Giả Cán Bộ

Chương 546: Vụng trộm bị bắt




Phạm Hoàng Sơn cười lạnh nói: "Chiếu theo lời cậu nói, không có Đông Nhuộm chúng ta, đám quan viên ủy ban thành phố không thể sống? Cậu biết cái gì về chính trị hả!"



Bàng Đông Thành bị Phạm Hoàng Sơn răn dạy đến mức không dám nói lời nào, tuy còn muốn tiếp tục phản bác, nhưng vẫn không dám nói thêm một câu.



Phạm Hoàng Sơn hơi híp con mắt lại, nói: "Xí nghiệp nhà nước chúng ta làm sao để phát triển? Nói trắng ra là dựa vào các loại chính sách ưu đãi của chính phủ, ngân hàng mở rộng chính sách, ưu tiên cho vay, không có chính phủ để dựa vào, chúng ta không phải cái gì hết.”



“Hơn nữa, ở trên danh nghĩa và thực tế, chúng ta vẫn phải chịu sự quản lý của chính phủ và đảng uỷ, cho nên chúng ta không có bất kỳ tư cách gì khiêu chiến với chính phủ."



"Về phần vì cái gì tôi bi quan như vậy, chẳng lẽ vấn đề huyết án nhà trẻ lần này không nghiêm trọng sao? Trận huyết án này đã kinh động đến truyền thông trung ương, khuya hôm nay chắc chắn CCTV sẽ truyền tin tức ra ngoài, cái này không phải là thứ phòng tuyên truyền trong tỉnh chúng ta có thể che đậy!”



“Nói cách khác, trung ương thật sự muốn đem chúng ta ra, dựng lên làm xí nghiệp phản diện gây ô nhiễm môi trường điển hình, sợ là chúng ta sẽ gặp phải vận mệnh ngừng hoạt động."



"Lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo thành phố chắc chắn không thể bởi vì chúng ta là nơi nộp thuế nhiều cho thành phố, mà lại đi gây mâu thuẫn với trung ương."



Lúc nói chuyện, Phạm Hoàng Sơn đã nhíu mày rất sâu rồi: "Cho nên, chúng ta vẫn nên thành thành thật thật làm một thằng cháu trai, nói không chừng ra vẻ đáng thương, sẽ để cho người trẻ tuổi này vui vẻ, tại thời điểm báo cáo điều tra, có thể ghi vài lời hữu ích cho chúng ta, chúng ta cũng không bị mất chén cơm."



Phía sau lưng Bàng Đông Thành đã chảy đầy mồ hôi rồi, không nghĩ tới trong chuyện này còn có nhiều cong cong thẳng thẳng như vậy, vội vàng nói: "Chúng ta làm sao để ra vẻ đáng thương đây."



Phạm Hoàng Sơn thu nhặt vỏ hoa quả trên mặt bàn lại, nói: "Đem những thứ bỏ đi này ra, vứt vào sọt rác, vệ sinh phòng bệnh một lượt, tôi thấy hắn ưa thích hút Trung Hoa, trong túi có mấy bao Trung Hoa đấy, lấy ra, đặt trong ngăn kéo."



Hai nhân vật coi như là có uy tín danh dự tại thành phố Tử Kim bắt đầu dọn vệ sinh trong phòng bệnh của Dương Tử Hiên, nếu như những công nhân viên chức Đông Nhuộm kia chứng kiến hai vị tổng giám đốc bình thường cao cao tại thượng, ra vào đều đi Vương Miện Đừng Khắc này, vậy mà lại làm việc chân tay trong mặt phòng bệnh, khẳng định là con mắt sẽ rơi xuống đất.



...



"Anh có ý định giày vò bọn hắn thế nào?" Lâm Nhược Thủy và Dương Tử Hiên đi bộ trên con đường nhỏ đằng sau bệnh viện, trên đường nhỏ dày đặc các loại cây cối, là hoàn cảnh rất tốt để người bệnh tu dưỡng.



Sắc mặt Dương Tử Hiên rất bình tĩnh, mặc dù chỉ bị thương vài chỗ trên tay và ngực, nhưng rắp tâm bất lương, làm ra một bộ tư thế bị thương nghiêm trọng, dựa thân thể vào thân thể mềm mại của Lâm Nhược Thủy.



Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Bọn họ đều là đồ đê tiện, cũng nên làm cho đám người bình thường cao ngạo này nếm tư vị ăn không ngồi chờ, chỉ cần không để cho anh thoả mãn, anh không ngại đạp bọn họ từ trên vị trí quyền lực xuống dưới...vấn đề Đông Nhuộm, khẳng định phải giải quyết, có cần đổi tầng quản lý hay không, anh không quan tâm."




Lâm Nhược Thủy nắm chặt bàn tay đang không yên lặng của Dương Tử Hiên, nói: "Anh đừng lộn xộn, nói công việc thôi, tay đã bị thương như vậy rồi mà..."



"Chỉ bị thương tay trái rồi, tay phải nguyên vẹn, vẫn có thể hoạt động chứ sao."



"Sớm biết như vậy, đã làm cho anh hai cánh tay đều bị thương, không chém rơi hai tay anh, không thể hả giận."



Lúc nói chuyện, Lâm Nhược Thủy đã cùng Dương Tử Hiên đi vào trong một khu rừng trúc, nhắm mắt lại, tay quấn quít lấy cổ Dương Tử Hiên, khuôn mặt dán vào khuôn mặt có chút vị thuốc của hắn, tùy ý để tay phải của Dương Tử Hiên ma sát trên bụng.



Lâm Nhược Thủy bị Dương Tử Hiên làm cho không chịu được, vội nói: "Anh tìm đường chết à..."



Vẫn chưa nói hết lời, Dương Tử Hiên đã cạy mở miệng của nàng rồi, một tay sờ mó vòng eo, bụng, chân nàng, sức đàn hồi mạnh mẽ làm cho người kinh tâm động phách, đúng là quyến rũ đến mức muốn mạng người.



"Không phải em rất vui vẻ hưởng thụ ư, còn ưm ưm nữa..."




Dương Tử Hiên chôn đầu ở trên bầu ngực cao ngất mềm mại của nàng, ánh mắt lại là dính vào cặp môi đỏ tươi, miệng không ngừng dọc theo khe rãnh trắng nõn, dò xét vào bên trong...



"Anh nói gì, em không để ý tới anh nữa."



Lâm Nhược Thủy vô ý thức nắm lấy vạt áo, không cho Dương Tử Hiên tiếp tục đưa đầu dò xét vào bộ ngực trắng muốt.



"Khục khục..."



Rừng trúc bên ngoài vang lên hai tiếng ho khan thanh thúy, Lâm Nhược Thủy vốn đang cực kỳ khẩn trương, cả thân thể lập tức rụt trở về, giữa đôi chân đã sớm bị đắp lên một tầng dầu nhớt, bóng loáng, man mát.



Rất nhanh sửa sang lại quần áo, giữa ban ngày, yêu đương vụng trộm như vậy, lại bị người khác khám phá, trong nội tâm Lâm Nhược Thủy đã mắc cở chết đi được, vội vàng sửa sang lại ngực và cổ áo, phần áo vùng eo...



Trong lòng Dương Tử Hiên cảm thấy rất tức giận, ai làm xấu chuyện tốt của mình đây, đưa đầu thăm dò đi ra ngoài, đã thấy khuôn mặt giống như cười mà không phải cười của Trương Tuyết Bách, lập tức cười nói: "Chị Tuyết Bách tỷ, thì ra là chị à."




Lâm Nhược Thủy nghe được cái tên Trương Tuyết Bách, mặt càng đỏ hồng, không dám thò đầu ra, đôi chân bị Dương Tử Hiên cánh tay làm cho ướt át, cực kỳ không thoải mái, mặt chuyển về hướng rừng trúc, không dám nhìn khuôn mặt giống như cười mà không phải cười của Trương Tuyết Bách.



"Tuyết Bách, tại sao chị lại ở chỗ này rồi?"



Dương Tử Hiên là người da mặt dày, dầy như tường thành, cười hì hì, nói: "Em đang đợi chị tới…nhưng phòng bệnh có mấy tên đáng ghét đến, chỉ có thể đi ra ngoài hít thở không khí."



"Địa phương các cậu nói chuyện cũng rất là đặc thù nha, cả một khu rừng trúc... Nhược Thủy, tại sao không dám ra gặp chị vậy? Không dám ra à?"



Trong ánh mắt Trương Tuyết Bách tràn đầy vẻ trêu tức.



Lâm Nhược Thủy có chút xấu hổ đi ra, trên mặt vẫn là một mảnh ửng hồng, nàng và Trương Tuyết Bách đã sớm quen biết, nhưng quan hệ không nhiều lắm, biết rõ nàng là chị Dương Tử Hiên, liền thấp giọng nói một tiếng: "Chị Tuyết Bách, làm sao chị..."



"Tôi thấy hai người xuống lầu, mới đi theo đằng sau, nhìn thấy hai người đi vào rừng trúc, liền đi tới..." Trong ánh mắt xinh đẹp của Trương Tuyết Bách đầy vẻ vui vẻ, nói: "Hai người thật đúng là không coi ai ra gì rồi, hai người các cậu nói thế nào cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong Tử Kim, vậy mà..."



Lâm Nhược Thủy càng thêm thẹn thùng, chỉ muốn chui xuống đất, cánh tay véo véo trên mu bàn tay Dương Tử Hiên, không dám nói lời nào.



"Bối nhi đã tốt hơn chưa?"



Dương Tử Hiên không dám tiếp tục dây dưa ở đề tài này, bằng không thì lúc trở về, không biết sẽ bị Lâm Nhược Thủy tra tấn thế nào nữa, nói không chừng Lâm Nhược Thủy sẽ không để cho hắn sờ mó nàng ở bên ngoài, đây chẳng phải là lỗ lớn rồi?



Trương Tuyết Bách gật gật đầu, nói: "Hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi, hai người không cần đứng ở trong rừng trúc nói chuyện với tôi nữa, quá quỷ dị..."



Lâm Nhược Thủy và Dương Tử Hiên có chút xấu hổ đi ra ngoài, Dương Tử Hiên lập tức khôi phục bộ dạng cợt nhả, nói: "Bí thư Trương Luân đã đến đây chưa?"



Trương Tuyết Bách tức giận đối với hành vi cố ý nói sang chuyện khác của Dương Tử Hiên, nói: "Mẹ của tôi đã tới rồi, hiện tại đã trở về, cha tôi cả ngày nay vẫn luôn vội vàng, chưa có thời gian tới."



Lâm Nhược Thủy không dám nhìn vào mắt Trương Tuyết Bách, nàng đúng là chưa từng bị người bắt gặp khi thân mật với Dương Tử Hiên, hôm nay bị phát hiện, trong nội tâm tự nhiên là rất không thoải mái.