu mới trở về hay không?”
“Dì Lâm ” Dương Vi mỉm cười, vỗ mu bàn tay bà, trấn an nói, “Nếu cháu chỉ vì dì mà trở về, cũng không cần nói với dì rằng cháu và Tống Triết đã hòa hảo.”
 
“Cháu và anh ấy,” Dương Vi do dự một lát, cuối cùng tìm được một từ thích hợp “cháu và anh ấy, chỉ là mới bắt đầu một lần nữa, anh ấy thay đổi rất nhiều, cháu vẫn không biết nên ở chung với anh ấy như thế nào mà thôi.”

 
Dì Lâm nghe được lời này, rốt cuộc cũng yên lòng, nhưng bà vẫn lôi kéo cô, bỏ thêm một câu: “Đừng để bản thân bị ủy khuất.”
“Yên tâm đi.” Dương Vi gật đầu nói, “Không ủy khuất.”
Đợi dì Lâm đi ngủ, Dương Vi mới đứng dậy trở về phòng , thời điểm vừa vào cửa cô phát hiện, Tống Triết đã trải xong chăn ga ở dưới sàn .
 
Kỳ thật giờ khắc này Dương Vi liền ý thức được, dì Lâm đã ngủ, trận diễn này của hai người bọn họ cũng nên hạ màn. Nhưng khi nhìn Tống Triết nghiêm túc trải ga dưới đất, trong mắt tràn ngập bộ dáng vui mừng, cô cảm thấy có một chút sung sướng nho nhỏ xẹt qua trong lòng, khiến cô trầm mặc xuống.
 
Cô nằm trên giường, nhìn Tống Triết nằm trên mặt đất, cô xoay người nhìn anh, hiếu kỳ nói: “Sàn nhà cứng sao?”
“Anh nói cứng em sẽ cho anh lên giường sao?” Tống Triết lạnh nhạt liếc mắt ngó cô một cái, mặt Dương Vi dựa trên cánh tay, cười nói: “Sẽ không .”
“Vậy cứng hay không cứng, có gì khác nhau?”
“Có khác nhau.” Dương Vi nghiêm túc nói, “Nếu là mặt đất quá cứng, hiện tại anh có thể ngủ ở phòng bên cạnh, 5 giờ sáng trở về ngủ tiếp, dì Lâm sẽ không phát hiện.”
“Thôi bỏ đi,” Tống Triết nhanh chóng nói, “Sàn nhà không cứng, anh có thể kiên trì!”
Dương Vi không nói nữa, cô giơ tay tắt đèn trên đầu giường , trong phòng lâm vào một mảnh hắc ám, thanh âm Tống Triết chậm rãi vang lên : “Dì Lâm nói gì với em?”
“Hỏi có phải em và anh đã hòa hảo thật hay không.”
Dương Vi trả lời ngắn gọn.
“Vậy em nói như thế nào?”
“Đương nhiên nói không phải vậy .” Dương Vi thở dài, “Dì Lâm cảm giác chúng ta ở chung không bình thường.”
“em nói đúng.” Tống Triết nghiêm túc gật đầu, “Chúng ta diễn không đủ chân thật.”
“Không,” Dương Vi sửa lại, “Là em cảm thấy anh diễn quá cường điệu.”
“Hử?”
“Bộ dáng hiện tại của em và anh, ở trong mắt dì Lâm , đoán chừng không giống như người yêu, mà giống như mẹ con hơn.”
Tống Triết: “……”
Một lát sau, anh chậm rãi nói: “Em nói chuyện còn có thể tổn thương anh thêm chút nữa được không?”
“Cháu trai?”
 
Được rồi, lần này Tống Triết xác nhận cô có thể làm tổn thương người khác.
Nhưng anh cũng biết ý tứ đại khái của Dương Vi, Dương Vi có thể trở về, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn. Anh sợ cô lại đi, nên mọi chuyện đều nhường nhịn, nhưng trong một mối quan hệ , cả hai bên đều phải đứng ở vị trí ngang bằng, thái độ của anh hiện tại, nhìn qua quá khiêm tốn.
 
Kỳ thật anh cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng ngay cả dì Lâm còn nhìn ra được, anh cũng không thể lừa mình dối người nữa.
Anh nằm trong đêm tối nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói: “Kỳ thật anh rất sợ em tức giận.”
Dương Vi đưa lưng về phía anh, mở to mắt, rất lâu sau, cô mở miệng nói: “Em không tức giận, anh đừng sợ.”
 

“Tống Triết,” Dương Vi đột nhiên nói, “Anh thích em từ khi nào?”
Những lời này hỏi quá đột ngột, tim Tống Triết đập nhanh nửa nhịp. Anh trở mình, đưa lưng về phía cô, rốt cuộc có vài phần dũng khí, chậm rãi nói: “Rất sớm.”
“Sớm thế nào?”
“Sớm tới mức anh cảm thấy, lần đầu tiên nhìn thấy em, khả năng đã thích.”
“Không phải khi đó anh rất chán ghét em sao?”
“Điều này có chút mâu thuẫn.” Tống Triết rũ mắt, “Bởi vì thích em, cho nên mới chán ghét em.”
 
Cái ý nghĩ này khiến Dương Vi có chút khiếp sợ, cô nhịn không được quay đầu lại, mở to mắt nói: “Anh đừng nói với em, anh bắt nạt em, cũng là vì anh thích em?”
Lần này Tống Triết to gan lớn mật, anh đưa lưng về phía cô, gật đầu.
Sau đó gối đầu giống như núi Thái Sơn hạ xuống.
 
Anh nghe được tiếng Dương Vi phẫn nộ nói: “Anh là học sinh tiểu học sao?!”
Tống Triết chôn đầu trong chăn, nhỏ giọng nói: “Không phải nói không tức giận sao?”
Lời này khiến Dương Vi nghẹn lại, cô nghẹn khí trở về, Tống Triết lắng nghe phía sau người không có tiếng động, trầm thấp cười.
 
Dương Vi tức giận xuống giường nhặt gối đầu, Tống Triết nghe thấy thanh âm cô xuống dưới, nhanh chóng giấu chiếc gối đi, chỉ là chưa kịp dấu cái cái thứ hai, Dương Vi đã nhanh tay nhanh mắt túm được cái gần nhất, bắt đầu lấy gối đầu đập anh.
 
“Hiện tại em không tức giận, em tức cho quá khứ không được sao? Có người ấu trĩ như anh sao? Rốt cuộc có phải anh thật sự không làm bài tập hay không? Có phải anh cố ý để thầy giáo phạt hay không? Có phải thật sự đọc không hiểu vở của em hay không? Còn lừa em bắt em chép lại một lần.”
 
Dương Vi càng nghĩ càng tức giận, giơ tay liều mạng đấm Tống Triết.
Tống Triết kêu to “Ai da ai da”, sau đó rốt cuộc không nhịn được, lăn tránh sang bên cạnh, đúng lúc Dương Vi tiến lên phía trước đấm vào gối đầu, đột nhiên mất đi đối tượng, cả người đều nhào tới, Tống Triết nhanh tay nhanh mắt, ôm người vào trong ngực.
Thời điểm độ ấm truyền tới, cả hai người đều sửng sốt, Dương Vi dán trên ngực anh, nghe thấy tiếng trái tim anh đột ngột đập nhanh lên.
Qua hồi lâu, Tống Triết cười trước.
“Hơn nửa đêm nhào vào trong ngực anh như vậy, anh có chút ăn không tiêu .”
 
Vừa mới dứt lời, Dương Vi trực tiếp phi gối đầu vào mặt Tống Triết khiến anh đập mông về phía sau, Dương Vi nhanh chóng bò lên giường, đưa lưng về phía Tống Triết, làm bộ giả vờ ngủ.
 
Bắt đầu của sự ái muội giữa nam và nữ, luôn xuất phát từ việc làm bộ ấu trĩ, giả ngây giả dại, hoặc ra vẻ lơ đãng đụng vào tứ chi của nhau. Lúc ban đầu có khả năng sẽ không phản ứng kịp, nhưng Dương Vi nhanh chóng ý thức được vừa rồi cô vừa làm gì.
Tim cô đập rất nhanh, cô hoàn toàn không dám cử động, nhưng vẫn đề cao cảnh giác lắng nghe thanh âm phía sau.
 
Một lát sau , Dương Vi thấy phía sau không có động tĩnh, cô thật cẩn thận quay đầu lại, liền thấy nằm Tống Triết nghiêng thân mình, một bàn tay chống đầu, mỉm cười nhìn cô.

Dương Vi sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại, cô nghe thấy tiếng cười của người phía sau: “Anh làm tư thế này lâu như vậy rốt cuộc em cũng quay đầu lại, anh muốn hỏi em một câu.”
“Anh nói.”
“Đẹp trai sao?”
Dương Vi: “……”
Không chờ Dương Vi trả lời, Tống Triết cảm thấy mỹ mãn: “Đẹp trai đến mức nói không ra lời.”
Nói xong, anh nằm yên nói: “Đừng náo loạn nữa, ngủ ngon.”
 
Buổi sáng ngày hôm sau , dì Lâm cũng không kiêng dè bọn họ, nói thẳng mình muốn đi bệnh viện.
Tống Triết và Dương Vi đưa bà đi bệnh viện.
Cuộc phẫu gần như được ấn định rồi, chỉ là trước khi phẫu thuật phải làm một loạt kiểm tra. Dì Lâm không thích bầu không khí trong bệnh viện, tuy rằng bà không nói, nhưng Tống Triết lại nhìn ra được, vì thế hai người thương lượng, Dương Vi liền xung phong nhận việc mỗi ngày đưa dì Lâm tới đây.
 
Tống Triết tìm thêm một bảo mẫu nữa, vì muốn chăm sóc cho dì Lâm , Dương Vi mang đa số công việc về nhà, những chuyện có thể mang về nhà làm Tống Triết cũng mang hết về nhà.
Vì thế Tống Triết, Dương Vi, dì Lâm, có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Mỗi ngày Tống Triết đều rút ra một chút thời gian, tỉ mỉ chuẩn bị một buổi trà chiều , thời điểm lần đầu tiên Dương Vi nhìn thấy anh làm bánh tàng ong cô có chút kinh ngạc, nhịn không được nói: “Tay nghề này anh học khi nào ? Cấp bậc đầu bếp đấy !”
 
“Thời điểm em không ở đây.” Tống Triết nghiêm túc dải hoa, ngữ điệu không có nửa phần oán trách nói, “Hai năm đó anh nhàn rỗi không có việc gì, vừa rảnh liền làm thử.”
“Em cho rằng nấu ăn sẽ tốt hơn.”
“Lần đầu tiên học nấu ăn chính là làm bánh kem,” Tống Triết giải thích, “Cho nên mới có chút cảm giác, sau này trình độ làm đồ Tây vẫn tốt hơn một chút.”
Nói xong, Tống Triết đột nhiên nhớ tới nói: “Ồ, lần đầu tiên anh làm bánh kem,” Tống Triết mặt không biểu tình, “Chính là cái bánh em đập đó.”
 
Đột nhiên Dương Vi cảm thấy một trận chột dạ.
Thấy biểu tình của Dương Vi, Tống Triết cao hứng cười rộ lên, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng búng một cái lên trán cô, trong thanh âm mang theo vài phần nhu hòa nói: “Chọc em chơi, cũng là do anh tự tìm, đập đúng lắm.”
 
Tuy rằng Tống Triết nói như vậy, nhưng trong lòng Dương Vi vẫn cảm thấy, lúc trước phương thức xử lý của cô, cũng không ổn.
Trong lòng cô ghi nhớ, ngày hôm sau khi Tống Triết ra cửa đi làm, Dương Vi ở nhà, suy nghĩ, cô nhịn không được hỏi dì Lâm: “Dì Lâm , cái bánh kem lần đầu tiên A Triết làm kia, có phải dì dạy anh ấy hay không?”
 
“Đúng vậy.” Dì Lâm gật đầu, thở dài nói, “Cậu ấy học rất lâu, lúc ấy xắt rau, hay làm cái gì đều dễ dàng bị thương, chân tay vụng về, cũng không biết vì sao, lại quyết tâm muốn học.”
Dương Vi ho nhẹ một tiếng, dời đề tài nói: “Nếu không dì dạy cháu đi?”
 
Dì Lâm có chút kỳ quái, bà nhìn thần sắc của Dương Vi, đoán rằng việc này có quan hệ với Tống Triết, bà cũng không hỏi nhiều, cho Dương Vi công thức , Dương Vi đi mua nguyên liệu, dùng thời gian trong một buổi trưa, làm ra ba chiếc bánh kem xấu xí, cuối cùng mới thành công .
 
Chiếc bánh kem này nhìn qua có vài phần bộ dáng của chiếc bánh năm đó Tống Triết làm cho cô, thời điểm Tống Triết đưa bánh cho cô, bánh kem gần như đã bị phá hỏng rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng đại khái, Dương Vi căn cứ vào miêu tả của dì Lâm , làm lại một chiếc bánh giống thế. Sau đó cô đặt nó vào trong một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh tế,  đặt trong tủ lạnh.
 
Sau khi tan tầm, Tống Triết trở về, anh ,dì Lâm và Dương Vi cơm nước xong, lại đến phòng sách làm việc. Thỉnh thoảng Dương Vi lại tới nhìn anh, Tống Triết cảm giác có chút kỳ quái, anh vội vàng làm xong chuyện cuối cùng, nhịn không được nói: “Có việc?”
“ồ, không, chỉ muốn hỏi anh khi nào thì anh xong việc?”
“Nhanh,” Tống Triết nói, “Anh sửa sang văn kiện xong, nếu em sốt ruột……”
“Không sốt ruột không sốt ruột.” Dương Vi nhanh chóng nói, “Anh tiếp tục đi, sắp xong rồi đúng không?”
Tống Triết có chút mê mang gật đầu.

Chờ anh sửa sang tốt văn kiện và trở lại phòng, anh phát hiện toàn bộ phòng ngủ chìm trong màn đêm lặng lẽ.
Anh giơ tay muốn bật đèn, đột nhiên nghe thấy Dương Vi nói: “Đừng bật!”
Tống Triết nghe lời này thì dừng động tác, cười nói: “Em làm cái quỷ gì vậy?”
Vừa mới dứt lời, anh liền nghe thấy tiếng bật lửa, tiếp theo một ngọn nến bừng sáng trong phòng , anh nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn về phía Dương Vi, trên tay cô nâng một chiếc bánh kem nhỏ, vừa hát vừa đi tới: “Chúc mừng anh phát tài, chúc mừng anh xuất sắc……”.
Tống Triết nghe cô hát, cười không ngừng: “Em đang làm gì……”
 
Nhưng trong nháy mắt khi lời nói chuẩn bị phát ra, anh liền sửng sốt.
Anh ngơ ngác nhìn chiếc bánh kem kia, tuy rằng có rất nhiều điểm không giống, nhưng anh vẫn có thể nhận ra chiếc bánh kem này, kỳ thật nó mô phỏng hình dạng chiếc bánh đầu tiên anh làm.
“Em không tìm thấy BGM thích hợp, nhưng trên bánh kem luôn phải có BGM, cho nên em chúc mừng anh phát tài, đừng chê em tục khí .”
 
Tống Triết không nói chuyện.
Anh nhìn chiếc bánh kem này, cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.
Anh cảm giác có thứ gì đó nghẹn ở cổ, đau tới mức hốc mắt lên men.
Anh đột nhiên suy nghĩ.
Đời này, anh có tài đức gì, mà có thể gặp được một người tốt như cô.
Dương Vi thấy nãy giờ anh không nói gì, nhịn không được nói: “Tống Triết?”
Tống Triết không nói chuyện, anh vươn tay, dịu dàng ôm lấy cô.
“Em thật tốt.” anh khàn khàn lên tiếng, “Dương Vi, em thật tốt.”
Một tay Dương Vi cầm bánh kem, ngửa đầu cười.
“Cũng thế cũng thế,” cô dựa vào anh, cao hứng nói, “Anh cũng không kém.”
“Không, em tốt.”
“Em biết.”
“Em siêu tốt.”
“Được rồi được rồi, em biết em siêu tốt rồi.”
“Em tốt nhất thế giới.”
“Tống Triết,” nét tươi cười của Dương Vi có chút ứng, “Anh có thể không suy xét đến cảm nhận của em, nhưng anh có thể tôn trọng lực cánh tay của em một chút không?”
“Giơ bánh kem lên cao duy trì trong một tư thế, thật sự rất mệt sao?”
Nghe được lời này, Tống Triết hơi dừng một chút, vào lúc Dương Vi cho rằng anh muốn buông ra, Tống Triết cầm lấy chiếc bánh kem, thấp giọng nói: “Bánh kem anh lấy, lại ôm thêm một lát.”
Dương Vi: “……”