Giả Cán Bộ

Chương 544: Chưa chắc là tự sát




Chu Trì Khôn nhấc mí mắt lên, nói: "Chuyện này lại đáng để tuyên dương việc nghĩa! Có cần để đài phát thanh truyền hình tỉnh và báo tỉnh phối hợp tuyên truyền không."



Tôn Thanh Vân lắc đầu, nói: "Như vậy chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm... Đối với cán bộ còn trẻ như vậy, đưa ra ánh sáng quá nhiều, sẽ bất lợi đối với sự phát triển của hắn, tôi cũng không quá hi vọng truyền thông tuyên truyền quy mô về hành động đồng chí Dương Tử Hiên cứu người lần này.”



“Xả thân cứu người, bản thân chính là trách nhiệm thành viên đảng ta nên có, không có gì đáng để tuyên truyền..."



...



Ngoài cửa sổ hồ nước xanh rì, cây cối cỏ dại mọc thành bụi, rất nhiều hơi nước mờ mịt bốc lên, sau 12 giờ, ánh mặt trời chiếu xuống, tựa như cất giấu ngàn vạn thỏi vàng.



Tô Ban Mai, Trương Bích Tiêu, những cô gái này đều từ cách khác nhau biết Dương Tử Hiên bị thương đang nằm tại bệnh viện, tuy trong lòng rất sốt ruột, nhưng đều không có can đảm trực tiếp đi bệnh viện tìm Dương Tử Hiên, sợ đụng phải người khác, sẽ làm cho tình cảnh càng thêm xấu hổ.



Trần Ấu Trúc ở bên cạnh hé miệng cười nói: "Tên kia hiện tại đamg nằm ở trong bệnh viện không biết chết sống, em không có ý định đi thăm hắn sao."



Tô Ban Mai cau lông mày lại, khuôn mặt có chút nhăn nhó, nói: "Bệnh viện nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi, hiện tại em đi, chỉ sợ sẽ rất xấu hổ..."



Trần Ấu Trúc lắc đầu, nói: "Thật không biết các em nghĩ ra sao, hay là trong đầu các em có suy nghĩ gì, riêng chị thì chị sẽ tuyệt đối không để cho mình yêu mến cái loại khốn kiếp nầy, em xem các em đi, sống mà có bao nhiêu mệt mỏi... Ngay cả hắn sinh bệnh, cũng không dám đi thăm."



Trên mặt Tô Ban Mai có chút ít vẻ bất đắc dĩ, nở nụ cười khổ, nói: "Chị bây giờ vẫn chưa hiểu về loại tâm tình nầy, không thương sao, đâu thể nói nhẹ như vậy được...”





“Tại thời điểm tính mạng mình không hề có ánh sáng, toàn bộ đều là bóng tối, bỗng nhiên có một người đi đến bên cạnh, giúp mình nhìn thấy bầu trời bao la, bản thân mình sẽ không tự chủ được, coi hắn trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình."



Trần Ấu Trúc thở dài, nói: "Muốn trách cũng chỉ có thể trách người kia quá mức không kiêng nể gì cả, đi hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, xem ra hắn là người có chủ nghĩa anh hùng quá mức rồi, nhìn thấy cô gái bị khi dễ, hắn liền dốc sức liều mạng cứu giúp!”



“Tính cách như vậy, thật không biết hắn là sao có thể bước từng bước đến mây xanh, người ở bên trong quan trường không phải đều là cậu lừa tôi gạt đấy sao...nhân vật lý tưởng như vậy, vốn không nên xuất hiện, xuất hiện chỉ có thể gây tai họa cho càng nhiều cô gái thôi."




"Bích Tiêu...đang ở văn phòng sao?" Tô Ban Mai có chút lúng túng hỏi, tuy quan hệ giữa nàng và Trương Bích Tiêu đã sớm biến thành bạn bè bình thường, nhưng bất luận chủ đề gì về Dương Tử Hiên, vẫn là một khu vực cấm địa song phương không dám đụng vào.



Trần Ấu Trúc tức giận nói: "Cái này là đương nhiên, người kia đang ở bên cạnh giường bệnh, nghe nói vừa xảy ra sự tình, các cô gái bên tỉnh đã chạy tới nhìn...hiện tại ai dám đi đây."



...



Dương Tử Hiên nằm ở trên giường bệnh, gác điện thoại xuống, là Lâm Nhược Thủy gọi, chứng kiến Lương Quân Mi ngồi cạnh đang giận tái mặt, trong nội tâm thầm phát lạnh.



Lương Quân Mi là người thứ nhất nhận được tin tức khi Dương Tử Hiên gặp chuyện không may hậu, nàng làm ở cơ quan tình báo sở, tin tức tự nhiên linh thông hơn nhiều so với người bình thường.



Trương Tuyết Bách và Dương Tử Hiên vừa tỉnh dậy, liền đi phòng bệnh bên cạnh trấn an Bối nhi, Bối nhi và những đứa trẻ này đều gặp phải kinh hãi, nếu như chậm trễ, không làm tốt công tác tư tưởng, khả năng sẽ lưu lại ám ảnh không nhỏ trong nội tâm, tuy Trương Tuyết Bách cũng rất muốn ở đây với Dương Tử Hiên, nhưng Trương Tuyết Bách biết mình thân phận không thích hợp.




Trương Luân đối xử rất tốt với Dương Tử Hiên, rất nhiều người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã sớm nhìn thấy, nhưng Trương Tuyết Bách vẫn phải để ý, không thể quan hệ quá mức thân mật với Dương Tử Hiên.



"Lúc ấy làm sao anh lại to gan như vậy, đến mạng mình cũng không cần."



Lương Quân Mi cúi đầu gọt hoa quả, khuôn mặt trắng như tuyết đầu mùa, một thân đồng phục cảnh sát vẫn chưa được cởi ra, loại đồng phục cảnh sát cắt may vừa vặn trước sau lồi lõm này ôm sát mềm mại vòng eo, thật sự rất đẹp mắt.



Dương Tử Hiên liền nghiêm mặt, nói: "Anh không phải người chủ nghĩa anh hùng, nếu như không phải lúc ấy anh hành động nhanh, chỉ sợ những đứa bé kia đều đã táng thân trên tay đám người kia rồi."



Lương Quân Mi nhét một nửa quả táo vào trong miệng Dương Tử Hiên, cười nói: "Biết tinh thần trọng nghĩa của anh rất mạnh rồi, không nghĩ đến hậu quả, nếu lúc ấy tay người kia lại đâm một cái vào bên trong, cái mạng nhỏ của anh đã khó bảo toàn."



Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Trước kia anh đã nghĩ rồi, lực tay của anh so với người bình thường người thì lớn hơn nhiều, đây là chỗ ưu thế của tôi so với người khác... Bởi vậy anh biết, hắn không có khả năng gây ra uy hiếp trí mạng với anh."




Lương Quân Mi cau mày, còn muốn kháng nghị: "Anh chỉ sợ nhìn cô nhi quả mẫu xinh đẹp người ta đau buồn, nên anh mới phấn đấu quên mình như vậy chứ gì."



"Quá thương tâm! Làm sao em lại nghĩ anh như vậy."



"Anh vốn đã thế, tuổi còn nhỏ, liền tính toán lắt léo hơn bao nhiêu người! Lôi Văn lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo... cha Lôi Văn là thị trưởng thành phố Duy Dương đã bị song quy rồi, ngay sau đó Lôi Văn liền bị ngồi tù!”




“Ngày hôm qua, em lại thu được tin tức mới nhất, Lôi Văn không chịu nổi đả kích tinh thần cực lớn, trực tiếp tự sát...cha hắn vốn còn coi hắn là trụ cột tinh thần, nhưng biết Lôi Văn chết rồi, về sau, liền mất hết tinh thần, trực tiếp đưa tin tức tố cáo toàn bộ vây cánh và một đống lớn cán bộ tham ô hủ hóa, Duy Dương đã phát sinh động đất quan trường, lòng người lo sợ."



Dương Tử Hiên có chút ngoài ý muốn, nói: "Lôi Văn không giống như là người mang năng lực thừa nhận yếu ớt như vậy... không đến mức tự sát đâu, anh cảm thấy chuyện này khẳng định còn có rất nhiều nội tình có thể đào sâu."



Lương Quân Mi trải qua Dương Tử Hiên nhắc nhở như vậy, lập tức suy nghĩ lại, nói: "Ý của anh là, có người muốn giết Lôi Văn diệt khẩu? Là ai đây? Nhưng kết quả khám nghiệm điều tra hiện trường, pháp y đã xem xét rất kỹ, là tự sát không thể nghi ngờ, không phải bị giết...trước kia em cố ý nhờ cha em lưu ý, người phía dưới cũng không dám làm bộ."



Dương Tử Hiên trầm mặc một hồi, đầu óc bỗng nhiên có chút ít linh cảm, nói: "Điều này nói rõ, có lẽ đã có người truyền lời cho Lôi Văn, hứa với Lôi Văn, chỉ cần hắn tự sát, sẽ giúp cứu cha hắn đi ra, Lôi gia nhà hắn.”



“Tuy Lôi Văn không phải là hạng người gì tốt, nhưng lại quan hệ rất tốt với cha mẹ, cũng là một người rất máu me, nói không chừng tăng thêm một vài thủ đoạn cưỡng bức lợi dụng, bắt hắn tự sát, cũng không phải là không có khả năng."



Lương Quân Mi gật gật đầu, nói: "Khả năng cũng không phải là không có."



Dương Tử Hiên dùng tay chống đỡ đứng người lên, chỉ là cánh tay vẫn bị thương tương đối nghiêm trọng, nhăn mày kêu a một tiếng.



Lương Quân Mi vội vàng đưa cánh tay ra, nâng hắn dậy, lại để cho Dương Tử Hiên đặt hai tay dưới nách nàng, dùng sức kẹp lấy, muốn để cho Dương Tử Hiên đứng dậy, nhưng bất thình lình, Dương Tử Hiên đưa ngón tay và nàng nách, va chạm vào chỗ mềm mại trước ngực.



Hành động này làm cho thân thể Lương Quân Mi run lên, trên mặt thanh tịnh sạch sẽ chậm rãi đỏ hồng, cánh tay kéo Dương Tử Hiên cũng trở nên vô lực.