Quyển 1 Chương 71: Kiếm pháp
Tiến vào bên trong Luyện Pháp Tràng, bên người Lê Thanh Vũ cũng đã xuất hiện thêm một thanh kiếm gỗ, do hắn tiện đường đi ngang qua Binh các lấy được.
Thanh kiếm gỗ này cũng không phải là bảo vật gì, chỉ là một thanh Đê phẩm binh khí phổ thông nhất, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ dùng được v·ũ k·hí cấp độ này.
Đê phẩm, Cao phẩm, Tinh phẩm, Sử Thi phẩm, Truyền Thuyết phẩm, phàm nhân gần như không có tu vi như hắn chỉ dùng được hai loại đầu tiên.
Giơ lên lệnh bài bên người, Tiên gia tam đạo ký tự khắc trên kết giới cũng từ từ tán mất, lộ ra một thông đạo khá rộng làm từ nền đá, nếu hắn nhớ không nhầm thì loại nền này còn có tên gọi chính là: “Tu Tâm Dưỡng Tính” dẫn thẳng vào trung tâm của Luyện Pháp Tràng.
Dường như do vấn đề về nhu cầu, Luyện Pháp Tràng ở trong Động Tiên này cũng chỉ có một không gian duy nhất, có hình dáng giống như một nửa quả cầu lật úp.
Ngửa đầu lên trên quan sát, phía trên cũng không phải là tầng trời bên trong Động Tiên mà lại là một tầng vòm làm từ chất liệu không biết có màu đỏ nhạt pha vàng, cao chừng sáu trăm trượng, có thể thấy được các ký hiệu Tiên gia nhấp nháy huyền huyền ảo ảo.
Lại cúi đầu xuống, Quan Nguyên chi Nhãn mở ra (Tên là do Lê Thanh Vũ tự đặt) hắn thấy được dưới nền đá sàn có các dòng chảy Nguyên Tố đang di động không ngừng theo những cung đường vô cùng kỳ lạ, tựa hồ ẩn chứa một quy luật nào đó.
Không hề nghi ngờ, cả tòa Luyện Pháp Tràng này cũng là một tòa Ngoại Cảnh, bên trong ứng dụng Trận Pháp rất mạnh.
Ngoài ra, hắn cũng đoán được là tòa Luyện Pháp Tràng này được chế tạo dành riêng cho ai, dù sao thì chỉ riêng một đòn công kích bình thường của Tiên Nhân cũng đã có thể dễ dàng vượt qua khuôn viên sáu trăm trượng này rồi, không hẳn là phù hợp để cho phụ thân của Yanfei tu luyện, nhưng đối với hắn và Yanfei thì lại là dư sức.
Bất quá, nếu đây là một nơi dùng để tu luyện cùng rèn luyện kỹ năng, thì có lẽ cũng sẽ có thí luyện. Lê Thanh Vũ nghĩ đến vậy liền quay đầu về phía đại môn kết giới, chỉ là sau một hồi lâu hắn vẫn không tìm thấy gì cả.
Hơi lắc đầu nhẹ, hắn đành phải bỏ cuộc, mà dù có tìm thấy thì hôm nay có lẽ hắn vẫn sẽ chưa thí luyện vội, còn cần phải làm quen với phong cách chiến đấu hiện tại, đó là lý do vì sao hắn lại mang theo kiếm gỗ, mặc dù thể trạng của hắn sau khi uống một chén trà kia cũng đã coi như ngang với một người lớn bình thường đủ để cầm kiếm sắt.
Tiến vào thêm một đoạn tầm ba mươi trượng, hắn mới dừng lại, cũng bắt đầu vung lên kiếm gỗ trong tay.
Thanh kiếm này dài có có hai xích hơn, tự nhiên chỉ có thể coi như đoản kiếm, bất quá lại vô cùng thích hợp với thân thể của hắn hiện tại.
Vung lên ba lần hai nhẹ một nặng, Lê Thanh Vũ cũng đã tìm lại được cảm giác, thanh kiếm gỗ dần dần giống như biến thành một bộ phận kéo dài thêm của cơ thể hắn.
Cảnh giới Võ đạo, tu vi có thể đã không còn, bất quá cảnh giới Võ thuật cùng cảm giác lực khống chế đối với cơ thể vẫn còn giữ nguyên, điều này cho phép hắn sử dụng lực thậm chí là kình một cách vô cùng dễ dàng.
Sau một hồi mười phút chỉ có thi triển các đường kiếm pháp căn bản, tỷ như đâm thẳng hay chém dọc xuống, hắn mới thu kiếm về bên hông, hai mắt nhắm lại giống như đang trầm tư điều gì.
Đột nhiên, từ trên thân thể nhỏ bé của hắn đột ngột bốc lên một cỗ khí thế, nhịp điệu hô hấp cũng biến đổi trong nháy mắt, Lê Thanh Vũ giẫm chân trái lên một bước, lấy đó làm trụ thi triển một đường kiếm chém lên từ dưới.
“Đệ nhất thức, Bằng Vũ Cầm Phi!”
Kiếm gỗ vạch phá không khí một đoạn cho đến khi được nâng lên cao quá đỉnh đầu, để lại đằng sau một tiếng gió kéo dài, thể hiện cho uy lực cường hãn của nó.
Chỉ là Lê Thanh Vũ dường như cũng không hài lòng với một chiêu kiếm này, tay phải cầm kiếm hạ xuống, tay trái bắt đầu lần mò nơi sống kiếm.
Thanh kiếm gỗ trông qua vẫn còn nguyên vẹn không có khiếm khuyết gì, đến khi bị ngón trỏ của hắn điểm đúng một chỗ, đột nhiên gãy ra làm đôi.
Hóa ra một chiêu vừa xong tuy uy lực rất mạnh mẽ nhưng cũng đã để lại một yếu điểm chí mạng trên sống kiếm, tuy rất nhỏ không tới nổi 2 ly nhưng hắn dù sao cũng là một vị kiếm tu lâu năm, kiếm pháp tiếp cận đăng phong tạo cực, tự nhiên sẽ phát hiện ra điều này.
Nâng lên hai mảnh của thanh kiếm gỗ, Lê Thanh Vũ lẩm bẩm:
“Kiếm gãy, không phải là lỗi do kiếm không đủ tốt mà là do kiếm tu không đủ giỏi. Ta đã tính sai, kình lực quán chú vừa nãy tuy vừa đủ nhưng uy thế đến từ bản thân chính ta sau khi được phát tán ra bởi Bằng Vũ Cầm Phi lại quá sức chịu đựng của thanh kiếm này từ đó sinh ra khuyết điểm.”
“Điều này cũng là thể hiện cho việc kiếm pháp của ta chưa hề đạt được đến cảnh giới đăng phong tạo cực, tuy cách một ly nhưng lại như xa cả dặm. Giờ ta có chút hiểu tại sao sư phụ lại để ta tu luyện kỹ càng lại Trấn Uy Kiếm Pháp rồi.”
Ngày hôm qua, ngoại trừ việc nói chuyện về tu luyện hay bảo vật cần thiết, Lê Thanh Vũ cũng đã thảo luận với Bình lão lão về kiếm pháp.
Lại nói trên đại lục Teyvat này, kiếm pháp, hay còn nói là bất kỳ một môn kỹ năng nào có thể sử dụng được đều sẽ được coi như một loại Thiên Phú, đương nhiên là loại chủ động, được chia ra làm thập giai từ một đến mười.
Thiên Phú, vốn chính là khả năng làm thứ gì đó hay tương tác với cái gì đó của một sự vật, nói nôm na ra là ứng dụng lực lượng, đạt đến một loại khác biệt nhất định so với mặt bằng chung, tự nhiên có thể là tất cả, bao gồm cả nấu nướng siêu khó ăn, trực giác siêu mẫn cảm, thậm chí kỹ năng chơi cờ vua... lại chia làm bị động cùng chủ động.
Trong đó, điểm khác nhau lớn nhất của Thiên Phú bị động cùng Thiên Phú chủ động chính là vấn đề tu vi.
Bản chất của Thiên Phú bị động chính là dựa trên nội tại, tỷ như vấn đề huyết mạch hay thể chất có thể gia tốc tu luyện, ngộ tính phi phàm.... Tỷ như đối với Lê Thanh Vũ mà nói thì cả hai kỹ năng Gia Tốc cùng Quan Nguyên chi Nhãn của hắn tuy có thể chủ động khống chế thế nhưng kỳ thực vẫn là Thiên Phú bị động, đều không bị hạn chế cấp bậc bởi tu vi cảnh giới của bản thân hắn, bất quá hiệu quả thì lại vẫn được tính theo điệp gia.
Còn về Thiên Phú chủ động, đa phần đều là ứng dụng sức mạnh của cấp độ đấy, giống như một số loại Võ kỹ hay kiếm pháp, cảnh giới không tới là không dùng được.
Bởi vậy, đối với những người có thể tu luyện được các loại Thiên Phú chủ động, thường được phân chia xưng hô ra làm:
“1 – 2 giai là Sơ luyện giả”
“3 – 4 giai là Tinh thông hành gia”
“5 – 6 giai là Cao thủ”
“7 – 8 giai là Tông Sư”
“9 giai là Đại Tông Sư”
“10 giai là Siêu Đại Tông Sư”
Các loại Chiến kỹ hay là Võ kỹ hoặc là Pháp Thuật được phân chia ra các cấp chính là dựa vào hệ thống Thiên Phú này, đều là mang tính hướng dẫn thi triển lực lượng theo những điều kiện có sẵn.
Nói đơn giản chính là, nếu để cho tu vi Yanfei rút lui về Luyện Tinh Hóa Khí, thì đa phần các thuật pháp của cấp Luyện Khí Hóa Thần nàng đều sẽ không thi triển được dù cho nàng vẫn còn nhớ rõ cách thi triển.
Đương nhiên, cũng sẽ tồn tại một số loại kiếm pháp chia làm nhiều trọng hay là các Pháp Thuật sở hữu các bản yếu hóa để có thể tu tập ngay từ ban đầu, khi đấy thì sẽ tính toán làm từng phần riêng, tỷ như nhất giai là nhất trọng Vân Lai Kiếm Pháp, nhị giai là nhị trọng Vân Lai Kiếm Pháp... cứ thế mà tính cho đến hạn mức cao nhất, khi đấy mới liệt ra được đẳng cấp của loại kiếm pháp này.
Đằng sau Thiên Phú thập giai chính là Thần Thông, tuy Lê Thanh Vũ không biết được chia ra làm mấy giai nhưng dựa theo cơ sở trong game thì hắn đoán chừng là có năm giai, dù sao Thiên Phú max cấp là 15.
Ngoài ra, Võ gia hay nhắc đến cảnh giới Võ Thuật, kỳ thực chính là để thể hiện cho khả năng nắm giữ Thiên Phú đồng giai, trong đó đăng phong tạo cực chính là cảnh giới nắm giữ hoàn mỹ. Còn về phản phác quy chân...
Đối với yêu cầu của Lê Thanh Vũ, Bình lão lão khi ấy đã lắc đầu, nói rằng tuy bản thân có nhiều loại Tiên gia kiếm pháp nhưng điều kiện để nhập môn lại rất cao, ít nhất phải đạt được Luyện Khí Hóa Thần mới có thể bắt đầu tu luyện.
Trong khi đó, ở trong giai đoạn Luyện Tinh Hóa Khí thì hắn cũng đã có nhiều loại Võ kỹ cơ bản cùng với một môn kiếm pháp độc đáo để tu luyện, chính là Trấn Uy Kiếm Pháp, một loại nhất giai kiếm pháp, bất quá Luyện Tinh Hóa Khí phổ thông thì cũng chỉ có thể tu luyện được kỹ năng nhất giai mà thôi.
Lại không nói, Lê Thanh Vũ cũng đã luyện được môn kiếm pháp này tới cấp độ vượt tới bên trên của xuất thần nhập hóa, gần như ngưng kỹ tố ý, tiếp cận đăng phong tạo cực rồi, thế nên việc phải thay đổi sang loại kiếm pháp khác là không cần thiết, thay vào đó cố luyện môn kiếm pháp này tới được đăng phong tạo cực mới là chính đạo.
Bởi vì, một trong những phương pháp đơn giản nhất để đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, chính ở tất cả các cảnh giới Võ Đạo đều tu luyện thành công đến đăng phong tạo cực, từ đấy đạt đến đỉnh cao của thứ được gọi là Võ thuật.
...
Sau một hồi, Lê Thanh Vũ đã quay trở lại, bên người cũng đã mang theo một thanh kiếm gỗ mới.
Sau khi lại vung kiếm lên mấy lần, hắn lại thi triển chiêu thức Bằng Vũ Cầm Phi một lần nữa. Lần này, may mắn thay, kiếm gỗ đã không bị tổn thương, uy lực so với lần trước lại cũng không khác nhau quá nhiều.
Sau khi thi triển Bằng Vũ Cầm Phi thêm tầm ba lần, hắn bắt đầu thử sử xuất các thức khác trong bộ kiếm pháp này.
Trấn Uy Kiếm Pháp vốn là một bộ kiếm pháp do chính bản thân Lê Thanh Vũ sáng tạo, sau khi đọc xong cùng luyện gần hết tất cả các loại kiếm pháp trong trấn cùng tham khảo Võ kỹ của các binh khí khác, hắn đã dung hội quán thông lại làm một, từ đấy xây dựng nên nền móng để tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp dành riêng cho bản thân, tự nhiên cũng thích hợp hắn nhất.
Đây cũng phần nào chính là lý do mà Bình lão lão đề nghị hắn tiếp tục tu luyện môn kiếm pháp này, bởi vì nàng nhìn thấy được tiềm năng phát triển trong đó, lại nói đó cũng là cách dễ dàng nhất để có thể đạt được đăng phong tạo cực, hoặc là thậm chí phát triển kiếm lộ về sau.
Bộ kiếm pháp này sở hữu tổng cộng 13 thức, phân biệt là:
Đệ nhất thức, Bằng Vũ Cầm Phi!
Đệ nhị thức, Minh Minh Vô Thực!
Đệ tam thức, Tuyên Quang Diệu Ảnh!
Đệ tứ thức, Tam Duy Cập Phổ!
Đệ ngũ thức, Nguyệt Vị Chu Thiên!
Đệ lục thức, Thái Sơn Khuyết Đỉnh!
Đệ thất thức, Mã Đáo Can Qua!
Đệ bát thức, Thứ Kiếm Truy Tinh!
Đệ cửu thức, Thụ Tưởng Xuân Phong!
Đệ thập thức, Nhật Hạ Tây Phương!
Đệ thập nhất thức, Đông Dạ Hàn Thử!
Đệ thập nhị thức, Chấn Tịch Sinh Ly!
Đệ thập tam thức, Kiếm Đoạn Càn Khôn!
Mười ba thức kiếm pháp này kết hợp với nhau sở hữu gần như tất cả mọi mặt trong chiến đấu, từ t·ấn c·ông, phòng thủ cho đến đánh lạc hướng, truy đuổi, cùng khống chế, có thể nói là tương đối toàn diện.
Chỉ là, hiện tại lại đang phát sinh ra một vấn đề...
“Mười ba thức kiếm pháp, hiện tại chỉ có Bằng Vũ Cầm Phi, Tam Duy Cập Phổ, Thứ Kiếm Truy Tinh, Thụ Tưởng Xuân Phong cùng Nhật Hạ Tây Phương là có thể tu luyện, các thức còn lại thì đều phải phụ thuộc vào Chân Khí, thứ mà hiện giờ ta đang không có chút nào.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm, kiếm trong tay vẫn không dừng lại.
“Thái Sơn Khuyết Đỉnh nếu biến tấu đi đôi chút vẫn có thể sử dụng được, tuy sẽ lại đặt nặng yêu cầu lên v·ũ k·hí, nhưng so với hiệu quả công kích mà nó mang lại thì vẫn có thể xem xét.”
“Còn về Kiếm Đoạn Càn Khôn... Thực sự dù là bản thân ta cũng không biết là ta nghĩ ra thức này như thế nào. Chỉ biết là một ngày nọ, nó đến, và nó cứ đến thôi.”