Bên trên nhà chính, ông Trịnh Nam Duật và mẹ Lý đã tới nơi. Ông Lâm và bà Dương ra đón tiếp.
“Xin chào, rất vui vì có thể đón tiếp hai vị”
Ông Lâm nhanh chóng lấy lòng ông bà Trịnh
“Ông bà khách sáo quá, không có gì”
“Mời vào, mời vào”
“Được, cảm ơn”
Nhà họ Lâm cũng là một trong năm gia tộc lớn nhất cả nước, tuy nhiên đứng chung với Trịnh gia quả thật không bằng. Mặc dù là một trong năm gia tộc lớn nhưng tài sản của Trịnh gia có thể nói gấp ít nhất 15 lần so với Lâm gia. Vì vậy, gia tộc đứng đầu tất nhiên là Trịnh gia. Nếu có thể liên hôn được với Trịnh gia, lẽ đương nhiên, Lâm gia sẽ như cá chép hóa rồng...
Ông Trịnh lên tiếng trước
“Ông Lâm, bà Lâm. Tôi rất vui vì được các vị đón tiếp như vậy”
“Ông Trịnh, ông đừng quá khách sáo mà. Haha”
“À. Tôi xin giới thiệu đây là con trai tôi Trịnh Thành Khải.”
“Chào ông” Trịnh Thành Khải gương mặt sắc lạnh nhìn ông Lâm. Không cần phải nói thì anh ta bị chính ông bà Trịnh ép tới đây.
Ông Lâm nhìn thấy Trịnh Thành Khải thì cũng nể sợ anh 2,3 phần. Phần vì sự tài giỏi của anh được cả giới thương nhân thừa nhận. Phần vì sau này anh chính là người thừa kế tập đoàn nhà họ Trịnh, là người đứng đầu 5 gia tộc lớn.
“Khí chất thật bất phàm. Nghe danh cậu đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp gỡ. Hân hạnh, thật hân hạnh.”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế cũng không nói gì. Ông Trịnh tiếp tục giới thiệu về con gái của mình.
“À còn đây là con gái út của tôi”
“Cháu là Trịnh Hoàng My. Rất vui được gặp hai bác ạ”
Trịnh Hoàng My năm nay 20 tuổi, cô đang du học ở Mỹ. Vì nghe nói anh trai mình sắp có vợ nên cô không ngần ngại liền đặt vé máy bay về ngay trong đêm.
“Chào cháu, đúng thật là một đại mỹ nhân”
“Haha, ông quá lời rồi” Nghe được lời khen dành cho con gái mình, ông Trịnh dĩ nhiên là rất vui rồi.
“Tôi xin giới thiệu. Đây là con trai lớn của tôi, Lâm Chính. Còn đây là con gái của tôi Lâm Kiều Ân, năm nay 24 tuổi.”
“Cháu chào hai bác ạ”.
Mọi người trong nhà này, trừ Lâm Ánh Hy ra, đều biết hôm nay con trai nhà Trịnh gia đến xem mắt vợ tương lai. Lâm Kiều Ân dĩ nhiên đắc ý, đinh ninh trong lòng mình sẽ là con dâu tương lai của Trịnh gia mà không ngần ngại chuẩn bị thật kỹ càng.
Cô ta khoác lên người bộ trang sức có giá trị hàng tỷ đồng, mặc trang phục của nhà mốt Pháp còn chưa mở bán, bấy nhiêu đó thôi cũng đã biết cô ta đã dụng tâm dụng ý thế nào.
Nhưng ngay từ đầu ông bà Trịnh bước vào nhà đã không ngừng tìm kiếm bóng dáng của đứa con dâu mà mình chọn. Không ai khác đó là Lâm Ánh Hy. Từ ngay khi mẹ Lý quay trở về nhà đã cho người tìm kiếm cô. Nhưng điều bà không ngờ là kết quả sau một tuần bà nhận được chỉ là cô là con gái của nhà họ Lâm.
Ngay cả thông tin về tên tuổi bà cũng không có. Chỉ có một bức ảnh bà trích xuất từ camera và dùng nó để đi tìm cô thì không có gì. Nhưng mắt nhìn người của bà không hề sai. Ngay từ ánh mắt đầu tiên bà nhìn cô đã vô cùng yêu thích cô, nên hôm nay người bà chọn chính là Lâm Ánh Hy.
“À cho hỏi, hình như ông còn một người con gái nữa.”
Mẹ Lý bất ngờ lên tiếng khiến cho không gian bỗng dưng im lặng. Có chồng bà ở đây chống lưng, bà còn sợ gì sao. Ông Trịnh nghe thấy thế cũng chỉ mỉm cười nhẹ, vợ ông đúng là bao năm nay vẫn thế, không thích vòng vo.
Ông bà Lâm nghe thấy thì giật mình không biết làm gì. Lâm Kiều Ân thì như không tin được vào tai mình. Còn Lâm Chính thì im lặng ngồi uống trà.
Tình huống khó xử này ba mẹ anh nên giải quyết. Vì tối qua anh đã nói là nên để Lâm Ánh Hy cùng ra mặt nhưng ông bà Lâm không đồng ý. Hơn ai hết, anh muốn cho mọi người biết cô là ai, cũng muốn đặt cược một hy vọng nhỏ nhoi rằng sau này Lâm Ánh Hy sẽ được người nhà họ Trịnh che chở.
Trịnh Thành Nhất vốn dĩ không quan tâm nên dù đó là ai anh cũng không quan tâm.
Như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, mẹ Lý còn nói thêm một câu
“Phiền ông bà cho gọi con bé ra được không?”
Mẹ Lý mỉm cười nhìn ông bà Lâm. Vốn định nói dối lấp liếʍ cho qua như mẹ Lý đã hỏi đến như thế thì họ không có cách nào từ chối được.
“Được” Ông Lâm gượng gạo nhìn ông bà Trịnh lên tiếng. Lâm Chính nghe thấy bố mình nói thế thì đứng dậy, xin phép rời đi.
5p sau, Lâm Chính quay trở lại, phía sau anh là Lâm Ánh Hy. Lúc nãy anh đi xuống nhà sau đã nhìn thấy cô đang giặt đồ cùng mẹ Phan, họ đang nói chuyện với nhau.
Anh đoán là cô cũng biết được chuyện của nhà họ Trịnh đến đây. Anh giải thích sơ qua tình hình cho cô rồi dẫn cô lên nhà chính. Lúc đầu cô từ chối nhưng Lâm Chính đã nói với cô
“Không sao, có anh cả ở đây, em không cần phải sợ.”
Chính vì câu nói đó của anh đã tiếp thêm cho cô sức mạnh, cùng anh đi lên nhà chính. Vừa đi, cô vừa quay lại nhìn mẹ Phan ở phía sau.