*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Chan_2711
Bên kia.
Bạch Mạc Ly đang ngồi ăn cơm ở trong phòng, cạnh bàn thấp bày đồ ăn cũng để một bộ kimono màu đen, Tuyết Khả đang ngồi quỳ trên Tatami cách đó không xa.
“Sự việc có chút bất ngờ, Mặc Khiêm Nhân đang ở cùng Giáo Hội.” Tuyết Khả nhíu mày.
Động tác của Bạch Mạc Ly dừng lại, giây tiếp theo tiếp tục ăn cơm, sau đó lạnh lùng nói:
“Việc này không ảnh hưởng đến chúng ta.” Đúng lúc Mộc Như Lam ở cạnh bọn họ, mà thái độ của Mặc Khiêm Nhân đối với cô, không có khả năng hắn giúp Giáo Hội, mặc dù vậy nhưng vẫn có chút khó chịu.
“Đúng vậy, nhưng quan trọng là tại sao Mặc Khiêm Nhân lại ở cùng bọn họ, điều này rất kì lạ.” Giáo Hội và Mặc gia là kẻ thù không đội trời chung, theo lý mà nói Mặc Khiêm Nhân không có lý do gì theo Morse đến Nhật Bản... Có việc gì làm vướng chân hắn sao? Nhưng hắn không phải một người đàn ông dễ bị uy hiếp.
“Vừa rồi bên Trung Quốc truyền tin đến, Mặc gia nhị tiểu thư mất tích.” Giọng Bạch Mạc Ly bình thản mà lạnh lẽo vang lên trả lời Tuyết Khả: “Có lẽ là người của Giáo Hội làm.” Nếu như là người nhà, Giáo Hội có thể cưỡng ép Mặc Khiêm Nhân đi cùng cũng chẳng có gì lạ.
“Vậy chúng ta...”
“Dựa vào tình hình mà hành động, thứ trong két sắt nhất định phải lấy được.”
“Vâng.” Tuyết Khả hiểu rõ phải làm gì, đứng lên “Vậy tôi không quấy rầy ngài nữa, Boss.”
“Nói với Mộc Như Lam tối nay không cần tham gia tiệc rượu, ở yên trong phòng cho tôi.”
Bạch Mạc Ly đột nhiên lên tiếng.
Bước chân Tuyết Khả dừng lại, nhìn Bạch Mạc Ly, nói: “Nếu Mặc Khiên Nhân tham gia bữa tiệc, chúng ta cũng để Mộc Như Lam tham gia, lúc đó...”
“Không cần thiết.” Bạch Mạc Ly nói, nhấc chén trà bên cạnh lên, không muốn giải thích rõ tính toán của mình.
Tuyết Khả nhìn Bạch Mạc Ly mấy giây, không nói nữa, xoay người đi ra ngoài. Thật là... Rõ ràng Mộc Như Lam có giá trị lợi dụng rất lớn vậy mà Boss không đủ lòng dạ ác độc để quyết định.
Bạch Mạc Ly đặt chén trà xuống, mắt ưng nhìn khói trắng bốc lên, có chút sững sờ.
Màn đêm buông xuống.
Hai bên coi như là cho chủ nhà mặt mũi, đồng loạt mặc kimono, dáng vẻ trịnh trọng, mặc kimono đi guốc gỗ, xem ra đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Cậu nhìn xem tôi mặc như vậy có đẹp không?” Hắc Báo mặc kimono màu xám nhạt vừa đi sau Bạch Mạc Ly vừa quay một vòng trước mặt Bạch Hổ mặc kimono màu trắng, tiếp tục hỏi: “Có phải rất đẹp trai không?”
“Kém hơn tôi một chút.” Bạch Hổ nói.
“Cút đi, ông chú.” Hắc Báo liếc một cái đầy kinh bỉ.
“Các người có thể yên tĩnh một lát được không?” Gino cầm cây quạt giả bộ phe phẩy, dưới chân đi guốc gỗ thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh “cạch, cạch”, có vẻ như còn khó hơn cả đi giày cao gót của phụ nữ.
“...”
Mộc Như Lam nghe ngoài cửa có tiếng bước chân đi qua, nghĩ thầm có nên đi ngâm suối nước hay không. Cô không cần tham gia tiệc rượu, nhưng lúc này lại không ngủ được, không ra ngoài chơi một chút thì thật là lãng phí thời gian.
Tiệc rượu thật ra được tổ chức ngay trong khách sạn, chính xác là căn phòng rộng rãi thông với khu vực nghỉ ngơi. Không phải tiệc rượu dành cho những người nổi tiếng với các loại vest mà là tiệc rượt kiểu Nhật mang hơi thở cổ xưa. Mỗi người một cái bàn nhỏ bên bên dưới là zabuto*, từng người từng người một ngồi vào vị trí cuae mình, bốn phía có bình phong trang nhã, sạch sẽ. Nhìn mọi thứ đều rất thoải mái, người cũng không quá nhiều, chỉ là tụ họp ăn với nhau một bữa cơm mà thôi.
*zabuton thường đặt dưới đầu gối hoặc lót khi ngồi trên chiếu tatami hoặc trên sàn. Zabuton được sử dụng tại các nơi có tính truyền thống của Nhật Bản ví dụ như các quán ăn Nhật Bản có trải chiếu tatami, các nhà nghỉ kiểu Nhật hoặc các quán cafe được cải tạo lại từ các ngôi nhà cũ.
Người của ba bên ngồi vào vị trí của mình, Mặc Khiêm Nhân mặc kimono màu lam ngồi bên cạnh Morse, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, dưới bầu không khí yên tĩnh nồng nặc mùi thuốc súng, đối diện là người của Đế chế Bạc. Mà trên vị trí chủ tọa người vừa mới ngồi xuống zabuto, giữa hai người phụ nữ xinh đẹp mặc kimono lộ ra bờ vai trắng nõn chính là Mahisa – thủ lĩnh của Yakuza. Năm nay ông ta 41 tuổi, trong giới hắc đạo là kẻ có tiếng hoang dâm, vành mắt thâm xì chính là biểu hiện rõ nhất của việc buông thả dục vọng quá độ. Giống như một kẻ sẽ không có thành tựu gì hơn người.
Yamada đã ngồi vào vị trí của mình.
Mắt ưng lãnh khốc của Bạch Mạc Ly nhìn Mặc Khiêm Nhân. Mặc Khiêm Nhân vẫn lạnh lùng như cũ, giống như đối phương chỉ là kẻ qua đường.
“Chào mừng các vị đã đến với Nhật Bản, cũng cảm ơn mọi người đã cho tôi chút thể diện mà đến dùng bữa cơm này. Hy vọng tương lai sau này Yakuza có thể phát triển và có cơ hội hợp tác cùng các vị.” Mahisa híp mắt cười, nói. Sau đó cầm ly rượu trên bàn giơ cao lên.
Không ai lên tiếng trả lời, nhưng vẫn nâng ly rượu trên bàn lên cụng ly với ông ta, đối phương cũng không để ý, vỗ tay một cái. Lúc này cửa chính được kéo ra, một nhóm phụ nữ tiến vào, trên tay bưng đồ ăn. Phía sau bình phong có người tấu lên một khúc nhạc, tiếng nhạc du dương, phiêu đãng khiến cho không khí có chút mập mờ.
Những người phụ nữ kia sau khi để thức ăn lên bàn của từng người cũng không lập tức lui xuống mà đứng vào giữa phòng nhẹ nhàng múa điệu múa đặc trưng của Nhật. Khi nhảy bọn họ còn cố tình nới lỏng Date – Jime* và Koshi – Himo* khiến cho kimono rơi xuống đất, lộ ra cơ thể trắng nõn, bộ ngực thấp thoáng sau Nagajuban* có thể lộ ra bất cứ lúc nào.
Date – Jime: Loại dây cố định bao gồm hai miếng
Koshi – Himo: Sợi dây cột
Nagajuban: Loại đồ lót mỏng màu trắng, chuyên để mặc kimono
Mahisa nhìn những người phụ nữ vô cùng hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng. Hận không thể xé rách bộ kimono mỏng manh kia.
"Những mỹ nhân này là quà mà chúng tôi chuẩn bị cho các vị, không cần khách khí, sau bữa tiệc ai muốn mang đi hay vứt bỏ đều tùy ý."
Người của Giáo Hội và Đế chế Bạch không ai lên tiếng, đôi mắt màu xám nhạt của Morse nhìn những cơ thể nõn nà trước mặt. Sau đó vươn tay kéo người phụ nữ gần nhất lại, luồn tay vào vạt áo cô ta, nói: “Cơm nước xong chúng ta lập tức bàn việc chính, không cần làm những điều dư thừa.”
“Ôi chao, không cần khách khí vậy đâu, thời gian bàn chính sự vẫn còn nhiều mà, người xưa có câu ‘Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ ha ha...” Mahisa cười đến run người, khẽ gật nhẹ, những người phụ nữ kia thấy vậy liền tản ra đi về phía những người đàn ông trong phòng, ngay cả Tuyết Khả cũng không may mắn thoát khỏi.
Mặc Khiêm Nhân sắc mặt lạnh lùng, hắn yên lặng ngồi một chỗ cũng lộ ra dáng dấp cực kỳ tao nhã, thu hút không ít ánh nhìn của những người phụ nữ. Vì vậy, sau khi Mahisa ra hiệu lập tức có năm người phụ nữ nhích lại gần hắn. Ánh mắt mấy người phụ nữ chạm nhau, giống như có thể lóe ra tia lửa, ai cũng không muốn nhượng bộ.
“Tránh ra.” Giọng nói lạnh lẽo như gió tuyết vang lên, mắt Mặc Khiêm Nhân vẫn không rời khỏi ly rượu trong tay. Khí chất cao ngạo của bậc đế vương khiến cho động tác của những người phụ nữ kia cứng đờ, chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng dơ bẩn, làm sao có thể lại gần dự dỗ hắn?
“Choang” có ai đó đập vỡ ly rượu trong tay, tiếng nhạc dừng lại, không khí căng thẳng tràn ngập căn phòng.
..........
Mộc Như Lam vừa mới chuẩn bị đồ để đi ngâm suối nước nóng thì có người tới gõ cửa phòng cô, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Mộc tiểu thư có cần tôi giúp cô thay đồ không? Mọi người đã chờ cô rất lâu rồi.”
Động tác của Mộc Như Lam dừng lại, nhìn về phía cửa.
“Hình như tôi không cần tham gia tiệc rượu mà.” Một lát sau Mộc Như Lam mới bước tới cửa nhưng không mở ra.
“Có lẽ có người vừa thay đổi quyết định. Có cần tôi giúp cô thay đồ không?” Mới đầu giọng nói còn nhẹ nhàng nhưng giờ đây lại trở nên hung hăng.
Mộc Như Lam nhìn cái bóng người phản chiếu trên shoji*, đôi mắt lóe lên tia tà mị, khóe môi gợi lên: “Vậy thì xin hãy đợi tôi một lát.”
*Cửa trượt shoji kiểu Nhật còn được gọi là cửa kéo hay cửa lùa kiểu Nhật. Nó không chỉ đem lại sự riêng tư cho từng không gian sống mà còn mang đậm dấu ấn văn hóa Nhật Bản. Cửa trượt Shoji ngày nay được sử dụng khá phổ biến trên thế giới bởi tính tiện ích và vẻ đẹp đơn giản. Người ta sử dụng tấm Shoji kết hợp với khung gỗ hoặc tre rồi tạo thành tấm chắn để ngăn cách các gian phòng
Mộc Như Lam thay kimono màu trắng, trên cổ tay áo và viền cổ là những cánh hoa anh đào màu đỏ, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng lại rất sang trọng. Bước chân nhẹ nhàng, toát lên vẻ đẹp của người con gái thùy mị, lại có chút đáng yêu.
Cô kéo cánh cửa, nhìn thấy người phụ nữ đưa kimono cho cô lúc sáng đang đứng trước cửa. Người phụ nữ kia xoay người đi ra phía sau lưng cô, cô ta dùng một cái kẹp hình quả ớt búi cao tóc cô lên, để lộ ra cái cổ trắng nõn mê người.
“Đi theo tôi.”
............
Những người phụ nữ nhanh chóng kéo lại kimono của mình, có thể nhận thấy bọn họ không được hoan nghênh, nam nhân thích phụ nữ đẹp là điều tất nhiên. Nhưng hiện tại bọn họ đang là đối thủ cạnh tranh, mặt đối mặt cho nên làm gì có kẻ nào ngu ngốc ở trước mặt kẻ địch của mình uống say rồi ôm mỹ nhân khiến đại sự hỏng bét chứ?
Bởi vì người hai bên không cảm kích cho nên sắc mặt Mahisa hơi khó coi, tâm trạng cũng không tốt để ôm mỹ nhân nữa, nhưng vẫn uống rượu. Lát sau có người đi vào nói nhỏ vào tai hắn ta điều gì đó, lúc này sắc mặt hắn ta mới khá hơnmoojt chút. (Người thứ hai tiếp tục chơi ngu =)))
Nửa tiếng sau Morse từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn Bạch Mạc Ly ngồi phía đối diện nói: “Ăn xong rồi, chúng ta cũng nên bàn chuyện chính thôi.”
Bọn họ đều có dự định không ở lại Nhật Bản quá lâu, đêm nay sau khi mở được két sắt, lấy được thứ bên trong bọn họ sẽ lập tức rời đi không cần ở lại chờ đông chờ tây nữa, như vậy sẽ nảy sinh nhiều thứ phiền toái hơn.
Bạch Mạc Ly cũng đứng lên nhìn Mahisa.
Mahisa cũng không biết làm thế nào, đành đứng lên theo hai vị lão đại, nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta làm chuyện chính sự.”
Hai két sắt được mang vào trong phòng, để ở chính giữa, đám người Mahisa cũng hiếu kì thử ngó nhìn, bọn họ cũng không biết đây là cái gì, không ai nói cho họ biết. Nhiệm vụ của bọn là người trung gian đề phòng hai phe đánh nhau ta sống ngươi chết ở Nhật Bản mà thôi.
Bạch Mạc Ly và Morse đi lên trước, người hai bên cũng bắt đầu cảnh giác.
“Mặc kệ bên trong là cái gì, dựa vào quy tắc, mỗi bên một nửa. Tôi và Yamada là người làm chứng.” Mahisa nói, ánh mắt rơi vào hai két sắt trước mặt, đáy mắt rất nhanh xoẹt qua tia mờ ám.
Hai két sắt, một của Giáo Hội, một của Bạch Đế, một bên có chìa khóa, một bên có mật mã. Không bên nào tình nguyện giao đồ của mình cho đối phương nên mới nhờ bên trung gian.
Sau khi quyết định xong, bọn họ chuyển két sắt ra ngoài, để tránh ngộ nhỡ két sắt bất ngờ nổ tung còn tránh kịp.
Giao chìa khóa cho Mahisa xong, Bạch Mạc Ly và Morse chia ra đứng ở hai bên, bầu không khí càng khẩn trương hơn.
Mặc Khiêm Nhân yên lặng đứng ở bên ngoài đám người, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn bốn phía giống như có thể nhìn thấu tất cả những biểu hiện giả dối. Thu toàn bộ vẻ mặt của mọi người vào trong mắt.
Đâu đâu cũng là ánh mắt tham lam, không an phận, đầy mưu đồ...
..............
Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người, ánh đèn cũng dần trở nên u ám.
Phòng ở hai bên trống rỗng, không có người ở.
Mộc Như Lam nhìn người phụ nữ dẫn đường phía trước, đấy mắt lóe lên tia quỷ dị, hỏi: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đến tiệc rượu, Mộc tiểu thư.”
“Nhưng tại sao lâu như vậy vẫn chưa tới nơi?”
“... Từ phòng của cô đến đó hơi xa, nhanh chút, ngay phía trước rồi.” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói, cô ta nói dối nhưng không hề hoảng sợ.
Mộc Như Lam không buồn hỏi lại, im lặng đi theo cô ta. Người phụ nữ quay lại nhìn Mộc Như Lam, thấy cô gái trẻ đang cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt, không hiểu sao cô ta thấy lạnh sống lưng.
... Là ảo giác sao...
Cô ta không hề lừa Mộc Như Lam, bọn họ rất nhanh đến trước một căn phòng.
“Mời vào, Mộc tiểu thư.” Người phụ nữ kéo cửa rồi quay lại làm động tác mời Mộc Như Lam vào trong. Sau đó lùi lại hai bước.
Mộc Như Lam đứng ở trước cửa nhìn một chút, thấy ánh đèn bên trong sáng rực nhưng cô không hề nghe thấy tiếng của bất kì người nào. Cô nhìn người phụ nữ kia, thấy chân cô ta run rẩy, thoáng nhíu mày, bước chân dừng lại, mỉm cười hỏi: “Cô không vào cùng tôi sao?”
Giọng người phụ nữ vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng dường như có chút run rấy nói: “Tôi chỉ là một người làm công bình thường, làm gì có tư cách vào trong chứ, Mộc tiểu thư vẫn nên vào một mình thôi.”
“Vậy ư.” Mộc Như Lam gật đầu, tiếp tục bước đi. Người phụ nữ đang định giơ tay lau mồ hôi trên trán bỗng cổ tay bị nắm lấy, cô ta chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong phòng. Mộc Như Lam nhanh chóng cài then cửa lại, giống như đã chuẩn bị từ trước.
Đèn trong phòng bị ai đó tắt đi.
“A! Thả tôi ra! Mở cửa! Mau mở của ra! Mộc tiểu thư!” Giọng nói đầy hoảng sợ của người phụ nữ vọng ra, không hề nhẹ nhàng như trước, cô ta ra sức kéo cánh cửa. Nhưng bởi vì Mộc Như Lam đã khóa từ bê ngoài cho nên cô ta không hề mở được.
Mộc Như Lam đứng trước cửa, mỉm cười nghe giọng người phụ nữ, cô nói: “Sao cô lại sợ như vậy chứ? Không lẽ bên trong nuôi thú dữ sao? Trời ơi, bên trong có thứ đáng sợ như vậy, muốn biến tôi thành thức ăn sao?”
Tiếng la hết bên trong ngừng lại, thay vào đó là tiếng “xoàn xoạt” giống như thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất. Người phụ nữ kia sợ đến ngây người, giây tiếp theo lại điên cuồng gào thét: “Mau mở cửa! Để tôi ra ngoài! Cứu mạng aaaaa... Đừng... Đừng tới đây!... Tôi không phải...aaaa!”
“Ầm” Thứ gì đố nện xuống, tiếng hét của người phụ nữ kia đột nhiên ngừng lại, máu tươi chảy qua cánh cửa, giống như có người vừa mới đổ sơn đỏ lên.
Mộc Như Lam lùi lại mấy bước.
Chậc...
Có tiếng nói từ chỗ rẽ khi nãy truyền đến, Mộc Như Lam vội vàng bước vào gian phòng gần đó, lùi vào bên trong.
Hai người phụ nữ mặc kimono từ góc rẽ đi tới, nhìn thấy máu vẫn đang chảy trên mặt đất, gật đầu, giống như đang thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa tiếp tục di chuyển vừa nói.
“May mà hôm nay có cô gái kia đến đây, bằng không người phải vào đó là chúng ta... Tôi không muốn trở thành thức ăn tươi sống...”
“Nhưng việc này không liên quan đến chúng ta chứ? Cô gái đó hình như là theo Đế chế Bạch đến đây...”
“Hừ, bọn họ ngược lại có đi mà không có về ấy chứ, trước tiên cứ lấp đầy dạ dày của vị kia rồi tính tiếp...”
“...”
Mộc Như Lam dựa vào cánh cửa nghe âm thành càng ngày càng nhỏ của hai người phụ nữ, bỗng giật mình, thì ra bọn họ vừa tiến vào ổ cướp sao? Nhóm người Bạch Mạc Ly có biết không? Hơn nữa, tình huống ban nãy khiến cô nhớ tới chuyện xảy ra trên hòn đảo trước kia (V102.1-V106.2), tên biến thái cách hai ngày giết hai cô gái đã chạy trốn...
Mộc Như Lam đang chuẩn bị mở cửa, nhưng mà cánh cửa nhuốm đầy máu phía đối diện chợt bị mở ra, cô nhanh chóng lùi lại, ẩn náu. Một giây sau cánh cửa bị kéo ra, một bóng dáng cao lớn của người đàn ông bị ánh đèn yếu ớt trên hành lang chiếu xuống tạo thành cái bóng đen ngòm. Hắn ta kéo thứ gì đó, ma sát trên mặt đất, tạo ra âm thanh kéo đồ vật cực kỳ kinh khủng.
Hắn ta đi đến, đóng cửa lại, có tiếng khóa cửa vang lên, xem ra hắn ta đã phát hiện ra con mồi, hơn nữa không cho phép nó có cơ hội chạy trốn.
Trong phòng hầu như không có thứ gì cao lớn, không có sôpha mà chỉ có giường đệm, bên cạnh có một tủ để quần áo và bình hoa tương đối lớn. Vì có ánh đèn yếu ớt trên hành lang cho nên trong phòng cũng không quá u ám, dù không thể nhìn rõ khuân mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của gã đàn ông kia.
Mộc Như Lam ngồi xổm phía sau bình hoa, thấy gã đàn ông kia rất cao to, giống như tên đồ tể, trên tay cầm một cái chùy sắt*, trên mặt đất có thứ gì rất nặng bị kéo lê, để lại một dấu vết dài.
* Chùy là vũ khí dài có cán dài như thương, nối với một quả hình bầu dục có gai. Có loại chùy cán ngắn hơn. Chùy chủ yếu dùng để hạ gục đói thủ bằng gai, nhưng có nhiều loại dùng sức nặng để hạ đối thủ. Chùy loại này rất nặng nên người dùng phải có sức khỏe tốt. Trong tiểu thuyết Thủy hử có anh hùng Tần Minh và Thang Long thiện nghệ sử dụng chùy. Trong thời Xuân Thu ở Trung Quốc có Tào Mạt dùng chùy đe doạ vua. Thời nhà Đường có Lý Nguyên Bá và Bùi Nguyên Khánh, những người được coi là mãnh tướng khỏe nhất, sử dụng song chùy.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hành lang không một bóng người, cánh cửa trên hành lang bị đập nát, người phụ nữ dẫn đường cho Mộc Như Lam ngã vào vũng máu, đầu ‘nở hoa’, bên trong hoàn toàn trống không, hoàn toàn không có não.
Máu tươi từ trong phòng chảy ra, chảy sang cả căn phòng đối diện, cánh cửa mở ra, một mùi tanh nồng bốc lên.
Tiếng bước chân nặng trĩu xen lên tiếng kéo lê xác người.
Kẻ kia cầm chùy sắt lớn hơn đầu Mộc Như Lam chậm rãi đi tới. Mộc Như Lam lùi lại phía sau, guốc gôc vừa nện xuống nền nhà đã tạo ra âm thành “cộp cộp”, cuối cùng cô cũng đã hiểu, hóa ra bọn họ bảo cô thay kimono là muốn cô khó mà hành động, mặt khác đi guốc gỗ vàng khó lẩn trốn, bởi âm thanh của nó cực kì rõ ràng.
Ánh mắt Mộc Như Lam khẽ chuyển động, thân hình của kẻ kia và Mathan khá giống nhau, gần hai mét. Vị trí mà cô trốn vừa vặn giữa gian phòng, cô không thể chui qua cánh tay hắn ta, hơn nữa chỉ cần vừa xuất hiện có lẽ sẽ bị một chùy của hắnta đập cho nát óc ấy chứ...
Nhưng mà...
Trái tim của cô không nhưng không hề đập nhanh mà trái lại còn chậm hơn bình thường.
Nhà tâm lý học đã làm trắc nghiệm kiểm tra, một khi kẻ biến thái mà tập trung, bất luận là bom chuẩn bị nổ hay chuẩn bị giết người thì nhịp tim không hề đập nhanh hơn, ngược lại càng đập chậm hơn.
_____Full V132.2_____
V133.1: Diễn trong diễn
Thứ bên trong lại ngoài dự đoán.
"Gặp được cưng khiến tôi cực kỳ vui sướng, thân ái"....
"Như anh đã thấy, người hợp tác với Bạch đương gia"...
Cùng chờ xem những nhân vật sẽ xuất hiện ở Vol sau là ai nha:v
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Cửa trượt shoji
kieu-nhat8.jpg [ 75.51 KiB | Đã xem 34 lần ]
Chú thích: zabutin