Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 78: Cảm ngộ




Quyển 1 Chương 78: Cảm ngộ

Ở phía đối diện, nghe được những cảm ngộ của đệ nhất đường chủ về Võ đạo, Lê Thanh Vũ dần lâm vào trầm ngâm.

Không phải do hắn chưa có hiểu biết về Võ kỹ, Võ thuật, Võ lý hay Võ pháp, ngược lại hắn còn đối với những từ này vô cùng quen thuộc, dù sao đấy cũng là căn cơ để hắn có thể tự mình sáng chế ra được một bộ kiếm pháp cấp bậc Võ Giả thậm chí Tiểu Thừa.

Chỉ là, cách liên kết cùng hình dung của Hồ tiền bối thật sự có chút độc lạ, mang theo góc nhìn từ trên cao xuống thấp, bên trong dường như ẩn giấu chút gì đó cao thâm...

Đệ nhất đường chủ nhìn thấy Lê Thanh Vũ lâm vào trầm ngâm, cũng không thúc giục, mặc cho hắn cảm ngộ. Y có trực giác là kẻ này sẽ hiểu ra nó rất nhanh, và y rất tin vào trực giác của mình.

Mấy phút sau, vừa định suy nghĩ có nên thử mấy kỹ xảo với hồng điệp trong lúc rảnh rỗi không, đệ nhất đường chủ bỗng nghe thấy một lời nói truyền đến:

“Phản Phác Quy Chân chi Lộ!”

“Hửm?” Khóe miệng khẽ nhấc, y nhìn chăm chú vào khuôn mặt nam hài trước mặt, thấy mắt đối phương phảng phất lóe lên linh quang, phá tan mây mù chướng khí chắn trước mặt.

“Tiền bối vừa nãy nói đến cảm ngộ chính là Phản Phác Quy Chân chi lộ! Chính xác hơn là phương hướng từ Đăng Phong Tạo Cực hoặc là từ Đại Viên Mãn tới được Phản Phác Quy Chân, vốn là yêu cầu cả bốn cái không thiếu cái nào mới có thể đạt đến!”

Lê Thanh Vũ càng nói càng hào hứng:

“Ra là vậy, ra là vậy! Tích hợp Đăng Phong Tạo Cực ở các cảnh giới, đạt đến viên mãn bản thân chính nó, lại ngộ ra ý nghĩa bên trong, thông hiểu đạo lý của Võ, cuối cùng đạt đến cảnh giới thật sự pháp thiên địa tự nhiên từ bản thân! Trước đấy vãn bối vẫn có chút u mê, tuy rằng đọc nhiều thư tịch nhưng vẫn không nhìn ra sự liên kết, nay nhờ có tiền bối điểm tỉnh!”

Đệ nhất đường chủ nghe vậy liền cười, nói:

“Không sai. Xem ra Chân Quân thu được đệ tử tốt, ngộ tính không sai. Ta cứ tưởng ngươi chỉ có thể lờ mờ hiểu được bản chất liên kết của bọn chúng mà thôi, nào ngờ ngươi lại thực sự nhìn ra được nó có liên hệ với Phản Phác Quy Chân.”

“Là nhờ tiền bối cảnh giới thâm hậu, Võ đạo thông thấu, tự nhiên chữ chữ như tiên thảo cam lộ, muốn không ngộ cũng khó khăn.” Lê Thanh Vũ cũng cười theo.

“Lại còn rất dẻo miệng. Được, tiểu hữu ta thích ngươi rồi đó, có muốn làm rể Vãng Sinh đường không? Yên tâm môn đăng hộ đối.” Đệ nhất đường chủ bỗng nói.

“... Tiền bối.” Lê Thanh Vũ nghe vậy mặt không đổi sắc, vẫn mang theo tiếu ý:

“ Theo luật mới hiện tại của Ly Nguyệt, hứa hôn với đối tượng dưới mười ba tuổi được xem như phạm tội mức độ ba đấy. Ta năm nay mới tám tuổi nha, tiền bối cẩn thận nước trà Tổng Vụ không hợp khẩu vị.”

“Giờ giới hạn lên cao thế à? Ngày xưa thời ta tầm bảy tám tuổi hứa hôn được rồi cơ mà? Đành thôi vậy, ta cũng không muốn đối diện với Nham thương đâu...”

Đệ nhất đường chủ giọng tiu nghỉu tràn đầy tiếc nuối, thái độ nghiêm túc của y làm Lê Thanh Vũ thấy hoang mang trong lòng, tự nhủ không hổ là tổ tiên của Hu Tao, chỉ riêng cái tu vi chuyển mạch suy nghĩ này thì Hu Tao ắt phải khổ luyện mấy trăm năm mới so bì nổi.

“Bỏ chuyện đó sang một bên, ta có một chuyện rất thú vị muốn kể này. Ngươi có biết cảnh giới Phản Phác Quy Chân ở trong miệng các Học giả còn thường được gọi là gì không?” Y hình như lại nhớ đến điều gì, bỗng hớn hở nói.

“Xin tiền bối tiết lộ.” Điều này hắn đúng là không biết.

“Bọn họ lấy khuôn mẫu so sánh với cấp độ tri thức của bọn họ, lại trải qua tổng quát rà xét lại các danh hiệu trong lịch sử, cuối cùng quyết định gọi nó là Vương Miện Tri Thức!”

“Ra là Vương –“

“Vương Miện Tri Thức!?” Lê Thanh Vũ giật mình.

“Đúng vậy, kỳ lạ lắm đúng không? Nhưng nếu nghĩ kỹ về bản chất của Vương Miệng Tri Thức thể hiện cho việc nắm giữ được tầng sâu tri thức của thế giới này, thì không khác gì Phản Phác Quy Chân hóa tất cả về tự nhiên cả, vốn chính là thế giới.”

“... Ra vậy, cũng là có mấy phần đạo lý.”

“ Phản Phác Quy Chân là cảnh giới Võ thuật khi mà tất cả như một, cái được gọi là hạn chế cảnh giới đối với cả Võ thuật của tự thân ngươi cũng sẽ không còn, tự nhiên sẽ không theo tu vi nhiều mà biến chuyển.”



Đệ nhất đường chủ than thở, nhưng lại càng giống như tự nói cho bản thân nghe:

“Bất quá cũng nên nhớ rằng muốn bước vào Võ đạo chân chính thì cảnh giới này cũng bất quá chỉ là bước đầu tiên mà thôi, đừng coi nó là đỉnh. Đằng sau còn có mấy cảnh giới tỉ như Cực Thần Tận Hóa, hoặc là Luyện Chân Hóa Chí nữa, những cảnh đấy mới thực sự là huyền diệu, khó mà miêu tả nổi bằng lời.”

“... Vãn bối sẽ ghi nhớ lời dạy này.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Hai bên lại im lặng mấy khắc.

“Không phải ngươi bảo ngươi muốn rời đi à? Tiểu hữu vẫn còn ở lại đây làm chi vậy?”

“... Tiền bối ngài không thu hồi lực lượng của ấn ký thì sao ta đi được?”

“... Có lý, già cả rồi đâm ra quên mất. Vậy –“

Đệ nhất đường chủ gật gù, đang định thu hồi Ý cảnh của bản thân, đột nhiên lại bị cắt ngang:

“Khoan đã tiền bối, ta vẫn còn nghi vấn.”

“... Chả phải vừa nãy ngươi vừa bức thiết không muốn hỏi lắm sao?”

“Thế sự xoay vần, nhân tâm có khác, đã tiền bối ngài cho phép thì ta đương nhiên sẽ được đà lấn tới thôi, lại nói cũng chỉ về một vấn đề nữa mà thôi.” Lê Thanh Vũ một mặt đương nhiên.

“... Giờ ta thấy tiểu nữ nhà ta thua không oan rồi. Có lời gì mau nói, bổn đường chủ cần nghỉ ngơi.” Đệ nhất đường chủ nháy nháy mắt, cảm giác ấn đường của bản thân dường như đang trở nên sậm màu.

“Ngài chỉ là một đạo thần niệm hoặc là ý niệm mà cũng cần nghỉ ngơi sao?”

“... Điều đó không quan trọng.”

“Dạ vâng, vậy nghi vấn của vãn bối chính là:...”

“Ý cảnh, đóng vai trò gì đối với Võ đạo và Võ thuật?”

.....

“Oáp, ta đã ngủ được bao lâu rồi?” Hu Tao ngáp một tiếng, chợt mở mắt tỉnh dậy.

Ngẩng đầu lên trời, vẫn đang là đêm đen, mây mù đã lại một lần nữa che đi ánh trăng.

Nàng lúc này đang nằm trên sàn gỗ, trên người không biết từ khi nào đã được phủ một lớp chăn mỏng, cách đấy không xa thấy được một nam hài đang ngồi nhắm mắt nhập định, kiếm đặt ngang đùi, nét mặt nghiêm túc.

Nhận ra nàng tỉnh lại, nam hài vẫn không mở mắt, miệng lại nói:

“Tỉnh lại rồi hả, giờ đã gần hết canh ba rồi, nếu ngươi trở lại sớm thì chắc không có vấn đề gì đâu, đó là ta dựa trên phán đoán của bản thân về những lần trước ngươi đi chơi đêm cùng phong tục của Vãng Sinh đường đưa ra kết luận, nắm chắc tám thành chín.”

“Cái gì! Đã muộn vậy rồi sao? Sao ngươi không gọi ta dậy ngay lập tức luôn?” Hu Tao nghe thế liền hoảng hốt. Nàng đi chơi đêm tuy là không đúng luật nhưng vẫn luôn nằm trong giới hạn mắt nhắm mắt mở của gia gia, nhưng nếu muộn quá tỷ như đến canh ba canh bốn thì rất có khả năng sẽ lại bị cấm túc mấy ngày.

“Võ giả đê giai như chúng ta, nếu b·ị đ·ánh ngất thì nên có một quảng thời gian nhỏ để tĩnh dưỡng, nếu không sẽ có thể dẫn đến ám thương nhỏ vùng não vực cùng cơ mạch của ngày hôm đấy. Thời gian này thường nên ít nhất là hai nén hương.” Lê Thanh Vũ trả lời.

“Thế sao sau đó ngươi không gọi ta dậy luôn?” Hu Tao lại hỏi.



“Thấy ngươi ngủ trông an lành quá nên không nỡ gọi, lại sợ gặp cương thi hay hồi hồn thì c·hết dở.”

Lý do này nghe qua đã thấy vô cùng vớ vẩn, thế nhưng chẳng lẽ hắn lại nói là bản thân đã định gọi nàng dậy nhưng lại bị tổ tông bảy chục đời của nàng b·ắt c·óc vào không gian ý thức? Xém chút thì ăn cám? Đành phải ra hạ sách là trả lời bằng một câu nửa thật nửa đùa.

“Cương thi hay nhập hồn dám làm gì người Vãng Sinh đường Hồ gia như ta? Bọn ta chưa động đến bọn chúng đã là phước may mấy đời cầu nguyện rồi.” Hu Tao lầm bầm, càng nói càng nhỏ, rõ ràng cũng nhận ra có gì đó quỷ dị nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm.

Đến lúc này, nàng mới nhận ra tuy đối phương vẫn đang trò chuyện với mình nhưng vẫn tiến hành nhập định, nhất tâm lưỡng dụng.

“Này, ngươi đang làm gì vậy?” Nàng hỏi.

“Nhập định.” Lê Thanh Vũ đáp ngắn gọn.

“Nhập định cần một lòng chăm chú chứ? Ngươi nói chuyện với ta không sợ bị phân tâm sao?”

“Tâm như nhìn thấy đạo, vạn tượng vốn tự nhiên, cứ theo đó mà quán xuyến, nói chuyện cùng là một phần của tu luyện, sao lại nói là phân tâm?”

Hu Tao nghe thế liền sững sờ, lời này có chút thâm ảo, nhất thời nàng không tiếp được. Đến giờ nàng mới nhớ ra đối phương ngoại trừ việc là một kẻ rất đáng ghét làm người giận run ra thì cũng là một người thông tuệ hiếm có, đặc biệt là ở độ tuổi như này, nhất thời làm nàng cũng có chút cảm giác lau mắt mà nhìn.

“Đùa thôi, đã luyện thành nhất tâm nhị dụng, lại nói nói chuyện với ngươi chỉ cần cử động cơ miệng thôi chứ có cần dùng tí não nào đâu? Phân tâm thế nào được.”

À không, hắn vẫn đáng ghét như vậy, ta nhìn người không sai. Hu Tao thầm nghĩ.

Bỗng, nàng giống như tưởng tượng ra ý tưởng gì, khóe miệng hơi vểnh lên một cách ranh mãnh.

Lại qua nửa phút, Lê Thanh Vũ còn đang thấy kỳ lạ tại sao đối phương đột nhiên im lặng một cách bất ngờ, một thanh âm nũng nịu bỗng truyền đến bên tai:

“Thanh Vũ, trong lúc ta hôn mê, ngươi có... làm gì kỳ lạ với ta không đấy?”

Nghe được lời này, Lê Thanh Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt được mấy hơi, phảng phất không có phản ứng, cuối cùng mới thở ra một tiếng, nét mặt từ nghiêm túc đổi thành một loại phong khinh vân đạm, hình như đã vượt quá cả mức độ tiếc rèn sắt không thành thép.

Giơ kiếm gỗ trong tay lên cao, hắn thì thầm khẽ:

“Trấn Uy kiếm pháp thức thứ sáu, Thái Sơn Khuyết –“

“Ặc đừng đừng, ta xin lỗi, ta xin lỗi!” Hu Tao xem ra đã b·ị đ·ánh ra cả bóng ma tâm lý, vội cuống quít cả lên.

Nhìn lấy kình lực dường như có thể thấy được bằng mắt thường thông qua quan sát cổ tay của đối phương đang dần tiêu tán, nàng mới yên lòng thở ra một hơi khe khẽ.

Lúc trước đối phương một thức Thụ Tưởng Xuân Phong dùng lặp đi lặp lại cũng đã đủ hành nàng nhìn không ra Nam Bắc, nay thức Thái Sơn Khuyết gì gì đó này lại còn có uy lực mạnh hơn gấp mấy lần, tuy dễ dàng nhận ra sự thua kém về mặt linh hoạt nhưng nàng cũng không dám mạo hiểm thử, càng không muốn bị ngất đi lần thứ ba.

“Thôi được rồi, ta về đây.” Nhận thấy cũng không còn trò vui gì nữa, nàng bước đi một cách dứt khoát, chẳng mấy chốc đã đến được tường viện.

“Ừ, về mạnh khỏe, nhớ ngủ sớm, hài tử cần ngủ nhiều, nếu không sau này sẽ không cao lên được.”

Một lời nói truyền đến từ sau lưng, xém chút làm nàng vấp ngã. Vừa định u oán nhìn lại, đối phương đã nói tiếp:

“À mà còn về việc luận võ vừa nãy, ta lúc trước cũng được coi như khi dễ lại ngươi đủ rồi, mọi việc cứ theo đó mà xí xóa, ngươi cũng không nợ gì ta, lại càng không thua ta gì cả.”

Hu Tao nghe vậy sắc mặt phức tạp, lại như trải qua mấy lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng mới nghiến răng quay lại, tiến đến trước mặt nam hài kia.

Lê Thanh Vũ còn chưa kịp nói gì, nàng đã giơ tay chỉ thẳng vào mặt hắn nói:



“Rút ngay cái thái độ tự mãn của ngươi về ngay đi nhé, ngươi coi Hu Tao ta là ai? Tài nghệ không bằng người chính là không bằng, chẳng lẽ ta không chấp nhận được thất bại sao? Một lời nhất ngôn cửu đỉnh, càng không cần ngươi đến bố thí!”

“Điều kiện của luận võ vẫn sẽ giữ nguyên, ta nợ ngươi một yêu cầu, này đã là chắc như đinh đóng cột, không có gì thay đổi. Còn về thất bại này, tự ta sẽ đến đòi lại. Rõ chưa!?”

Lời lẽ thẳng thừng ương ngạnh, nhưng lại không thiếu mấy phần tự tin, cuối cùng làm Lê Thanh Vũ phải lắc đầu, thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười.

Không phải kiểu tiếu dung quỷ dị hay giả tạo làm người sởn tóc gáy, mà là một đạo tiếu dung chân thật.

“Được, nếu đã vậy, xem ra cần phải đổi lại giới thiệu.”

Hai tay hắn nâng lên ôm quyền hành lễ:

“Thanh Vũ, Huyền gia đệ tử, tay cầm tam xích thanh phong, người đời gọi kiếm tu, hạnh ngộ! Còn các hạ là...”

Vừa nói, hắn vừa mở mắt ra, để lộ ra hai con ngươi sáng lấp lánh, phảng phất có thể cùng tinh thần tranh phong, lại tựa thâm uyên vạn trượng, sâu tối hơn cả hải vực.

Hu Tao nghe thế cũng nở một nụ cười, linh hỏa hiện hình giữa trời đêm, ôm quyền đáp lại:

“Hồ Đào, Võ gia đệ tử, hồng thương siêu độ hồn phách, người đời gọi Ma nữ, hân hạnh được gặp mặt.”

“Hẹn ngày tái ngộ.”

Lời vừa buông xuống chưa đầy mấy khắc, thân ảnh Hu Tao đã biến mất, nơi nguyên địa chỉ còn lại một mảnh hoàng điệp được cắt từ giấy, nằm lẳng lặng trên mặt đất.

Lê Thanh Vũ bước xuống khỏi sàn, tay nhặt hoàng điệp lên, lại nhìn sang bên cạnh đã thấy chiếc chăn vừa nãy đã được gấp gọn lại không biết từ khi nào, khẽ gật đầu, trong lòng lại hiện ra mấy đoạn đối thoại vừa nãy, cảm thán khẽ trong lòng:

“Ài, thế giới này chung quy cũng là vĩ lực quy về tự thân, cường giả làm đầu, ngoài lại có ma vật gây loạn, hiển nhiên không thể an toàn được bằng thế giới cũ của ta trước đây. Trẻ con 16 tuổi đã được coi như trưởng thành toàn diện, 13 tuổi lãnh toàn bộ trách nhiệm pháp lý, mà đấy còn là trong giai đoạn hòa bình như hiện nay.”

“Trong tình huống như vậy, đương nhiên trẻ con sẽ phải có tâm trí thành thục hơn so với tuổi thì mới có thể thích nghi được, ít nhất cũng phải sớm ba bốn năm so thành thị ta ở năm xưa.”

Đây cũng là lý do mà Yanfei ban đầu thấy được Lê Thanh Vũ lộ ra vẻ thành thục như vậy mà vẫn không ngạc nhiên, chỉ coi hắn là ưu dị trong cùng lứa. Đương nhiên về sau khi hiển lộ hết toàn bộ thì lại là chuyện khác.

Còn về phần Hu Tao, tuy nàng cũng mới tầm 7, 8 tuổi thôi nhưng tư duy cũng đã không kém 14, 15 là bao nhiêu, bất quá điều này cũng không thể bào chữa cho việc nàng đối với một số “thứ” dường như cũng có hiểu biết nhất định, đánh vẫn là phải đánh.

Chỉ cảm thán đôi chút, Lê Thanh Vũ lại ngồi lại trên sàn, trở về trạng thái nhập định.

Tuy còn lâu nữa mới đến sáng, nhưng hắn cũng không định ngủ. Những cảm ngộ của chính hắn và của Hồ tiền bối truyền dạy khi nãy giờ đang chạy một cách có tổ chức trong đầu, dần được hắn dung hội quán thông.

Tuy tu vi không có tiến triển, nhưng có thêm được cảm ngộ về Phản Phác Quy Chân, lại được thấy đích thân một vị hư hư thực thực Võ Quân thể hiện Võ đạo cùng hiểu sâu hơn được giá trị của Ý cảnh.

Đạo ở ngay trước mặt, sao có thể ngủ được?

Cứ thế, đêm dài đằng đẵng trôi qua, Võ đạo lại càng gần thêm nửa bước.

.... Buổi trưa ngày hôm sau...

“Tới đây.” Lê Thanh Vũ hô to lên một tiếng, chạy ra mở cửa.

Chỉ là vừa mở ra, hắn đã xạm mặt lại.

Trước mặt hắn, là ba thân ảnh trẻ tuổi, hai nam một nữ, một trong đó vừa mới gặp hôm qua.

Nam hài đứng gần hắn nhất giơ tay làm một điệu chào theo kiểu Fontaine, mặt nở nụ cười khách khí nói:

“Hạnh ngộ, các hạ ắt hẳn là Thanh Vũ?”

“Tại hạ, Xingqiu.”