Trời sắp tối, Lôi Thanh Minh mang tới rất nhiêu túi nilon, bỏ bộ xương đã hoàn chỉnh vào từng bao khác nhau.
Chúng tôi thu giữ riêng chiếc răng vàng của nạn nhân số 2 và mảnh xương số 304, đặt vào túi đựng vật chứng.
Về đến Đồn công an, ăn qua loa một bữa tối đơn giản, chúng tôi đã thảo luận về vụ việc trong phòng họp và cơ bản đã xác định được huớng điều tra tiếp theo:
1. Xoay quanh gia đình ba người mất tích, đồng thời tiếp tục xác định danh tính nạn nhân qua đặc điểm chiếc răng vàng.
2. Điều tra tìm kiếm trong phạm vi quyền hạn những người cụt đốt ngón tay, nhất là thanh niên trai tráng.
3. Tìm kiếm búa sắt đầu tròn phù hợp với đặc điểm công cụ gây án.
Về chiếc răng vàng của nạn nhân số 2, bác sĩ Khương nêu ý kiến: "Theo sự hiểu biết của tôi thì hiện nay hình như rất ít người làm loại rằng vàng này. Tôi nghĩ rằng có thể điều tra trong phạm vi bệnh viện và phòng khám nha khoa, xem xem có ghi chép hoặc ấn tượng gì về chiếc răng này không"
Tôi chợt nhớ mình có một cậu bạn học mở phòng khám nha khoa ở trong thành phố, liền nói: "Việc này giao cho tôi đi, ngày mai tôi tới một vài phòng khám nha khoa thăm dò xem."
Trên đường Lý Tranh chẳng nói tiếng nào, không biết cô đang nghĩ gì. Về đến cơ quan, bác sĩ Khương gọi tôi vào văn phòng, để tôi trình bày quan điểm cá nhân về Lý Tranh.
"Anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Lý Tranh có cái tính tiểu thư đỏng đảnh, hơn nữa chẳng khiêm tốn chút nào. Chắc có lẽ xem vài bộ phim truyền hình rồi muốn làm bác sĩ pháp y. Hôm khác đưa cô ta đến hiện trường phân hủy thối rữa để tận tay rửa sạch. Thế nào cũng thấy khó mà rút lui"
Bác sĩ Khương im lặng trong giây lát: "Tôi cảm thấy sự thể hiện hôm nay của Lý Tranh cũng không tồi. Trước hết, cô ấy không sợ thi thể, cũng không ngại khó ngai khổ, phù hợp với yêu cầu cơ bản của một bác sĩ pháp y; thêm vào đó, sự nhiệt tình trong công việc cũng được đánh giá cao, có khả năng quan sát và phán đoán nhất định, thị lực lại tốt hơn người thường. Sau này cậu chiếu cố thêm cho cô ấy."
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi mang chiếc răng vàng tới tìm cậu bạn học Doãn Trạch Thiên ở phòng khám nha khoa Tiểu Doãn. Cậu ấy cầm chiếc răng vàng lên và quan sát tỉ mỉ một hồi lâu: “Đây là loại răng có hàm lượng vàng rất cao, chế tác cũng rất tinh xảo, giá thành chắc không hề rẻ. Quan điểm thẩm mỹ của mọi người bây giờ cũng đã thay đổi, loại răng vàng này rất hiếm thấy"
Từ chỗ Trạch Thiên tôi được biết thêm thông tin, có rất nhiều vật liệu để làm răng giả. Chẳng hạn như hợp kim Nichrome, hợp kim Titan, mạ vàng, hợp kim Cobalt chromium và thậm chí cả vàng Uranium. Tất nhiên, vật liệu lý tưởng nhất hiện nay là Zirconia.
Thực ra vàng là loại vật liệu lý tưởng để chế tạo răng giả. Không han gỉ, không có mùi lạ, khả năng tương thích với khoang miệng tốt. Tuy nhiên, nó không phù hợp với thẩm mỹ hiện nay nên sẽ chỉ có rất ít người lựa chọn làm răng vàng.
"Tiểu Thiên, cậu có biết còn bệnh viện hay phòng khám nào còn dịch vụ trồng răng vàng không?"
"Tớ nhớ ở phía Tây thành phố có một phòng khám nha khoa Lão Quách, chỗ anh ta chuyên trồng loại răng vàng này."
Theo chỉ dẫn của Doãn Trạch Thiên tôi nhanh chóng tìm được phòng khám nha khoa của Lão Quách. Phòng khám nằm trong một mặt bằng vuông vức, phía trước còn có một khoảng sân.
Góc bàn làm việc của bác sĩ Quách đặt một tấm danh thϊếp, bên trên có viết "Quách Bội Tùng - phòng khám nha khoa Lão Quách."
Sau khi tôi giải thích mục đích tới đây, bác sĩ Quách cầm lấy chiếc răng xem xét: "Không sai, chiếc răng này chính là của chỗ chúng tôi."
Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thế này chẳng phải đơn giản quá sao!
Dường như nhìn ra dừợc nét hoài nghi của tôi, bác sĩ Quách chỉ vào chiếc răng vàng và nói: "Cậu nhìn kỹ đi, mặt trong chiếc răng này có một chữ cái "G", phòng khám chúng tôi đặt hàng chế tác răng giả đều khắc chữ cái này lên trên."
"Tất cả những chiếc răng vàng ở phòng khám các anh đều khắc chữ sao?"
"Trước kia khi anh trai tôi làm thì không có. Bốn năm trở lại đây khi tôi tiếp quản phòng khám này, răng vàng đều có khắc chữ cái, cũng coi như để xây dựng thuơng hiệu."
"Anh có thể kiểm tra hồ sơ thông tin mấy năm gần đây không? Xem xem có người phụ nữ nào trạc ba mươi tuổi đến trồng răng nanh vàng không."
Bác sĩ Quách chần chừ một lát: "Được rồi, chắc cũng không khó tìm. Vốn dĩ chẳng có mấy phụ nữ trồng răng vàng, lại còn ở vị trí răng nanh lại càng hiếm."
Anh ta mở số ghi chép ra, bên trên dày đặc thông tin bệnh nhân. Anh ta chỉ vào một cái tên trong sổ và nói: "Nguời này tên Hồng Thúy, ba năm truớc có tới trồng một chiếc răng vàng ở vị trí răng nanh."
Tôi nhìn thấy dòng thông tin: Hồng Thúy, nữ, 33 tuổi, phố Thành Bắc khu Tây Hồ.
Ghi chép rất đơn giản, những phòng khám nhỏ kiểu này thường không lưu lại thông tin của bệnh nhân.
Tôi dường như đã nhìn thấy tia hy vọng. Độ tuổi của người tên Hồng Thúy này gần chính xác so với tuổi nạn nhân số 2, hơn nữa cái tên này không phổ biến, có lẽ cũng dễ tìm.
Tôi tìm trong hệ thống tổng cộng có hai nữ giới tên Hồng Thúy, trong đó có một người 25 tuổi, tình trạng là "bình thường". Ngoài ra có một người ở độ tuổi 36. Chúng tôi hỏi thăm Đồn công an địa phương và được biết cô đã mất tích hơn hai năm nay.
Tôi biết, cô Hồng Thúy này có lẽ chính là người bị hại. Khi tới trồng răng ở phòng khám nha khoa Lão Quách cô 33 tuổi, một năm sau (cũng chính là hai năm trước) mất tích, khi ấy vừa hay 34 tuổi.
Đa phân, xác định được thân phận của nạn nhân thì vụ án cũng coi như đi được hơn nửa chặng đường. Vụ án này cũng không nằm ngoại lệ, những gì xảy ra tiếp theo khiến người ta có cảm giác như mọi thứ đến một cách ồ ạt.
Sau khi xác định được thân phận gia đình ba người nhà Hồng Thúy. Tôi và Vương Mãnh tới ngân hàng tra cứu tài khoản của nhà họ. Hơn 300 vạn đứng tên Hồng Thúy, cũng được xếp vào thành phần nhà có điều kiện.
Hai năm trước, chiếc thẻ ngân hàng đứng tên Hồng Thúy bị đề nghị chuyển đi 20 vạn, sau đó tiếp tục hao hụt thêm 30 vạn, Tôi hỏi nhân viên ngân hàng, được biết camera giám sát của ngân hàng nhiều nhất chỉ lưu được trong vòng ba tháng, thành ra tìm người qua camera không có cơ hội.
Nhưng xét từ góc độ khác manh mối này khẳng định người chiếm đọat tài sản của nghi phạm và thời gian đại khái của vụ việc. Hơn nữa, thông qua thông tin dòng tiền của ngân hàng biết được, 30 vạn kia đã chảy vào một tài khoản dưới cái tên "Thạch Anh Hào".
Khi tìm thấy Thạch Anh Hào, chúng tôi phát hiện anh ta mất một ngón trỏ, sống một cuộc sống nghèo đói điêu đứng, không hề có tiền như trong tưởng tuợng của chúng tôi.
Sau một đêm thẩm vấn bắt ngờ, Thạch Anh Hào đã thú nhân tội ác của mình. Chúng tôi đã rất sốc khi biết về mối quan hệ của hắn ta với gia đình nạn nhân.
Thạch Anh Hào là em họ của Hồng Thúy, chơi bời lều lổng. Hồng Thúy nhiều lần giới thiệu công việc cho hắn ta, nhưng vì thói ăn không ngồi rồi, nên công việc nào cũng chẳng trụ đuợc bao lâu. Chẳng những hắn không biết cố gắng mà còn oán trách chị họ không tìm được cho mình công việc vừa nhàn hạ vừa kiếm dược nhiều tiền.
Thạch Anh Hào từng thua bạc trong một lần đánh bạc với người khác. Chủ nợ là một nhân vật trong xã hội đen đã nhiều lần tìm Thạch Anh Hào và dọa bẻ gãy chân nểdu không trả lại tiền.
Biết chị họ mình dư dả, Thạch Anh Hào với lũ bạn cùng một giuộc bắt cóc cháu trai 8 tuổi. Đề phòng cậu bé nhận ra mình, hắn ta che kín mặt suốt chặng đường và rất ít mở miệng.
Hắn giấu cháu trai trong hang trú ẩn trên núi Sùng Sơn, đồng thời sắp xếp để đồng phạm gọi điện cho Hồng Thúy, lệnh cho cô mang 20 vạn đến.
Còn khi ấy Thạch Anh Hào đang ở nhà Hồng Thúy, khẩn cầu chị họ giới thiệu cho mình một công việc. Thứ nhất là tạo chứng cứ ngoại phạm, thứ hai là tạo điều kiện thuận tiện cấu kết trong ngoài để âm mưu chiếm tài sản.
Ban đầu Hông Thúy muốn báo cảnh sát nhưng Thạch Anh Hào đã lập tức ngăn lại. Để tránh cho đứa trẻ bị gϊếŧ người diệt khẩu, nên cuối cùng cô đã không báo cảnh sát. Cô bảo Thạch Anh Hào đi cùng đến ngân hàng rút 20 vạn tiền mặt, hắn ta nhân cơ hội đó trộm nhìn lướt qua mật khẩu thẻ ngân hàng.
Đóng gói tiền mặt vào túi, cả ba người đến hang trú ẩn ở núi Sùng Sơn theo yêu cầu của bọn bắt cóc. Mọi thứ diễn ra đúng như dự tính của Thạch Anh Hào, nhưng cuối cùng hắn ta lại bị chính người cháu của mình nhận ra là một trong những kẻ bắt cóc.
Thì ra cậu bé đã quan sát thấy kẻ bắt cóc đeo mặt nạ có xăm chữ "Nhẫn" trên cổ tay, trong lòng đã thầm ghi nhớ. Cậu bé rất vui mừng khi bố mẹ đến, nhưng bất ngờ nhìn thấy chữ trên cổ tay của cậu mình giống hệt với kẻ bắt cóc nên đã hét lên: "Trên cổ tay cậu có chữ, chính cậu bắt cóc con!"
Thấy sự việc bại lộ, Thạch Anh Hào định quay người bỏ chạy. Nhưng Hồng Thúy đã kịp tóm hắn lại, buông lời mắng nhiếc. Trong quá trình giằng co, cô đã cắn vào ngón trỏ trái của hung thủ. Hắn vung tay phải tát mạnh vào mặt Hồng Thúy.
Người chồng và cậu con trai muốn lao lên cứu mẹ thì bị hai tên đồng phạm của Thạch Anh Hào giữ tay lại đằng sau, không thể cử động được.
Hồng Thúy càng lúc càng cắn mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, ngón trỏ trái của Thạch Anh Hào đã bị cắn đứt.
Vào thời điểm đó, một hàng rào đang được lắp đặt trong hang trú ẩn ở khu thắng cảnh Sùng Sơn. Tình cờ có một chiếc búa sắt do một công nhân để lại ở cửa hang. Thạch Anh Hào điên cuồng như ma ám, cầm chiếc búa sắt đập vào Hồng Thúy.
Sau khi gϊếŧ chị họ xong, hắn ta lúc này đã mất đi lý trí, dứt khoát đập chết luôn anh rể và người cháu của mình.
Hắn cùng đồng bọn kéo thi thể ba người vào sâu trong hang, phân chia tài sản cướp được rồi bỏ đi.
Thạch Anh Hào đã dùng thẻ ngân hàng trên người chị họ đến cây ATM gần đó rút hết 30 vạn nhân dân tệ còn lai trong thẻ. Anh ta rời quê đi tỉnh khác hơn một tháng và thấy tội ác của mình chưa bị bại lộ nên thản nhiên quay trở về.
Một phần tiền được dùng để trả nợ cờ bạc, phần còn lại hắn nhanh chóng tiêu xài hoang phí. Thạch Anh Hào quay trở lại sống một cuộc đời nghèo khó.
Chúng tôi liên tiếp bắt được hai động bọn của Thạch Anh Hào ở hai nơi khác nhau, lời khai của ba người đã ăn khớp.
Người em họ vô vọng này của Hồng Thúy luôn cho rằng" Tôi nghèo tôi có lý, bà giàu thì bà đáng đời!" Từng buớc từ sự buông thả đến vực thẳm của tội lỗi, đạo diễn nên một tấn bi kịch của đời người.
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không rõ, tại sao khúc xương đó lại có thể chạy ra ngoài cửa hang. Ai ai cũng đoán rằng khả năng cao do những con triết hoặc các loài động vật khác tha ra ngoài. Thế nhưng sự thật thì không ai biết được. Tất cả đều giống như ý trời, khúc xương này bất ngờ phát ra "đốm lửa", cố ý cho người ta phát hiện ra để mọi sự thật được phơi bày.
Lưới trời l*иg lộng tuy thưa nhưng khó thoát. Thời gian trôi qua bao lâu, con người chạy đi bao xa, cuối cùng vẫn sẽ bị tìm ra mà thôi.