Bọn họ chỉ ở lại biên cương thêm một tuần đã lên đường trở về, biên cương yên ổn, tuyết cũng đã tan bớt, cây cỏ bắt đầu sinh trưởng như muốn tiễn bọn họ về bằng khung cảnh đẹp nhất.
Tiểu Phúc không ở lại mà chạy về theo, lúc đi còn cố tình leo lên cùng xe ngựa với Hữu Kim.
Còn nói tay y chưa bình phục, cần người chăm sóc, thay thuốc mới nhanh lành, ở đây đều là người tay chân thô kệch, nên Tiểu Phúc mới bất đắc dĩ theo trở về.
Tiền Châu cùng với bọn họ xem như có mối liên kết giữa hai bên đất nước, như tình hữu nghị giữa hai bên tăng lên một bậc.
Lúc đi Cẩn Huyên đã cho người canh gác bên ngoài Mã Phủ, còn lấy cớ thời cơ loạn lạc Mã Tướng Quân là người hoàng đế xem trọng nên mới cử binh lính đến bảo vệ, phân nửa binh lính đã có ba bốn người võ công rất cao minh, Cẩn Huyên đích thân chọn lựa.
Tiêu Lâm trở về trước tiên sẽ công khai xử tử hoàng đế Mãn Châu sau đó là Mã Tướng Quân, hắn phải lấy ông ra để làm gương cho các đại thần, nếu phạm sai lầm cái giá phải trả chính là chu di cửu tộc, tuy bọn họ nghe hiểu nhưng tận mắt chứng kiến tất nhiên sẽ khác.
Bọn họ đi thuyền, xe ngựa gần hai tháng mới về đến kinh thành, lúc Cẩn Huyên đi với binh viện trợ là gấp gáp không nghỉ ngơi nên mới rút ngắn được thời gian, hiện tại trở về cũng không quá gấp, buổi tối còn ngủ lại đến trưa mới xuất phát, cứ như vậy nên tiến độ trở về kinh thành chậm hơn rất nhiều.
Bọn họ trở về, trước cổng kinh thành treo cờ, người dân đều đứng ra đường mà chào đón bọn họ chiến thắng trở về.
Tiếng này xen lẫn tiếng kia, Tiêu Lâm từ nhỏ đã sống trong ánh mắt này nên bộ dáng rất ung dung mà điều khiển ngựa di chuyển về phía trước, Cẩn Huyên không biết cưỡi ngựa nên ngồi cùng ngựa với Tiêu Lâm.
Hữu Kim với Tiểu Phúc đi xe ngựa, bởi vì Hữu Kim bị thương nên không thể ngồi ngựa lâu.
Đoàn xe rất dài, ở giữa là một chiếc xe ngựa phía sau xe còn có một cái lồng sắt bên trong là hoàng đế Mãn Châu, người dân tất nhiên không nhìn thấy bởi vì bên trên phủ một tấm vải đỏ.
Bên trong Tử Cấm Thành nghe tin hoàng đế thắng trận trở về ai cũng vui mừng, thái hậu còn đặt biệt mở một bữa tiệc rất lớn mà chờ sẵn, đại thần ai ai cũng có mặt, trong đó có cả Mã Tướng Quân.
Mã Hy tất nhiên càng không thể vắng mặt, y sớm đã nhớ phu quân lắm rồi.
Lúc biết tin Cẩn Huyên dẫn binh viện trợ đến biên cương, Mã Hy cũng muốn đi theo nhưng bị Mã Tướng Quân ngăn lại còn lấy cớ ở Tử Cấm Thành không có hoàng hậu thì đã đành, không thể không có Quý Phi, nếu vắng mặt cả hai hậu cung ai làm chủ?
Tiêu Lâm về đến không nghỉ ngơi mà cho người đem hoàng đế Mãn Châu lên đài xử trảm, lúc xử trảm người dân ai cũng nhìn thấy, chẳng qua khoảng cách quá xa nên khuôn mặt thế nào không ai nhìn rõ, cũng không ai tò mò, dù sao đầu cũng được treo trên cổng, đi qua đi lại sao có thể không thấy.
Đao vừa hạ, đầu hoàng đế Mãn Châu cũng rơi xuống lăn mấy vòng mới ngưng, cơ thể vẫn giữ vị trí cũ, gần mấy giây mới gục xuống.
Tiêu Lâm không phải người Mãn Châu, bắt được địch sẽ không lăng trì, cắt thịt hay cắt tay chân, chỉ muốn bọn họ nếm nổi nhục nhã khi bị bắt sống, không tra tấn thân xác chỉ tra tấn tinh thần.
Phải biết hoàng đế bọn họ xem trọng nhất chính danh dự, mặt mũi, mặt mũi bị mất hết sạch rồi, đến lúc chết gặp lại tiên hoàng dưới hoàng tuyền cũng sẽ không dám nhìn thẳng mặt.
Tiểu Dung đã mấy tháng mới gặp lại Cẩn Huyên, hầu hạ cô thay y phục còn ở lại xoa chân cho cô.
- Hoàng hậu, lúc người đi ở kinh thành xảy ra rất nhiều việc, ở Mã Phủ, con trai của Lão Nhị em trai của Mã Tướng Quân, đột nhiên trượt chân ngã xuống hồ mà chết đuối, một tuần sau thê tử của Lão Nhị bị sát hại rất thê thảm, cổ bị cứa đứt còn dính một miếng thịt.
Chuyện này Mã Tướng Quân vốn dĩ không cho ai đem ra bên ngoài để nói, nhưng binh lính của bọn họ ở đó, Tiểu Dung không muốn biết cũng khó chẳng qua người dân không rõ sự tình.
Cẩn Huyên:" Trong Mã Phủ đông người như vậy, đã tra được là ai chưa? Thích khách đã bắt được hay chưa?"
Tiểu Dung lắc đầu:" Người hại chết hai người đó là hài tử của bọn họ, nô tì nghe nói lúc hai người từng giết một hài tử để làm nhân bánh, như vậy mới sinh ra được con trai."
Tuy nữ nhân ở Mã Phủ được cưng chiều, nhưng cưng chiều thôi, người thừa kế gia sản sao có thể là nữ nhân được.
Bọn họ tham lam, muốn sau này hài tử lớn một chút, Mã Tướng Quân sẽ đưa một cửa hàng gạo cho hài tử của bọn họ kinh doanh.
Không nghĩ tới năm nay hài tử kia chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn là tuổi thi khảo trạng nguyên, lại ra tay độc ác như vậy.
Mã Tướng Quân tuy biết chuyện nhưng chỉ trách phạt, nhốt vào phòng củi đánh năm mươi gậy xem như đã xong.
Nhị đệ của ông không còn, chỉ để lại một đứa hài tử này, Mã Tướng Quân sao có thể ra tay thẳng, huống hồ đứa nhỏ này tính tình rất hiền lành.
Một con kiến nhỏ cũng không dám giết, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Đam Mỹ Hài
Cẩn Huyên:" Độc ác như vậy? Có khi bọn họ sinh ra siêu nam hay đứa nhỏ từng bị ăn chính là con của bọn họ."
Tiểu Dung nghe nhắc đến chuyện này có chút rợn người, đáp.
- Lúc thê tử Lão Nhị mang thai đại phu có nói, đứa trẻ này có chút bất thường, mạch đập của nữ phụ đáng ra phải nhanh hơn bình thường nhưng của người kia lại bình ổn như không mang thai, nếu không phải ông hành y lâu năm, phỏng chừng cũng sẽ không biết, còn khuyên mau bỏ đứa nhỏ, sinh ra chỉ sợ sinh một thai lưu.
Tiêu Dung bất giác ngồi nhích lại bên cạnh Cẩn Huyên muốn kéo gần khoảng cách, cảm giác an toàn tăng lên chút ít đã là tốt lắm rồi.
- Thê tử của Lão Nhị đã có tuổi, chỉ sợ bỏ đứa nhỏ này sẽ không có thêm hài tử, nên mới bất chấp sinh ra, thái y lúc thấy đứa nhỏ sinh ra tiếng khóc vang dội cũng rất giật mình, khám không ra bệnh vẫn sống khoẻ mạnh đến bây giờ, hoàng hậu, nô tì nghe nói tim của đứa hài tử đó rất yếu, mạch tượng rất hỗn loạn như của người sắp chết.