Giả Cán Bộ

Chương 543: Bị thương




Dương Tử Hiên hiểu Hồ Tự Lập lo lắng cái gì, Hồ Tự Lập lo lắng lãnh đạo tỉnh ủy không kịp thời làm ra chỉ thị phê trong một giờ, tạo thành sự kiện bạo lực đổ máu cực lớn.



Nếu như chuyện này xảy ra, chỉ sợ trách nhiệm của cục trưởng hắn sẽ trở nên lớn, cho nên, Hồ Tự Lập nhất định phải làm ra chỉ thị phê trong một giờ, đợi đến khi lãnh đạo trên Tỉnh ủy ra mặt.



Dương Tử Hiên không muốn quan hệ giữa mình và Hồ Tự Lập quá kém, hơn nữa hai người cũng đã qua kinh nghiệm hợp tác lần thứ nhất, vì thế nên Dương Tử Hiên không chối từ, trực tiếp bấm điện thoại phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Thanh Vân.



Tôn Thanh Vân vừa nghe thấy, cũng sợ hãi kêu lên một tiếng: "Sự kiện quan trọng như vậy, tại sao phía dưới vẫn chưa có tin tức truyền đến...Tôi sẽ lập tức thương lượng với mọi người."



Hồ Tự Lập nhìn thấy Dương Tử Hiên trực tiếp gọi điện thoại đánh tới chỗ phó bí thư Tỉnh ủy, trong lòng lại càng hoảng sợ, mặc dù biết Dương Tử Hiên bối cảnh thâm hậu, nhưng quen thuộc đầu sỏ Tỉnh ủy như vậy, lại làm cho Hồ Tự Lập không thể không kinh hãi, phía sau lưng lưng đều là mồ hôi lạnh.



Hồi tưởng lúc trước mình còn muốn chống lại hắn, quả thực chính là đáng cười, đằng sau người ta, ngoại trừ phó bí thư Tỉnh ủy ra, vẫn không biết có bao nhiêu thế lực nữa.



Rất nhanh, Chu Trì Khôn liền làm ra chỉ thị phê quan trọng, nhắc nhở những ban nghành phía dưới coi trọng chuyện này, xử lý thật thỏa đáng.



Tiết Kế Ngay cũng gọi điện thoại tới số Dương Tử Hiên, Đông Nhuộm là xí nghiệp to lớn thuộc thành phố Tử Kim thành phố, sự kiện lần này từ trên mặt căn nguyên mà nói, là do Đông Nhuộm tạo ra ô nhiễm.



Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tiến hành tính sổ đối với Đông Nhuộm, phải xử lý chuyện trước mắt này trước, hắn nói: "Những kẻ bắt cóc kia đều là cư dân sông Lục Nha, Tử Hiên, cậu xem nên xử lý ra sao mới tốt..."



Dương Tử Hiên trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: "Hiện tại mấu chốt là phải ép phẫn nộ của bọn hắn xuống, tất nhiên là phải hi sinh vài người, bằng không thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng...để cho Đông Nhuộm hi sinh vài người đi, trực tiếp gọi lãnh đạo phụ trách gây ô nhiễm sản xuất tới."



Tiết Kế Ngay trầm mặc trong chốc lát, Đông Nhuộm là một trong những nơi nộp thuế chính của thành phố Tử Kim, từ thời điểm Nhậm Đoàn đảm nhiệm thị ủy kiêm nhiệm thị trưởng, vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt đối với việc Đông Nhuộm gây ô nhiễm, vô pháp hạ quyết tâm chém rụng khối tài chính này.



Tiết Kế Ngay không quá hảo cảm đối với loại xí nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng này, nhưng lúc ấy căn cơ của hắn tại ủy ban thành phố vẫn chưa yên, không dám tùy tiện động đến Đông Nhuộm.



Lần này xảy ra chuyện, lại để cho hắn một cơ hội nhổ sạch tận gốc Đông Nhuộm, cái xí nghiệp kiêu ngạo hung hăng càn quấy nhất nhì thành phố này, thành lập uy dạnh tại hệ thống ủy ban thành phố và toàn bộ thành phố xí nghiệp nhà nước, gật gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ lập tức an bài."



Sau khi ủy ban thành phố đưa mệnh lệnh đến Đông Nhuộm, về sau, Đông Nhuộm lập tức mời họp hội nghị đảng uỷ, đẩy ba kẻ chết thay ra, đi nhà trẻ trước, đồng thời cũng an bài hai kẻ chết thay ở văn phòng phụ trách hành chính.



Những kẻ chết thay này tới hiện trường, về sau, Hồ Tự Lập lập tức an bài những kẻ chết thay này dựa theo lời kẻ bắt cóc phân phó, quỳ gối trước mặt bọn họ.



Mấy kẻ bắt cóc lập tức nở nụ cười điên cuồng: "Ha ha, chúng mày cũng có ngày hôm nay sao, xem ra chúng mày đang rất khẩn trương... Xem ra bọn tao làm đúng rồi, bình thường lên trên tìm hiểu, chúng mày đều không để ý đến chúng tao, bây giờ chúng tao muốn giết bọn tham quan tương lai chúng mày, chúng mày cảm thấy sợ chưa..."



Thời điểm mấy kẻ bắt cóc bắt đầu ngửa đầu lên trời nở nụ cười thỏa mãn, Hồ Tự Lập đã bắt đầu hạ lệnh bố trí cảnh sát bộ đội và tay súng bắn tỉa tại bốn phía, thừa dịp bọn này lơ là sơ suất, chuẩn bị tập kích sâu vào trong.



Vài tiếng súng vang lên, tiếng cười điên cuồng của mấy kẻ bắt cóc lập tức im bặt, dao găm trên tay cũng bị rơi xuống đất.



Hiện trường nhất thời biến thành một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương, tiếng súng, tiếng khóc, tiếng thét chói tai đan xen vào nhau, trở thành một tấm lưới, phiêu phù ở trên không, bao trùm lấy tất cả mọi người.



Mấy kẻ bắt cóc trước sau ngã hết xuống đất, các ông bố bà mẹ nhìn thấy kẻ bắt cóc đều ngã xuống đất, nhất thời vội vàng đi lên tìm kiếm con của mình.



Đúng vào lúc này, biến cố xảy ra, một người trong nhóm bắt cóc không bị bắn trúng vị trí quan trọng, nhanh chóng cầm lấy một thanh dao, vung vẩy trong đám người, trực tiếp đâm chém hai mấy đứa trẻ đang hỗn loạn.



Trên mặt đất đầy máu tươi ẩm ướt, mặt mũi tên này tràn đầy máu tươi, người đầy hương vị máu, thoạt nhìn khủng bố dị thường.





Hắn nụ cười trên gương mặt thê lương mà đáng sợ, nói: "Tao đã sớm biết mấy thằng nhóc chúng mày không có ý tốt gì rồi, tao chỉ biết mấy thằng nhóc chúng mày sẽ không phụ trách vấn đề sông Lục Nha ô nhiễm, chúng tao đã quá đắc ý, nhưng chúng tao không sợ ai hết!”



“Cho dù lần này chúng tao thất bại, sẽ có càng nhiều cư dân ven bờ sông Lục Nha đứng ra, đối kháng với đám quan liêu chúng mày... coi như chúng tao chết có ý nghĩa."



Kẻ bắt cóc bị bắn trúng bả vai, máu chảy đầm đìa, nhưng lúc này đã bất chấp tất cả, không thèm để ý cái gì nữa, hắn nhìn bọn người Dương Tử Hiên, ánh mắt ác liệt, miệng nói: "Dù sao thì chúng tao cũng đều là người chết rồi!”



“Về sau những đứa bé này lớn lên, hơn phân nửa cũng là cán bộ tựa như chúng mày, vô lương giống nhau, không bằng giải thoát cho bọn nó...giết một đám tham quan tương lai, một đám, haahaahah…."



Sắc mặt Trương Tuyết Bách và Dương Tử Hiên đều biến đổi, trong tay kẻ bắt cóc này có một đứa trẻ con, chính là Bối nhi.



Máu tươi kẻ bắt cóc nhỏ tòng tọc trên mặt Bối nhi, phối hợp thêm tiếng Bối nhi gào khóc, Trương Tuyết Bách thiếu chút nữa không chịu nổi áp lực, lảo đảo mấy cái, may mà có Dương Tử Hiên đỡ.



Dương Tử Hiên biết rõ, lúc này nhất định phải tỉnh táo, kẻ bắt cóc lúc này đã không có khả năng nghe vào tai bất luận lời khuyên bảo gì rồi, quay đầu hỏi Hồ Tự Lập, nói: "Có thể bắn súng đúng vào mặt hắn không?"




Hồ Tự Lập nhìn nhìn, hắn cũng là người xuất thân cảnh sát, kỹ thuật bắn súng cũng rất tốt, nhìn một lúc liền lắc đầu nói: "Không có khả năng dựa theo vị trí kẻ bắt cóc bắn chết ngay lập tức, dù tay súng lợi hại hơn nữa, cũng không thể trực tiếp bắn một phát trúng đầu hắn."



Sắc mặt Trương Tuyết Bách càng thêm tái nhợt, nói: "Chẳng phải là nói đã không có biện pháp cứu được Bối nhi sao?"



Bối nhi xem như một trong những người Trương Tuyết Bách ký thác tinh thần, tuy từ trên mặt quan hệ mà nói, Bối nhi không có quan hệ huyết thống trực tiếp với nàng, nhưng cho tới bây giờ, nàng đều xem Bối nhi như con gái ruột của mình, xem như giọt máu do chính mình sinh ra.



Hồ Tự Lập lắc đầu, nói: "Trừ phi có người mạo hiểm, đi vào dẫn dắt sự chú ý của hắn, làm cho hắn thất thần một đoạn thời gian ngắn!”



“Nhưng chúng tôi, những người ăn mặc đồng phục cảnh sát này khó có khả năng đi lên dụ dỗ hắn, nếu làm vậy, kẻ bắt cóc này sẽ lập tức sẽ đề cao cảnh giác, nói không chừng sẽ lập tức động thủ giết người."



Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, quay đầu kiên định nói: "Tôi đi, vừa rồi tôi đã đối thoại với hắn, chắc hắn cũng không quá mức cảnh giác đối với tôi."



Hồ Tự Lập cau mày, muốn ngăn cản Dương Tử Hiên: "Đồng chí Tử Hiên, làm việc như vậy là cực kỳ nguy hiểm, nếu cậu đi lên mà nói, khả năng là khi cảm xúc kẻ bắt cóc trở nên gay gắt, sẽ vun đao chém cậu.”



Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, nhất định phải có người đi...không thể kéo dài!"



Nói xong, Dương Tử Hiên liền trực tiếp cởi bỏ áo ngoài của mình ra, tiến về phía trước.



Trương Tuyết Bách có chút lo lắng nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Rất nguy hiểm, cậu phải chú ý cẩn thận đấy..."



Trương Tuyết Bách biết rõ, cho tới bây giờ, Dương Tử Hiên vẫn chưa từng làm cho nàng thất vọng, nhưng hành động lần này nguy hiểm như vậy,không thể không lo lắng.



Dương Tử Hiên gật gật đầu, bước hai bước thật dài, đi về hướng kẻ bắt cóc, lớn tiếng nói: "Không phải anh hy vọng có thể giải quyết vấn đề Đông Nhuộm sao? Tôi là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hiện tại tôi có thể nói cho anh viết, vấn đề Đông Nhuộm gây ô nhiễm, tôi nhất định sẽ giải quyết..."



"Tao nhổ vào! Mày đang lừa gạt đứa trẻ ba tuổi hả!"



Trên mặt kẻ bắt cóc hiện lên đầy vẻ dữ tợn, nói: "Mày không nên nghĩ đến chuyện lừa gạt tao, mày cũng không lừa được tao đâu, tao không tin mày, đám người chúng mày đều mang sắc mặt giống nhau, tâm địa giống nhau, tao đã nhìn thấu rồi..."




Dương Tử Hiên cau mày, nói: "Anh không tin tôi cũng không sao cả, nhưng lời tôi nói là sự thật, làm như anh, kết quả sẽ là không chiếm được chỗ tốt gì!”



“Đầu tiên, anh muốn cái gì, anh muốn chính là làm cho Đông Nhuộm không gây ô nhiễm nữa, nhưng làm như anh, đã đắc tội hết tất cả đám người kia, bọn hắn làm sao có thể đáp ứng giảm bớt chuyện gây ô nhiễm đây?”



“Điều đó không có khả năng, chuyện không thể xảy ra, vì cái gì anh còn muốn làm, người thân của anh thì sao? Làm như anh, hậu quả sẽ rất đáng sợ, anh biết không? Anh sẽ chỉ làm vấn đề Đông Nhuộm càng thêm nghiêm trọng!”



“Người nhà của anh, con của anh, thân thích của anh, hàng xóm của anh, đều bởi vì vụ án đẫm máu các anh tạo ra quá lớn, mà phải trả giá rất nhiều, anh biết không."



Dương Tử Hiên nói chuyện rất nhanh, làm cho đầu óc của kẻ bắt cóc không kịp phản ứng Dương Tử Hiên nói về cái gì, trong đầu đầy những suy nghĩ vẩn vơ.



"Tao không biết mày đang nói cái gì, tóm lại hôm nay tao nhất định phải giết những đứa trẻ đó, làm đám người kia đau lòng đến chết......" Kẻ bắt cóc ngửa đầu cười nói.



Dương Tử Hiên chau mày lại, không nghĩ đến, ý chí kẻ bắt cóc này lại mạnh mẽ như thế, căn bản là không nghe lời Dương Tử Hiên nói chuyện, trực tiếp biểu lộ ra ý đồ giết người.



Dương Tử Hiên lại nói: "Làm như cậu anh là ngu xuẩn! Làm như anh sẽ gặp phải trời phạt!"



Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, vẫn từng bước một tới gần kẻ bắt cóc, vừa phân tán sự chú ý của hắn, và đi từng bước một tới gần kẻ bắt cóc và những đứa trẻ kia, đợi thời cơ mấu chốt.



Hồ Tự Lập quay đầu nói với Trương Tuyết Bách: "Tôi đã an bài tay súng bắn tỉa, phân tán quần chúng bốn phía, tạo thuận tiện để tay súng bắn tỉa nổ súng, chỉ cần Dương sở trưởng làm cho hắn thất thần trong tích tắc, chúng tôi có thể bảo đảm một phát súng hạ gục mục tiêu."



Trong ánh mắt Trương Tuyết Bách vẫn đầy vẻ lo lắng, nói: "Như vậy có thể bắn trúng Tử Hiên không?"



Trong ánh mắt Hồ Tự Lập lộ ra một tia ngượng nghịu, nói: "Tôi không thể hoàn toàn cam đoan, dù sao thì khoảng cách hai người tương đối gần, vẫn có khả năng xảy ra ngoài ý muốn...chúng tôi cũng không phải người vạn năng.”



Trong hiện trường, Dương Tử Hiên vẫn đang nói chuyện, đã đến rất gần kẻ bắt cóc, lúc này, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Chú ý đằng sau..."



Tâm thần kẻ bắt cóc nhất thời không kịp phản ứng, muốn quay đầu, nhưng dao vẫn để trên cổ Bối nhi và một đứa bé khác, Dương Tử Hiên bước lên phía trước, muốn túm lấy dao găm.




Chính là trong tích tắc này!



Hồ Tự Lập lập tức hạ lệnh, tay súng bắn tỉa nổ súng, bắn trúng cánh tay kẻ bắt cóc, nhưng hết lần này tới lần khác, phát súng lại trượt mất rồi.



Kẻ bắt cóc nhìn ra ý đồ của Dương Tử Hiên, mạnh mẽ đoạt lại dao khỏi tay Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên nắm chặt đao, khí lực quá lớn, làm hắn bị tổn thương nặng, dao găm lập tức cắt ra một sẹo sâu ở trên tay hắn.



Kẻ bắt cóc đâm một phát về phía trước, liền chọc trúng cánh tay Dương Tử Hiên, ngay sau đó, tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong lần xạ kích thứ hai.



Nhưng Dương Tử Hiên ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, máu phun như vòi, chỉ cảm thấy kẻ bắt cóc trước mắt bị nổ đầu, về sau, huyết tương tóe lên đầy mặt hắn…….



Buổi trưa, mặt trời chiếu ánh nắng xuống mặt đất, tháng tám ở thành phố Tử Kim tuy không thể so sánh với ba lò lửa lớn nằm trên thượng du Hồng Hà, nhưng cũng không kém bao nhiêu.



Thời tiết rất oi bức, tuy đã qua thời gian oi bức nhất, vẫn làm cho người ta khó có thể chịu được.




Tin tức huyết án nhà trẻ được đài phát thanh tỉnh đưa lên truyền hình sau 12 giờ, trực tiếp truyền hình ảnh từ hiện trường, tất cả đã bị thanh lý sạch sẽ, chỉ còn lại có một bãi máu thật rộng, nói rõ trước đó không lâu, nơi đây đã xảy ra tình hình chiến đấu đâm chém thảm thiết cỡ nào.



MC đài truyền hình dùng giọng nói trầm thấp đưa tin về huyết án này, huyết án đã kinh động truyền thông cấp bậc trung ương, bản án lớn như vậy, không phải thứ phòng tuyên truyền tỉnh có thể che cái nắp.



Nhưng đài truyền hình vẫn chưa nhận được chỉ thị phê của Tỉnh ủy, không biết nên tuyên truyền cụ thể ra sao, nên không đưa tin kỹ càng, chỉ nói đơn giản là đã xảy ra một việc như vậy, nói rõ số lượng người tổn thương.



"Vấn đề này nên giải quyết thế nào đây, vấn đề lần này, đúng là cực kỳ nghiêm trọng..."



Trong văn phòng Chu Trì Khôn, Chu Trì Khôn cũng gọi hai vị phó bí thư tỉnh đến rồi, huyết án nhà trẻ lần này cực kỳ có tính điển hình, làm cho lãnh đạo trung ương và truyền thông trung ương chú ý, lãnh đạo trung ương tự mình gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn từ từ làm tốt vụ án, xử lý thích đáng các công tác.



Trong lúc Chu Trì Khôn nói chuyện, ánh mắt lại rơi vào trên người Hoàng Văn Thanh.



Huyết án nhà trẻ lần này, có thể nói là kinh động tất cả các tỉnh Hoa Đông, ngòi nổ là mấy người đàn ông bị vấn đề ô nhiễm sinh bệnh, đi vào đường cùng, trả thù xã hội.



Nguyên nhân thật sâu bên dưới, chính là vấn đề ô nhiễm ở Đông Nhuộm, còn có cả vấn đề cục thông tin ủy ban tỉnh thất trách, các nghành liên quan thất trách.



Thật sự truy cứu sâu xuống dưới, chỉ sợ sẽ có một nhóm người bị trực tiếp đánh cho rụng xuống đất.



Tuy hàng năm bắt quan viên tham ô cấp sở không có hạn ngạch định mức, nhưng cũng có hạn mức cao nhất.



Chu Trì Khôn cũng không muốn lập tức ngay sát giới khắp nơi trong tỉnh, nhưng lần này, vấn đề rất nghiêm trọng, khẳng định phải có người đứng ra phụ trách.



Hoàng Văn Thanh, với tư cách người đứng đầu ủy ban tỉnh, cũng là người có trách nhiệm lớn nhất rồi, hắn cũng muốn bảo vệ một ít quan viên ủy ban tỉnh, liên tiếp có quan viên ủy ban tỉnh cấp sở xảy ra chuyện.



Hoàng Văn Thanh có điểm đứng ngồi không yên, từ phó cục trưởng sở quốc thổ, về sau là phó cục trưởng cục quản lý thông tin, rồi đến gần đây là phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách Phan Trường Hải, đều là nhân viên chính phủ, nhưng lại liên tiếp xảy ra chuyện.



Tuy những người này không nhất định đều là người của hắn, nhưng Hoàng Văn Thanh không thể ngồi yên.



Chỉ thấy mặt Hoàng Văn Thanh đen lên, trầm mặt nói: "Lần này là vấn đề xí nghiệp Đông Nhuộm thuộc thành phố Tử Kim gây ô nhiễm, nên mới phát sinh huyết án."



Hoàng Văn Thanh muốn trốn tránh trách nhiệm rồi, sự tình đặt ở thành phố Tử Kim, hắn tự nhiên không phải tự mình đứng ra khiêng rồi.



Chu Trì Khôn thoáng trầm mặc một tý, quan hệ giữa hắn và Nhậm Đoàn vẫn đang trong thời kỳ trăng mật, nếu như quy kết trách nhiệm lần này đến thị ủy Tử Kim, cũng có chút không thỏa đáng.



Tiết Kế Ngay vốn là người mới, nếu như đẩy trách nhiệm lên trên người hắn, chỉ sợ sẽ làm cho rất nhiều người trong đảng chê cười.



Chu Trì Khôn nói: “Nhân viên văn phòng phụ trách hành chính có quan hệ, cũng không thể trốn trách nhiệm."



Tôn Thanh Vân thì không muốn trộn vào, nói: "Giải quyết tốt hậu quả phải làm tốt, nhưng cứu người chính là đồng chí Dương Tử Hiên sở giám sát, bây giờ anh ta còn đang nằm ở bệnh viện, có phải chúng ta nên tổ chức đi an ủi không?"