Gia Niên

Chương 22: Nữ Ma Đầu




Mộ Gia Niên lại bắt đầu một chuyến bay mới.

Có đôi khi Lãnh Nham cảm thấy anh giống như một con diều, lênh đênh phụ thuộc theo chiều gió, thậm chí còn nơm nớp lo lắng sẽ đứt dây. Dẫu anh đã có được đáp án từ Thu Đồng Tâm, nhưng Mộ Gia Niên quá tuyệt, không thiếu đàn ông săn đón cô, sự ưu tú của cô khiến anh không có cảm giác an toàn.

“Một ngày sau khi Gia Niên đi, nhớ cô; hai ngày sau khi Gia Niên đi, rất nhớ cô, ba ngày sau khi Gia Niên đi, quá nhớ…”

Nghe Lãnh Nham lải nhải Phùng Sâm không nhịn nổi nữa, phi thẳng cái gối ôm nện vào đầu anh: “Thái Tử à, hay anh dứt khoát tự xin cho mình một phòng làm việc riêng đi, đừng chen chúc nơi chật hẹp với tụi này nữa, lỗ tai chúng tôi phải bịt thành cái kén rồi.”

Lãnh Nham trừng hắn một cái, tiếp tục nói xong từ chưa kịp nói: “Quá nhớ cô, nhớ cô, rất nhớ cô.”

Phùng Sâm ôm đầu khóc rống, “Làm bậy!”

Nghỉ trưa, trong nhà ăn của công ty, Lãnh Nham vừa dùng bữa trưa vừa lướt di động, bỗng Weibo nảy ra một nhắc nhở thông báo, người bạn theo dõi Janae Moo đã đăng một trạng thái.

Dòng trạng thái của cô chỉ vỏn vẹn 5 chữ vô cùng quen thuộc: “Món quà trân quý nhất.”

Đây chẳng phải câu lần trước anh đăng ư?

Phía dưới trạng thái còn kèm một tấm ảnh, Lãnh Nham click vào, đó là sản phẩm anh điêu khắc Mộ Gia Niên ngày hôm đó.

Thật ra khắc không tốt, miễn cưỡng có thể nhận ra hình dáng cô, phương diện chi tiết không đủ hoàn mỹ, lúc ấy anh còn cảm thấy cô sẽ không thích, không nghĩ tới…

“A ha ha ha…”

Nhìn Lãnh Nham ngồi một mình ở góc đằng kia không rõ lý do gì mà ngoác miệng cười lớn cực kỳ mất hình tượng, đám người Phùng Sâm hai mặt nhìn nhau, rất muốn làm bộ không hề quen biết cái tên này bởi vì thật sự quá mất mặt.

Đáng tiếc đường đường là Thái Tử của công ty sao có thể không người biết? Thế là bọn họ chứng kiến một màn thay đổi sắc mặt với vận tốc kinh người của các nhân viên nữ, giờ đây trên mặt các cô nàng hiện rõ hai chữ: thất vọng.

Hình tượng nam thần crush của Thái Tử trong mắt bao người đã sụp đổ.

Lãnh Nham cười đủ rồi mới phát hiện mình đang là tiêu điểm của mọi ánh mắt, ở trong mắt anh đám Phùng Sâm căn bản là hâm mộ ghen tị hận với anh.

“Đừng ghen tị với tôi, các người tị không nổi.” Lời nói thấm thía mà vỗ vỗ vai Phùng Sâm, anh cầm di động đi ra ngoài.

Thái Hành Sơn gọi với ở đằng sau: “Đi đâu đấy? Không ăn cơm à?”

Lãnh Nham lắc lắc di động, khoe: “Đi gọi video với bạn gái, quan hệ giữa diều và dây sẽ không bị đứt.”

Đám người Phùng Sâm không hiểu ra sao: “Điên rồi?”



Chuyến bay của Mộ Gia Niên lần này là đáp xuống Paris, lúc này cô đang nghỉ ngơi tại nhà mình cũng vừa vặn là buổi sáng sớm của Paris, trông cô có vẻ như mới vừa ngủ dậy, trên người là bộ đồ ngủ thoải mái bằng tơ lụa, đầu tóc xoã tung, mặt mộc.

Dù với dáng vẻ này thì Lãnh Nham cũng thấy cô xinh đẹp vô cùng.

“Hôm nay là ngày nghỉ của em phải không? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Mộ Gia Niên ngáp một cái, “Ngủ mơ, mơ thấy anh, sau đó thì tỉnh.”

Cô buông lời một cách hờ hững nhưng Lãnh Nham lại cảm thấy đây là lời nói âu yếm êm tai nhất trên đời, có thể khiến lòng người ta đầy mật ngọt.

“Mơ thấy anh như nào?”

Mộ Gia Niên nhướn mi nhìn anh vẻ đầy thâm ý, “Anh thật muốn em tả đấy à?”

Không đợi Lãnh Nham trả lời, cô đã bổ sung một câu ẩn ý, “Em chỉ sợ anh cương thôi.”

Không, Lãnh Nham cương thật.

Lời này của cô có lực sát thương quá lớn, cô càng không nói cái gì, anh càng tưởng tượng đến điên cuồng. Chỉ vài giây ngắn ngủi, anh đã tưởng tượng ra tất cả các khả năng anh xuất hiện trong giấc mơ cô, ở trong đầu dùng các loại tư thế làm cô hết lần này sang lần khác.

Nhìn ánh mắt u oán của anh, Mộ Gia Niên cong môi cười, “Nhanh thế sao?”

Lãnh Nham tủi thân, “Bao giờ em trở lại? Anh nhớ em.”

“Ngày kế.”

“Vậy là còn hai ngày, 48h, 2880 phút, thật dài.”

Mộ Gia Niên sửa đúng cho anh: “Không phải giữa trưa ngày kế mà là buổi đêm ngày kế, cho nên hẳn là 60 tiếng đồng hồ.”

Lãnh Nham muốn cào tường.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh Mộ Gia Niên thản nhiên rửa mặt, vừa trang điểm vừa trò chuyện với anh, “Có muốn em bù đắp cho anh không?

“Bù thế nào?”

Mộ Gia Niên cắt đứt video, sau đó gửi một tấm ảnh tới, là đôi môi cô mới vừa thoa son, căng mọng ướt át, mê người đến cực điểm.

Lãnh Nham cạn lời, đây mà gọi là đền bù? Đây chẳng phải càng cào ngứa tim anh sao? Rất nhanh cô lại gửi một tấm nữa tới, là hình ảnh cô mặc áo ngủ.

Đai hông của chiếc áo ngủ màu ghi mỏng manh bị cô tháo ra, hai sợi dây buông thõng bên người, vạt áo bung ra tách về hai phía để lộ ra bộ ngực sữa mịn màng và bụng nhỏ xinh xắn. Vì không có nội y che chắn nên chỉ miễn cưỡng che khuất nửa bộ ngực, hai viên núm vú nhếch lên dường như đã có phần rắn lại, lướt xuống bên dưới bụng nhỏ là một góc lông tóc thưa thớt của âm phụ và dưới nữa, bộ vị mấu chốt thì tấm ảnh đột nhiên chặt đứt.

Đây đến tột cùng là đền bù hay là tra tấn chứ?

Dục hoả dần dần xông thẳng lên đầu, giữa háng cương đến khó chịu, Lãnh Nham vừa định gửi tin hỏi cô, thì đã thấy cô nhắn tới một câu:

— Ba nơi anh thích nhất, tuỳ anh dùng.

Muốn điên muốn điên muốn điên, đây là yêu tinh từ phương nào? Không đúng, đây phải là nữ ma đầu từ đâu ra? Quả thực thời thời khắc khắc đều vẫn luôn tra tấn anh.

Lãnh Nham cảm thấy, anh đúng là nên lợi dụng đăc quyền để yêu cầu một gian phòng làm việc độc lập, như vậy anh mới có thể tuỳ thời call video, phone sex với Mộ Gia Niên được. Nghĩ đến đây, anh mới sực nhớ ra hiện tại anh cũng có đặc quyền, anh là Thái Tử của Phong Hoa, tuỳ tiện chọn một gian văn phòng riêng là được. Không thể thì anh cũng có thể đi tới gần đó thuê phòng. Nhưng mấu chốt là Mộ Gia Niên có đồng ý chơi vs anh hay không?

Vì thế lại lần nữa anh gọi video cho cô, nhưng bên kia từ chối nhận.

Lãnh Nham: Gia Niên Gia Niên, nhận điện thoại đi, anh muốn nhìn em lại lần nữa.

Mộ Gia Niên kệ anh.

Lãnh Nham tiếp tục: Gia Niên, em không thể tàn nhẫn như vậy.

Vẫn mặc kệ anh.

Lãnh Nham nhận mệnh, lại giống như lần trước trốn vào trong WC, nhìn bức ảnh cô gửi tới hung tợn “hoạt động” dục vọng sưng to, chờ sau khi bắn xong mới nhắm ngay dương vật còn chưa mềm xuống chụp một tấm dâm ảnh gửi cho cô.

Mộ Gia Niên lập tức đáp lại: Anh không biết phát ảnh sex ở Wechat sẽ bị bắt à?

Lãnh Nham: Em không report, ai tới bắt?

Mộ Gia Niên: Đã báo cáo.

Lãnh Nham: Không tin.

Mộ Gia Niên: Vậy em nói em ướt rồi anh có tin không?

Mộ Gia Niên: Có muốn em chụp ảnh chứng minh cho xem không?

Lãnh Nham: Đừng đừng đừng đừng đừng đừng

Lãnh Nham: xin em đấy [vái lạy]

Anh gian nan lắm mới vừa phát tiết xong, anh không muốn lại bị ” ngóc đầu” lần nữa.

Có điều Mộ Gia Niên làm sao sẽ nghe lời, lập tức phát tới ảnh ngón trỏ và ngón giữa, trên hai ngón tay mảnh mai thon dài loang loáng một dải nước trong suốt.

Bùm!

Lãnh Nham chỉ cảm thấy đầu anh nổ tung, mới vừa bình tĩnh lại giờ đây lại lần nữa gượng dậy. Anh quả thật khóc không ra nước mắt, cảm thấy cái mạng nhỏ này đều phải bị nữ ma đầu bóp nát trong tay.

Chờ anh phát tiết xong lần thứ hai, lúc sửa sang lại quần áo vừa vặn nghe thấy to tiếng nghị luận của WC ở cách vách.

“Tôi cảm thấy tuy Thái Tử có hơi ngố thật nhưng trông rất ngây ngô, quả thật chính là một hình tượng cấm dục mới lạ, có đôi khi tôi nằm mộng xuân mơ thấy anh ta đều cảm thấy bất kính với anh ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh ta cho tôi cảm giác trông rất trong sáng, chỉ cần tưởng tượng bậy bạ một chút tôi đều cảm thấy không chịu nổi, nếu xuyên về cổ đại, tuyệt đối là thần tiên bạch y phất phới không dính khói lửa phàm tục.”

Lãnh Nham cúi đầu nhìn bàn tay vừa rồi còn dính đầy tinh dịch, lại hồi ức tình cảnh mình xem ảnh Mộ Gia Niên để tự an ủi, Lãnh Nham đột nhiên cảm thấy anh rất xấu xa.

Những cô nàng này có phải đã nghĩ anh tốt quá rồi không?

Cách vách vẫn tiếp tục thảo luận:

“Hai người thôi đừng mơ nữa, loại người gia thế như anh ta mà còn trong trắng? Phỏng chừng nhìn mặt ngoài trông đứng đắn vậy thôi chứ ở bên trong quỷ mới biết chơi điên nhiều thế nào.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy thế, nói không chừng người ta mỗi ngày đổi một cô, thậm chí một ngày đổi tận mấy cô cũng nên, cái gì 3P 4P 5P, nhóm P cũng đều đã làm.”

Lãnh Nham: ???

Những người này đến tột cùng là hiểu sai về anh đến mức nào rồi?

Nhìn đây này, anh đang đáng thương đến nỗi không ăn được một miếng “thịt” nào đâu, đang phải tự túc, tự cung tự cấp đây này.

Hức, muốn khóc.