Quý gật đầu đi ngay trước sự ngỡ ngàng của Gạo. Thằng Quý này không phải thằng Quý mà trước kia cô đã học cùng. Giống như kiểu người thì đúng nhưng hồn thì không phải.
– sao ! Gọi chồng tao có vấn đề gì à? Nó không lưu luyến gì mày đâu. Tiếc thì cũng muộn rồi…
Câu nói quá đỗi tự tin của Thảo khiến Gạo nghi ngờ, cô hỏi:
-Sao chị lại chắc chắn Quý chung thủy với chị, hồi đi học Quý được nhiều đứa con gái để mắt đến lắm, đứa nào cũbg xinh mà nhà lại giàu…
– Xời! Chuyện trước kia thì tao không biết, còn bây giờ tao tự tin với mày là Quý không tơ tưởng đến ai đâu. Và mày cũng đừng nghĩ sẽ chèo kéo được nó, vô ích.
Lời tuyên bố như đinh đóng cột khiến cho Gạo một lần nữa tin Quý có vấn đề, mà vấn đề nó nằm ở con Thảo . Nếu như đúng kịch bản tính cách sồn sồn của nó, khi có đứa con gái gần chồng mình, nhất là khi gạo lại là vợ hụt của Quý,nó sẽ không ngần ngại tẩn cô vì ghen tuông. Những hành động tưởng chừng là bình thường,xong được Gạo để ý và phát hiện ra đó là điều bất thường.
Bữa cơm trưa chỉ có bà Thanh, cái Thảo, Gạo. Ngồi trên mâm cơm, Thảo lèm bèm chửi em:
-Mày là có số sướng lắm đấy, đúng ra mày chỉ được ngồi chung mâm trong chuồng lợn với vợ chồng nhà Chín già thôi, vì mày cũng là người làm công, mà người làm công cũng vai vế như người ở. May cho mày có tao là chị…
Thảo vừa nói vừa vênh cái mặt lên như vừa ban cho Gạo một ơn huệ. Bà Thanh bĩu môi lườm nó , rồi gắp cho Gạo miếng thịt , bà bảo:
– Ngày xưa cái Thảo nó chưa lấy thằng Quý, nó bảo nó với cháu thân nhau lắm, chị em nâng đỡ cô nghe mà ngưỡng mộ, giờ thì hiểu nó thương em kiểu gì rồi. Gạo ăn đi đừng có khách sáo nhé.
Gạo vâng dạ gật đầu, bây giờ mà nói ra ai ngày xưa thả thuốc sâu vào ao nhà bà Bảy thì chắc bà Thanh cũng biết độ đàmg hoàng tử tế của con dâu.
Truyện: Giá Của Cái Nghèo.
Tác giả : Dao Ninh
Chap 66
Ngó nghiêng thấy nhà treo đầy bùa, Gạo hỏi:
– Nhà mình năm hạn hay sao mà treo nhiều bùa thế ạ?
– ôi dào,hạn gì đâu, bùa tránh tà ấy mà,từ hồi con Hường nó chết , cô dán cho yên tâm, cô dán đề phòng thôi, cháu đừng có sợ.
Bà Thanh vừa nói vừa chỉ lên tường nhà, gần như góc nào cũng có. Cái Thảo nghe nhắc đến cô Hường thì chột Dạ, nó liền ngồi im. Nhân nói về cô Hường, Gạo thắc mắc mỏi:
-Cháu nghe nói ngày xưa cô Hường ở đây làm công cho nhà mình phải không ? Nghĩa là cô ấy được nhận vào làm rồi chứ không phải là chưa nhận đúng không cô . Mà sao cô phải sợ?chuyện sống chết là của trời, tránh thế nào được.
Câu trước cô hỏi, câu sau lập tức xoa dịu, bà Thanh nghĩ Gạo trẻ người non dạ kể một chút cũng không sao, bà đáp:
– Nó làm ở đây rồi mới nói , chắc cũng được chục hôm. Nhưng lão Long nhà cô tính hám gái, cho nên cô đuổi nó đi, chứ mất công phải lòng nhau thì mệt. Ấy thế mà y như rằng, vài tháng sau nó vác bụng bầu đến cổng gọi rồi khóc lóc, cô phải cho nó ít tiền rồi tống cổ đi. Cô nhìn người giỏi lắm, chắc lại ăn ốc bắt người ta đổ vỏ chứ gì, người đẹp như nó, thiếu gì kẻ bao nuôi mà phải sống lang thang. Nhưng cũng vì lẽ ấy mà cô sợ nó oán, cho nên dán bùa cho cẩn thận. Cái thứ chết do trời đánh nó oan nghiệt lắm, trẻ đã đành, lại còn mang bầu…
Bà Thanh tuy luôn miệng nói rằng treo bùa cho an tâm, nhưng thực tế nét mặt bà hiện hữu nỗi sợ. Bà có kể đến hình ạn cô Hường với cái bụng bầu chửa vượt mặt đứng ngoài cổng nhìn vào , nghe sao mà nó khớp với giấc mơ của Gạo đến lạ kì.
Toan định hỏi câu nữa thì cái thảo gàn ,nó quăng miếng thịt vào bát cho Gạo rồi lèm bèm:
– Ôi dào, nói chuyện ấy ít thôi chết thì cũng đã chết rồi. Nhắc nhiều mụ ấy nghe thấy người nhắc tên mà quay về thì còn chết nữa.
– Đúng đấy! Thôi, ăn đi!
Bà Thanh gật đầu đồng tình, không nói không rằng cả mâm cơm chìm vào im lặng, chỉ có cái đầu Gạo là còn suy nghĩ mãi không thôi.
… Cơm nước xong , Gạo phụ bà giúp việc dọn dẹp gọn gàng đúng chất là người làm công. Nghĩ chị gái lấy chồng giàu gia đình sẽ được nhờ, vậy mà sang đây nó đối xử không khác gì người hầu hạ là mấy. Nhưng bản thân Gạo thấy sòng phẳng thế cũng hay, cô lao động để kiếm tiền chứ chẳng phải ngửa tay xin tiền của ai cả
Giờ nghỉ trưa cho nên nhà trên đóng cửa im lìm, Gạo nằm với bà giúp việc chợp mắt nhưng lạ nhà không ngủ nổi, cho nên cô ngồi dậy, rón rén đi ra sau vườn xem ông bà Chín dọn chuồng lợn.
Trang trại hàng trăm con nhưng chỉ có hai ông bà Chín làm, cho nên công việc nhiều ,ông bà làm thông cả trưa cho đúng giờ lợn ăn. Ăn xong ,lại phải kéo ống rửa chuồng ,việc không lúc nào ngơi chân ngơi tay.
– Bác không nghỉ chưa à? Để cháu phụ.
Khi đi ra chuồng lợn thấy bà Chín đang rạch bao đổ cám vào máng, Gạo đi đến đỡ lấy bao cám phụ bà. Lâu lắm rồi Gạo không sang, thế nên khi thấy cô bà Chín cười tháo cả cái nón ra gọi chồng:
– Ôi giời, ông ơi ,ra xem ai vào đây này. Sao lại sang giờ này? Vào trong mái hiên ngồi nói chuyện tí đã…
Không để cho Gạo đồng ý, bà Chín kéo tay cô vào đầu hè trước gian ở cho người làm . Hồi làm gia sư cho quý ôn thi, cô hay xuống vườn hái trái cây rồi quen biết ông bà Chín. Khi cô Hường đến đây làm thì cô khômg có biết. Bà Chín rót cốc nước vối ra mời, còn ông chồng ra cây nhãn bẻ mấy chùm vào ăn. Ba người ngồi nói chuyện với nhau rôm rả cả buổi trưa nóng nực . Bà Chín hỏi:
– Sao lại sang đây? Ai mở cổng cho vào thế ? Samg chơi với Chị gái chứ gì?nó chẳng ngủ nhăn răng ra từ bao giờ rồi ấy chứ. Tao nói thật, chị em mày cùng thầy u đẻ ra mà tính nết trái nhau quá, con chị mày …. không chấp nhận nổi.
Bà Chín vừa nói vừa bĩu môi lắc đầu khiến Gạo cười, ông bà ghét cái Thải cũbg phải thôi, cả làmg người ta ghét chứ có phải riêng gì hai người.
Nhóm lấy quả nhãn bóc vỏ, Gạo nói:
– Cháu sang đây từ sáng rồi mà cháu ngồi trên nhà nên các bác không thấy. Cháu sang đây làm công , tính toán sổ sách với làm việc vặt , thế nên bác có gì cứ cho cháu làm để cháu kiếm mấy đồng đong gạo.
Hai ông bà nhìn nhau gật đầu, tuy không nói,xong ai cũng tiếc rẻ cho cái Gạo không được gả vào nhà ông Long. Tính ra cô làm dâu nhà này mới xứng đáng, giờ lại thành kẻ làm công nghe mới buốt ruột.
Ba người nhằn hết chùm nhãn, nói được chừng nửa tiếng thì ông bà cũng phải đi làm. Đội cái nón rách lên đâu, ông Chín bảo:
– Thôi thì vào đây làm ai cũng như ai, bắt đầu từ ngày mai sang đây phụ hai bác dọn trại. Còn bây giờ vào trong nhà ngang mà nằm ngủ. Trưa nắng thế này , người mày loe nghoe như con nhái thế say nắng lăn ra đây thì bỏ mẹ. Mai đi sớm sang quét trại nhé.
Ngồi trong khu vực trại lợn tuy mùi lâu lâu thum thủm một tí,xong gió mát dễ chịu vô cùng. Cũng có thể do sống khổ quen, thế cho nên trên nhà cửa giả đóng kín bật quạt cô cũng chẳng thấy mát như gió trời.
Gạo gật đầu nhất chí ngay.
Khi đứng dậy toan vào phòng , thì Gạo hơi sững lại, phía trước tính từ trái sang thì là phòng của ông bà chín, giữa là phòng trống chuyên để cuốc ,để đồ làm vườn, dụng cụ lao động ngổn ngang. Còn buồng bên phải sát phía đất vườn là vẫn trong tình trạng đóng kín im lìm, không những thế , hai bên cửa đếm vội dán cũng được chín lá bùa , trên lỗ thoáng gắn gương bát quái cẩn thận. Nhìn thôi cũng đủ để Gạo biết căn phòng này có liên quan đến cô Hường.
– vào phòng bác mà nằm, đứng đấy làm gì nữa.
– bác này!cái phòng này của cô Hường lúc sống phải không?
Bà Chín thấy Gạo vẫn đứng ngoài nhìn thì chỉ cho cô gian của hai ông bà ăn ở. Theo hướng tay của Gạo,bà gật đầu:
– Phải đấy! Buồng đấy trước kia của cái Hường . Từ hôm nó bị đuổi xong bị sét đánh thì không ai ở, phòng ốc vẫn nguyên si, khôbg những thế bà Thanh còn mời thầy về dán bùa trấn yểm để vong đỡ quấy quả .
Bà Chín nói rồi nhìn vào mấy lá bùa đang bị gió thổi bay lật phật. Cánh cửa chỉ cài then cứ lay động như muốn bung ra. Gạo hỏi:
– nói vậy là đồ dùng của cô Hường trong thời gian ở đây còn nguyên si phải không? Tại sao bà Thanh không đốt đi mà lại để ?giờ có phòng trống mà cũng không được vào.
Ông Chín nói thay vợ, ông đáp:
– Nghe đâu cô Hường này chết độc , thế cho nên lúc chôn nghe đâu bảo thầy phải làm phép dán bùa , gương bát quái để trấn hồn không quay về oán. Thầy cũng bảo đồ đạc trong phòng cô Hường từng ở trước một trăm ngày không được đốt, bởi nếu đốt hay vứt ra ngoài, oan hồn sẽ lưu luyến không chịu siêu thoát, còn báo oán gia chủ. Bà Thanh tuy sợ, nhưng cũng không dám vứt đi, chờ qua một trăm ngày rồi mới giải quyết. Con bé ở đây cũng tốt tính ,hiền làmh lắm, nghe đâu thất lạc gia đình, bị lừa bán xong chạy được tới đây, chưa kịp làm lại cuộc đời thì giời bắt chết. Nghĩ cũng thương nó đấy mà …. thôi!số trời đã thế rồi….
Tặc lưỡi thương
Cô gái không nơi nương tựa , xong bây giờ người chẳng còn tất cả chỉ là quá khứ. Có lẽ cũng chính vì cái chết của cô Hường quá đột ngột cho nên bà Thanh cứ nghĩ cô Hường chết là do mình đuổi, mà đúng thế thật nếu bà để cô ấy ở trại lợn thì làm gì cô Hường đến nông nỗi ở căn nhà hoang để sét đánh chết.
Gạo lặng thinh trầm ngâm nhìn căn phòng u uất lạnh lẽo. Lúc ấy ,chẳng hiểu thế nào, Gạo lại thực sự rất muốn vào bên trong phòng ấy ,cái sự tò mò khiến Gạo không thể ngăn nổi dòng suy nghĩ phải dừng. Cho dù có sợ, cô cũng muốn xem xem những lần mình mơ thấy cô ấy có phải là mơ,hay đích thị là thực, rằng cô Hường có chuyện oan khuất muốn hóa giải.
Khi hai ông bà Chín quay trở lại làm việc, Gạo đi đến cánh cửa gỗ đã bạc màu, bên trên, những lá bùa xanh đỏ dán kín như bưng. Đặt tay lên then cài rồi rút chốt, Gạo thở cái phào, từ từ mở cửa , tiếng bản lề cũ rỉ sét khiến nó vang lên lẹt kẹt. Bên tromg tất cả hiện ra trước mặt Gạo nguyên vẹn, giống như một căn phòng bình thường, chỉ có điều ảm đạm hơn đôi chút.
Nhắm mắt lại hít vào thật sâu, Gạo nhận ra mùi nước hoa thoang thoảng lẫn trong mùi ẩm mốc, đồ đạc vẫn được sắp xếp cẩn thận gọn gàng.
Bước chân vào trong, mấy bộ áo xanh đi làm vẫn còn treo trên tường. Xung quanh chỗ giường ngủ được dán báo sạch sẽ, phía bên này vẽ tranh than trì rất đẹp và trữ tình. Đi sâu vào thêm nữa lại bức chân dung cô Hường tay đang cầm nón. Gạo nghĩ đây có thể là cô Hường vẽ ,nhân lúc rảnh rỗi hay những lúc nghỉ ngơi ngẫu hứng nên vẽ.
Tiếp theo nữa là mấy câu thơ gạo cho là khá hay và tình cảm:
” thân em như dải lụa hồng
Phất phơ trước gió ngoài đồng hương yêu.
Thanh xuân như giấc mơ chiều.
Ta còn chân quý mọi điều yêu thương.
Trong lòng nhiều mối tơ vương,
Đêm về e thẹn vướng sương vai gày
Em mong mọi sự trong tay
Để chàng đám cưói có hay em chờ” 162844.1980
Bài thơ kết thúc bằng một dãy số dài khó hiểu, Gạo cảm nhận được người viết ra bài thơ này yêu đời biết bao nhiêu. Nếu đúng là cô hường viết, thì người đàn bà này quả thật là vừa xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng tài giỏi. Còn dãy số dài khó hiểu bên dưới thì cô lại mù tịt, nếu viết được mấy con số này, thì Gạo không tin là nó không có ý nghĩa.