Cảm giác tận mắt nhìn thấy thần tượng bị kéo xuống khỏi thần đàn là cảm giác gì? Nếu trên mạng có người đặt ra vấn đề này, Phùng Sâm nhất định sẽ giật làm người đầu tiên trả lời. Hắn cảm thấy không ai có tư cách trả lời vấn đề này hơn hắn.
Trước kia, Lãnh Nham là thần tượng của hắn. Một chàng trai điển trai, vóc người khoẻ khoắn, bằng cấp đẹp, gia thế hiển hách ấy vậy lại không hề có tính kiêu căng như những tên phú nhị đại khác, mỗi ngày đều nghiêm túc trong công việc, hoà đồng với tầng lớp dưới chót trong xã hội như bọn hắn, đó chẳng phải một thần tượng hoàn mỹ hay sao?
Khi đó, mỗi khi nhìn thấy Lãnh Nham hắn đều cảm nhận được vầng hào quang của anh ta, cảm thấy Lãnh Nham như ánh nắng mặt trời, rộng rãi, lạc quan, nói cách khác… cả người đầy ưu điểm.
Nhưng từ khi Lãnh Nham theo đuổi Mộ Gia Niên, giờ trong lòng hắn chỉ có một chữ để diễn tả Lãnh Nham, đó là “ngốc”. Cái từ “ngốc” này vốn là tính từ bình thường, nhưng phía trước có thần tượng hoàn mỹ phụ trợ, nên giờ chữ “ngốc” này đặt trên người Lãnh Nham tuyệt đối là mang ý xấu.
Nhìn Lãnh Nham cười ngây ngô ngồi ở kia, Phùng Sâm rầu rầu thở dài:
“Có số làm tổng tài bá đạo, có danh làm tổng tài bá đạo, cớ sao lại cứ chọn bước lên con đường làm cái thằng ngáo cơ chứ?”
Thái Hành Sơn vẻ mặt kinh dị nhìn hắn: “Ông… không phải ông đã yêu… Lãnh Nham rồi đấy chứ?”
Phùng Sâm nổi da gà, “Ông nói cái gì đấy?”
Thái Hành Sơn nhún vai: “Thế sao ngày nào ông cũng mang cái vẻ oán phụ này làm gì?”
Phùng Sâm lườm hắn: “Ông không hiểu, hiện giờ tâm trạng tôi như thể… như thể tôi nhìn thấy răng ông dính lá cải ý, ông vừa nhe răng ra nói chuyện là cả người tôi rùng hết cả mình, rất muốn moi nó xuống, chính là cảm giác đó, hiểu chưa?”
Thái Hành Sơn mỉm cười ?: “Trên người tôi lúc nào cũng có nước súc miệng, không bao giờ có chuyện răng dính lá cải.”
Hai người đang tranh cãi thì anh chàng Tiểu Lý của bộ tài vụ đi tới, đi ngang qua người bọn họ thì bỗng dưng ngừng lại, nói:
“Phùng Sâm, lần trước cậu đề trợ cấp tăng ca tôi vừa rồi đã phê rồi nhé, chắc là chuẩn bị chuyển vào tài khoản của cậu đấy.”
Phùng Sâm sửng sốt, “Trợ cấp gì? Sao tôi không nhớ gì cả?”
“Cậu quên rồi à? Vừa mới hai ngày của tháng trước đấy, không phải cậu vẫn luôn tăng ca đấy thôi? Thái Tử người ta viết đơn xin giúp cậu, lại tự mình đánh tiếng với giám đốc Chu, giám đốc Chu nào dám qua loa với tổ các cậu, đang phải vội vàng phê cho cậu đây này.”
Thái Hành Sơn gật đầu, “Ừ, tôi cũng được Thái Tử làm cho, nếu phải nói thì đúng là tổ chúng ta khủng thật, có Thái Tử chống lưng nó khác.”
Nhìn Lãnh Nham cười ngu si đần với điện thoại, Phùng Sâm bỗng cảm hoài, “Nói thật tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu Thái Tử có thể theo đuổi được cô nàng lai xinh đẹp kia, nếu tôi là con gái, vậy thì cậu nói đúng, tôi tuyệt đối sẽ yêu hắn.”
Thái Hành Sơn cười nhạo một tiếng, “Nếu chúng ta là con gái, còn đến lượt cậu chắc?”
Cuối cùng cũng tới giờ tan làm, Lãnh Nham hớn hở xách túi chạy ra ngoài. Hôm nay Mộ Gia Niên trở lại, bọn họ đã hẹn cùng nhau dùng bữa tối từ lâu. Mới vừa khởi động xe, anh lập tức nhận được định vị địa chỉ mà Mộ Gia Niên gửi tới.
Đó là một con hẻm khuất sâu ở gần quảng trường phồn hoa, Lãnh Nham tưởng trong đây có hàng quán ăn đặc sắc nào cất giấu, nhưng chờ tới khi anh tới rồi mới cảm thấy không đúng, nơi đây giống như cụm dân cư chứ không giống hàng quán. Đỗ xe ở chỗ mà Mộ Gia Niên chỉ định, anh vừa xuống xe đã thấy Mộ Gia Niên đứng ở ngõ nhỏ đằng xa chờ mình. Anh chạy chậm tới, trước tiên ôm choàng cô vào lòng, hỏi, “Chỗ này có quán ăn nào mở sao?”
“Có, bà nội đã làm xong rồi.”
“Bà…”
Lãnh Nham bừng tỉnh, “Em nói đây là nhà bà?”
Anh từng nghe Mộ Gia Niên đề qua, bà của cô không quen sống ở nước Pháp, đa số thời gian đều vẫn sống một mình ở thành phố S, nhưng không nghĩ tới ở nơi heo hắt này.
Mộ Gia Niên gật đầu, “Bà nói muốn gặp anh.”
“Gặp mặt phụ huynh?”
Trong nháy mắt, Lãnh Nham đã tự động mơ về cái viễn cảnh anh và Mộ Gia Niên kết hôn sinh con, nghĩ tới thôi là anh đã cười không khép được miệng.
Mộ Gia Niên liếc anh nhạt nhẽo, “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, đừng nghĩ lung tung.”
“Không nghĩ, không nghĩ.” Lãnh Nham dắt tay cô, bức thiết đi vào, “Anh không nghĩ gì cả.”
Đi một đoạn mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, dừng ngay lại, “Anh chưa chuẩn bị gì cả, quà cáp cũng không có, không được, không được, anh phải đi mua chút đồ.”
“Không cần, chỉ là ăn một bữa cơm.” Mộ Gia Niên túm chặt cánh tay anh lại, “Đi nhanh đi, đồ ăn nguội cả rồi.”
“Không được, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt với bà ngoại, như thế là không lễ phép, vẫn phải nên mua chút……”
Hiển nhiên dưới ánh mắt đe doạ của Mộ Gia Niên đến cuối cùng anh cũng không thể mua gì, chỉ đành tay không đi vào. Tuy nhiên đúng như những gì Mộ Gia Niên nói, bà không để ý mấy thứ này, vừa nhìn thấy anh đến đã nhiệt tình đón anh vào nhà, lôi kéo tay anh hỏi han ân cần, cười vui vẻ dường như rất hài lòng anh.
Cơm nước xong, Lãnh Nham tranh rửa bát, hỗ trợ dọn dẹp phòng bếp sau đó lại đi quét sân, phết đất, thậm chí còn hiểu cả việc tỉa tót hoa lá, động tác trôi chảy giống như đã quen thuộc từ lâu, vừa thấy đã biết không phải mới vừa học. Bà càng nhìn càng thích, cũng càng tò mò:
“Nham Nham, bà nghe Gia Niên nói gia đình nhà con rất có điều kiện, vậy làm sao con biết mấy chuyện này?”
“Ông bà con dạy cho con.” Lãnh Nham đeo tạp dề vào, sắn tay áo lên nghiêm túc lau cửa sổ, “Sau khi ba mẹ con ly hôn, mẹ con ra nước ngoài, ba con thì ngày nào cũng bận đi làm, con và em gái được ông bà nuôi lớn, ông bà con cũng giống bà không thích làm phiền ai chăm lo gì hết, chuyện gì cũng tự mình làm lấy, sau đó dạy cho con và em gái, khi còn nhỏ bà con còn định dạy con đan áo len đấy, may là con không chịu đâu, chứ không chắc chắn sẽ bị em gái con cười cả đời.”
Mộ Gia Niên cũng không nhịn được bặm môi cười cười, đi qua nâng rương gỗ giúp bà, Lãnh Nham liếc mắt qua, phấn khích nói, “Đây là khắc gỗ ạ? Bà cũng làm cái này sao?”
Mộ Gia Niên trả lời: “Thủ công thì bà thích nhất là cái này, sao thế, anh cũng biết?”
“Biết, biết, kỹ thuật anh cực kỳ tốt luôn.” Lãnh Nham ném xuống khăn lông trong tay chạy tới, hồ hởi nhìn các loại kiểu dáng khắc trong rương, “Bà con cũng thích cái này, con cũng từng học được, con không những khắc được sơn thuỷ hoa chim và thi văn mà còn khắc được cả người đấy, có điều khắc không tốt lắm.”
Thấy ánh mắt Mộ Gia Niên như hiện lên sự thưởng thức và khâm phục với mình, Lãnh Nham đắc chí, ấn vai để cô ngồi xuống, “Gia Niên em ngồi xuống, anh khắc cho em.”
Mộ Gia Niên cũng không ngại anh nghịch, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không nhúc nhích, mặc cho anh cầm đao dựa theo bộ dáng của cô tỉ mẩn mài gọt trên gỗ. Lúc anh nghiêm túc, mày kiếm giãn ra, môi mỏng mím chặt, ánh mắt chăm chú, cả người như tản ra một sự lôi cuốn đặc biệt.
Nhìn anh Mộ Gia Niên đột nhiên đứng dậy, ôm đầu anh khom lưng hung hăng hôn lên môi anh một cái. Lãnh Nham bỗng cảm thấy đại não anh đình chút trong nháy mắt, chờ phản ứng lại thì mới vội vàng ngó sang nơi bà vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, thấy bà vẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ngược lại anh lập tức đỏ mặt.
Mộ Gia Niên véo véo cái má đỏ ửng của anh, lấy sản phẩm trong tay anh, “Em xem.”
“Nhưng chưa xong…”
“Phụt….” Nhìn bộ dáng của mình trên thân gỗ, Mộ Gia Niên vẫn không thể nhịn được cười phá lên, hơn nữa ngày càng có xu thế khoa trương, đến cuối cùng thì phải che bụng.
Lãnh Nham chưa bao giờ biết cô còn sẽ cười như vậy, ngơ ngác nhìn cô, chờ phản ứng lại lý do cô cười thì mới hấp tấp giật lại.
“Thì đã bảo vẫn chưa xong mà, đây mới là phác hoạ trước thôi, dĩ nhiên không giống.”
Khi màn đêm giáng xuống, ngoài trời lất phất hạt mưa, Lãnh Nham đi qua phòng bên cạnh dọn quả khô cho bà, Mộ Gia Niên ngồi trong phòng khách thưởng trà với bà.
Trên mặt bà tràn đầy sự vui vẻ, “Cậu bé Nham Nham này rất tốt, cũng hơn cả hai người con từng mang về trước đây.”
Mộ Gia Niên gật đầu, “Vâng.”
Dừng một chút, cô không khỏi cong môi mỉm cười, “Anh ấy giống như… một mặt trời nhỏ.”