Tuy hành vi yêu đương vụng trộm không được tiếp tục nữa, nhưng vẫn để cho Dương Tử Hiên cực kỳ sảng khoái, nhất là khi chứng kiến bộ dạng xấu hổ của Lâm Nhược Thủy, trong nội tâm càng thêm mừng rỡ, ngoài miệng lại nói: "Nếu không, Nhược Thủy, em và chị Tuyết Bách đi thăm Bối nhi, anh trở lại phòng bệnh, trong phòng bệnh còn có hai khách không mời mà đến, cần anh đuổi ra ngoài nữa.”
Lâm Nhược Thủy hận Dương Tử Hiên đến nghiến răng ngứa lợi, lúc hắn làm chuyện tốt, so với người nào cũng nhanh hơn, giờ lại bắt một mình nàng thừa nhận xấu hổ.
Lâm Nhược Thủy và Trương Tuyết Bách đưa Dương Tử Hiên lên lầu hai, chưa tiến vào cửa, liền trực tiếp rời đi.
Dương Tử Hiên đi vào trong phòng bệnh, lập tức liền nhìn thấy Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành quét dọn phòng bệnh sạch sẽ rồi, ngay cả đống vỏ trái cây bỏ đi cũng được dọn hết.
Dương Tử Hiên có chút không nhịn được mà cười lên một tiếng, trong nội tâm âm thầm cảm thán, hai người này lại co được dãn được, đối với Phạm Hoàng Sơn, Dương Tử Hiên không hiểu nhiều lắm, nhưng đối với tính cách Bàng Đông Thành, hắn đã biết rất nhiều, trước kia, sự tình Bàng Đông Thành trực tiếp nhục mạ Hồ Khải, đã để lại cho Dương Tử Hiên ấn tượng cực kỳ xấu.
Thư ký chính là mặt tiền của cửa hàng lãnh đạo, không để cho Hồ Khải mặt mũi, trên thực tế là không bán cho Dương Tử Hiên hắn mặt mũi, Dương Tử Hiên đương nhiên không biết cho những người này sắc mặt hoà nhã rồi.
Người ánh mắt thiển cận, tâm địa hẹp như thế, ở trong mắt Dương Tử Hiên, cũng là người khó thành đại sự, nhưng Phạm Hoàng Sơn này lại có thể từ từ khảo nghiệm một chút.
"Ơ, sao hai vị tổng giám đốc trông coi mấy vạn người quét rác cho tôi vậy, tôi không chịu nổi đãi ngộ như vậy đâu...."
Dương Tử Hiên vừa cười vừa ngồi xuống, dáng tươi cười có chút lành lạnh, Phạm Hoàng Sơn chưa từng quen biết Dương Tử Hiên, mấy ngày nay coi như là đã tìm hiểu kỹ càng về cuộc đời Dương Tử Hiên, càng tìm hiểu càng cảm thấy lo lắng, vội vàng vừa cười vừa nói: "Có thể quét dọn vệ sinh cho Dương sở, không phải chuyện mỗi người đều được làm!"
Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc, cười cười, đã biết rõ còn cố hỏi: "Nói mục đích các vị đến đây đi!"
Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành không hiểu được tâm tư của Dương Tử Hiên, không biết vì cái gì Dương Tử Hiên biết rõ còn cố hỏi.
Phạm Hoàng Sơn đành phải nói: "Dương sở trưởng, chúng tôi nào dám có mục đích gì, lần này ngài bị thương, xét đến cũng là trách nhiệm của Đông Nhuộm chúng tôi, nếu như Đông Nhuộm chúng tôi có thể tiến hành chính sách phụ cấp nhất định đối với cư dân ven bờ sông Lục Nha, sẽ không đến mức gây ra huyết án lớn như vậy... Chúng tôi nào dám có mục đích gì, chúng tôi tới đây là để nhận sai với ngài."
Dương Tử Hiên không nhịn được, cười lên một tiếng, quả nhiên là cáo già, nói chuyện rất cẩn thận, liền nói: "Vậy hiện tại các vị cũng đã nhận ra sai lầm rồi, các vị có thể trở về đi."
Trên mặt Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành đều có một nụ cười khổ, sở trưởng trẻ tuổi này, thật đúng là không dễ hầu hạ, Phạm Hoàng Sơn hỏi: "Dương sở trưởng, ngài xem lần này Đông Nhuộm chúng tôi sẽ bị phạt đến mức nào...Có phải là rất nghiêm trọng không?"
Phạm Hoàng Sơn hy vọng có thể thông qua miệng Dương Tử Hiên dò xét một vài manh mối, lát nữa trở về nhà máy, có thể phòng ngừa chu đáo hơn một chút.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Có nghiêm trọng hay không! Không phải tôi định đoạt! Hiện tại tôi là một bệnh nhân, anh hỏi tôi cũng không có tác dụng đâu."
Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: "Dương sở trưởng, Đông Nhuộm xác chúng tôi thực sự là có vấn đề, không để ý quá sâu về người dân địa phương, lần này phát sinh huyết án nghiêm trọng như vậy, Đông Nhuộm chúng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, cho tới bây giờ, chúng tôi không có ý định trốn tránh trách nhiệm làm bồi thường, chúng tôi sẽ không trả thiếu, cũng sẽ không để lọt một ai."
Dương Tử Hiên vẫn mang khuôn mặt không biểu tình, nói: "Vấn đề Đông Nhuộm ô nhiễm, cũng không phải việc một ngày hay hai ngày.”
“Nếu như các vị vẫn nghĩ đến chuyện cho cư dân dọc theo sông Lục Nha ăn một lần lót dạ, liền bỏ qua chuyện này, như vậy thì tôi chỉ muốn nói cho vị biết, cái này gọi là nói chuyện hoang đường viển vông."
Phạm Hoàng Sơn nhìn thấy bộ dáng Dương Tử Hiên không giận tự uy, trong nội tâm cũng lộp bộp nhảy dựng, không nghĩ đến, thanh niên này làm ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo huấn người, cũng có quan uy lớn như vậy, vội vàng nói: "Dương, Dương sở trưởng, chúng tôi không có ý tứ này."
Dương Tử Hiên lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Các vị có ý tứ này, các vị muốn cho những cư dân kia một chút ngon ngọt, liền bãi bình chuyện này xuống dưới! Nếu như các vị có loại tâm tính này, như vậy, tôi cảnh cáo các vị, chuyện Đông Nhuộm các vị sắp gặp phải, cũng không phải đơn giản là chỉnh đốn.”
Lời nói đã nói đến đây, giọng nói Dương Tử Hiên chuyển thành nghiêm khắc: "Tôi nói cho các vị biết, các vị muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải giải quyết từ trên mặt căn nguyên, từ căn nguyên, từ trên mặt sản xuất, giảm bớt nước ô nhiễm, tất cả nước ô nhiễm sinh ra đều phải đượ các nghành giám thị giám sát, mới có thể hoạt động.”
Sắc mặt Bàng Đông Thành biến đổi, hắn là phó tổng phân công quản lý sản xuất, nếu như biện pháp này áp dụng xuống, khẳng định sản lượng sản xuất trong ngắn hạn sẽ bị hạn chế, hắn là phó tổng phân công quản lý sản xuất, sẽ không thể nào hoàn thành mục tiêu, đối với con đường làm quan của hắn, có thể nói là két một tiếng dừng lại, bị người khác vượt mặt rồi.
"Chuyện này quá mức làm chúng tôi khó xử rồi."
Bàng Đông Thành có chút bất mãn nói thầm, lúc trước hắn đắc tội Dương Tử Hiên, mặc dù biết Dương Tử Hiên quyền cao chức trọng, nhưng lúc này cũng là lợn chết không sợ mở nước nóng rồi, trực tiếp đưa ra phản bác.
Dương Tử Hiên hơi hai con mắt híp lại, nói: "Thật khó khăn đúng không? Được rồi, như vậy các vị cứ trở về đi."
Dương Tử Hiên thuận tay chỉ về phía lễ vật và rượu thuốc dưới mặt bàn, nói: "Mang mấy cái gì đó về đi, lễ vật như vậy, làm ra trên sự quằn quại của mấy ngàn cư dân ven bờ sông Lục Nha, tôi thu sẽ rất ngại."
Phạm Hoàng Sơn hung hăng nhìn Bàng Đông Thành một chút, Dương Tử Hiên đã đều hạ lệnh trục khách, bọn hắn cũng khó có thể tiếp tục lưu lại, cầm lễ vật, trực tiếp đi ra ngoài phòng bệnh.
Ra ngoài phòng bệnh không xa, Phạm Hoàng Sơn nã pháo với Bàng Đông Thành: "Tôi nói Bàng Đông Thành này, cậu ăn no rỗi việc, hay chê mạng mình dài hả? Cậu chống đối hắn như thế, là định đập nát bát cơm mấy vạn công nhân viên chức Đông Nhuộm chúng ta à?"
"Lão Phạm à, không phải tôi nói đùa, anh nhìn thằng nhóc kia chưa, hắn có năng lực đánh vỡ bát cơm mấy vạn người Đông Nhuộm chúng ta sao? Tôi chưa bao giờ cho rằng, trong tỉnh sẽ ra tay đối với Đông Nhuộm chúng ta, thật sự muốn Đông Nhuộm ngừng hoạt động, vấn đề ăn cơm cho mấy vạn người, chính là một vấn đề xã hội nan giải."
Phạm Hoàng Sơn cười lạnh nói: "Cậu muốn chết, muốn hại Đông Nhuộm bọn tôi hả, tôi cảm thấy trong nội tâm cậu có quỷ, mới giựt giây để chúng tôi đối nghịch với Dương Tử Hiên.”
Bàng Đông Thành cũng nổi giận, nói: "Phạm Hoàng Sơn, tôi nể anh là nguyên lão, nhưng là không có nghĩa tôi tán đồng tất cả cách nghĩ của anh, một Dương Tử Hiên liền có thể dọa được anh té cứt té đái, ra vẻ đáng thương..."
……
Hoàn cảnh bệnh viện rất trang nhã, Dương Tử Hiên đứng lên, đi đến cửa sổ, mở một góc, có thể nhìn thấy Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành tranh chấp dưới lầu, khóe miệng cười cười, mục đích của hắn là muốn làm cho Bàng Đông Thành làm mâu thuẫn bên trong Đông Nhuộm kịch liệt hóa, khi mâu thuẫn bên trong Đông Nhuộm kịch liệt hóa, Dương Tử Hiên mới dễ dàng khống chế cải cách Đông Nhuộm.
Cái này gọi là nhờ người làm việc cho mình.
Dương Tử Hiên có ý định cải cách Đông Nhuộm, với tư cách một trong những chiến tích khi hắn ngồi trên vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách.