Gia Đình Cực Phẩm Quấy Đục Showbiz

Chương 7




13

Có được sự đồng ý của Trình Lệ, tôi đường đường chính chính bóc phốt chuyện cũ của Ảnh đế Trình.

Hot search Weibo sáng rực cả một góc: #Trình Hạc là kẻ bám đuôi# #Trình Hạc tự mình châm lửa thiêu mình# #Trình Hạc theo đuổi vợ# #Trình Hạc bị bao nuôi# và hàng chục từ khóa tương tự khác.

Nghe nói Ảnh đế Trình hiện đang ở đoàn phim đóng phim, bị paparazzi chặn đến mức không dám ló mặt ra ngoài, cứ ló mặt ra là bị chụp.

Nhìn thấy số lượng người hâm mộ trên tài khoản của mình không ngừng tăng lên, hai ngày đã cán mốc 50 vạn, tôi vui mừng ôm chầm lấy Trình Lệ, hôn anh ấy một cái rõ kêu.

Cái tên hồ ly tinh Trình Lệ này có một tật xấu. Cứ hễ bị người ta hôn, là sẽ biến về nguyên hình hồ ly, một cục tròn vo nho nhỏ, mặc người ta thịt. Tôi lập tức ôm lấy anh ấy, càng hôn hăng hơn. Cho đến khi tốt nghiệp, lượng fan của tôi vẫn vững vàng đè bẹp Dương Tĩnh Oánh.

Chắc là cô ta không cam lòng, cho nên ở lễ tốt nghiệp đã công khai vạch trần tôi:

"Tôi muốn tố cáo tin bát quái của Lục Gia Nghi đều là bịa đặt, tôi đã chụp ảnh màn hình lưu lại bằng chứng, giao cho Ảnh đế Trình rồi, cô cứ chờ bị anh ấy kiện đi."

Tôi nhướng mày: "Ai làm chứng được tin tức của tôi là giả?"

Dương Tĩnh Oánh tự tin mười phần: "Giang Ảnh hậu, Giang Lệ!"

Ông trời ơi, lúc nghe thấy cô ta nói câu này, tôi đã phải nghiến răng nghiến lợi nhịn cười vất vả cỡ nào. Cô ta lại coi như không thấy, còn quay sang hỏi Trình Lệ: "Anh Trình Lệ, chẳng lẽ anh không tức giận chút nào sao?"

Trình Lệ: "Ồ."

Dương Tĩnh Oánh vội vàng tìm một cái cớ để giữ thể diện: "Em biết rồi, chắc chắn là bình thường ở nhà anh với Ảnh đế Trình quan hệ cha con không tốt, cho nên mới giả vờ như không quan tâm đúng không? Nhưng mà, điều này cũng không thể thay đổi sự thật là ông ấy là cha ruột của anh! Chẳng lẽ anh không cảm thấy cha mình bị oan uổng sao?"

Trình Lệ: "Không cảm thấy, và…, tôi thật sự không quan tâm. Tránh ra, tôi còn phải dẫn Gia Nghi đi ăn cơm, nhìn thấy cô thấy ngán cả người."

Đi được một lúc, tôi nhịn không được mà buột miệng hỏi một câu: "Tiểu Bạch, hôm nay anh có mang theo 3 tệ không?"

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi: "Mang theo rồi."

14



Giây phút Dương Tĩnh Oánh mong chờ, được tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị vả mặt trước mặt hàng nghìn thầy cô và học sinh trong buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng đến.

Cô ta nói cô ta đã mời được Giang Ảnh hậu đến làm chứng. Tôi vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, một chiếc Cullinan màu đen từ từ dừng lại.

Cha tôi mở cửa xe, đỡ mẹ tôi xuống xe, ân cần nâng đuôi váy dài thướt tha của mẹ tôi.

Mọi người bắt đầu xôn xao: "Trời đất ơi, Thái tử gia và Ảnh hậu kết hôn mấy chục năm rồi, lần nào xuất hiện cũng phát cơm chó, thật muốn hỏi bọn họ có sinh thêm đứa nữa không, để tôi còn canh thời gian đầu thai."

"Không dám tưởng tượng, nếu như trở thành con gái của bọn họ, thì sẽ hạnh phúc cỡ nào!"

Tôi lặng lẽ thở dài, sẽ giống như tôi bây giờ, ra ngoài không dám nhận cha mẹ.

Ai bảo lúc nhỏ tôi từng bị bắt cóc chứ!! Dương Tĩnh Oánh rút kinh nghiệm từ bài học nịnh bợ cha tôi không thành công lần trước. Lần này cô ta chuyển sang nịnh bợ mẹ tôi: "Giang Ảnh hậu, cuối cùng cô cũng đến rồi, chờ cô lâu lắm rồi."

Tôi len lén đi tới, chớp chớp mắt với mẹ tôi.

【Mẹ ơi, cứu con với, chính là cô ta, bắt nạt con!】

Mẹ tôi hiểu ý, bà ấy quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy hai cha con Ảnh đế Trình và Trình Lệ đang lần lượt bước đến.

Cả hội trường như muốn nổ tung: "Mẹ ơi, hôm nay là ngày gì thế này, dàn sao hạng A tụ họp đông đủ luôn!!"

"Không phải chứ, bọn họ thật sự đến đây để vạch trần Lục Gia Nghi sao?"

"Lần này Lục Gia Nghi tiêu đời rồi, vừa tốt nghiệp đại học là có thể đi may bao bố rồi, là người tìm được việc làm nhanh nhất trường."

Ảnh đế Trình vẫy tay với tôi: "Lâu rồi không gặp Tiểu Gia Nghi, cháu cao lên nhiều thế?"

Tôi cười hì hì chạy tới: "Chú Trình khỏe ạ~"

Ảnh đế Trình ga lăng nhường đường cho mẹ tôi: "Chị khóa trên, giá như em biết sớm hơn Tiểu Gia Nghi cần tin hot của em, chắc chắn em sẽ thức cả đêm để nghĩ cách tạo ra chút tin độc quyền cho cháu nó bóc phốt!"

Mẹ tôi cười gượng. Dương Tĩnh Oánh ngây người:

"Ý gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?"



Có một bạn học tốt bụng dịch lại cho cô ta: "Dương Tĩnh Oánh, cô đá nhầm tấm sắt rồi! Cô bạn nghèo kiết xác mà cô vẫn luôn bắt nạt kia, chính là đại tiểu thư nhà họ Lục đấy!"

"Ha ha ha, có người ngu người rồi kìa, cô ta tưởng cô ta bắt nạt nhầm người yếu đuối, kết quả cha người ta là Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh, mẹ người ta là Ảnh hậu Kim Tượng, bạn trai nhỏ là con trai của Ảnh đế, tôi cười ẻ."

"Cười chết, tôi nhớ ra lúc trước Lục tổng đến trường tham gia buổi tọa đàm, đã điểm danh Lục Gia Nghi lên trả lời câu hỏi đấy, thì ra là đang thể hiện 'tình cha con' từ lúc đó rồi sao?"

Dương Tĩnh Oánh càng nghe càng lạnh sống lưng, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.

Mẹ tôi cũng chẳng thèm nương tay. Bà ấy lạnh lùng ném ra một bản cáo trạng: "Bạn học Dương Tĩnh Oánh, cháu nhiều lần bịa đặt, vu khống con gái cô — Lục Gia Nghi, cô đã thu thập đủ bằng chứng và sẽ kiện cháu.

Còn về phần mẹ của cháu, bà Dương, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho tôi, nhiều lần tiết lộ đời tư của tôi và Lục Tồn, chúng tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của bà ấy."

Dương Tĩnh Oánh sợ hãi bật khóc, hình như cô ta vẫn không muốn chấp nhận sự thật.

"Cậu, cậu không phải là con bé nhà quê nghèo rớt mồng tơi sao, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy?"

Cô ta nhìn tôi rồi lại nhìn Trình Lệ, vẻ mặt không dám tin:

"Hai người từ đầu đến cuối đều đang đùa giỡn tôi? Hai người cố ý giả nghèo trước mặt tôi, trên thực tế một người là con trai của Ảnh đế, một người là con gái của Ảnh hậu??"

Trình Lệ: "Đúng vậy, là chúng tôi sống quá kín tiếng, khiêm tốn thôi, chỉ có mình cô là đang giả vờ."

Các bạn học xung quanh lập tức cười ồ lên: "Tôi cười c.h.ế.t mất, nói cách khác, Trình Lệ và Lục Gia Nghi từ đầu đến cuối đều đang coi Dương Tĩnh Oánh như khỉ diễn xiếc mà xem sao?"

"Được rồi Lục Gia Nghi, tôi là em gái thất lạc nhiều năm của cậu, khi nào thì cậu dẫn tôi về nhà?"

Khoảnh khắc này, Dương Tĩnh Oánh hoàn toàn suy sụp, ngã ngồi trên đất.

Không biết là do sợ hãi hay tức giận, mà tinh thần có chút bất ổn. Cô ta túm lấy ống quần của tôi, gào khóc:

"Lục Gia Nghi, tại sao cậu không nói cậu là phú nhị đại, là cậu lừa tôi, nếu như cậu nói sớm hơn, tôi sao có thể vu khống cậu! Tôi vô tội, ai bảo cậu giả nghèo làm gì, tôi cũng là người bị hại!!"

Tôi ghê tởm hất tay cô ta ra: "Dương Tĩnh Oánh, đừng có ở đây giả điên giả dại nữa, cho dù bây giờ cô có nói mình bị điên thì cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."