– Bài thơ này là của cái Hường nó viết đấy, nó bảo nó có người yêu rồi , hàng số cuối này nếu người yêu nó thấy sẽ biết ý của nó là gì, còn người khác không thể hiểu được, bác có gặng hỏi nó cũng chỉ tủm tỉm cười . Con Hường viết xong thì cũng là lúc nó bị bà Thanh đuổi. Khổ thật đấy, bà ấy bình thường thì sống khômg đến nỗi, mỗi tội hay ghen. Mà nói thế rồi vẫn dám vào đây cơ à, mày cũng gan ghê đấy.
Đang đứng chăm chú nhìn lên bài thơ trên tường thì bà Chín đi vào. Gạo quay ra nói với bà;
– Cháu tò mò xem cô Hường này là người thế nào thôi, bởi cháu có gặp cô ấy một lần ngoài đường , cô ấy phụ cháu sửa xe. Về sau cháu lại nghe phong phanh cô ấy làm gái, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta, cho nên bà Thanh mới không nhận vào làm….
-Ôi dào, không phải thế đâu, mấy đứa kiểu thấy con Hường nó khá gái sợ chồng mình đi theo nên thêu dệt nó là đĩ hết thời, có đứa thối mồm còn đồn nó bị si đa cơ, nó cũng biết người ta ghét kể xấu, nhưng nó bảo kệ, người ta ghét mình thì hẳn mình phải hơn người ta cho nên mới bị ghét, tính nó cũng nhịn giỏi thật, bị oan nhưng khômg giải thích, không cãi, ai nói gì cũng được. Nó làm với bác một thời gian nên bác cũng biết đôi phần. Bà Thanh có nhận nó vào làm rồi ấy chứ, thời điểm ấy lợn nhiều chưa xuất được nên cần người làm, bà ấy cho cái Hường làm trại và ở phòng này. Nó sạch sẽ mà gọn gàng, làm cũng rất cẩn thận nên bà thanh còn ưng cơ. Nó nói chỉ cần cơm ăn ba bữa khômg cần trả lương nên lại càmg được lòng bà Thanh tợn. Thế nhưng không biết thế nào, bà Thanh ghen, bảo nó vào đây làm mục đích là mon men ông Long nên bị đuổi, vào phòng trông thấy bài thơ nó viết trên tường thì bà càng tin nó đang thả thímh ông long, trước khi đi bà Thamh có đưa nó ít tiền nhưng nó không nhận , nó bảo chỉ muốn ở lại làm công thôi không cần gì . Bác cũng khuyên hết lời rằmg cái Hường nó không phải hạng ấy, xong bà Thanh không nghe, đuổi nó đi bằng được. Hôm nó bị sét đánh, người ta có chạy về báo tin cho bà Thanh, nói rằng thôi thì trước kia nó đã làm việc cho nhà bà, nay nó chết bà cho nó mượn chỗ bắc rạp nhập quan. Xong vì sợ đen đủi sợ phiền nên bà ấy chối rằng nó xin vào làm chứ chưa được nhận nên không thể nói là quen biết gì, nên bà ấy không cho nhờ.
Gạo nghe xong thì chau mày, cô nói:
– Vậy chẳng lẽ thời gian cô Hường ở đây không ai thấy hay sao mà người ta lại tin là thật. Mà Trước khi bị đuổi đi, cô ấy hay có nói chuyện với bác không?
Gạo hỏi, bà Chín ngồi nhớ lại, bà gật đầu đáp:
– Nó ở đây làm trại lợn nên không ra ngoài bao giờ, thậm chí từ đây lên nhà trên cũng không. Mấy lần mày có sang cũng không gặp nó phải không, nó siêng lắm ,suốt ngày trong chuồng lợn dọn dẹp. Chỉ khi đến bữa cơm nó mới chạy vào ăn với hai bác trước hè ,ngồi nghỉ dăm ba phút lại vào trại lợn quét dọn. Nó giúp mày cũng có thể khi mày vào đây chơi nó trông thấy nghĩ là người nhà bà Thanh. Hồi nó ở đây, hai bác nhàn bao nhiêu ấy, lúc vào nó không hay nói đâu , sau này quen nó mới tâm sự. Nó ba lăm tuổi, nhà nó đâu mạn trong , thầy u nó nghiện cờ bạc, năm mười lăm tuổi nó bị bán lên vùng Lạng Sơn làm công cho một nhà trồng chuối , trồng cà rốt bán . Nó kể mới đầu nó cũng chịu ở đấy làm, tuy vất vả thi thoảnh lại còn bị đánh, xong chí ít nó còn có cơm ăn. Chứ giờ nghĩ về nhà có thầy có u , xong chả mấy nó lại bị bán. Nó chỉ bỏ trốn khi gia đình nuôi nó làm ăn thất bát, nó nghe lén được cuộc nói chuyện của người ta ,cho nên đêm ấy bỏ đi. Trước khi đến đây nó đã lưu lạc ở nhiều chỗ khác, nhưng kiểu số nó cũng chẳng ra gì ấy, gặp người tốt thì ít, gặp người xấu toàn muốn làm thân rồi bán nó đi. Người với người hại nhau thì còn cơ may mà sống, chứ trời hành bắt chết thì chạy thế nào được.
Bà Chín lắc đầu thở dài, tiếc thương cho phận má hồng bất hạnh. Gạo cũng lặng người đi giây lát. Bên cạnh, bà Chín lại tiếp tục;
– Nó bị lưu lạc lang thang mấy chục năm ròng rã, ấy vậy mà lúc sét đánh lại còn mang bầu, bác còn nghĩ, người làm nó có chửa chắc chắn là người yêu nó . Lúc nó chết, bác chỉ muốn thằng ấy ra mặt thắp cho nó nén nhang, khóc lóc đôi ba câu gọi là thương xót tiễn biệt . Vậy mà…. không thấy thằng nào tới.
Bà Chín không cầm lòng được mà trào nước mắt. Cuộc đời của cô Hường đúng thật là khổ từ bé.
Gạo nhìn toàn cảmh vào bên trong căn phòng chật hẹp xong lại rất gọn gàng ngăn nắp, tất cả còn nguyên si như lúc cô Hường còn ở. Kể ra , cô Hường sống tìmh cảm mà thân thiết với ông bà Chín , Gạo nhìn bà Chín rồi quyết định tâm sự:
– nghe bác kể về cô Hường mà cháu cũng chỉ biết thương, nếu cô ấy được sinh ra trong gia đình tử tế chắc có nhẽ không đến mức khổ thế này. Hôm cô ấy chết thì cũbg là hôm chôn cất u cháu, từ đấy cho đến nay cháu mơ thấy cô ấy thường xuyên bác ạ. Trong mơ, cháu thấy cô Hường đứng trước cổng nhà bà Thanh, quần áo rách rưới khổ lắm, cô ấy cứ bám vào cánh cổng rồi nhìn vào trong nhà nước mắt giàn giụa…
– Cháu nói sao!cháu mơ thấy cái Hường à?
Bà Chín không giấu nổi sửng sốt hỏi lại, Gạo gật đầu chắc chắn:
-Vâng, cháu hay mơ thấy thế, cô ấy hay mặc cái áo hoa ,bên vai còn bị rách một miếng rất to. ít hôm cháu thấy cô ấy đứng ở cổng nhà cháu, xong cô ấy bị vỡ ối, máu chảy nhiều lắm,cô ấy đẻ ra Quý… nói chung là cháu mơ vớ vẩn lắm, chẳng đâu vào với đâu.
Gạo lắc đầu , nhưng nhìn mặt bà Chín thì cứ tái như miếng thịt ôi, vội vàng kéo cô sang phòng nhà mình, bà Chín nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.
– Không vớ vẩn đâu, chắc chắn cái Hường nó hợp với mày rồi. Ừ thì mơ có thể là khômg đúng, xong cái áo hoa mà mày tả bị rách vai ấy thì không nhầm được đâu. Cái áo đấy là bác đi chợ mua cho nó, hôm bà Thanh đuổi nó đi đã cầm cái vai áo kéo nó khiến áo rách một đường dài lắm ,bác phải chạy vào lấy cho nó một cái áo khác ra thay. Chuyện ấy ít người biết, nhưng mày tả thế thì đúng rồi. Nó về báo mộng cho mày đấy,cũng có thể là do hợp tuổi .
Gạo gật đầu đồng tình, nếu bà Chín xác thực vậy thì sai đi đâu nữa, đúng là mơ nhưng nửa mơ nửa thật.
-Này! Sau mà mơ thấy nó, mày hỏi xem nó có thiếu thốn gì không, hay lúc sống có khuất tất gì thì nói ra để bác giúp. Chứ chết đột ngột vậy làm gì đã kịp nói gì với ai, mà có ai đâu mà chăn chối.
Cứ nghĩ đến Hường không ai nương tựa yểu mệnh chết thì bà Chín lại khóc. Gạo ngồi bên xoa lưng bà an ủi ,cô nói:
– Mà cô Hường cô ấy mang thai bác có biết không? Cô ấy có nói ai là cha nó không?
Bà Chín lấy tay lau nước mắt lắc đầu ,bà nói:
-Chuyện nó có bầu thì bác biết, nhưng ai là tác giả cái bầu thì lại không..bác mà biết đứa nào làm cái Hường khổ bác chả tháo sì lít bác đập vào mặt thằng khốn nạn ấy chứ để yên. Có một hôm bác vô tình thấy nó ngoài chợ, nó xin của người ta xomg không ai cho, bác mua cho nó một nắm xôi và hai cốc chè. Nhìn cái bụng lồi ra một tí, lại nhớ đến ngày trước nó bảo nó có người yêu thì bác biết nó có bầu rồi. Bác có bảo sao không bảo thằng ấy chịu trách nhiệm, hay chí ít cũng kiếm việc tử tế mà làm. Thanh niên trẻ khỏe thế này mà lang thang người ta chửi cho. Nhưmg nó bảo là thằng đấy không nhận, nó chán đờii không muốn xin việc nữa. Chứ chẳng phải nó bị thần kinh đâu. Nó nghĩ mang bầu thì thằng đấy cưói, bởi thằng ấy nó hứa thế. Rõ khổ, nghe mồm bọn đàn ông là chết rồi, nó chửa được thịt thì nó chẳng nói ngon. Đến lúc xơi rồi thì phủi đít. Bác hỏi là thằng nào để bác nói chuyện cho thì nó lại giấu, nó quay ra cãi ngang bảo không nhận nó cũng đếch cần. Ăn xôi ăn chè xomg bác cho nó ít tiền , nhưng nó không lấy, nó bảo tiền này của bà Thanh cho nên nó thù. Nó không muốn nhắc đến nhà bà Thanh nữa…
. Bà Chín thở hắt ra, nghe bà nói cũng buốt hết cả ruột. Gạo ngồi im lặng nghĩ điều đang rối ren, cô hỏi;
– bác này… có khi nào cô Hường mang bầu con ông Long không? Vì vậy nên bà thanh mới đuổi.
– cái này bác không rõ, cũng có khả năng lắm chứ, lão Long chẳng nổi tiếng dê xồm, nhưng lại sợ vợ nhất, vì vậy cho nên không dám bênh cái Hường cũng là . Với cả,lúc nó chết bà Thanh hãi lắm, mời thầy các thứ về trấn yểm không cho vong vào nhà, bác ngỏ ý muốn cúng hôm trăm ngày nó cũng không được bà thanh đồng ý . Cái mà bác thắc mắc bây giờ, là tại sao nó lại báo mộng cho mày, mà chúng mày có phải họ hàng máu mủ hay chơi bời gì với nhau đâu, ắt hẳn phải có nguyên do. Hay là… mộ nó bị động?hay là do nó bị sét đánh chết oan bị người ta chặt tay về làm nghề ăn cắp, hay là lấy thịt làm bùa yêu ?nghe bảo người chết sét thiêng lắm cho nên cầu được ước thấy, cho nên nó không còn nguyên vẹn ,mày hợp tuổi nó mượn về báo mộmg. Mà nghiệt cái mấy thằng trên xã nhận tiền xong lại không trông mộ tử tế, đứa nào có ý xấu đào lên lấy thịt lấy tay về thờ thì đúng là con Hường khổ đến lúc chết vẫn khổ.
Gạo giật mình khi bà Chín vô tình nhắc đến ba chữ làm bùa yêu. Trong đầu cô bỗng nghĩ đến con Thảo, phút giây bần thần ngắn ngủi , Gạo lập luận ra trình tự thì hỏi bản thân. Làm bùa !liệu còn thảo nó có gan đấy.
Nhớ lại hôm đầu người đàn bà làm đồng báo tin cô Hường chết sét đánh ở căn nhà hoang, lúc ấy chính bà ta là người kể cho hai người học nghe về chuyện người chết sét làm được bùa. Từ bé đến giờ có ai kể cho nghe ngoài bà ta đâu, và cái Thảo cũng nghe được còn gì. Khôbg những vậy ngôi mộ méo đắp hời hợt thêm con dao nhà cô vứt cạnh mộ cô Hường, câu chuyện ômg lang kể về con dao đẽo thịt người chết sẽ bị ăn mòn. Và cái dễ thấy nhất đấy là Quý chấp nhận con Thảo một cách quá nhanh chóng khiến tất cả đều bất ngờ đến giờ gạo vẫn nhớ như in mọi sự , nó liên kết và khớp với nhau quá chặt khiến Gạo có ý nghĩ bênh chị cũng chẳng được.
– Thôi không nhắc đến nữa, nó chết cũng đã chết rồi , có nhận hay không nhận trách nhiệm bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Sống ăn ở với nhau tốt còn quý, chứ chết rồi thương tiếc xót xa cũng chẳng sống lại được. Bác phải ra làm với bác trai mày thôi, bảo uống hớp nước mà ngồi ì đây lão lại tị.
Bà Chín nói xong đứng lên đi để lại Gạo ngồi một mình nhìn vô định không nói năng. Cô đang sợ, sợ những cái Ý nghĩ ho lao này sẽ thành sự thật, và biết đâu, cô Hường về báo mộng là muốn trả thù nhà cô thì sao. Người làm ra tội đã đành , người không liên quan chỉ vì phút giây nông nổi của nó mà liên lụy thì đúng là chết tiệt…
– Con đĩ kia!lên mà tính nốt đi!ngồi ệch đấy làm cái gì?
Đang ngồi bần thần thì giọng cái Thảo chẫu sang từ sân nhà trên khiến Gạo giật mình nhìn tứ phía. Đang nghĩ đến con Thảo lại nghe thấy giọng chua hơn cứt mèo này khiến cô rợn tóc gáy. Không được!cô phải tìm ra mọi chuyện xem có phải con Chị ngáo ngơ này đã làm điều gì khuất tất với người chết hay không.
Đi chậm chậm lên nhà, thấy Thảo đang chống nách giữa sân ra dáng chủ, Gạo cười giải thích:
– Bác Chín bẻ chùm nhãn lồng ăn ngon quá ,công nhận có vượn rộng lại trồng được nhiều cây ăn quả thích thật đấy.
Gạo vừa nói tay vẫn hái nhãn ăn đều, trong lòng thì một bụng hoảng hốt, xomg bên ngoài vẫn xem như không. Ở một góc nào đó, Gạo vẫn mong những điều cô nghĩ là hão huyền là không có thực để cuộc sốmg của mỗi người trong nhà cô được êm đềm và yên bình.