Tại ngã ba cắt giữa khu Tây Hồ và huyện Bảo Sơn, có một sông mang tên Bắc Lương. Con sông này chịu trách nhiệm cung cấp nước uống cho thành phố và tuới tiêu cho đất nông nghiệp xung quanh, là một trong những lưu vực sông chính của thành phố chúng tôi.Ở phía thượng nguồn sông Bắc Lương có một nhánh sông, nó bắt nguồn từ thôn Sơn Lĩnh. Có một con đường nhỏ ở phía Nam của thôn và ao nhỏ cạnh đó là một trong những đầu nguồn của sông Bắc Lương.
Vào lúc này, toàn thể nhân viên của phòng Kỹ thuật hình sự chúng tôi đang đứng cạnh bờ ao. Có một chiếc túi nilon đen trôi lềnh bềnh dưới ao, nếu không nhìn kỹ còn tuởng rằng đó là một đám rong rêu
Hai giờ trước, chúng tôi nhận được tin báo về việc một đứa trẻ ở thôn Sơn Lĩnh phát hiện ra chiếc túi nilon to bốc mùi hôi thối khi bắt cá trong ao. Sau khi trở về nhà, cháu nói với bố mẹ i và họ đã báo lại với Bí thư Chi bộ thôn Lão Lý.
"Vương Mãnh, cậu vào trong làng kiếm cọc tre lại đây vớt cái túi nilon lên" Truởng phòng Vuơng vừa nói vừa đi lại canh bờ ao.
Lão Lý Bí thư Chi bộ thôn sắp xếp một người dân đưa Vương Mãnh vào làng. Một lúc sau, cậu ấy mang về một chiếc sào tre thật dài.
Cây sào tre vừa vặn chạm tới túi nilon đen. Vương Mãnh từng li từng tí khều chiếc túi nilon từ từ tiến vào bờ.
Khi gần tới bờ, tôi và hai kỹ thuật viên Vuơng Mẫnh, Vương Lập
Đông xắn quần lội xuống nước vớt chiếc túi nilon lên.
Chiếc túi nilon đen ngòm đọng những giot vẩn đυ.c nhơ nhớp, bốc mùi hôi thối. Dân làng xung quanh bất ngờ lùi xa hơn chục mét.
"Bí thư Lý, bảo dân làng quay về nhà truớc đi" Đồn trưởng Trương của đồn công an nói với ông, "Tạm thời không có việc gì cần giúp đỡ."
"Giải tán, giải tán thôi! Các cháu cũng sắp tan học rồi, mau về nhà nấu cơm đi" Bí thư Lý hô to. Người dân lần lượt rời đi, một số vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn lại.
Thích tò mò chuyện bao đồng là đặc tính của con người. Bất kể mọi lúc mọi nơi, chỉ cần có một người dừng lại, rất nhanh sau đó sẽ biến thành một đám người đứng xem. Về mặt này, tôi đã được trải nghiệm nhiều lần trong công việc.
Trước hết Vương Mãnh chụp ảnh túi nilon. Đây là một chiếc túi đựng rác, bên trên có vài vết rách, có thể nhìn thấy vật thể ẩn hiện trong túi có màu trắng xám.
Trưởng phòng Vương liếc mắt nhìn tôi: "Hiểu Huy, cậu sờ vào xem trong túi có phải thịt người không, là nam hay là nữ? Tôi muốn xem xem cậu học được bao nhiêu phần bản lĩnh của bác sĩ Khương"
Lý Tranh tò mò hỏi: "Bác sĩ Khương giỏi thế cơ á, sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?"
"Bác sĩ pháp y khu Tây Hồ của chúng ta lợi hại lắm, từ từ rồi cô sẽ biết." Nghe Trưởng phòng Vương nói vậy, tôi không nhịn được cười, nghĩ lại truyền thuyết thần thánh đó của bác sĩ Khương.
Nhiều năm trước có một thi thể không lành lặn. Sau khi bác sĩ
Khương vớt được túi đựng các mảnh thi thể lên, Đại đội trường trêu đùa: "Bác sĩ Khương, cậu giỏi giang như thế, có thể không cần nhìn mà biết được thi thể là nam hay nữ không?"
"Nam giới!" Bác sĩ Khương trả lời một cách dút khoát. Mở túi ra xem quả nhiên là mảnh thi thể nam giới. Mọi nguời đếu hết sức kinh ngạc, hình ảnh của bác sĩ Khương bỗng chốc đức cao vọng trọng hơn hẳn. Sau đấy nghe anh kể lại, khi vớt túi thi thể lên, vừa hay đυ.ng trúng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam giới.
"Trưởng phòng Vương, cái này khó lắm đấy, phải sờ đúng chỗ mới được. Tôi vừa nói vừa mở túi nilon ra, một miếng thịt xám trắng lộ ra truớc mắt chúng tôi.
Tôi nhanh chóng đổ vật thể trong túi ra. Đó là phần thân người không có tứ chi cũng không có đầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ án mạng, hơn nữa còn mang tình tiết gϊếŧ nguời phân xác.
Không khí tại hiện trường bỗng trở nên căng thẳng. Lý Tranh và
Vương Oánh há mồm trợn mắt. Trưởng phòng Vuơng lập tức gọi điện thoại. Ông vừa cúp máy liền thông báo: "Tôi đã báo cáo với lãnh đạo. Lãnh đạo yêu cầu chúng ta tiến hành khám nghiệm tử thi tai chỗ để tìm ra danh tính nạn nhân và nguyên nhân tử vong càng sớm càng tốt."
Nhìn từ bên ngoài, phần cơ thể này của nữ giới.
Vương Mãnh ở bên cạnh nói chen một câu: "Xem ra, trước hết phải cân nhắc đến gϊếŧ nguời vì tình, rất có thể do háo sắc nổi động cơ"
Bác sĩ Khương lắc đầu: “Cũng chưa chắc! Gϊếŧ người vì thù hay gϊếŧ nguời vì tình thì đều có thể xuất hiện khả năng phân xác từng bộ phận, có điều kẻ phạm tội này chắc chắn là một tên biếи ŧɦái."
Loài ruồi vào mùa hè có khứu giác rất nhạy, chẳng mấy chốc đã có một đàn lớn tập trung lại, vo ve nhốn nháo đậu lên xác chết ngay khi có cơ hội.
Khẩu trang vốn dĩ không thể ngăn được mùi hối thối xộc thẳng vào mũi, chỉ có tác dụng xoa dịu tinh thần. Mặt nạ phòng độc có thể ngăn chặn phần nào, nhưng đeo vào vô cùng oi bức nóng nực.
Đóng vai trò một bác sĩ pháp y cũng đã chinh chiến sa trường, sau một thời gian ở cạnh thi thể, các dây thần kinh khứu giác cũng bị tê liệt, tôi dần dần thích ứng với mùi này.
Tình cảnh của bác sĩ pháp y Lý Tranh có vẻ không mấy lạc quan. Mắt cô đỏ hoe, không biết là sặc mùi đến phát khóc hay thương cảm trong lòng. Thế nhưng cô vẫn đi theo chúng tôi, không rời nửa bước.
L*иg ngực và khoang bụng của nạn nhân đã được mở ra, không tìm thấy dấu vết gãy xương. Nội tạng đã phân hủy nhiều, không còn nhận dạng được nhiều dấu hiệu tử vong.
Trong dạ dày nạn nhân đầy chất lỏng dạng sền sệt, đã không thể nhận ra cụ thể là loại thực phẩm gì.
Như thường lệ, chúng tôi lấy mẫu dịch âʍ đa͙σ. Bởi vì thi thể đã phân hủy, xét nghiệm máu chưa chắc đã ra kết quả DNA, cho nên tôi cố ý cắt ra một miếng sụn.
Để suy đoán độ tuổi chính xác của nạn nhân, chúng tôi lấy ra liên kết xương mu, chuẩn bị mang về tiến hành giám định nhân trắc học pháp y.
Sau khám nghiệm sơ bộ, Trưởng phòng Vuơng và bác sĩ Khương tập trung mọi người lại: “Theo kiểm tra buớc đầu thì đây là một vụ án gϊếŧ người phân xác. Nạn nhân nữ giới, chưa rõ độ tuổi và danh tính, chưa rõ nguyên nhân tử vong. Thời điểm tử vong có lẽ là sau bữa ăn khoảng hai tiếng, cách đây khoảng hai tuần."
Vụ án này rất phức tạp, chưa xác định được danh tính nạn nhân và nguyên nhân tử vong nên rất khó điều tra phá án.
Ngay khi mọi người thu dọn đồ nghề chuẩn bị quay về, Trưởng phòng Vuơng nhận được một cuộc gọi, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Ông nhìn chúng tôi gượng cười: "Trước mắt mọi người chưa thể quay về cơ quan, ở thôn Triệu Gia cũng phát hiện một chiếc túi nilon màu đen."
Thôn Triệu Gia cách thôn Sơn Lĩnh không xa, chúng tôi lái xe khỏang l0 phút đã đến nơi. Hiện trường này nằm ở mương sông phía Bắc của thôn. Thuợng nguồn của con mương là thôn Sơn Lĩnh.
Cùng một chiếc túi nilon den giống nhau dựng các mảnh thi thể, nhưng số luợng và vị trí bộ phận cơ thể khác nhau.
Trong túi đổ ra được 8 mảnh thi thể. Bước đầu quan sát những bộ phận này thuộc về tứ chi, lần lượt bị đứt đọan ở các khớp khuỷu tay và khớp gối.
Tôi tiến hành đo lường và khám nghiệm từng bộ phận. Trực giác mách bảo tôi rằng những mảnh thi thể này và truớc đó có thể của cùng một người; thế nhưng lý trí lên tiếng không thể loại trừ khả năng số nguời chết lên tới hai hoặc hơn hai người.