Giả Quý Tộc

Chương 74: Chương 74:






Tống Triết bất chợt tỏ ra mềm yếu, khiến Dương Vi trở tay không kịp, nhưng sau thời gian mờ mịt ngắn ngủi , cô nhanh chóng phản ứng lại : “Làm sao vậy?”
Tống Triết không nói chuyện, anh chỉ ôm cô, cánh tay anh run nhè nhẹ, gắt gao ôm lấy người con gái này, phảng phất như ôm lấy người duy nhất anh có thể dựa vào.
“Dì Lâm bị bệnh.”
Anh khàn khàn lên tiếng, đầu óc Dương Vi ong một tiếng, cô vội vàng nói: “Bệnh gì?”
“Ung thư buồng trứng, giai đoạn cuối.”
 
Dương Vi không nói chuyện, cái đáp án này hợp lí để giải thích cho sự khác lạ của Tống Triết, nhưng lại có vài phần ngoài dự đoán, đoán chừng là bởi vì, cô chưa bao giờ nghĩ tới, ngày này sẽ đến sớm như vậy.
 
Cô đột nhiên rõ ràng vì sao giờ phút này Tống Triết tới tìm cô, cô cảm thấy có chút mờ mịt, lại có một loại sợ hãi khó có thể miêu tả xông lên, chỉ là cô dùng lý trí thúc ép mình, cô giơ tay ôm lấy Tống Triết, hai người ở trong đêm tối giống như hai con vật nhỏ sưởi ấm cho nhau, gắn bó chặt chẽ với nhau.
 
Rất lâu sau, Dương Vi cảm giác Tống Triết chậm rãi thả lỏng xuống, rốt cuộc cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi vào rồi nói, được không?”
Tống Triết đáp ứng, anh buông Dương Vi ra, Dương Vi giơ tay nắm cổ tay anh, lôi kéo anh vào phòng.
 
Thời điểm Tống Triết đi tới, ngoài trời đổ mưa, anh cũng không bung dù, tóc có chút ướt át.
Dương Vi để anh ngồi xuống, đi rót cho anh một ly nước ấm, sau đó cô cầm máy sấy tới, đứng ở sau lưng anh, giúp anh sấy tóc.
Bàn tay tinh tế dịu dàng của cô lướt qua tóc anh, mang theo không khí ấm áp.
Hai người ai cũng không nói chuyện, nhưng Tống Triết lại bất ngờ phát hiện, sự bất an, nỗi thống khổ của anh trong nhiều ngày, dường như đều không tiếng động chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Sau khi Dương Vi sấy khô tóc cho anh, nội tâm cô cũng bình tĩnh trở lại.
Cô tắt máy sấy, ngồi đối diện Tống Triết, rốt cuộc nói: “Hiện tại tình huống cụ thể của dì Lâm thế nào?”
 
Tống Triết nói đại khái một chút, anh đã trực tiếp nói chuyện cùng bác sĩ chữa trị chính cho dì Lâm, hiện tại căn bệnh ung thư buồng trứng của dì Lâm đã bước vào giai đoạn thứ 3, có dấu hiệu di căn sang gan, phương án điều trị là mau chóng phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật cắt bỏ sạch sẽ, phương án trị liệu kế tiếp phải xem vào điều kiện thân thể của dì Lâm.
 
Dương Vi lẳng lặng nghe, cứ như vậy trong nháy mắt, hai người bọn họ phảng phất như quay về thời điểm năm đó Triệu Dương Lan vừa mới bị bệnh.
Sau khi Dương Vi nghe xong, nói thẳng: “Để em đi chăm sóc dì đi. Dì Lâm nhìn em và anh từ bé tới lớn, mặc kệ sau này trị tốt hay không, cho dù trị không hết, hiện tại em ở bên cạnh dì, chắc hẳn dì sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.”
“Anh cũng có ý tứ này.” Tống Triết lên tiếng, “Dì vẫn luôn nhớ em, sau khi em rời đi, tuy rằng dì không nói ra lời, nhưng anh biết dì vẫn luôn nghĩ tới em.”
“Em biết.”
“Đến lúc đó, chúng ta thay nhau chăm sóc.” Tống Triết rũ đôi mắt xuống, “Em tùy tiện nhìn là được, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, anh sẽ tận lực mang tất cả công việc đến bệnh viện làm.”
 

Dương Vi ngẩn người, cô giương mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Kỳ thật cô vẫn luôn biết, Tống Triết không phải người xấu, anh chỉ không học được cách đối xử tốt với một người.
Năm đó thời điểm Triệu Dương Lan sinh bệnh, anh đột nhiên không kịp chuẩn bị tiếp nhận chức vụ và vị trí của Triệu Dương Lan, anh vừa sợ hãi lại khẩn trương, tuy rằng mỗi cuối tuần anh đều đến thăm Triệu Dương Lan, nhưng trách nhiệm chủ yếu chăm sóc Triệu Dương Lan, kỳ thật đều nằm trên người Dương Vi.
Cô một mặt chăm sóc Triệu Dương Lan, một mặt chỉ điểm cho Tống Triết, giật dây bắc cầu cho anh ở trong công ty, người khác đào hố cho anh nhảy, cô còn phải chỉ điểm.
Mà lúc này đây khi dì Lâm sinh bệnh, rốt cuộc anh cũng ở cạnh chăm sóc dì.
Dương Vi cũng không biết vì sao, đột nhiên có vài phần khó chịu.
Sự chua xót này tới quá khó hiểu, nếu là vì năm đó, thì nó tới quá muộn; nếu đau lòng vì sự trưởng thành của Tống Triết, thì nó lại càng không cần thiết.
 
Nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy lồng ngực khó chịu, cô suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được.
Nếu một người có nơi để dựa vào, sẽ trở nên mềm yếu.
Năm đó đối mặt Triệu Dương Lan cũng được, hiện giờ đối mặt với dì Lâm cũng tốt, ở sâu trong nội tâm cô , luôn là sự khó chịu thống khổ cùng sợ hãi, chỉ là năm đó cô phải hỗ trợ mọi người, hiện giờ thời điểm cô cho rằng cô lại giống như trước kia, thì người đàn ông này lại đột nhiên nói cho cô biết, anh ở chỗ này, em có thể dựa vào.
 
Dương Vi ôm lấy cánh tay mình, xoay đầu đi, không dám nhìn anh. Mà Tống Triết lại hoàn toàn không chú ý tới những cảm xúc biến hóa của Dương Vi, anh chỉ nói: “Nếu tiện, không bằng hôm nay cùng anh trở về đi, em nói chuyện với dì Lâm, khuyên dì nhiều hơn một chút.”
“Được.”
Dương Vi hít sâu một hơi, đứng dậy cầm áo khoác, nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng nhau trở về nhà, dì Lâm đang lau bàn, nghe thấy tiếng vang bên ngoài, dì Lâm cúi đầu, vui vẻ nói: “Tiên sinh đã trở lại?”
“Dì Lâm.”
 
Dương Vi đứng ở cửa lên tiếng, động tác của dì Lâm cứng đờ, bà ngẩng đầu lên, đầy mặt khiếp sợ nhìn Dương Vi, rất lâu sau, bà mới kích động nói: “Phu nhân……”
“Dì Lâm ” Dương Vi không rối rắm với cách xưng hô của bà, cô mỉm cười bước qua , dịu dàng nói, “Cháu tới thăm dì. Dì không cần vội, cháu trò chuyện với dì.”
“Ngài…… Ngài ăn cơm chưa?” dì Lâm kích động tới mức nhất thời nói không nhanh nhẹn, bà đứng lên, ngắt lời nói, “Hai người khẳng định vẫn chưa ăn cơm chiều, tôi đi làm cơm chiều……”
“Không cần,” Tống Triết đè dì Lâm lại, cười nói, “Cháu đi làm cơm chiều, hai người tâm sự đi.”
Dương Vi cũng kéo dì Lâm lại, mỉm cười tháo tạp dề cho bà, dịu dàng nói: “Không vội, để anh ấy làm đi, thật vất vả cháu mới trở về, chính là muốn gặp dì.”
 
Cả người dì Lâm đều ngây ngốc, Dương Vi giúp bà tháo tạp dề xuống , lúc này dì Lâm mới phản ứng lại, bà giương mắt nhìn về phía Dương Vi, hai người nhìn nhau chăm chú trong chốc lát, dì Lâm cười rộ lên, trong mắt mang theo chút nước mắt: “Phu nhân đi ra ngoài lâu như vậy, có vẻ đầy đặn hơn rất nhiều.”
 
“Đúng vậy.” Dương Vi thở dài, “Sau khi rời khỏi đây mỗi ngày cháu đều ăn ngon, không giảm béo không ăn uống điều độ, muốn vận động liền vận động, không mập mới là lạ.”
“Như vậy tốt.” Dì Lâm chặn lại nói, “Trước kia phu nhân quá gầy. Béo mới tốt, béo chút có phúc khí.”

“Vẫn là dì Lâm gầy.”
 
Dương Vi lôi kéo tay bà, không khỏi nắm thật chặt. Dì Lâm không nói chuyện, bà cúi đầu, không dám lên tiếng.
Thật sự bà gầy hơn rất nhiều.
Vốn dĩ bà đã gầy, hiện giờ lại thành da bọc xương. Bà thay đổi một kiểu tóc, nhìn qua có vẻ không gầy ốm như vậy, mỗi ngày Tống Triết đều gặp bà, không phát hiện ra, nhưng ánh mắt đầu tiên Dương Vi nhìn thấy, liền biết người này gầy ốm hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nét hồng nhuận trên mặt bà là do hoá trang, thần sắc trong mắt cũng gượng ép.
 
Từ trước đến nay dì Lâm biết Dương Vi là người tinh tế, bà có thể lừa được Tống Triết, nhưng không thể qua mắt Dương Vi.
Bà trầm mặc thật lâu, hỏi tiếp: “Tại sao hôm nay phu nhân lại trở lại?”
“Nhớ dì.” Dương Vi nói thẳng, “Dì Lâm nuôi lớn cháu, ở bên ngoài phiêu bạc nhiều năm như vậy, cũng nên trở về thăm dì.”
“Phu nhân thật biết nói chuyện.” Dường như dì Lâm thật sự vui vẻ lên, bà muốn khắc chế cảm xúc của chính mình, nhưng vẫn mang theo vui thích nói, “Có những lời này của phu nhân, đời này tôi cũng không còn gì tiếc nuối.”
 
“Không phải .” Dương Vi nắm tay dì Lâm, nghiêm túc nói, “Đời này ngài còn rất nhiều chuyện phải làm, ít nhất phải thấy cháu kết hôn lần nữa, sinh con, thay cháu chăm sóc con cái, dì nói có đúng không?”
 
Nói xong, Dương Vi nhịn không được tiếp tục nói: “Dì Lâm , dì xem cháu cũng không có ba mẹ giúp đỡ, sau này nếu cháu sinh em bé, đoán chừng còn phải làm phiền dì.”
Dì Lâm nghe lời Dương Vi nói có chút hoảng hốt, chờ đến khi bà hoàn hồn lại, dường như phu nhân đã biết gì đó. Bà cũng không hỏi, nhìn thoáng qua phòng bếp nói: “Phu nhân, ngài và tiên sinh thế nào?”
 
Dương Vi ngẩn người, cô nhìn ánh mắt chờ mong của dì Lâm, cô biết dì Lâm đang chờ đợi điều gì, cô muốn ăn ngay nói thật, nhưng khi chuẩn bị nói lời thật lòng thì trong nháy mắt, cô lại đột nhiên không đành lòng mở miệng.
Vì thế cô cười rộ lên, dịu dàng nói: “Khá tốt.”
Cô rũ đôi mắt xuống, nói tiếp: “Hiện tại tính tình anh ấy đã thay đổi rất nhiều, cháu cũng nghĩ thông suốt. Hôm nay cháu đi theo anh ấy trở về, Cao Lâm nhanh chóng sẽ dọn đồ đạc của cháu về nhà.”
“Thật sự?!”
 
Dì Lâm vui vẻ lên tiếng: “Phu nhân, hai người hòa hảo rồi?!”
Lời nói dối vừa ra, những câu tiếp theo sẽ không còn khó khăn như vậy.
Cô cười nói: “Đúng vậy, dì yên tâm đi. Cháu và anh ấy đã hòa hảo, yêu đương một lần nữa, qua một thời gian, chúng cháu sẽ kết hôn.”
“Tốt……” dì Lâm bởi vì kích động, nên khi nói chuyện đều mang theo âm rung, dường như bà không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ gật đầu, không ngừng nói, “Tốt…… Trở về là tốt rồi…… Có thể ở bên nhau là tốt rồi……”

“Phu nhân……”
“Dì gọi cháu là Vi Vi đi,” rốt cuộc Dương Vi nhịn không được sửa lại, “ Dì Lâm, dì là trưởng bối của chúng cháu, dì gọi cháu là Vi Vi, gọi Tống Triết là tiểu Triết là tốt rồi. Không cần xa lạ như vậy.”
 
Dì Lâm giương mắt nhìn về phía Dương Vi, nước mắt ở trong hốc mắt bởi vì tròng mắt rung động mà run rẩy, bà nhìn chăm chú vào cô, rất lâu sau, bà cười rộ lên.
“Tốt.” Bà dịu dàng nói, “Hai người đều là con của dì, Vi Vi a,” bà giơ tay đặt ở trên mu bàn tay cô, nghiêm túc nói, “Mỗi người đều rất khó để trưởng thành. Tiểu Triết trưởng thành có chút chậm, một đường này đều là con đi cùng cậu ấy, không giống như vợ chồng thời niên thiếu. Cậu ấy có cái gì không tốt, con cứ nói cho cậu ấy, để cậu ấy sửa, đáp ứng dì Lâm ,” bà nhìn cô, thật cẩn thận, “Đừng từ bỏ cậu ấy, nha?”
 
“Dì Lâm ” Dương Vi nghe lời khuyên của dì Lâm, trong lòng chua xót, cô gian nan cười rộ lên, “dì yên tâm đi, cháu và anh ấy ở bên nhau một lần nữa, làm sao có chuyện buông tay từ bỏ?”
“Hiện tại anh ấy đối xử với cháu rất tốt,” cô quay đầu nhìn sang phương hướng phòng bếp, dịu dàng nói, “Cháu rất thích.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dì Lâm gật đầu, vui vẻ nói: “Dì nhìn hai người nháo, đã nhiều năm, lòng dì hiểu rõ, nhưng lại không thể quản. Cuối cùng hai người cũng trở về với nhau, dì Lâm cũng an tâm rồi.”
Khi hai người đang nói chuyện, Tống Triết đã bưng đồ ăn ra , Dương Vi nhìn thấy, nhanh chóng đứng dậy đi qua , tiếp nhận đồ ăn từ trong tay Tống Triết, dịu dàng nói: “Để em bưng qua đi .”
 
Nói xong, cô liền bưng đồ ăn qua, nói với dì Lâm: “ Dì Lâm , dì nghỉ ngơi đi, để chúng cháu chăm sóc dì một lần.”
Cô nói xong, xoay người sang chỗ khác, vào phòng bếp.
Tống Triết đang bê một chiếc đĩa khác định đi ra ngoài, cô đột nhiên nói: “Em nói với dì Lâm chúng ta đã hòa hảo, lát nữa anh phối hợp một chút.”
Tống Triết ngẩn người, sau đó anh phản ứng lại , gật đầu, nói: “Được.”
Dương Vi và anh sắp xếp tốt đồ ăn, sau đó cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm Dương Vi gắp đồ ăn cho dì Lâm và Tống Triết, một mặt ăn cơm, một mặt nói chuyện, Tống Triết nhìn cô ngồi bên người, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Chờ cơm nước xong, hai người cùng thu dọn phòng bếp, Tống Triết rửa chén, Dương Vi lau dọn bàn ghế, cô cúi đầu nói: “Lát nữa anh bảo Cao Lâm giúp em dọn đồ tới đây đi. Cuối tuần dì Lâm phẫu thuật phải không? Em sẽ ở đây chăm sóc dì.”
“Được.”
 
Tống Triết rũ mắt, rửa chén, trên mặt nhìn không ra vui buồn.
Dương Vi lau bàn, tiếp tục nói: “Hiện tại dì Lâm không yên lòng nhất chính là hai chúng ta, nếu phải giả trang thành đôi tình lữ cũng đừng khiến dì nhọc lòng, buổi tối em và anh ngủ cung một phòng.”
Dương Vi nói xong lời này, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tống Triết mắt nhìn miệng, miệng nhìn tâm, ra vẻ trấn định nói: “Ừ, tốt.”
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, anh ngủ trên mặt đất.”
 
Nghe được lời này, Dương Vi nhịn không được cười ra tiếng .
Cô cũng không nói thêm gì nữa, lau xong bàn liền đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô thấy dì Lâm ngồi trên sô pha, cẩn thận chà lau một ít ảnh chụp.
Dương Vi đi qua , cười nói: “Dì Lâm , dì đang làm gì vậy?”
“Sửa sang lại một ít ảnh chụp.”
 

Dì Lâm ngẩng đầu cười rộ lên, bà thấy Dương Vi đi tới, thu hồi ảnh chụp, vui vẻ nói: “Lúc trước dì phát hiện một chuyện rất có ý tứ, con lại đây, dì cho con xem.”
Dương Vi gật đầu nói: “Được.”
Nói xong, cô duỗi tay đỡ dì Lâm , dì Lâm dẫn cô lên lầu, chuyển tới căn phòng cô sống khi còn nhỏ.
Trong phòng cô không dính một chút bụi trần, dường như vẫn là bộ dáng thời điểm cô rời đi, chỉ là nhiều đồ vật hơn một chút.
Dì Lâm dẫn cô đi tới, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó từ kệ sách, vừa tìm vừa nói: “Con đi rồi , tiểu Triết thường xuyên không ngủ được, cậu ấy không ngủ được, sẽ tới căn phòng này, nằm trên giường , mở đèn ngủ. Cậu ấy cho rằng dì không biết, nhưng dì rất rõ ràng đấy.”
Nói xong, dì Lâm rút quyển album ra.
Dì cầm album, xoay người sang chỗ khác, đưa cho Dương Vi: “Cậu ấy thu dọn rất nhiều đồ vật tới đây, ngày đó khi dì quét tước làm vệ sinh, thấy quyển album này. Biết con nhìn thấy nhất định sẽ cao hứng.”
 
Dương Vi có chút nghi hoặc, cô cũng không hỏi nhiều, nghe xong lời dì Lâm nói, mở quyển album ra.
Nhìn thấy trang đầu tiên trong quyển album, cô liền sửng sốt.
Đó là bộ dáng của cô khi tham gia diễn thuyết tiếng Anh lúc hơn mười tuổi.
Trước kia cô vẫn luôn suy nghĩ, vì sao mình luôn có nhiều ảnh chụp như vậy, nhưng trong nháy mắt khi cô nhìn thấy quyển album kia, cô đột nhiên hiểu ra.
 
Trái tim cô khẽ run lên, mà lúc này, dường như Tống Triết nhớ tới cái gì , anh vội vàng chạy lên lầu, vọt tới trước cửa phòng Dương Vi, sau đó lại vội vàng dừng lại.
Anh nhìn quyển album trong tay Dương Vi, trên mặt tức khắc hiện ra một thần sắc khẩn trương. Nhưng anh vẫn ra vẻ trấn định, tay vịn lên khung cửa, không nói một lời. Dì Lâm nhìn bọn họ, lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng, xuống dưới tầng. Trong phòng đột nhiên chỉ dư lại hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương
 
Dương Vi cầm quyển album, cô đột nhiên cảm thấy, mình không phải cầm một quyển album, mà là một thiếu niên hơn mười tuổi, với trái tim cực nóng bỏng lại dịu dàng, vụng về và kiêu ngạo.
“Tống Triết.”
Cô nhịn không được mỉm cười, Tống Triết xoay đầu đi, nhìn hành lang dài , lúng túng nói: “Lúc ấy không phải mua cái camera mới sao, liền, tùy tiện chụp một ít.”
Nghe được lời này, Dương Vi mím môi.
Cô cất giấu ý cười, làm bộ nghe không hiểu lời nói dối vụng về này, chỉ cúi đầu, ngón tay hình ảnh của cô thời niên thiếu, dịu dàng nói: “Chụp khá tốt.”
Nói xong, cô chậm rãi nói: “Khi đó, không ngờ trong mắt anh, em lại đẹp như vậy nha.”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh lắng nghe thanh âm cô lật album, ngẩng đầu nhìn qua , cô gái cúi đầu, thần sắc bình thản lại dịu dàng. Ánh sáng ở trên người cô mạ thành một đường cong, khiến cả người cô toát ra một sắc thái mỹ lệ.
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, nhận thấy ánh mắt anh, Dương Vi ngẩng đầu lên, bọn họ cách nhau không quá hai mét, lẳng lặng đứng. Một lát sau, khóe miệng Tống Triết khẽ cong, đột nhiên nói: “Hiện tại cũng đẹp.”
“Hử?”
“Anh nói,” Tống Triết ra vẻ trấn định, cười nói, “Qúa khứ em đẹp, hiện tại vẫn đẹp.”
“Chờ đến tương lai, cũng nhất định là một phu nhân đẹp lão.”
“Cả đời em, đều rất xinh đẹp.”