Im lặng một hồi, Gạo hỏi nhỏ:
– Này chị Khuê, chị có thể kể câu chuyện của nhiều năm về trước cho tôi nghe được không?chuyện vì sao vợ chồng chị lại ghét tôi ấy.
– sao tự dưng lại đòi nghe, đang vui kể làm cái gì. Mà lỡ tao kể xong mày lại ghét ngược tao thì làm thế nào?
Khuê lấp liếm từ chối yêu cầu của Gạo, cô đáp:
– Tôi muốn biết câu chuyện của năm ấy là thế nào, thực ra tôi cũng chỉ nghe phong phanh người ta nói vậy thôi , tôi có hỏi thầy đôi lần, nhưng thầy không kể. Con người mà, tính tò mò có lúc nào ngủ bao giờ đâu. Hỏi người xa lạ chẳng bằng hỏi người tromg cuộc. Chị cứ kể đi, tôi nhất địmh không dỗi chị đâu,chuyện cũ nhắc lại không để bụng. Thề!
Gạo đưa tay quệt lưỡi thề uy tín khiến Khuê bật cười, ả gật, tháo đôi dép ra kê đít, Gạo cũng làm theo tương tự, bởi dự sẽ là một câu chuyện dài.
Khuê kể cho em chồmg thời Hiếu còn ăn cắp và gặp nhau đêm ở trạm bơm. Khuê cưói hắn chỉ vì có bầu,rồi bà phóng u Khuê đi xem bói, bảo năm ấy có người đẻ trùng với Khuê là xung khắc, cho nên phải diệt trừ để tránh mầm họa. Khi biết bà Đỏ năm ấy mang bầu Gạo,thì nhà ông Phóng càng tin hơn vào lời nói của người xem, ép Hiếu phải giải quyết nhanh chóng sau này đỡ phiền hà. Nên hôm ấy, sau khi cho bà Đỏ uống bát canh hay bát thuốc bắc thì Khuê không nhớ rõ bởi chuyện diễn ra khá lâu, xong bà bị đau bụng . Hiếu lừa cho ông Đỏ rời khỏi nhà để đi gọi ông Lamg, thì vợ chồng nhà hắn cũng kéo bà Đỏ đi giải quyết cái bầu ở một bà thầy lamg làmg khác. Chuyện sắp sửa thành thì ông Đỏ tìm đến, cầm dao đòi chém đòi giết khiến vợ chồng nhà Hiếu sợ mất mật ,vùng chạy hướng cánh đồng, trời tối, đường đất mưa trơn như đổ mỡ, Khuê bị ngã và xảy mất đứa con, kể từ ngày ấy ả cũng không thể mang bầu thêm bất kì một lần nào nữa…
– Này! Nói gì đi chứ!Mày dỗi thật đấy à? Sao lúc đầu hăng lắm cơ mà, bảo cứ kể đi giờ tao kể xong thì lại ngồi ệch ra không nói câu gì?
Khuê thấy Gạo ngồi trầm tư thì kéo cái áo gọi, Gạo nhìn Khuê thở dài, ả lại hỏi:
-Sao?giận tao lắm phải không? Vì lời của u tao mà tí nữa thì mày chết oan. May mày cao số đấy, chứ không thì…
Gạo lắc đầu, cô nói:
– Không, tôi không giận chị, là tôi đang nghĩ xem ông nào bói cho nhà chị mà xúi amh chị giết người. Hãi thật đấy!
Khuê im bặt không nói gì, bởi có tìm được người bói ra năm ấy thì Khuê sẽ hỏi thêm rằng làm gì để ả có con. Nhưng đen cho nhà ả, sau vụ ấy có đi tìm cũng chẳng thấy người thầy bói năm năm nào.
Gạo suy nghĩ một hồi rồi nói với Khuê:
– Thật sự tôi không hề trách chị hay gia đình nhà chị, bởi chí ít thầy u chị cũng muốn con gái không bị gây khó khăn gì.người tôi trách là Hiếu, tôi là em gái ruột của hắn, vậy mà vì sợ bản thân khômg thăng tiến được quay ra định giết em, quả thực tôi khômg có gì để nói. Trước giờ, tôi mới chỉ nghe phúc đức tại mẫu, thầy u sốmg có hậu thì ắt sẽ để phước cho con cháu. Chứ chửa thấy ai nói đi hại người khác giúp mình khá hơn bao giờ. Nếu năm ấy chị không ngã xảy đứa con ấy thì không nói làm gì, nhưng con Chị cũng chết, đến giờ anh chị cũng không có con, thì đấy người ta gọi là nghiệp, là quả báo. Mỗi người trong chúng ta có hậu hay có họa thì bản thân mình gánh, chứ chia sẻ hay cải vận thế nào được. Chị nghĩ xem xem có đúng không
Khuê mím chặt môi gật đầu, ả xấu hổ với người ngồi trước mặt mình , nói chuyện nhiều với Gạo khiến Khuê tỉnh ngộ ra được nhiều điều, đấy là sướng khổ tại mình.
Ngồi một lúc thì cũng đã chín giờ, Gạo mang xe đạp chở Khuê về. Vừa đi ,ả vừa nói:
– kể ra năm ấy mà tao không bị sảy, thì mày bằng tuổi con tao đấy. Thật!từ bé đến giờ tao chưa thấy con bé nào nói văn vở chữ nghĩa nhiều như mày, đã thế lại còn xúi mày bỏ anh trai mầy. Đúng trên đời chỉ có duy nhất mình mày thôi đấy.
Gạo cười, ngoái lại sau nói với Khuê:
– Nhưng chị ngẫm xem tôi văn vở có đúng không nào. Nếu chồng chị tốt, thương chị, tôi xúi chị bỏ chồng mới là điên. Còn chị nhìn xem, bữa chị bị ăn tẩn còn nhiều hơn bữa cơm thì chị sốmg với hắn làm gì nữa. Thanh xuân của đàn bà trôi qua nhanh lắm, nếu không chọn được người tử tế, thì tốt nhất ở vậy còn sướng hơn. Có chồng mà cũng như không, chỉ được cái mẽ thì mạnh dạn mà bỏ chồng đi. Thời đại này, có chồmg còn vướng chân, chị không có chồng ,nhưng chị có tiền , ai cho chị hạnh phúc thì chị ở. Đơn giản thế thôi ,việc vì mà cứ phải quan trọng hóa hay làm phức tạp cuộc đời lên cho khổ ra. Có thể, tôi chưa lập gia đình nên không hiểu được chuyện vợ chồng, nhưmg trong thời gian này, chị nên về nhà với thầy, ở với ông ấy một thời gian cho thư thả đầu óc, cho thân xác chị hạn chế đòn roi, có thời gian để ngẫm xem có nên tiếp tục chung sống hay mà không. Thân chị Chị còn chả quan tâm, thì bị người ta coi thường là đúng rồi.
Gạo tỉ tê nói lí, Khuê gật gù cười , ánh mắt lấp lámh ngấn lệ nhìn ra cánh đồng, gió mát trăng thamh khiến lòmg mỗi người dịu đến lạ kì. Sống thì không ai là hạnh phúc hết, xong không hạnh phúc mà cứ đâm đầu vào bi thương thì cũmg dở hơi hết lượt.
Dựng xe trước cổng nhà ông Phóng, Khuê ngập ngừng trước nhà mình, Gạo biết ả đang không biết ăn nói với ông Phóng thế nào ,đi lấy chồbg mà giờ trông rũ rượi như chết trôi thế này ông không chửi cho mới lạ.
– Gọi cửa đi, tôi vào với chị!
Gạo lên tiếng nhìn khuê, rụt rè ả gọi:
– Thầy ơi! Bà Xoan ơi!mở cửa cho tôi….
Đợi một lúc thì tiếng dép nhựa loẹt quẹt đi ra , bà Xoan mở chốt rồi đẩy cánh cổng nặng trịch nhích từ từ. Thấy Khuê sưng vù mặt bà Xoan rối rít hỏi:
– ôi giời đấy làm sao thế này cô?cô vào nhà đi. Ông cũng đang ở trong nhà.
Khuê gật đầu, Gạo cũng theo sau, ngơ ngác nhìn tứ hướng lạ lẫm, hình như đây là lần thứ hai cô được vào, lần trước là đi gọi Hiếu về nhìn mặt bà Đỏ lần cuối, rõ ràng hắn không chịu đi, nhưng đến khi gặp người khác, hắn lại đổ cho Gạo là không gọi.
– Sao? Mặt mũi bị gì thế kia?thằbg hiếu đâu ….
Ông Phóng ngồi trên cái trõng kê gần bể uống trà, thấy con gái mặt sưng húp thì trầm giọng hỏi nhưng ông Phóng thừa khôn ngoan để biết Khuê bị làm sao. Ả nghe thầy mình hỏi thì sợ giật bắn người, mắt cúi xuống nhìn chân rồi tay cứ cấu cấu cái áo bứt dứt. Thấy Khuê không nói, Gạo nhanh nhảu nói thay:
– À, vợ chồng anh chị ấy có tí xích mích nên chị Khuê về nhà ông ở một thời gian…
– Tao không hỏi mày!
Ông Phóng gào lên rồi cầm cái gậy gỗ đập thật mạnh xuống nền gạch khiến cả hai sững sờ. Không thèm nhìn mặt con gái, xomg ông bảo:
– Chuyện vợ chồng mày thì về nhà mày mà giải quyết, nó cương thì mày phải nhu , đừng có hở tí là về đây , người làng người xã lại ỉa vào mặt tao là khômg biết dậy con.
– này ông! Ông nói vậy là ông định bỏ mặc con gái ông phải không . Nếu Chị ấy về đấy bị chồng đánh chết thì ômg còn sĩ được hay là không?
Gạo hỏi ông Phóng khiến ông ta trừng mắt lên nhìn, Khuê đứng cạnh kéo tay Gạo ra chiều không nói nữa. Lúc này ông phóng mới nhìn kĩ Gạo ,ông nhếch cái môi cong lên mà mỉa mai:
– À, thì ra là mày!con đĩ đen đủi. Là do nhà mày cả đấy, khốn nạn từ thằng bố đến thằng con. Mày còn dám vác mặt sang đây à? Cút! Cút mẹ mày về, loại nghèo kiết xác mà định nói chỏng lỏn với ông à. Ông lại báo chịn quyền bắt nhốt bây giờ chứ?
– Tôi thách ông luôn đấy!
Gạo bĩu môi thách thức, ông Phóng giận tím mặt vồ lấy cái gậy phi đến trực đánh Gạo thì Khuê gàn ,ả hối:
-Thôi, mày đi về đi, đừng nói thêm gì nữa….
– tôi cứ nói!tôi thách ông dám đánh nhà tôi đấy, để xem cán bộ đi đánh thông gia người ta sẽ ỉa vào mặt ai. Chỗ này nhiều máu dễ chết này!vụt hộ tôi cái….
Ông Phóng trố mắt lên nhìn con ranh con chỉ bằng tuổi cháu mình dám thách cả ông. Từ trước đến nay trong cái xã này ông là to nhất,ai cũng phải kính phải nể ông một phép, đến nói chuyện còn phải khúm núm chứ làm gì có chuyện cãi nhau tay bo thế này.
Ông Phóng không nói gì, Gạo lại lóe chóe nói tiếp:
-Ông ỉ ông giàu ông làm chức to là oai đấy, thế mà con gái bị chồmg đánh thì lại bỏ mặc. Thử hỏi sĩ diện của ông thì đáng được mấy đồng?ông có được mấy đứa con để mà bỏ mặc. Này!giàu có mà không lo được cho con, bảo vệ được con thì ông giàu để làm gì. Ông còn chẳng bằng ông Đỏ nghèo nhất huyện này cơ, mỗi lần đi học đứa nào dám động đến con gái ômg, ông toàn cầm cuốc bổ vào mặt những đứa ấy đấy chứ. Chị Khuê sốmg đã khổ rồi,ômg không định để chị ấy làm lại cuộc đời à. Làm cha người ta phải thế, ông có thấy ông hèn không? Ông giàu có nhưng người ta vẫn đánh con ông đấy…
Gạo nói nhiều lắm, nói thẳng chứ không nói tránh tí nào, ômg Phóng đứng bất động, Khuê vẫn ôm lấy người ông phóng. Từ trước đến giờ, ông Phóng nghe người ta nịnh là nhiều, đã bao giờ nghe người ta chửi vào mặt còn xót hơn tạt axit thế này đâu.
Quăng cái gậy xuống sân khiến tất cả giật mình ,ông Phóng đùng đùng bỏ vào phòng đóng chặt cửa lại. Khuê thở như trâu , ả bảo:
– Khiếp !Mày nói kiểu gì như bắn súng thế ? Thầy tao giận rồi đấy…
-Kệ ông ấy, tôi không nói vậy thì còn lâu chị mới được ở. Thôi, tôi về đây, bảo bà kia ra mà khóa cổng.
Nói xong, Gạo đi về, tiễn em chồmg đi rồi mà Khuê vẫn nhìn mãi. Con bé gạo mệnh lớn không chết, bản lĩnh cũng không phải vừa.thông minh là tốt, xong thông minh hơn người thế này dễ dính vào họa lớn.
…Ngày hôm sau, Khuê thức dậy cũng đã bảy giờ, đúng là về chiếc giường quen thuộc ngủ sướng biết bao, đặt mình một cái là Khuê ngủ một mạch cho đến sáng, không mộng mị gì. Mấy ngày sang bên nhà ngủ trong lán, muỗi đốt cho tưởng chết, còn Hiếu cũng bỏ mặc vợ nằm một mình mà sang buồng ông Đỏ ngủ. Dù rất muốn sang ngủ chung với Gạo, xong còn hiềm khích cho nên ả thôi. Vậy mà giờ nghe được Gạo không trách chuyện quá khứ khiến lòng khuê cũng nhẹ đi đôi phần. Cứ nghĩ đến tối qua nó chửi ông phóng khiến ômg không nói lại được câu nào, con bé đúng là đáo để thật.
Xuống bếp thấy bà Xoan đang đun nấu nghi ngút, Khuê đi vào, vừa hay bà cũng chuẩn bị bưng thức ăn lên. Thấy Khuê đứng ngay sau lưng, bà niềm nở nói:
– Cô dậy rồi đấy à?cô lên nhà đi còn ăn cháo.
Khuê cười nhạt gật đầu đôi mắt hôm nay vẫn tím ngắt, môi thì tều lệch hẳn quá một bên khiến bà Xoan đi sau cũng thương . Đấy, mang tiếng con ông to bà lớn mà cũng bị chồng đánh cho ra bã, bạo lực gia đình nào có chừa một ai.
Đặt trước bàn kê ngoài sân một tô cháo to vật, bên trong có cái đùi gà hầm nhừ còn nguyên cả cái, xung quanh, nào táo tàu, táo đỏ, sâm cắt lát khá nhiều. Khuê hỏi bà Xoan:
-Thầy tôi đâu rồi? Ông ấy không ăn à?
– ông phóng lên tỉnh từ sớm cơ, ông ấy đưa tôi chỗ sâm này đấy, con gà này cũng là con gà chọi ông ấy mang đi đá . Ông phóng nói làm thịt nấu cháo cho cô ăn, tuy không nói ra, xong tôi hiểu ông ấy lo cho cô lắm. Thôi cô ăn đi, không nguội mất ngon.
Bà Xoan hối thúc, Khuê nhìn bát cháo đầy như mả tổ đảo đều tay, ả nói:
– nhiều thế này tôi ăn cũng không hết. Bà Xoan ăn cả thể nhé?
– khômg, cô ăn đi, nồi vẫn còn nhiều cô ạ. Tí tôi làm xong ăn sau.
Nói xong, bà Xoan đi làm việc khác để cho Khuê ăn được tự nhiên. Bà thấy lòmg vui vui, chẳng vì gì to tát chỉ là sau mấy mươi năm hầu hạ gia đình ông Phóng, lần đầu tiên cô Khuê mời người ở nhà bà ăn cùng.
Ngày xưa khi bà vào đây làm, người ta cứ dọa, cô Khuê là con đàn bà không đẻ được, lại sống trong giàu sang từ bé, cho nên tímh nết khó chiều mà ngang ngược lắm. Sau khi về đây làm thì bà cũng biết mấy lời đồn ấy không sai, Khuê tímh khí nóng nảy và rất hay gây sự. Ấy thế mà, hôm nay từ cách nói chuyện đến hành vi, bà thấy Khuê khác hẳn ngày thường. Không còn khuê hạch sách cục cằn như ngày nào.
Ăn bát cháo có sâm thầy cho, đôi mắt khuê lại ngấn lệ buồn, hóa ra ông Phóng vẫn thươmg ả. Đã lớn bằng ngần này rồi,vậy mà khuê vẫn phải để ông lo, Dù quyền cao chức trọng đến đâu, thì ông cũng làm cha ,có con gái lấy chồng bị chồng nó đánh còn hơn con vật. Dù ông có là người cương nghị cứng rắn đến đâu, thì cũng phải thương xót mềm lòmg.