Gia Đình Năm Tốt

Chương 43




Quan ngoại giao có thể dẫn theo người thân nên thông tin của cả nhà cũng cần nộp lên.

Bố mẹ Lăng cùng xem sách giới thiệu du lịch Liên Bang.

Biết đâu lại dùng đến ~

Trong vũ trụ bao la, động vật linh trưởng đi ăn,và cũng là thức ăn.

Nhất định phải sớm thuộc mấy chủng tộc thích ăn động vật hình người.

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn thì đang vội vàng tính giá trị tối đa thiết bị trong phòng đo được, tránh trường hợp lát nữa Lăng Thanh Huyền thi không cẩn thận phá hỏng hết thiết bị, lúc ấy đền tiền có ốm!

“Thôi, chị tự ước lượng được rồi!” Lăng Thanh Huyền biết vòng tiếp theo không cần thi lý thuyết thì tâm trạng lập tức tỏa nắng, cô thấy công thức hai anh em viết lên giấy đã váng đầu, thế là vỗ vai trấn an hai người, đợi lát nữa cô sẽ lượng sức, không cần xúc động thế.

Hơn nữa coi như tính ra được số cụ thể thì con khủng long bạo chúa mù lý này cũng chả làm được theo số ấy, vẫn nên không phí công thì hơn.

Lăng Dục Cẩn & Lăng Kiệt Sâm: “…”

Được, chị vui là được.

Tất cả thí sinh thi viên chức ngoại giao đều vào một phòng lớn, bên trong có thiết bị mô phỏng, liên tục thay đổi ngoại cảnh để kiểm tra khả năng thích ứng của thí sinh.

Còn người nhà thí sinh có thể ngồi ở khu vực nghỉ, xem trực tiếp quá trình thi bằng màn hình trên tường.

Lăng Thanh Huyền đi xếp hàng chờ thi, người nhà thì đi khu nghỉ ngơi, trước khi chia tay, ngoài cổ vũ Lăng Thanh Huyền thì Lăng Dục Cẩn còn định nói thêm, nhưng lại bị Lăng Thanh Huyền phất tay cắt lời.

“Bé Cẩn, chị biết em định nói gì, em cứ yên tâm, chị biết thú hình của mình hơi to chút, nhưng ở Liên Bang chắc chắn là có loài mạnh hơn, khủng long không thể kiêu ngạo tự mãn, chị sẽ không lơ đãng, em đừng lo, chắc chắn chị sẽ dốc hết sức, mọi người chờ con về!”

Bố mẹ Lăng và Lăng Kiệt Sâm quay sang phẫn nộ lườm Lăng Dục Cẩn, sao lại có thể truyền đạt tin tức sai lệch này cho Lăng Thanh Huyền?

Lăng Dục Cẩn nhìn bóng lưng dứt khoát của Lăng Thanh Huyền, với tay theo: “Không có, con định nói là khủng long bạo chúa vốn có thú hình chiếm ưu thế tuyệt đối, mong chị ấy nương tay được bao nhiêu thì cứ nương!”

Chị ơi, nghe em nói đã, đừng đi vội!

Thi viên chức thôi mà chị, đừng tỏa sát khí mạnh thế!

Lăng Dục Cẩn bất đắc dĩ vuốt mặt, móc Lăng Điềm Điềm trong túi ra: “Điều lệ bảo vệ viên chức ngoại giao có quy định dân bản địa không được ăn nhân viên ngoại giao không?”

“Có!” Lăng Điềm Điềm gật đầu.

“Thế có quy định cấm nhân viên ngoại giao ăn dân bản địa thì không?”

“Hình như, không có!” Lăng Điềm Điềm run rẩy lá, lên mạng tra một lúc mới dám trả lời Lăng Dục Cẩn.

“Tôi thấy sắp có rồi.”

Đúng là tin khiến người ta khổ sở mà!

Lăng Điềm Điềm chọt lá vào tay Lăng Dục Cẩn, an ủi: “Liên Bang sẽ không để con khủng long bạo chúa duy nhất chết nghèo đâu.”

Lăng Dục Cẩn: “…”

Thôi khỏi an ủi.

Kiếm tiền thật khó!

Chỉ hi vọng là thiết bị của cuộc thi chất lượng tốt chút, ít nhất cũng phải hơn phòng thay đồ nữ của trường học.

Chưa bắt đầu thi hàng người đã dài ngoằng, Lăng Dục Cẩn đếm sơ trên màn hình cũng phải hơn trăm.

“Lần này chỉ chọn ba người, ở đây nhiều người như vậy, tỷ lệ chọi cao quá.” Bố mẹ Lăng trước kia còn cảm thấy con gái mình thật cao, cơ thể cũng khỏe manh, nhưng vừa nãy trên màn hình đảo qua không ít người hoặc cao hơn hai mét, hoặc nặng quá trăm cân, điều này khiến họ không khỏi thay Lăng Thanh Huyền lau mồ hôi.

Một mét chín thì sao, Lăng Thanh Huyền ở giữa những người đó cũng chẳng khác gì liễu rủ trước gió, eo nhỏ chân dài như kia có thể chịu được va chạm của thí sinh khác không?

“Không thì chúng ta đừng đi hành tinh Sinh Mệnh Thụ nữa, thử xem có thể mua được nhựa cây hay không?” Bố mẹ Lăng càng xem càng lo, tỷ lệ nữ vốn đã ít, Lăng Thanh Huyền còn mảnh mai yếu ớt như vậy.

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn cạn lời, đưa Lăng Điềm Điềm qua, để nó phụ trách giải thích Lăng Thanh Huyền không hề mảnh mai yếu ớt tí ti nào.

Lăng Điềm Điềm gánh trọng trách trên lưng ngẫm nghĩ, nói ra một câu khiến bộ mẹ Lăng lập tức yên tâm: “Lát nữa phỏng vấn có thể dùng thú hình, không ai dám bắt nạt khủng long bạo chúa hết.”

Khụ, bố mẹ Lăng không xoắn xuýt mảnh mai yếu ớt nữa, dù sao khủng long bạo chúa thực sự rất to con.

_(:з” ∠)_

Sau khi hàng người chờ phỏng vấn tiến vào phòng lớn thì hình ảnh trên màn hình cũng thay đổi, hiện ra suối chảy róc rách qua rừng cây tươi tốt và năm vị phụ trách phỏng vấn.

Do sự tồn tại của người đa gen nên ở Liên Bang không còn lưu hành chuyện dùng ngoại hình đoán giới tính nữa, dù sao nam, nữ hay giới tính khác có không ít, nếu gặp chủng tộc không phân nam nữ còn cần dùng tiêu chí giới tính đặc thù.

Trong năm người phụ trách phỏng vấn có hai cô gái cao ráo chân dài, một chàng trai nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu, còn có hai vị không rõ giới tính (lúc nam lúc nữ), làm bố mẹ Lăng suýt thì tưởng bảng giới tính của họ bị sai!

“Tổng có một trăm ba mươi tám thí sinh, ok, giờ tất cả mọi người tìm chỗ ngồi xuống đi!” Chàng trai phụ trách phỏng vấn ngoài cùng bên phải xem qua tài liệu sau đó ngẩng đầu nói với đám người trước mặt.

Ngồi? Ngồi đâu?

Hơn một trăm người đứng kín cửa, nhưng ở đây ngoài cây cối làm bối cảnh thì chỉ có dòng suối, biết đi đâu tìm chỗ ngồi?

Cũng đâu thể đốn cây làm ghế ngay tại đây?

Gượm đã, hình như được thật.

Người phụ trách phỏng vấn nói xong thì lấy ra một cái đồng hồ cát, sau đó híp mắt lại như đang ngủ, lúc hai thí sinh to gan bẻ gãy hai cây nhỏ cũng không hề phản ứng.

Ý tứ đại khái là năm giám khảo không ý kiến, thí sinh cứ tự nhiên phải không?

Những người còn lại được hai người bẻ cây đánh tỉnh, người đa gen nhốn nháo biến thân dũng mãnh lao vào rừng, người không biến được thân không dùng thú hình đốn cây được cũng kết hợp thành từng nhóm, nghĩ cách đóng ghế.

Kỳ thi viên chức ngoại giao Liên Bang vốn nổi danh gian xảo, một trăm ba mươi tám người chỉ tuyển ba, giờ là lúc đem bản lĩnh ra lấy lòng người phụ trách phỏng vấn.

Ít nhất cũng phải làm xong ghế gỗ trước khi đồng hồ cát ngừng.

Không quan trọng ngoại hình, chất lượng, đám thí sinh rối rít đốn cây, rồi liều mạng ghép mấy mảnh gỗ lại, sao cho có thể ngồi xuống là được.

Người nhà thí sinh đang xem trực tiếp ở phòng bên cạnh gật gù.

“Tôi nghe những người thi đỗ nói, cuộc thi này chủ yếu xem xem ai động não nhanh, tay chân linh hoạt, mọi người xem con nhà tôi, làm ghế nhanh chưa kìa, nhất định giám khảo sẽ chú ý tới nó.”

“Sao giỏi bằng cháu tôi, thằng bé là người đầu tiên dùng cây làm ghế, thú hình còn là gấu ngựa, ưu thế cực lớn.”

“Hóa ra đó là cháu của ông! Lợi hại quá! Chắc chắn sẽ chiếm một trong ba vị trí.”

Âm thanh nói chuyện bên cạnh không to, nhưng không thắng được bố mẹ Lăng lắng tai nghe, sau đó họ ưu sầu nhìn màn hình, phát hiện Lăng Thanh Huyền cực kỳ nổi bật, bởi vì cô căn bản chẳng làm gì cả.

Cả nhà đều biết lý do – Lăng Thanh Huyền không biết làm thủ công, loại trình độ cao như ghế ghỗ thì tuyệt vọng luôn.

Khả năng Lăng Thanh Huyền còn chả biết ghép hai thanh gỗ lại sao cho không bị tuột ra ý chứ.

Vậy ghế ở đâu ra?

Lăng Thanh Huyền không quan tâm đám người nhốn nháo hóa thú, cô đang nhớ lại lời lúc nãy của giám khảo: “Giờ tất cả mọi người tìm chỗ ngồi xuống đi!”

Dù cô không biết đóng ghế nhưng vẫn biết tìm chỗ ngồi, không phải năm vị giám khảo đang ngồi ghế sao?

Có lẽ có thể tranh ghế của họ?

Lúc ở Trái Đất Lăng Thanh Huyền đọc rất nhiều truyện, trong lúc phỏng vấn thường người ta sẽ rải cái đinh để thử xem ứng viên có lòng tốt nhắc nhở hay không, hoặc là xô đổ thứ gì đó, xem xem ứng viên có nhặt lên hay không.

Nhưng làm Lăng Thanh Huyền ấn tượng nhất là chuyện thử vai, đạo diễn yêu cầu diễn viên diễn tâm trạng tức giận, ngay lập tức diễn viên xông lên tát đạo diễn một cái, sau đó giành được vai.

Lăng Thanh Huyền vặn cổ tay, chẳng nhẽ phong cách phỏng vấn của Liên Bang cũng cùng một loại.

Nhưng không quen không biết sao dám tát người ta, chưa kể đánh bị thương còn phải bồi thường tiền thuốc men, Lăng Thanh Huyền nhớ lại chuyện lời lúc nãy, suy luận chút, cô cảm thấy có lẽ giám khảo muốn thí sinh ngồi ghế của họ không biết chừng.

Dù sao cây trong rừng vẫn là nguyên liệu, ghế giám khảo ngồi mới là thành phẩm.

Thế là Lăng Thanh Huyền tiến lên, nhìn một nữ giám khảo: “Tôi có thể ngồi ghế này không?”

Giám khảo nữ cao hơn hai mét, vì có gen voi ma mút nên mày rậm mắt to, trông rất oai hùng, sau khi nghe Lăng Thanh Huyền nói cô nhìn thí sinh mảnh mai chỉ được cái cao trước mắt, giọng nói không rõ vui hay giận: “Có bản lĩnh thì tới ngồi, đây không phải chỗ làm nũng.”

Hừ, đàn ông đàn ang mà nhõng nha nhõng nhẽo, không thấy mất mặt à?

Lăng Thanh Huyền rất vô tội, cô đâu có làm nũng, cô chỉ hỏi thôi mà.

Nhưng người ta đã đồng ý thì cô cũng động thủ thôi.

Lăng Thanh Huyền đứng cạnh nữ giám khảo, cúi người, một tay vòng qua gáy, một tay luồn qua hai đầu gối, nhấc người sang một bên, sau khi nữ giám khảo đứng vững thì cô xoay người ngồi xuống.

Nữ giám khảo (⊙v⊙)~

Từ từ, cô là một con voi ma mút có cân nặng tiêu chuẩn, sao bị bế lên nhẹ thế?

Chẳng nhẽ dạo này gầy hơn, giảm cân?

Bốn người còn lại trợn mắt, nhìn Lăng Thanh Huyền nhẹ nhàng ngồi cạnh mình, muốn sờ tay cô quá, trông mảnh mai như thế kia sao lại bế được đồng nghiệp của họ lên?

Mấy người chưa làm xong ghế thấy thời gian sắp hết, Lăng Thanh Huyền lại thành công thì nghĩ đây là câu hỏi của cuộc thi, tức thì chạy tới muốn xí bốn chỗ còn lại.

Nhưng vừa nãy là do giám khảo voi ma mút bị bất ngờ không kịp phản ứng nên mới mơ hồ bị Lăng Thanh Huyền bế lên.

Bốn người còn lại thấy thí sinh xông tới thì lập tức phản kháng, ngăn cản người tiến lên, đánh bay hết thí sinh này tới ứng viên khác, trong số ứng viên có một người lợi dụng ưu thế tốc độ mà tiếp cận giám khảo nam có ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn nhất, sau đó thì bê người lên.

Một hai ba, nhấc không nổi! Một hai ba, vẫn không nhấc được!

Giám khảo cau mày mất kiên nhẫn vũng tay ném bat thí sinh: “Thú hình của tôi là cá voi, cậu nâng nổi à?”

Đừng thấy hắn nhỏ mà đoán bừa thú hình của hắn!

Cân nặng của cá voi chỉ để trang trí thôi chắc?

Thí sinh thấy còn chưa đầy hai phút là hết giờ, ghế của bốn giám khảo chắc chắn là khỏi tranh, thế là cả đám nhìn về phía thí sinh có ghế khác, theo đó Lăng Thanh Huyền cũng bị cuốn vào cuộc chiến.

Lăng Thanh Huyền đang ngồi ghế vui vẻ nhưng bị hết người này tới người khác làm phiền thì nổi nóng, cô một tay nhấc cái bàn trước mặt lên: “Ai dám đến tôi nện người đó!”

Cái bàn này làm từ gỗ Trầm biển sâu, nặng không kém voi ma mút trưởng thành, thế mà lại bị cô một tay nhấc bổng? Okey, họ tranh không được ghế là chắc chắn, thôi thì cứ bỏ qua Lăng Thanh Huyền, thử tìm vận may ở mấy người có ghế khác đi!

Trước khi hết giờ, ai biến được thành thú hình thì đốn cây làm ghế, ai không biến được thì đi tranh ghế của người khác, người bị giám khảo hất văng, người bị Lăng Thanh Huyền dọa sợ, cuối cùng còn lại tám mươi hai người đạt, qua vòng.

“Cạch” một tiếng, ghế của một thí sinh không kiên trì nổi ba giây, giờ còn tám mươi mốt người qua.

Thực ra ghế chỉ để làm cảnh, ngồi là nhờ hai cái đùi chống, mọi người nhìn anh chàng đang buồn rầu kia đầy ngưỡng mộ, ghế làm trong chưa tới mười phút mà cũng dám thực sự ngồi?

Gan to thế!

Năm giám khảo đợi ba phút, thấy trong phòng không còn ghế nào hỏng thì tuyên bố yêu cầu phỏng vấn.

Giám khảo voi ma mút đứng cạnh rối rắm nhìn Lăng Thanh Huyền, không biết nên nói gì cho phải.

Những cuộc phỏng vấn trước đó đều có khâu làm ghế, cũng có không ít người to gan đến tranh ghế của giám khảo, nhưng đều bị họ nhẹ nhàng đánh bay, người cười tủm tỉm tới hỏi, sau đó không tốn chút sức nào bế cô lên để sang bên như Lăng Thanh Huyền là lần đầu gặp.

Vì Lăng Thanh Huyền vẫn rất lễ phép, giờ còn chủ động nhích sang mời nữ giám khảo voi ma mút ngồi cùng nên cô cáu cũng không nổi.

Giám khảo voi ma mút ghét nhất đàn ông ẻo lả cau mày ngồi cạnh Lăng Thanh Huyền, sau đó nhìn thấy trên bảng tên của Lăng Thanh Huyền ghi giới tính nữ, thế là ngượng ngùng đỏ mặt.

Hóa ra anh chàng đẹp trai này không phải nam ~

Nào, nào, chị em ngồi cùng với nhau, mỗi người chia nửa ghế.

Do gen nên giám khảo voi ma mút có vẻ ngoài rất hào phóng, cuồng dã, cô có ấn tượng rất xấu về đàn ông ẻo lả đẹp như phụ nữ.

Giờ biết rồi nên giám khảo voi ma mút anh tuấn lập tức đổi thái độ, như tuyết tan dưới nắng mặt trời.

Lăng Thanh Huyền mờ mịt, chẳng nhẽ mình làm chuyện gì được người ta thích sao? Chỉ là chia nửa cái ghế thôi mà? Hơn nữa cái ghế này là tranh từ dưới mông vị giám khảo này nữa!

Đối với chuyện nghĩ không ra Lăng Thanh Huyền không thèm nghĩ nữa, cô đặt lực chú ý lại vào cuộc phỏng vấn, xem xem nội dung tiếp theo như thế nào.

“Vì nhân viên ngoại giao cần giao tiếp với các chủng tộc khác nên kỹ năng ngoại ngữ là rất quan trọng, những người ở lại mời nhận máy liên lạc mô phỏng, bên trong sẽ xuất hiện ngẫu nhiên mười chủng tộc thiểu số, mọi người cần để họ nghe hiểu ít nhất ba câu.”

Nghe vậy rất nhiều người tự tin bật cười, không phải ai cũng có thiên phú về ngôn ngữ, vòng thi này khác gì thiết kế riêng cho họ?

Lăng Thanh Huyền ngồi trên ghế nhìn mấy người kia tự tin huyên thuyên mà mình nghe nửa câu cũng không hiểu thì buồn bã nhíu mày, ngoại ngữ cô biết không nhiều lắm, không biết tiếng Anh có được tính không?

Giám khảo voi ma mút ngồi cùng ghế với Lăng Thanh Huyền thấy cô buồn thì an ủi: “Không sao, chỉ cần để họ nghe hiểu là được, nói gì không quan trọng.”

Nếu nói mấy câu học được trên phim cũng coi như qua.

Lăng Thanh Huyền được nhắc nhở thì gật đầu: “Vậy tôi thử chút.”

Ngôn ngữ và chữ viết là tiêu chí phân biệt văn hóa chủng tộc nên Liên Bang rất khó thống nhất ra một hệ ngôn ngữ chung, ngay cả tiếng thông dụng cũng chỉ là ngôn ngữ chính thức, không bắt buộc chủng tộc khác dùng được.

Nên nếu ngẫu nhiên xuất hiện chủng tộc thiếu số, nói được ba câu họ nghe hiểu thực sự rất khó.

Đôi khi cơ quan phát âm cũng khác biệt, nếu gặp chủng tộc nói bằng sóng âm còn cần dùng dụng cụ hỗ trợ, chứ yết hầu sao phát ra tiếng ấy được.

Máy mô phỏng thông tin chẳng mấy chốc đã phát tới tay Lăng Thanh Huyền, người mở ra đầu tiên là tộc chim, trông khá giống vẹt, Lăng Thanh Huyền thử nói mấy câu tiếng Liên Bang, cũng may người ta nghe hiểu, người thứ nhất coi như thông qua.

Chủng tộc thứ hai màu hơi xanh lam, chắc là thuộc họ cá heo, Lăng Thanh Huyền lấy máy hỗ trợ tần sóng ra, nhớ lại lúc trước xem thế giới động vật, kiên trì bắt chước, tốt xấu qua cửa, dù sao người đối diện gật đầu ý bảo Lăng Thanh Huyền mở chủng tộc kế tiếp.

Lăng Thanh Huyền hít sâu, mở ra người thứ ba, vui vẻ phát hiện đó chẳng phải rồng Komodo sao?

Hai hôm trươc mới học từ Collins “Xin chào”, “Cám ơn”, “Hẹn gặp lại”, vừa đủ ba câu.

Đến chủng tộc thứ tư, giám khảo voi ma mút vẫn luôn xem ở bên cạnh há hốc miệng, chủng tộc này hiếm lắm!

Lăng Thanh Huyền vẫn đỏ được tiếp sao?

Thực tế đây cũng là lần đầu Lăng Thanh Huyền biết sinh vật trông như thạch này cũng là công dân Liên Bang, nhưng ngẫm lại có thể xếp vào hàng ngũ công dân thì bét nhất cũng là sinh vật có trí khôn, thôi thì cứ thử xem.

Nói bằng tiếng khủng long bạo chúa đi ~

Chỉ cần là sinh vật trong chuỗi thức ăn hẳn sẽ hiểu được ba câu của khủng long bạo chúa.



Ta đói.

Ăn mi.

Đừng chạy.

Dù nghe cả ba đều là “Grào…” nhưng ai nghe thấy cũng hiểu ba câu này, ai nấy lưng lạnh toát, đồng loạt nhìn Lăng Thanh Huyền.

Vị ứng viên này, cô đói à? Bình tĩnh chút, sắp tới giờ cơm rồi!

QAQ~

“Nhật ký hằng ngày của trứng khủng long” chương một:

Từ rất lâu trước đây, lúc Lăng Thanh Huyền còn chưa có tên.

Mọi người gọi cô là Trứng Béo.

Cô to lắm, đừng nói trừng gà cạnh đấy, đến gà còn nhỏ hơn cô.

Lại thêm trong sơn cốc có một luồng khí trắng ấm áp nên Trứng Béo ngày một lớn, vỏ trứng cũng từ màu trắng xám dần chuyển thành màu trắng ngọc, nhìn qua tựa một tảng đá lớn đẹp đẽ.

Loại đá tròn xoe ý.

Trứng Béo thích phơi nắng nhất.

Vì chỉ cần Trứng Béo nóng hầm hập thì những côn trùng thích âm u ẩm ướt sẽ không dám bám vào cô, Trứng Béo không sợ lửa đốt nước dìm, cũng không sợ bị động vật khác đập, cô sợ mỗi chuyện lũ côn trùng cắn nát vỏ trứng của mình.

Dù Trứng Béo vẫn chỉ là trứng nhưng cô cũng biết rõ vỏ chưa được vỡ.

Vỡ rồi thì không thể nhảy nhót phơi nắng được nữa.