Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 43: "Độc"? (phần hai mươi tám)




Quyển 1 Chương 43: "Độc"? (phần hai mươi tám)

“Bẩm Pháp Sư đại nhân...” Dư thượng úy đứng chắp tay trước mặt Pháp Sư, giống như muốn bẩm báo điều gì nhưng lại cứ ngập ngừng, đầu cúi gằm xuống.

“Nói.” Pháp Sư ra lệnh, từ bên trong giọng điệu không nghe ra tâm tình.

“... Đại đa số tất cả các binh sĩ hiện tại đều đã lâm vào hôn mê sâu, dù dùng cách gì cũng không thể tỉnh lại. Một số còn lại tuy vẫn còn gắng gượng được nhưng đã mất đi hoàn toàn thể lực, ngay cả ngồi cũng khó khăn, hiện chưa xuất hiện dấu hiệu phục hồi...” Càng nói đến cuối, âm giọng của vị tướng quân này cũng càng nhỏ lại, nghe đâu đó còn có mấy phần sợ hãi.

Cách đây không lâu, sau khi bọn hắn bắt đầu truy đuổi được tầm mấy phút thì từ trong hàng ngũ binh lính đã có truyền đến những tiếng ca thán mệt mỏi cùng một số hiện tượng khác.

Dù sao cũng là binh sĩ của trung ương, lại đang trong tiến trình truy bắt Yêu Quái nên Dư thượng úy cũng không dám coi thường, bởi vì lấy trình độ huấn luyện của binh sĩ thì làm sao lại có thể than mệt chỉ với cường độ như này, nên có khả năng rất cao là trong số bọn họ có người có vấn đề, tỷ như trúng phải bẫy rập, vv...

Báo cáo với Pháp Sư, Dư thượng úy cũng tạm xin được chỉ lệnh, bèn ra lệnh cho toàn quân dừng lại 1 phút để tiến hành kiểm tra.

Sau một phút, không những không có điều tra được điều gì mà số lượng người trở nên mệt mỏi còn đã vượt qua một nửa sĩ số toàn quân, cũng đã xuất hiện hiện tượng ngất xỉu.

Trong số đó, rất nhiều binh sĩ được cử đi theo dõi, bao gồm cả quân y cũng đều bắt đầu lâm vào trạng thái này, thể lực suy giảm giống như nước trong thùng bị thủng lỗ, chỉ trong không tới nửa phút tiếp theo ngay cả đi lại cũng đã khó khăn.

Nhận ra tình cảnh hoàn toàn không ổn, Dư thương úy căn cứ vào kinh nghiệm trong quân lập tức ra lệnh c·ách l·y, cũng để cho hai người quân y vẫn còn tạm khỏe mạnh tiến hành tự mình phục dụng dược hiệu để bảo đảm được bộ phận cứu trị trước, nhưng cuối cùng sau một phút nữa thì một người vẫn ngất xỉu, người còn lại tuy vẫn còn tỉnh táo nhưng đã tạm không di chuyển được.

Pháp Sư đương nhiên cũng đã nhận ra tình hình nghiêm trọng, tức tốc bắt lấy một người binh sĩ ra một chỗ riêng để kiểm tra, còn lại giao cho Dư thượng úy cố kiểm soát những người còn lại, sau ba phút đi đến tiến hành báo cáo.

Trong số các quân sĩ, Dư thượng úy là người duy nhất chưa hề biểu hiện ra bất kỳ triệu chứng nào, xem ra điều này có liên quan đến thực lực của hắn.

Ưu tiên cứu trị quân y, trong vòng ba phút này Dư thượng úy đã cố gắng liên tục truyền Chân Khí vào trong cơ thể của người quân y duy nhất vẫn còn đang tạm giữ được tỉnh táo kia, thỉnh thoảng lại sử dụng một loại dược liệu khác biệt dụng Chân Khí ép vào, nhưng đều là vô ích.

Hắn cùng vị quân y kia đều có thể cảm giác được, Chân Khí vẫn đi vào trong cơ thể người này như bình thường, thậm chí còn có thể chạy dọc ngược xuôi khắp kinh lạc, nhưng điều này không hề làm cho vị quân y này thấy khỏe lại, cơ thể vẫn không thể tự cử động.

Sau khi vận chuyển đúng ba tiểu chu thiên cùng phối hợp dược liệu, Dư thượng úy cũng đã cảm thấy được là thân thể người này đã không còn chịu đựng được vận công ở mức độ cao như này nữa, bèn thôi dụng Chân Khí, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn vị quân y này cũng dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Lại đi kiểm tra khắp một vòng toàn quân, hắn mới quay về báo cáo lại cho Pháp Sư, mới tiến đến tràng cảnh như hiện tại.

Pháp Sư lúc này đang quay người lại xem xét cho vị binh sĩ nọ, nhìn không được mặt, toàn thân trên dưới không lộ ra bất kỳ khí thế gì nhưng Dư thượng úy vẫn có thể cảm nhận được một luồng uy áp vô danh chờn vờn, giống như tự nhiên đang được vẫy gọi, trong lòng càng thêm mấy phần sợ hãi.

Không trách được hắn, khác với Lý thượng úy sở hữu công lực cấp độ Trung Tá, Dư thượng úy thì lại hàng thật giá thật chỉ là thượng úy mà thôi, tuy rằng về mặt công pháp cùng võ kỹ sử dụng thì có thể sẽ nổi trội hơn nhưng tu vi hai bên vẫn có một khoảng cách, lại còn cộng thêm tính tình của kẻ này vốn cũng nhu nhược, thế nên đứng trước uy áp không giận tự uy của Pháp Sư vẫn sẽ luôn tồn tại trạng thái thấp thỏm.

Thật tình hắn cũng không biết, cái uy áp mà hắn cảm thấy được kỳ thật cũng chỉ một nửa đúng là do Pháp Sư mà thôi, phần đến từ nhiên lại phải quy công cho viên bảo ngọc màu lam mà Pháp Sư mang bên người, chính nó đã dẫn động một hai sợi uy áp của tự nhiên đến, nói đúng hơn là tích tụ Nguyên Tố, cuối cùng hòa lẫn cùng tu vi của Pháp Sư hiện tại mới tinh luyện ra được loại uy áp này.

“Thế đã thử cho binh sĩ phục dụng những loại thuốc nào?” Pháp Sư hỏi.



“Bẩm đại nhân, Toàn Phong thảo, Lý Tự kính, Chu Ngân sa,...” Trong một hơi, Dư thượng úy đã liệt kê ra một đống loại dược liệu, trong số đấy không phải cái nào cũng hẳn là thuốc chữa bệnh nhưng vẫn đều cho phục dụng với hàm lượng nhỏ với hi vọng biến ngựa c·hết thành ngựa sống:

“Không một cái nào có tác dụng tích cực.”

“Thế đã rò xét ra được điều kiện cho trạng thái này chưa?” Pháp Sư lại hỏi.

“Bẩm đại nhân, hiện vẫn chưa dò xét ra được bất kỳ điều kiện gì, chủ yếu là binh sĩ nhiều người mất tỉnh táo quá nhanh nên cũng không thu được thông tin hữu dụng, càng không tìm được sự tương đồng nào trong thời gian xuất hiện triệu chứng, không phụ thuộc vào tu vi cao thấp, địa thế xung quanh chưa phát hiện ra được điều gì.”

Hai bên lại rơi vào trầm lặng trong khoảnh khắc. Không cần quay đầu lại thì Pháp Sư cũng biết được nét mặt lúc này của Dư thượng úy là như nào, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Lúc lão lĩnh lệnh bài đi Xích Hoàng Cung nhận lấy ba trăm binh sĩ cũng đã làm sẵn tính toán trong lòng. Cả ba trăm binh sĩ này đều là binh sĩ tinh nhuệ, trong đó cũng bao gồm cả Tiểu Úy cùng Trung Úy, đều là hai ba chọn một.

Nhưng đối với cấp bậc chỉ huy cao nhất, cũng là cấp bậc Thượng Úy, thì lão lại cố tình lựa chọn một kẻ nhu nhược, đầu óc bình thường, thực lực cũng phổ thông, chính là Dư thượng úy.

Lý do cho việc này chính là, lão vốn không phải là người thuộc q·uân đ·ội, hay còn được gọi là phái Võ gia trong triều đình, tuy rằng cầm lệnh bài có thể đạt được quân hàm ngang Trung Tá cùng Đại Tá nhưng chung quy xuất thân vẫn là khác biệt, thế nên để quyết định của mình có thể được thi hành dễ dàng thì một kẻ dễ khống chế chính là lựa chọn hay nhất.

Nhu nhược nhiều lúc khác với nịnh nọt rất nhiều, đặc biệt là trong tình huống như này, nếu Dư thượng úy là một kẻ nịnh nọt hoặc là một người có tính cánh mạnh mẽ thì hắn sẽ tự mình đưa ra quyết định, hay nói cách khác là nhận trách nhiệm, trong tình huống một thì tuy rằng thiệt nhỏ hiện tại nhưng về sau có thể được lợi lớn.

Bất quá cũng là do hắn nhu nhược, nên cho dù hắn có hiểu được điều này cũng không dám nói gì, càng không dám đề xuất ý kiến, tất cả quyết định cùng trách nhiệm lại một lần nữa được đẩy về phía Pháp Sư.

“Thế còn ngựa thì sao?” Pháp Sư lại đột nhiên hỏi.

“Ngựa?” Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên Pháp Sư lại hỏi như này nhưng Dư thượng úy vẫn đáp lại: “Trong số mười lăm thớt ngựa mang theo thì tất cả vẫn đều sung sức, hoàn toàn không có triệu chứng gì.”

“Vậy sao...” Pháp Sư nghe được lời đấy xong giống như xác nhận được điều gì, tỏ vẻ nghiềm ngẫm mấy tiếng rồi lại hỏi tiếp:

“Thế ngươi đã thử dùng Chân Khí của bản thân tiến hành cứu trị chưa?”

“Bẩm đại nhân, cái đấy thuộc hạ cũng đã có thử dùng rồi.... nhưng kết quả có vẻ như hoàn toàn không thể gây nên bất cứ ảnh hưởng nào tới loại độc nà-“

“Này không phải là độc.” Pháp Sư đột nhiên cắt ngang lời hắn.

“Không phải là độc?” Dư thượng úy ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn thì chỉ có độc mới có thể gây nên hiện tượng như này, tuy rằng không biết loại độc gì với cả thời gian trúng chiêu nhưng từ tiềm thức hắn vẫn luôn coi đấy là một loại độc.

“Này kỳ thực không phải là độc, mà là một loại thuốc bổ.” Nhận thấy ngữ khí ngạc nhiên của hắn, Pháp Sư bèn giải thích.

“Thuốc bổ?” Câu trả lời này càng khiến Dư thượng úy bối rối hơn, nét ngạc nhiên trên mặt cũng chuyển thành bàng hoàng.

Pháp Sư hơi lắc mình ra để cho Dư thượng úy có thể nhìn thấy được người binh sĩ kia, lúc này đã t·rần t·ruồng toàn thân từ lâu, trên ngực có dán lấy mấy tấm phù lục, ở giữa còn có một đạo thủy ấn, xem ra đã được Pháp Sư xem xét toàn thân.



“Thuốc bổ này được phối hợp từ nhiều loại thảo dược đặc biệt, công dụng kỳ thật cũng chẳng có gì nhiều ngoại trừ khiến cho cơ thể mệt mỏi mà ngủ ngon một giấc, thậm chí còn có tác dụng hồi phục cùng cường kiện thân thể, xem như bổ sung.” Pháp Sư nói tiếp:

“Bất quá loại thuốc này cũng rất bá đạo, một khi đã phục dụng thì thể lực chắc chắn sẽ bị suy giảm, công với tính đa đoan trong nguyên liệu của nó thì gần như không có phối phương hóa giải, cho dù là có thì ta cũng không biết.”

“Thế thì nếu cưỡng ép dùng Chân Khí đẩy ra có gây nên ảnh hưởng xấu không?” Dư thượng úy lại hỏi.

Khi nãy hắn dùng Chân Khí hỗ trợ vị quân y kia phần nhiều là vẫn tăng cường tăng cường kháng thể cho người này, rồi xong đó cố dựa vào bản thân mà bức được độc ra chứ cũng không cưỡng ép, phần là cũng chẳng tìm thấy độc ở đâu mà bức, phần là nếu cưỡng ép quá mạnh thì có khi lại gây nên phản phệ, một số loại kỳ độc trong thiên hạ cũng được nổi danh nhờ việc này.

“Cưỡng ép dùng Chân Khí đẩy ra hoàn toàn không có vấn đề.” Pháp Sư hơi ngừng lại chút, sau đó đáp một cách thản nhiên.

“Nếu vậy thì giờ ta cùng ngài có thể sử dụng Chân Khí cùng Pháp Lực để bức độc ra khỏi người bọn họ rồi. Thế thì độc nằm ở vị trí nào vậy Pháp Sư? Tiểu Trường phủ? Gan? Hay là kinh mạch toàn thân?” Dư thượng úy vui mừng, nếu Pháp Sư đã có thể nói được rõ ràng như thế thì khả năng cao cũng đã biết được vị trí chính của loại “thuốc bổ” này, bởi vì dù là loại dược liệu gì thì dược hiệu của nó thường cũng chỉ có mấy khu vực tác động lên nhiều nhất dù cho có đi qua khắp toàn thân, chỉ cần biết được khu vực này phối hợp hoạt chỉnh huyệt đạo là đã đủ để bức độc ra rồi.

Còn việc dùng Chân Khí đè ép toàn bộ cơ thể của người ta ra thì không nói là hắn có đủ Chân Khí hay không thì điều này lại cần một sự tinh chuẩn cực cao trong việc khống chế Chân Khí, không biết là Pháp Sư có làm được hay không nhưng hắn biết là hắn không rồi.

“Không, không thể.” Bất quá trái ngược với phản ứng của hắn, Pháp Sư nghe vậy lại lắc đầu.

Còn không đợi Dư thượng úy hỏi tại sao, Pháp Sư đã ra hiệu cho hắn đến đứng ở ngay trước mặt mình, sau đó bảo hắn đừng vận khí chống trả.

Đã đoán ra được là bản thân mình có lẽ cũng đã trúng độc, Dư thượng úy cũng ngoan ngoãn làm theo.

Pháp Sư đặt một tay lên phần bụng của Dư thượng úy, từ đằng sau lưng bỗng có mấy đạo phù lục bay ra, trôi nổi xung quanh giữa không trung.

Vừa thấy tay của Pháp Sư biến đổi thủ ấn, Dư thượng úy đã cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ, biết được đây là Pháp Lực của Pháp Sư.

Luồng năng lượng này di chuyển hai ba vòng xung quanh phần bụng của hắn, cuối cùng từ mọi phía bắt đầu bao vây lấy dạ dày, hay còn gọi là Vị Phủ, sau đó bốn lá phù lục kia cũng lao vào bám vào trước bụng cùng sau lưng hắn.

Dư thượng úy cứ tưởng rằng Pháp Sư đang định thi triển thủ đoạn nhằm hướng dẫn cho mình cách trừ “thuốc bổ” đồng thời chưa cho mình luôn, nào ngờ Pháp Sư lúc này đã rút tay lại, sau đó nói:

“Dược hiệu tồn đọng nhiều nhất ở Vị Phủ, ngươi sau đó hạn chế vận chuyển khí huyết mà sử dụng Chân Khí vận hành chu thiên để thay thế, tạm thời để như thế một thời gian.”

“Pháp Sư đại nhân, cứ như thế là đã bức được độc ra rồi?” Dư thượng úy nghi hoặc hỏi.

“Không, dược hiệu vẫn tồn đọng hoàn toàn trong người ngươi, ta cũng không bức ra gì cả, chỉ là giúp ngươi không bị ảnh hưởng nhiều bởi dược liệu mà thôi.”

Dư thượng úy nghe vậy còn định nghe gì đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Pháp Sư, lời ra đến miệng lại chạy về.



“Bức được dược hiệu ra? Ngươi cũng quá tưởng bở. Dược hiệu này đã xâm nhập sâu vào trong Vị Phủ, ăn sâu vào trong mạch máu, ngươi còn chưa làm sao cũng không phải là do ngươi sở hữu Chân Khí hay là thể chất của Chân Khí cảnh Võ Giả không bị ảnh hưởng, mà chính là do mật độ máu của người nhiều lại chưa cần vận chuyển quá nhiều năng lượng từ dạ dày nên mới không sao mà thôi.”

“Nó đã như vậy, bức ra thì lại cần bao nhiêu Chân Khí, bao nhiêu Pháp Lực?” Nói đến cuối, giọng điệu của Pháp Sư lại trở nên khàn khàn.

Kỳ thực muốn bức ra cũng không phải là không thể, dựa vào thủ đoạn chưởng khống Pháp Lực cách xa một trời một vực với Dư thượng úy của Pháp Sư, muốn trị khỏi cho toàn quân trăm người chỉ tốn hao tầm 6 thành Pháp Lực.

Nhưng khi đấy một phần cũng sẽ tiêu tốn một lượng thời gian trung bình, phần còn lại thì binh lính coi như có bức được dược hiệu ra tỉnh lại mà thân thể không ngại thì sĩ khí cũng sẽ bị yếu đi mấy phần.

Vốn là Pháp Sư cũng đã định suy tính thiệt hơn, nhưng không biết tại sao tràng cảnh cách gần nửa canh giờ lại đột nhiên hiện lên trước mặt lão, cuối cùng cũng khiến lão đưa ra được quyết định cuối cùng, đó chính là không lãng phí một chút nào Pháp Lực của bản thân, cũng là chỉ tin tưởng vào thực lực cá nhân của lão, mặc kệ bọn họ ở đây, tự sinh tự diệt.

Vốn chỉ là mang theo mấy tấm bia đỡ đạn cùng đá dò đường, giờ đều đã vô tác dụng thì còn cần gì nữa chứ? Lại nói bọn họ cũng không đáng tin cậy.

Trị liệu tạm thời cho Dư thượng úy kỳ thật cũng chỉ coi như tiện tay mà làm, để không binh sĩ còn sống nào đi cáo trạng lão về sau, một người thì không sợ nhưng cả trăm người thì dù là lão cũng sẽ không tránh khỏi phiền phức, lão cũng chẳng trông mong gì ở kẻ này trở thành đường lui cho mình.

Không nói lời nào, Pháp Sư đã tiếp tục phi hành, trong lòng càng nghĩ càng uổng thời gian hao phí nãy giờ.

Dư thượng úy thấy vậy đang định đuổi theo hỏi gì thì đột nhiên hiểu được lựa chọn của Pháp Sư, cuối cùng dừng lại. Kỳ thật này vẫn hợp ý với hắn, bởi vì Pháp Sư cũng không có gọi hắn đi theo, khi đấy nếu không bắt thành công Yêu Quái mà binh sĩ ở đây lại bị ngộ thương bởi dã thú hay gì thì trách nhiệm sẽ lại đổ lên đầu hắn, mà hiện tại do biết là trong người có độc hắn cũng không muốn đi mạo hiểm.

Đương nhiên, việc phải làm thì vẫn làm, Dư thượng úy sau đó cũng đi ra tọa trấn ở vị trí trung tâm toàn quân, phòng ngừa dã thú đột kích. Binh sĩ bây giờ người mê người vô lực, đối với dã thú dù là phổ thông thì cũng chỉ là đồ ăn.

Ngồi được gần một phút, Dư thượng úy đột nhiên lại nghe được tiếng gió lướt qua, nhưng cũng không có để ý, cũng không định đi nhìn.

....

Ở phía bên kia cánh rừng, chiến cuộc đã xuất hiện kết quả.

Lý thượng úy ngã sấp trên nền đất đẫm máu, toàn thân dính đầy bụi bẩn cùng bông tuyết chưa tan. Chân Khí toàn thân lúc này đều đã được thu liễm về cố thủ nội tạng cùng ngăn máu chảy ra ngoài, trước ngực lộ ra một v·ết t·hương dài gần thước, thở hồng hộc liên hồi, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại:

“Đao Ý! Này là Đao Ý!....”

Ở phía đối diện hắn chính là bốn vị Trung Úy khác, đều b·ị đ·ánh ngã nằm trên nền đất, ba người đã mất đi ý thức vì thương thế quá nặng, chỉ còn đúng một người cầm thương vẫn còn đủ tỉnh táo mà mở mắt ra, nhưng toàn thân đã t·ê l·iệt bất động.

Lại nhìn về trung tâm, hắc vụ nhân lúc này đang đứng hiên ngang, quanh thân bộc phát một cỗ khí thế ngạo nghễ, hắc khí vẫn đang bốc lên ngùn ngụt dù có chút mờ nhạt hơn so với lúc trước, trên tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh đao dài hai thước, lúc này đang nhỏ xuống từng giọt máu.

Thanh đao này sở hữu một chuôi cầm ngắn màu nâu đậm, hơi miết lên về phần chuôi. Thân đao dài nhưng mặt đao lại khá ngắn, bên trên sở hữu mấy đường vân uốn lượn, dưới ánh trăng hơi phát sáng lên tỏa ra quang mang nhàn nhạt vi diệu, tựa như thật có thể lộng quyển phong vân.

Lưỡi đao thoạt nhìn qua trông như sắp hỏng, vài chỗ cũng đã xuất hiện vết rỉ sét, nhưng chỉ cần tập trung nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra những vết rỉ này không hề đem lại cảm giác cũ nát hay hủ bại, ngược lại càng làm cho thanh đao này trở nên cổ phác cùng hùng hồn.

Từ trên thân đao lúc này đang phát tán ra một cỗ Ý cảnh huyền ảo, rơi vãi vào không gian xung quanh, khiến cho dù là gió lớn thổi qua cũng phải dừng chân lại.

Một đao hướng lên, trời nổi bão giông. Một đao quét ngang, phong vân khuấy động. Một đao rơi xuống, gió yên bể lặng.

Ý này xưng hô vì....

Mạc Phong Đao Ý!