Quyển 1 Chương 77: Võ luận
Cười được một lúc, đệ nhất đường chủ mới dừng lại, chép chép miệng:
“Nói cũng kỳ, vốn là ấn ký để thủ hộ cho tộc nhân không ngờ lại gặp đúng chuyện người một nhà đánh người một nhà. Tiểu hữu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Tuy y vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười thân thiện, khí tức không thay đổi nhưng trong lòng Lê Thanh Vũ lại đột nhiên dâng lên cảm giác dựng tóc gáy, phảng phất trực giác của hắn đã nhận ra có điều gì bất thường.
Hắn biết được rằng, kẻ trước mặt chắc chắn sẽ không úy kỵ gì với thân phận đệ tử một vị Chân Quân của hắn, từ trong thái độ có thể nhìn ra được. Tuy rằng ban đầu đối phương có nói ra lời hạ thủ lưu tình nhưng tư thái kia chính là loại sẵn sàng động thủ, rõ ràng y cũng không hề kiêng nể gì Tiên Nhân.
Điều này cũng là bình thường, y là lão tổ của Vãng Sinh đường, một thế lực năm xưa đứng hàng ngũ siêu nhất lưu, các thế lực phổ thông có lẽ sẽ xử lý tử đệ nhằm khiến cho Tiên nhân nguôi giận, điều này chưa phải chưa có tiền lệ, nhưng đối với các đại thế lực mà nói thì những việc này còn có thể thương lượng, nếu như giá trị đủ cao.
Bàn về phần giá trị, thông qua mấy lời Lê Thanh Vũ đã biết được một điều, đó là dường như đây chỉ là một đạo ấn ký mà y để lại, đã ngủ say rất lâu thẳng đến ngày hôm nay bị thức tỉnh, chính vì vậy nên y mới không có khái niệm về thời gian bên ngoài.
Còn về phần đó là một tia Nguyên Thần phân tách hay một tia thần niệm năm xưa để lại, cảnh giới quá thấp nên dù có Quan Nguyên chi Nhãn hắn vẫn không thể phân rõ được, chỉ thấy phía trước một mảnh hỗn loạn lưu chuyển không ngừng, lượng thông tin trạng thái này là quá sức với hắn hiện tại, đương nhiên vẫn kém hơn đại tượng vô hình của Bình lão lão.
Mỗi một đời truyền thừa của Vãng Sinh đường chắc chắn không thể đều sở hữu ấn ký này nếu không nó đã lưu truyền ra từ lâu, không phải về vấn đề ấn ký mà là về vấn đề lão tổ của bọn họ, còn việc tổ tiên lưu lại ấn ký bảo vệ con cháu thì đã là điều bình thường đối với các gia tộc nhị lưu đổ lên.
Chứng tỏ Hu Tao chắc chắc mang một loại giá trị đặc biệt nào đó với Vãng Sinh đường, xem xét tình huống thì khả năng cao là có thể luyện thành loại tuyệt kỹ bí truyền hay câu thông giải phóng ra toàn bộ sức mạnh của thần binh tỷ như pháp trượng Hộ Ma, trấn tộc chí bảo của Vãng Sinh đường, một thanh v·ũ k·hí Truyền Thuyết phẩm, cũng nhờ có loại nội tình như này mà giờ Vãng Sinh đường vẫn còn được coi như một thế lực siêu nhất lưu.
Đương nhiên đó cũng không phải là tất cả, tỷ như Huyết Hoa Nghiệp Hỏa, một loại hỏa diễm thần bí được truyền thừa lại, nghe đồn là có thể thiêu đốt được thiên địa nghiệp chướng của chúng sinh vạn vật thậm chí là cả Tiên Nhân, đây mới là hạch tâm chính tông của Vãng Sinh đường, theo như thư tịch cổ ghi lại là vậy.
Lê Thanh Vũ lắc đầu, đồn gì, thấy mấy cái t·hi t·hể Ma Thần kia không, nếu giờ mà trả lời không khéo là có khi bản thân lại chuẩn bị đi nhập bọn với bọn chúng đấy, hắn cũng không muốn vừa thoát miệng Hilichurl mấy ngày trước nay lại lên bàn thờ đâu.
Suy nghĩ sâu thêm chút, thời gian hiện tại đang là mấy năm trước khi Nhà Lữ Hành tỉnh giấc, loạn thế lại sắp đến, Tiên gia gọi lượng kiếp, các âm mưu đều sẽ nổi lên khỏi mặt nước, anh kiệt tụ hội, điều này không khỏi để lại mấy tia liên hệ mơ hồ...
Trong điều kiện như vậy, dễ là dù có phải lên sàn so găng cùng một vị Chân Quân thì đối phương vẫn sẽ cố bảo trụ được vị tử tôn cách hơn bảy chục đời này bằng được.
Còn về bằng cách nào thì hắn cũng không biết, có thể là cầu tình hay trao đổi gì, hoặc cũng có thể là một loại thủ đoạn nào thần bí khác, cái đơn giản nhất chính là dựa vào đạo tàn niệm này triệu hoán Hộ Ma Pháp Trượng đến, dựa vào Truyền Thuyết dư uy cùng công đức hương hỏa sót lại sau khi thanh tẩy nghiệp chướng trọng thương thậm chí diệt sát đối phương, đấy là hắn chỉ mới đọc tầng một của Tàng Thư các cũng đã biết được mấy thủ đoạn đấy, đều là mấy ý nghĩa chính của ấn ký tổ truyền.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, hắn cũng không phải Tiên nhân mà chỉ là một tiểu tu sĩ Võ Đồ cảnh mà thôi, đối phương chẳng cần đến thủ đoạn cao siêu gì cũng đủ tiễn hắn đi rồi, hắn không định đặt cược vào Hộ Thân phù của Bình lão lão, còn chẳng biết là hắn có hay không.
Bởi vậy, hắn trả lời rất thành thật, từ việc Hu Tao định tiến hành nhát ma chơi khăm hắn cho đến việc bị hắn phản công, đương nhiên là những đoạn hắn khi dễ nàng thì đều phải cắt gọn đi chút xíu, sau đó chính là suy đoán của hắn về điều kiện kích phát của ấn ký.
Đệ nhất đường chủ nghe xong hết liền ra vẻ gật gù, ừm ừm mấy tiếng:
“Hừm hừm, ra là vậy. Nửa đêm đi nhát ma người khác, đánh nhau một trận, xong cuối cùng lại bị Tiên nhân khí tức trên người ngươi còn sót lại thức tỉnh ấn ký sau khi bản thân ngươi thi triển Ý cảnh. Nghe cũng giống tác phong hậu duệ của ta thật, mà bản đường chủ lại không thấy tiểu hữu ngươi có lời gì nói dối, chắc là sự thật rồi.”
“Xin lỗi tiền bối, đã lỡ đánh thức ấn ký do ngài để lại, khiến nó tiêu hao.” Lê Thanh Vũ biểu lộ áy náy.
“Không có gì, ta không ra tay, tiêu hao là không đáng kể, chuyện này năm xưa đương nhiên cũng đã tính đến. Chỉ cần không gặp phải lực lượng cấp Chân Quân thì ấn ký này còn bền lắm, nếu là cái mũ thì còn xịn hơn nữa.” Đệ nhất đường chủ khoát tay, ra dáng hào sảng.
Chỉ cần không gặp phải lực lượng cấp Chân Quân... Nghĩa là Tiên nhân phổ thông cũng vỡ mặt à, Lê Thanh Vũ thầm nghĩ.
Điều này càng làm chứng thực cho suy đoán của hắn, rằng đối phương khả năng cao đã đạt đến Võ chi Đại Thánh, hư hư thực thực Võ Quân cảnh. Bởi vì theo lẽ thường mà nói, Võ Thánh sẽ không thể để lại ấn ký nào kéo dài qua hai ngàn năm được, không phải thực lực không đủ mà là do bị thiên địa hạn chế.
Tại dưới phiến thiên địa này, Võ Thánh phổ thông chỉ sở hữu thọ nguyên năm trăm tuổi, mặc cho thân thể hay Nguyên Thần còn khỏe mạnh thì vẫn sẽ tự động tiêu tán, phảng phất như bị ghi tên trong Sinh Tử Bộ, đa số các ấn ký thần niệm để lại cũng sẽ như vậy trừ khi được thi triển bí pháp đặc biệt, bởi vậy nên hắn cũng không xác định được rõ ràng cảnh giới của đối phương đã đạt đến được Võ Quân hay chưa, nhưng điều đấy dường như cũng không quan trọng.
“Nếu hiểu lầm đã được giải khai, vậy xin phép tiền bối cho vãn bối cáo lui.” Hắn nâng tay ôm quyền hành lễ.
“Ấy ấy, làm sao được, dù thế nào thì cũng là hậu bối của ta gây phiền toái, q·uấy n·hiễu đến tiểu hữu thanh tu, cũng phải có gì bồi thường chứ?” Đệ nhất đường chủ vội lắc đầu, dáng vẻ tha thiết như thực muốn bồi tội.
“Tiền bối, dẫu gì cũng chỉ là hài tử đùa nghịch với nhau, nào có gì đáng nghiêm trọng đâu? Bồi thường gì là không cần thiết.” Hắn cười trừ.
“Ta nói cần là cần, tiểu hữu ngươi có chịu nể mặt bổn đường chủ không?” Ngữ khí đệ nhất đường chủ lại thay đổi, dáng vẻ trở nên có mấy phần lưu manh vô lại.
Lê Thanh Vũ thấy thế dường như bị giật mình bởi sự biến chuyển đột ngột này, hơi sững sờ mấy khắc mới đáp lại được:
“Nếu tiền bối đã thịnh tình đến vậy thì... vãn bối cũng đành già mồm một phen. Vãng Sinh đường là một đại truyền thừa Võ gia, vãn bối cũng là võ tu, nhân đây có mấy ý tưởng mong được tiền bối chỉ điểm.”
“Được, cứ hỏi đi. Cái gì không nói chứ Võ đạo ta tự nhận là có mấy phần thành tựu, ắt là đủ để giải đáp nghi hoặc của tiểu hữu.” Đệ nhất đường chủ đồng ý, chắp tay sau đít, đầu nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, lại bày ra một bộ thế ngoại cao nhân.
Khóe miệng Lê Thanh Vũ giật giật, nhưng hắn vẫn nói tiếp:
“Trong lúc giao lưu mấy đường cùng Hu Tao tôn nữ mấy chục đời của ngài, vãn bối đã thấy được nàng thi triển Vãng Sinh Bí Thương Pháp, đa số là cơ sở một chiêu là tinh yếu đã đạt đến đăng đường nhập thất, phát hiện ra những chiêu này không dành cho phàm nhân, đó có phải điều đúng?”
Lời này nói nghe có chút mơ hồ nhưng đệ nhất đường chủ là ai, câu ra nửa khắc đã nắm được mấu chốt, bèn gật đầu:
“Đúng. Không biết lời này có còn được lưu truyền về sau nữa không thế nhưng năm đó khi ta cùng với đồ đệ và nhi tử hoàn thành tổng cương cho thương pháp đã để lại mấy lời áo nghĩa rằng:...”
“Vãng Sinh đường bí pháp, có được phá tà tru ma chi năng, sát sinh vì độ sinh, trảm nghiệp bất trảm nhân. Đương nhiên sẽ không vì đối phó người mà thành.”
Lời này dường như có thâm ý.
“Quả như vãn bối suy đoán. Chính vì áo nghĩa căn bản là như vậy thế nên ở trong các trạng thái nhất định tầng thứ thấp sẽ yêu cầu có bổ trợ?” Lê Thanh Vũ lại hỏi tiếp.
“Không sai, đi với ma phải mặc áo giấy, muốn đấu với quỷ phải đi đường kỳ quỷ để quỷ không đường có thể đi. Địa lợi, độc dược, linh hỏa,... các đường phụ tu mượn võ dâng hoa, nhìn từ ngoài là vậy, nhưng kỳ thật nó mới là chủ tu.” Đệ nhất đường chủ đáp.
“Phải chăng đấy thể hiện cho sự tương xứng giữa võ thuật với áo nghĩa nội hàm, hay còn nói là đối tượng nó nhắm đến? Là bản chất của Võ kỹ? Rốt cuộc thì cái gì mới là chữ Võ?”
“Đương nhiên là không, điều ngươi hỏi rất giống với ta khi còn trẻ, đến giờ ta cũng chỉ có thể trả lời như này. Thiên hạ Võ đạo tới từ Võ lộ, một phân thành bốn, có thể chia làm Võ kỹ, Võ thuật, Võ lý cùng Võ pháp. Còn cái được gọi là Võ công bất quá để chỉ công lực, không cần phân tích sâu.”
“Võ kỹ ý chỉ là cách để phát huy ra một loại lực lượng nào đấy một cách tốt nhất, có thể có trật tự, có thể có hỗn loạn, bản thân kỳ thật cũng không quan tâm đối tượng, giống như thương sắc là phải dùng để đâm.”
Ý thức của đệ nhất đường chủ nói đến đây thì cũng không đứng không, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh hỏa thương, khua nhẹ mấy đường về phía trước, trông tuy nhẹ nhàng nhưng Lê Thanh Vũ lại như phảng phất cách không cảm nhận được uy lực, giống như hỏa thương chỉ có trong tay y mới thực sự là hỏa thương.
“Võ thuật chú trọng vào việc ta có thể làm được gì với võ thuật, chú trọng điều hòa giữa nội cùng ngoại, bản thân tự nhiên sẽ sinh ra một loại ý nghĩa, và cái ý nghĩa này gốc đến từ ngoài. Nói tóm lại là không từ thủ đoạn, không ngừng trọng tân định nghĩa.”
Thương mang nhất chuyển, hỏa diễm bên trên lại như vòng quanh thân của đệ nhất đường chủ, như hình thành một lớp khiên phòng hộ, thế nhưng nhờ có Quan Nguyên chi Nhãn Lê Thanh Vũ lại nhận ra được đây chỉ là hỏa thương di chuyển với quỹ tích cực nhanh và quỷ dị. Từ thương thành khiên, gốc không đổi nhưng hình thái cùng giá trị lại đổi.
“Võ lý tức là cái căn bản trong nội hàm hạch tâm, chính là tri thức, cũng là quy tắc mà chúng ta đặt ra hay chấp thuận, từ đấy có được một sự hình dung nhất định.”
Hỏa thương bất chợt tiêu tán thành từng đạo hỏa ảnh nhỏ, sau đó lại hai hợp một bốn hợp hai, kết thành một chùm, diễm quang từ đấy sinh ra, vốn là bản chất của lửa.
“Võ pháp vốn là thiên địa pháp, thế gian pháp. Công tại đó mà tu cũng tại đó, lưng tựa Võ lý, chiếu rọi Võ thuật, chỉ đường Võ kỹ, cuối cùng quy thành một mối, là sự khẳng định giữa chúng sinh cùng vạn vật.”
Từ bên trong diễm quang bỗng bay ra một con hồng điệp, trên cánh mang theo ánh lửa tàn, bay đi bay lại mấy vòng cuối cùng mới đậu lên trên ngón tay của đệ nhất đường chủ, hoa văn cuộn sâu khó phân tách.
“Không có Võ kỹ, võ công bất quá chỉ là một tảng đá thô kệch, vừa nặng vừa ngu xuẩn.”
“Không có Võ thuật, võ công bất quá lá thả trôi sông, mãi không đến được bờ cuối.”
“Không có Võ lý, khác nào xây một tòa tháp cao một cách tùy tiện, càng xây càng dễ đổ.”
“Không có Võ pháp, tu vi vạn cổ chỉ như lục bình không rễ, quay đầu chẳng thấy được quang huy.”
“Bốn cái hòa quyện, thăng hoa bên trong, bao trùm tất cả, chính là Võ đạo. Võ giả chúng ta người đi từng bước hướng tới, chính là bước trên Võ lộ. Bao dung thiên địa vạn tượng, chính là một chữ Võ!”
Lời vừa dứt, tay y úp xuống, hồng điệp theo đó mà tiêu tán, lại ngửa lên, hồng điệp bỗng lại xuất hiện, phảng phất vốn luôn ở đó, tựa như đã tránh khỏi một loại giới hạn nào.
“Hiểu được chưa?”