15
Sau khi Dương Tĩnh Oánh bị đưa đi, Ảnh đế Trình bắt đầu tự vạch trần bản thân, kể cho mọi người nghe về chuyện anh ấy làm kẻ bám đuôi năm xưa.
Vốn dĩ mọi người đều nghe rất cảm động. Nhưng anh ấy lại đột ngột chuyển chủ đề, bỗng dưng "tỏ tình" với mẹ tôi:
"Haizz, thực ra hồi còn trẻ, tôi cũng giống như mọi người, từng rất ngưỡng mộ chị khóa trên..."
Mặt cha tôi lập tức đen xì, xắn tay áo lên định xông lên đánh nhau với Ảnh đế Trình.
Ảnh đế Trình vội vàng chạy trốn:
"Lục tổng, anh nghe rõ cho tôi! Là ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ! Giang Ảnh hậu là hoa khôi của khoa chúng ta, lúc đó rất nhiều người đều ngưỡng mộ chị ấy! Dù sao thì Giang Ảnh hậu và Lục tổng mới là trời sinh một cặp."
Cha tôi đột nhiên bình tĩnh ngồi xuống: "Không sao, anh chỉ là hơi nóng thôi, cậu cứ nói tiếp đi."
Sau đó Ảnh đế Trình cười híp mắt đưa mic cho Trình Lệ, không biết từ lúc nào đã chạy lên sân khấu đứng sau lưng tôi.
"Bây giờ cha nhường sân khấu này cho con trai của cha."
Trình Lệ nhận lấy mic, giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách, trong veo mà vang dội.
Anh ấy nói: "Lục Gia Nghi, anh thích em. Từ giây phút chúng ta gặp gỡ, em chính là ngôi sao dù ngày hay đêm cũng vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn trong lòng anh.
Em là đôi mắt đầu tiên mà anh muốn nhìn thấy sau khi thức dậy vào mỗi buổi sáng trong suốt quãng đời còn lại.
Lục Gia Nghi, giang sơn tươi đẹp, gió thu nắng ấm, nhân gian sớm tối, em có bằng lòng cùng anh ngắm nhìn?"
Các bạn học khác đồng thanh reo hò:
"Ôi chao, sắp tốt nghiệp rồi mà còn phát cơm chó cho bọn tôi!"
"Trình Lệ! Cậu có thể nhanh lên chút được không, tôi cũng muốn tỏ tình với nữ thần của tôi!!"
"Tất cả mọi người đều tỏ tình sao? Vậy cho tôi xếp hàng với!"
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, tôi và Trình Lệ mười ngón tay đan vào nhau, ôm chặt lấy nhau.
"Em đồng ý."
16
Ở một góc khuất không có ai, cha tôi cởi một chiếc giày da đuổi theo Ảnh đế Trình: "Được lắm, Trình Hạc, cậu dám chơi tôi. Nói là thầm mến vợ tôi là giả, con trai cậu theo đuổi con gái tôi mới là thật!! Tôi không đồng ý! Tôi không cho phép! Lũ hồ ly tinh các người gian xảo lắm!"
Ảnh đế Trình vừa chạy vừa hét: "Ông già Phượng Hoàng này bày đặt, ông quên năm đó ông giả vờ say rượu, đội mưa chạy đến trước cửa nhà Giang Lệ cầu xin chị ấy cho ông vào nhà rồi à?"
Mặt cha tôi đỏ bừng: "Cút! Không biết năm đó là ai, vợ con bỏ đi, đau lòng muốn nhảy sông, lúc đó vợ tôi không nên cứu cậu." Hình như ông ấy nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên cười trên nỗi đau của người khác: "À đúng rồi, Trình Hạc, hôm nay sao vợ cậu không đến thế? Chẳng lẽ là lại không cần cậu nữa rồi?"
Mặt Ảnh đế Trình lập tức đen xì: "Liên quan gì đến ông!"
Hai người đánh nhau túi bụi, ai khuyên cũng không được.
Trình Lệ lặng lẽ bổ thêm một nhát dao: "Cha, mẹ không nói cho cha biết sao? Mẹ đi xem concert của thần tượng rồi. Đều tại cha hết, bây giờ mẹ chẳng còn quan tâm đến con nữa rồi… Haizz, con thật sự lo lắng mẹ sẽ tìm cho con một người cha mới."
Mắt Ảnh đế Trình tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ.
Mẹ tôi thấy không ổn, liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Bà ấy vỗ vai Trình Lệ: "Tiểu hồ ly, sau này Godzilla nhà bác giao cho cháu nhé."
Tôi kêu lên: "Mẹ ơi! Đừng có gọi biệt danh của con nữa! Con không phải con nít nữa!"
Tôi cầu cứu nhìn Trình Lệ, nhưng anh ấy lại nịnh nọt mẹ vợ: "Vâng ạ mẹ, mẹ yên tâm đi ạ!"
Mẹ tôi khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười: "Ừ."
Tiếng "mẹ" này bị cha tôi nghe thấy. Ông ấy lập tức ngừng đánh nhau với Ảnh đế Trình, loạng choạng chạy tới: "Không phải, anh còn chưa đồng ý..."
Trình Lệ: "Cha, sau này cha bảo con đi hướng đông con tuyệt đối không dám đi hướng tây, con tuyệt đối sẽ không giống như cha con, vào showbiz dính đầy thị phi, khiến Gia Nghi buồn lòng."
Ảnh đế Trình: "Con trai… con..."
Cha tôi: "Ừm, anh đồng ý chuyện này."
Ảnh đế Trình: "Lục Tồn..."
Dưới ánh trăng sáng ngời, hai nhà chúng tôi cười nói vui vẻ, hòa thuận vui vẻ. Chỉ có Ảnh đế Trình ngồi xổm ở một góc, kiên trì gọi điện thoại cho mẹ của Trình Lệ.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
"Xin lỗi, không thể kết nối với số điện thoại quý khách vừa gọi..."
Ông ấy không bỏ cuộc, lại gửi một tin nhắn thoại qua: "Vợ ơi, chúng ta có con dâu rồi, là con gái của Lục Tồn."
Bên kia lập tức gọi điện thoại lại.
"Em đặt vé máy bay về ngay đây! Hỏi xem con dâu thích gì! À đúng rồi, nói với Giang Lệ, em đã xin được chữ ký của nam thần cho cô ấy rồi!! Chữ ký chính chủ! Trên đó còn có dấu son môi mà anh ấy hôn lên nữa!!"
Cha tôi đột ngột quay đầu lại: "?"
Ông ấy nhìn mẹ tôi, ánh mắt tràn đầy tổn thương: "Em không yêu anh nữa sao?"
"..."