Lời này nói có chút lớn, người được gọi là A Đản thúc vào bụng tên kia một cái.
- Miệng sao lại lớn như vậy chứ? Lỡ người ngoài nghe được thì thế nào, ngươi vừa trở về mạng cũng không cần nữa đúng không.
Nghe lời này nam nhân lúc nãy nhìn xung quanh thấy không có ai mới yên tâm mới hạ tông giọng xuống.
Nữ nhân canh gác doanh trướng cho Cẩn Huyên vẫn đi phía sau bọn họ, hai người như không nhìn thấy.
Không phải chứ.
Y vẫn ở đây đó nha.
Nữ nhân kia ho khan một tiếng, hai người giật mình mới quay đầu lại.
Nữ nhân:" Ở đây đoán mò chi bằng lại hỏi thẳng đi."
- Nữ nhân các cô thẳng thắn vậy sao?
Nữ nhân kia không trả lời mà bước đi không quay đầu lại, bộ dáng rất hiên ngang, từng bước đi cũng rất mạnh mẽ.
- Hoàng đế vì gia tộc Cẩn có ân mới đồng ý lập hoàng hậu làm chính, bảo sao mấy năm trước ta ở Kinh Thành không nghe ai nhắc đến hoàng hậu, hoàng thượng cũng không lật thẻ.
Bọn họ thấy có người đi tới liền kiếm chuyện khác để nói.
- Ngươi nhìn xem hôm nay trời sao lại nhiều sao như vậy chứ?
- Hiện tại là ban ngày sao trăng cái gì chứ.
Tuy lời nói như vậy nhưng bọn họ cảm thấy hoàng hậu rất có bản lĩnh, Tiền Châu chịu xuất binh trợ giúp, hoàng hậu chắc chắn không tầm thường, chẳng qua nhan sắc có chút khó nói.
Trong lều Cẩn Huyên để Tiêu Lâm cởi áo, nhìn vết thương bị băng bó trên lưng còn có cánh tay, máu đã thấm ướt, Cẩn Huyên có chút xót mà hít mũi.
- Chàng không dùng nỏ?
Tiêu Lâm nắm lấy bàn tay đặt trên lưng trần của hắn, vết thương vốn dĩ rất đau nhưng bị Cẩn Huyên chạm qua chỗ đó liền tê dại.
- Ta có dùng nỏ, nhưng hoàng đế Mãn Châu quá gian xảo để người khác thay ông ta chết còn bản thân tẩu thoát, ta bất cẩn lúc lên tháp mới bị thương.
Hoàng đế Mãn Châu ỉ vào việc bọn họ đều chưa thấy dáng người, khuôn mặt, giọng nói của y nên mới đẩy một người ra thế mạng.
Lần này Mãn Châu thất thủ, hoàng đế bị bắt, thủ cấp của hoàng đế Mãn Châu sẽ được treo ngoài cổng thành bảy ngày, lần này Mã Tướng Quân chỉ sợ lành ít dữ nhiều, muốn chạy trốn cũng phải chờ xem vào vận may của ông ta.
Hữu Kim về sau bọn họ hai ngày, lúc Hữu Kim về buổi tối bọn họ bày tiệc để ăn mừng, mọi người ăn uống no say, Tiêu Lâm mới nắm tay Cẩn Huyên đứng trên đài cao.
Binh lính thấy Tiêu Lâm nắm tay cô đi lên, mọi người bất gian im lặng, có chút khẩn trương.
Tiêu Lâm:" Chúng ta thắng trận lần này một phần là vì có hoàng đế Tiền Châu trợ giúp, phần còn lại là do hoàng hậu chế tạo ra nỏ sắt còn có thuốc nổ, nàng ấy thay mặt ta làm chủ mọi thế cục, từ triều chính đến lục cung."
Bọn họ không vỗ tay, thấy hoàng thượng quay sang nữ nhân bên cạnh, ai cũng hồi hộp chờ Tiêu Lâm nói người bên cạnh là ai, cũng có người chờ Tiêu Lâm phong chức vị gì cho người này.
- Hoàng hậu, trẫm cảm ơn nàng vì nàng bảo vệ gian sơn của chúng ta, bảo vệ con dân còn có tính mạng của trẫm.
Hai từ hoàng hậu phát ra từ miệng của Tiêu Lâm, phía dưới bắt đầu sôi xục.
- Hoàng hậu? Người này chính là hoàng hậu?
- Không phải chứ, lúc đó ta còn ngăn cản hoàng hậu không cho người vào lều của hoàng thượng.
- Ai đắc tội với hoàng hậu? Các ngươi mau chờ thần chết gọi tên.
- A Đản, mau cứu ta.
…
Tiếng xì xầm này xen lẫn tiếng khác, căn bản không nghe ra thứ gì, Cẩn Huyên ngại ngùng mà hạ giọng rất nhỏ.
- Đều là chuyện ta nên làm.
Tàn cuộc, chuyện hoàng hậu đến biên cương ngươi không bất ngờ thì ta bất ngờ, chuyện này chỉ sợ sẽ ghi chép lại lịch sử.
" Hoàng hậu anh dũng, không màng an nguy chế tạo ra nỏ sắt, thuốc nổ đến biên cương để tiếp viện cho hoàng đế."
Bọn họ nghĩ đến đây liền tự hào muốn chết, có thể tận mắt chứng kiến vị hoàng hậu có trong lịch sử, còn tạo ra vũ khí mới, trong khi muốn rèn vũ khí, thợ rèn phải suy nghĩ gần cả chục năm, cả chục năm đưa ra một vũ khí mới chắc gì đã hoàn hảo mà không có sai sót.
Vậy mà hoàng hậu vừa đưa ra đã có thể mang đi đánh giặt được luôn.
Tàn tiệc, Hữu Kim đi tìm Tiểu Phúc.
Thấy Tiểu Phúc loạng choạng đi về lều, y còn nhiệt tình lên choàng vai.
- Để tỷ dìu ngươi.
Tiểu Phúc mơ màng, ngước mặt lên nhìn Hữu Kim, mắt có tầng nước.
- Tỷ? Ai là tỷ của ta chớ, ngươi nặng quá mau bỏ tay xuống.
Hữu Kim thấy qua không ít nam nhân, cũng từng trêu ghẹo không ít người nhưng nam nhân thật sự làm y rung động trước giờ chưa từng có ai, có nam nhân nào Hữu Kim muốn mà không có được đâu chứ.
Y dù sao ở Tiền Châu cũng có chút tiếng tăm, nam nhân nào không muốn tiếp cận Hữu Kim để được ăn sung mặc sướng.
Nhưng Hữu Kim cảm thấy bọn họ rẻ mạt, nữ nhân nào có địa vị một chút liền chạy tới.
Hữu Kim:" Đệ muốn theo tỷ về Tiền Châu không? Đệ thích nghiên cứu tỷ sẽ cho đệ một căn phòng để nghiên cứu, tối phục vụ ta, buổi sáng dành thời gian để nghiên cứu, đệ thấy thế nào?"
Tiểu Phúc bị trêu chọc lại không biết mà tưởng thật, còn nghiêm túc lắc đầu.
- Ta là nam nhân, sao có thể để nữ nhân nuôi? Như vậy người đời sẽ cười ta.
Hữu Kim nghe lời này mới giật mình, Tiểu Phúc không phải nam nhân Tiền Châu, không muốn dựa dẫm vào nữ nhân.
Y bỏ tay khỏi vai Tiểu Phúc, nói:" Trời buổi tối lạnh, ngươi nhanh trở về lều nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại."
Tiểu Phúc không biết vì sao có chút hụt hẫng, mà mím môi nhìn bóng lưng Hữu Kim.
Tiểu Phúc chỉ muốn làm giá một chút.
Không có từ chối thật mà.