Mẹ Lý nhìn thấy cô thì vui vẻ không thôi. Đúng là cô gái bà đã gặp ở trước cửa nhà Trịnh Thành Khải.
Cô chỉ mặc trên người bộ đồ mặc ở nhà, trông có hơi cũ, gương mặt nhìn sơ qua lại không có chút phấn son gì, nhưng trong cô vẫn xinh đẹp đến lạ thường. Nhìn thấy cô sợ sệt đứng nép mình đứng sau Lâm Chính, bà cảm thấy cô vừa nhỏ bé lại có chút đáng yêu nên không ngần ngại đến gần cô.
Còn Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô thì tỏ vẻ như người xa lạ. Đúng vậy, ngay từ đầu, chỉ là anh ta nhìn nhầm cô trông rất giống một người nên mới mang cô về nhà. Nhưng nhìn kỹ lại, Lâm Ánh Hy không phải cô ấy...
Lâm Chính thấy mẹ Lý đang tới gần chỗ của mình liền hiểu được ý, anh đứng xê dịch ra một chút, lúc này ông Trịnh mới thấy rõ người cô. Ông liền cảm thấy quả thật rất xứng đôi với con trai ông.
Vì hành động bất ngờ của Lâm Chính nên Lâm Ánh Hy giật mình ngước mặt đầy sợ sệt nhìn anh. Anh không nói gì chỉ mỉm cười, nói khẽ với cô
“Không sao, em đừng lo”. Đối với Lâm Ánh Hy, ngoài mẹ Phan thì Lâm Chính là người cô tin tưởng nhất. Nếu anh ấy nói không sao thì thật sự sẽ không sao cả
Người nhà họ Trịnh chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu và có chút nhút nhát. Nhưng người nhà họ Lâm lại rất không hài lòng vì họ vốn nghĩ rằng cô đang diễn, diễn thật dở tệ, giống như mẹ của cô vậy.
Bà Lý đến gần mỉm cười nhìn cô. Bà chủ động nắm lấy tay cô, cô hơi giật mình nên định rút tay lại, nhưng mẹ Lý vẫn giữ chặt lấy tay cô, bà dịu dàng nói
“Không sao, con đừng sợ. Nào, ngẩng mặt lên cho ta xem nào.”
Lâm Ánh Hy cảm thấy bà dường như không có ác gì gì với mình nên từ từ ngẩn mặt lên.
Mẹ Lý nhìn cô, càng nhìn nụ cười trên môi càng đậm. Bà cũng không biết tại sao, càng nhìn cô lại càng cảm thấy cô đáng yêu cũng rất dễ mến. Nhất là đôi mắt đen láy, to tròn kia.
“Tên của con là gì? Con bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Ánh Hy nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt thì có chút quen thuộc. Thì ra là người phụ nữ cô gặp lúc đi ra khỏi nơi xa lạ đó. Cô nhìn bà rồi trả lời
“Thưa phu nhân, con tên Ánh Hy, con 21 tuổi ạ”
Nghe cô trả lời, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, người cũng rất đẹp, rất hợp với con trai bà.
Mẹ Lý nhìn qua bố Trịnh, ông cũng gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý, còn con trai bà, từ đầu tới giờ vẫn một thái độ dửng dưng đó...cái tên trời đánh này...bà không khỏi mắng thầm trong lòng. Bà không chần chừ nói thẳng với ông bà Lâm
“Ông Lâm, bà Lâm, gia đình chúng tôi muốn hỏi cưới cháu Ánh Hy. Không biết ý ông bà thế nào?”
Ông bà Lâm nghe thấy thì giật mình, vì họ vốn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Lẽ ra con dâu tương lai nhà họ Trịnh phải là Lâm Kiều Ân chứ không phải Lâm Ánh Hy.
Lâm Chính nghe thấy cũng mỉm cười không nói gì, đây cũng là điều anh mong đợi. Lâm Kiều Ân nghe thấy như không tin vào tai mình, cô ta đứng bật người dậy lớn tiếng
“Gì chứ?”
Bà Lâm nghe thấy liền giật kéo con mình ngồi xuống, cười gượng gạo xin lỗi mọi người có mặt ở đây. Lâm Kiều Ân còn không biết nặng nhẹ còn lớn tiếng
“Mẹ”
Bà Lâm đanh mặt, không vui nhắc cô
“Con im ngay cho mẹ”
Lâm Kiều Ân nghe thấy vậy thì tức giận định ngồi dậy rời đi thì nhận được ánh mắt sắt bén từ ông Lâm nên mới ấm ức ngồi im lại. Làm sao cô ta có thể cam lòng. Lẽ ra nữ chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay là cô, từ lúc nào lại tới lượt đứa con vợ lẻ như cô ta, thật không công bằng.
Ngồi đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy kết quả từ phía ông bà Lâm, ba Trịnh liền hỏi lại
“Ông bà Lâm thấy thế nào?”
Ông Lâm nghe thấy giật mình nhìn ba Trịnh, quả là con hổ biết cười. Dù cả hai đều là người trên thương trường nhưng về phong thái và mưu tính thì ông Lâm vẫn không thể nào bắt kịp ba Trịnh.
Ông Lâm thấy thế thì biết rõ, phải cho nhà họ Trịnh một câu trả lời ngay nên liền nói
“Được. Tôi đồng ý gả Ánh Hy cho Thành Khải. Vậy còn hôn lễ ông bà muốn tổ chức khi nào?”
“Tuần sau, ông Lâm thấy được không?”
Nghe mẹ Lý nói thế, Trịnh Hoàng My chỉ biết lắc đầu thở dài, “mẹ muốn có con dâu tới mức độ đó rồi sao?”
“Vậy có phải hơi gấp không? Còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ” Bà Dương lên tiếng
“Không gấp. Những chuyện này gia đình chúng tôi đều lo được. Chúng tôi sẽ chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, ông bà Lâm chỉ cần chuẩn bị của hồi môn cho Ánh Hy thôi. Những chuyện còn lại, ông bà Lâm không cần quá bận tâm”.
Ba Trịnh lên tiếng, lời nói của ông rất có trọng lượng.
“Ông Trịnh nói được tất nhiên là được mà. Haha. Vậy cứ như vậy đi.”
“Được, có chuyện gì gia đình chúng tôi sẽ thông báo. Nhưng mà...”
Thấy mẹ Lý chần chừ định nói chuyện gì đó, lòng ông Lâm cũng có chút thấp thỏm liền hỏi
“Bà Trịnh còn chuyện gì xin bà cứ nói.”