Quyển 2 Chương 77: Đạp đao lâm, nâng thủy nguyệt
Tạ tốt trưởng trong lòng giật mình!
Tuy tiểu kiếm kia bất phàm, thời cơ cùng góc độ chọn lựa vô cùng xảo trá nhưng dù sao dựa vào thần niệm hắn vẫn có thể nắm bắt được, bất quá điều làm hắn giật mình lại không phải là việc đây là một thanh Tinh phẩm ám kiếm, mà là mục tiêu của nó thế mà là nam hài họ Đặng nãy giờ do lánh khỏi vị trí hai người giao chiến mà chạy tới một góc đại lao kia.
Dù sao, hắn vốn tưởng đối phương bất ngờ xuất hiện là để cứu đi nam hài này, không ngờ lại là tới để g·iết đối phương.
Thật là tâm cơ! Thật là thủ đoạn!
Biết rằng ban đầu không thể g·iết c·hết đối phương dù cho vẫn chưa bị ai phát hiện, bởi vì khi đó nam hài kia đang đứng quá gần với hắn, hắn hoàn toàn có thể thi triển Chân Khí hóa Cương hóa thành Khí Khải bao bọc xung quanh nửa trượng thủ hộ nam hài, vậy nên mới chọn cách giương đông kích tây không ngừng mượn nhờ giả tượng tới mê hoặc hắn.
Bất quá chờ chút, nếu đã có bản lãnh đột nhập vào đây mà không bị phát hiện, vậy tại sao không ra tay sớm hơn? Trong lòng Tạ tốt trưởng lại bỗng lóe lên nghi ngờ.
Chỉ là nghi ngờ này cũng không thể khẳng định chắc chắn, dù sao còn có rất nhiều cách giải thích tỷ như cần thời gian quan sát, vừa mới tới các loại, vậy nên nó vỏn vẹn chỉ là nghi ngờ, đủ để cân nhắc, lại không đủ để lập tức phán đoán tình cảnh.
Vậy cứu, hay là không cứu?
Giữa chiến đấu tự nhiên không có nhiều thời gian như vậy để cân nhắc, tất cả những suy nghĩ kia thoáng qua ngay cả một sát na cũng không tới, lại chỉ còn một phần mười khắc nữa để đưa ra được quyết định trước khi thanh tiểu kiếm kia một đòn xuyên yết hầu của nam hài.
Cuối cùng, giống như việc ngọn lửa chấp niệm kia đã tro tàn lại cháy thúc giục hắn làm việc trái với lương tâm, nay nó lại một lần nữa xuất hiện để thúc giục hắn.
“Đao Uy Thiết Lâm!” Nửa ngụm khí thở ra lại được nuốt vào trong lồng ngực, không chảy tiếp xuống đan điền.
Chỉ thấy một đao kia đang được Tạ tốt trưởng đánh tới bất ngờ hướng lên trên một đường bán nguyệt, lại cũng không phải hướng về phía thanh tiểu kiếm, bất quá lại nương theo một tiếng coong, thanh tiểu kiếm kia nháy mắt b·ị đ·ánh bật văng vào một vách tường khác.
Không có cái gì sóng gợn trong không khí biến ảo, cũng không có cái gì kim quang chớp lóe, lại như có cảm giác xung quanh Tạ tốt trưởng đã trở thành một mảnh tường đồng vách sắt bất khả x·âm p·hạm, một khoảnh rừng đao.
Quanh thân một trượng, khí tụ đao cương!
Tạ tốt trưởng ánh mắt lẫm lẫm, trong đầu mơ hồ nhớ lại một hình bóng năm đó đứng trên sân tập, từng tự mình chỉ đạo cho hắn lúc thân còn là Võ Giả từng đường đi đao từng đường dựng đao theo như đao pháp gia truyền, cuối cùng lại tự mình biểu diễn những tuyệt học chỉ có Tiểu Thừa cùng Trung Thừa có thể thi triển.
Đao Uy Thiết Lâm, Tạ gia đao pháp đệ tam thức tuyệt học, cũng là thức đao pháp tuyệt học duy nhất mà hắn thực sự đã học được, nay thi triển tuy kém mấy đường chân ý hỏa hầu, lại nhiều mấy ngụm khí tích súc, uy lực nên mười thành không ngờ đã có bảy, chỉ thiếu ba phần tự mình lĩnh ngộ Đao Cương.
Bởi vì một đao này, đã chờ bao lâu?
Có thể công có thể thủ, chỉ có điều tiêu hao không nhỏ, bất quá như cũ chính là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Bởi vì thông qua mấy đợt giao thủ thăm dò vừa rồi đã thấy được, thực lực của tên bạch y nhân kia thực sự kém hắn một mảng lớn, vậy cũng nên đến lúc nghiền ép rồi, chỉ cần một hơi hồi khí hồi phục đao cương mà thôi, đối phương cũng sẽ không thể t·ấn c·ông hắn khi mà đao uy chưa tán nếu không chỉ có thể lấy mạng đổi mạng, việc đấy có thể thấy rõ là sẽ không xảy ra...
Hẳn là....?
Bởi vì ngay lúc này đây, thứ mà hắn đấy được, chính là một đầu mũi kiếm đâm thẳng tới, kiếm quang lấp lóe phảng phất ánh trăng nửa đêm chợt hiện sau làn mây đen.
Trấn Uy Kiếm Pháp đệ ngũ thức, Nguyệt Vị Chu Thiên!
Cũng không chỉ có thế, lại phối thêm một màu lam sắc, phảng phất thủy triều xuất hiện khi Nguyệt huy chuyển vị.
Khuy Minh Ý Kiếm Pháp, Tịch Hải đệ nhất thức, Thương Hải Tịch Thân.
Thủy Hành Ngũ Bộ đạp bước trong mơ hồ nãy giờ cũng tích súc đủ ý thế, không quản thương thế khí cơ vốn tán lại tụ cưỡng ép thi triển một đường Nguyệt Vị Chu Thiên, Lê Thanh Vũ đã chọn ngay lúc đao cương sâm nhiên này để t·ấn c·ông.
Thủy triều xông đao lâm, thế như chẻ tre phảng phất không chịu cản trở, dù sao đao cương sâm nhiên lại cũng không phải không lỗ hổng, thủy triều lại là nước xông mạnh một đường nhắm thẳng lỗ hổng đấy, áp lực tự nhiên viễn siêu toàn bộ phòng ngự, Thủy chi Chân Khí lại ngự ở trên phổ thông quân luyện Chân Khí, cứ thế nương theo kiếm cương trực chỉ tâm mạch.
Tạ tốt trưởng tuy chấn kinh nhưng cũng sẽ không ngồi yên chờ c·hết, kỹ áp đáy hòm vốn lộ một nửa nay lại phải vén thêm tiếp, không ngờ từ trong ánh mắt xuất hiện hàm ý không rõ, lại khiến cho đao lâm trong nháy mắt dày đặc thêm vô số lần, mọc không chỉ từ dưới đất lên lại còn chập trùng ngăn chặn phía trên, so với lúc trước không khác gì một rừng cây non trở thành một rừng cây trưởng thành.
Đây chính là Ý cảnh mà hắn đã lĩnh ngộ ra được sau thập niên tĩnh tâm thủ ở cứ điểm này, ngày ngắm sương sớm đọng trên lá đêm thấy hắc lâm cô quạnh, bao phủ mọi đường mọc khắp xung quanh, cao lớn cản tầm nhìn, che đi tất cả, che đi quần tinh, che đi ánh nguyệt!
Sâm chi Ý cảnh! Tiểu thành tiếp cận đại thành!
Bất quá, như này cũng không phải là toàn bộ bên trong tay áo của vị Tốt trưởng họ Tạ này, nhân lúc nửa bước lên xuống chống đỡ một đường kiếm cương đánh tới của đối phương không ngờ lại sử xuất ám kình dẫn động cơ quan bên dưới, một viên gạch dưới đất bỗng tách ra lộ ra một lỗ hổng tuy nhỏ lại đủ cho một cây châm nào đó xuyên qua.
Tinh phẩm Phí Thiết châm.
Phối hợp Lăng châu Linh cấp quân nỏ.
Kết hợp lại đủ để á·m s·át Tiểu Thừa đỉnh phong thậm chí Trung Thừa cảnh!
Đây mới là toàn bộ át chủ bài của hắn, chắc mẩm lần này có thể làm cho đối phương nuốt hận tại chỗ, dù sao vốn tính lấy đao lâm ngăn chặn đối phương chạy trốn, nay tự tìm đến chỗ c·hết liền cũng không lo được thịt đau mà thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ là không biết tại sao, mặc dù cách một chiếc mặt nạ hắn vẫn như có như không thấy được một nụ cười, phảng phất muốn nói:
“Chơi cơ quan? Chơi Ý cảnh? Múa rìu qua mắt thợ!”
Bất quá cũng có khả năng là hắn nhìn nhầm, dù sao Lê Thanh Vũ thường cũng không lộ vẻ đắc ý kiểu như vậy, đặc biệt là trong chiến đấu, cảm xúc thường thấy của hắn thường chỉ là:
“À, ra là vậy, hừm.”
Một cách... vô cùng bình thản, cùng với một nụ cười nghiễm nhiên?
Bởi vì chỉ thấy thanh liễu kiếm phảng phất đã lại bị ngàn vạn đao thụ khóa chặt không cho tiến lên kia, khẽ hất lên nửa tấc.
Nửa tấc này, lại đủ để thủy triều vượt qua sâm lâm cao vượt đầu người hàng chục lần, thậm chí với tới tầng mây xanh kia, tiếp sức cho ánh nguyệt.
Từ nguyệt dẫn thủy triều lại thành thủy thượng hỗ nguyệt.
Cuối cùng lơ lửng tại trên tầng trời đen kia không còn là bạch sắc bán nguyệt.
Mà là lam sắc.
Thủy nguyệt!
Thần Thông cấp Ý cảnh!
Lê Thanh Vũ lại tiến thêm một bước, Thủy hành bộ từ ngũ lên lục, một bước lại phảng phất cước đạp toàn bộ đao lâm, tay khẽ nâng lên thủy nguyệt.
Muôn trùng đao lâm nháy mắt vỡ vụn, thiết châm vừa bay được ba phần tư quãng đường còn chưa kịp tiếp xúc với múc tiêu đã nháy mắt bị cắt ngang đường lực, cứ thế mà rơi xuống giữa không trung.
Sát na không tới, tình thế xoay chuyển, thắng bại đã phân khi mà liễu kiếm của Lê Thanh Vũ xuyên thấu Kim Cương chi Khu, phách ngang đan điền của Tạ tốt trưởng.
Chỉ là thắng bại đã tỏ nhưng sinh tử vẫn chưa rõ, đây tự nhiên cũng chưa phải kết cục khi mà Tạ tốt trưởng nhất thời vẫn còn năng lực hành động, không kìm được hừ một tiếng, tay phải cầm đao lại vòng một đường đánh về, không có Chân Khí toát lên càng không có đao cương chỉ có cự lực, dự định đồng quy vô tận.
Chỉ là trong tình huống này, ánh mắt đối nhau lại nhanh hơn, nhân lúc vừa bị phá đao lâm còn b·ị đ·âm đan điền thần chưa tỉnh ý cũng suy yếu rõ rệt Lê Thanh Vũ nhìn thẳng vào mắt đối phương, cưỡng ép hai bên trải qua một đợt tranh phong Ý cảnh.
Kết quả không huyền niệm gì, Tạ tốt trưởng vốn chỉ là tiểu thừa Ý cảnh viên mãn không thể địch lại hắn lúc này, vốn đã có thể miễn cưỡng thi triển Ý cảnh Hóa Vực dựa vào Thần Thông cấp Ý Chí, lại càng ăn thêm tâm cảnh chênh lệch, cứ thế bị chếch choáng mấy giây.
Nhưng mấy giây này cũng đã đủ để làm nhiều việc, càng là quyết định hết thảy toàn cục.
....
Sau khi tỉnh lại khỏi mơ màng, Tạ tốt trưởng lại nhìn thấy trước mặt đứng đấy chính là bạch y nhân, liễu kiếm sớm đã thu về bên hông, không nhiều lời không có ý niệm dư thừa vừa định cử động thì phát hiện bản thân đã lại không cử động nổi do bị buộc chặt.
Chỉ là nếu như nhìn kỹ lại, đây cũng chỉ là dây thừng phổ thông, trói gà trói lợn còn được có khi còn không trói nổi trâu, huống chi một vị Tiểu Thừa cảnh hậu kỳ như này?
Vậy mà cứ như một lẽ đương nhiên, nó lại làm được.
Bởi vì Tạ tốt trưởng hiện tại, đã đang không thể điều động được Chân Khí, lại cũng đồng thời cảm giác khí huyết hiện đang nhanh chóng suy kiệt vừa bởi vì bụng hiện đang có một v·ết t·hương hở miệng lớn nơi tiểu phúc kéo đến đan điền, vừa là vì một thứ gì đó khác.
Thân là một cao thủ, hắn gắng gượng khó nhọc thở không ra hơi nói:
“Dược.... độc...? Ngươi hạ...?”
“Không cần phải hỏi câu vô nghĩa như vậy, nếu là ta thì thay vì nói chuyện sẽ cố bế khí, cố gắng điều động số Chân Khí còn có thể điều động còn lại nhanh chóng chữa trị v·ết t·hương chí ít làm cho nó không còn hở miệng trước khi hoàn toàn khí tuyệt bỏ mạng.”
Hai bên lại rơi vào trầm mặc mấy giây, một bên là vì do bế khí, bên còn lại là do cũng không còn nhiều lời để nói.
Hai bên đều hiểu, vậy một ánh mắt là đủ rồi.
Bạch y nhân lúc này mới lại quay mặt hướng Đặng Trần An người hiện mặc cho tâm thần mệt mỏi vẫn đang trợn to mắt cố gắng nắm giữ mọi chi tiết của thế cục hiện tại, cảm xúc trên mặt phức tạp không rõ ràng, đương nhiên dù sao cũng do chưa thấy qua quá nhiều việc đời chủ yếu là kinh ngạc, khẽ gật đầu nói:
“Đi thôi?”
“Đi... thôi?” Đặng Trần An vừa mới nghe được như thế, đã cảm nhận được một cỗ cự lực đánh vào gáy của bản thân, xúc cảm cuối cùng hắn cảm nhận được trước khi b·ất t·ỉnh nhân sinh chính là mát mát mềm mềm.
Lê Thanh Vũ tiến tới bế Đặng Trần An lên, tiện thể tiếp nhận Telos kẻ làm nhiệm vụ thủ hộ ẩn đề phòng bất trắc nãy giờ vào trong tay áo, sau đó xoay người định rời đi bằng cầu thang lên mặt đất khỏi tòa đại lao này.
Chỉ là trước đó lúc đi qua mặt Tạ tốt trưởng đang ngồi bệt một bên vách tường bỗng dừng lại, tay trái vốn buông thả lại khẽ nâng lên, không phải định hạ sát thủ hay gì mà chỉ đơn giản cách không vận kình chuyển kiếm khí điểm tại trên mặt đất ra một ký hiệu, sau đó lại đưa cho Tạ tốt trưởng thêm một ánh mắt, cuối cùng lại thêm một câu nói:
“Vốn định cho ngươi thêm một lần Giang Hải Tịch Tâm, lại nghĩ nhân sinh vốn chính là khảo nghiệm lớn nhất của bản thân đời người, vậy ta cũng sẽ để mặc tự nhiên tự có thiên hành. Công tội thị phi, thế gian nhân quả, khó mà phán xét, mà hẳn ta cũng không có tư cách phán xét ngươi, chỉ đề điểm một câu:”
“Ngẫm lại đi.”
Cứ thế, nương theo tiếng vọng của âm thanh này dần tiêu biến, bóng dáng của bạch y nhân cùng nam hài không biết từ khi nào đã không còn, thậm chí nếu không phải khung cảnh xung quanh vẫn còn lưu lại vết tích chiến đấu thì còn tưởng chưa từng có người nào đã đến đây.
Chỉ còn lại Tạ tốt trưởng, lúc này đang hơi cúi đầu xuống nhìn ký tự vừa được khắc họa trên nền đất, sắc mặt nhìn không rõ b·iểu t·ình.
Hắn lại bỗng ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn khắp một lượt khung cảnh xung quanh, bỗng tròng mắt hơi chấn động phảng phất như phát hiện điều gì khó tin.
Biến mất rồi.
Không, đương nhiên không phải nói bạch y nhân biến mất, hắn còn không có tẩu hảo nhập ma lên cơn. Thứ biến mất ở đây chính là...
Thủy nguyên tố dấu vết!
Lại nói một chút về đặc tính của Nguyên Tố, vốn là một khi xuất hiện gần như lúc nào cũng sẽ để lại dấu vết, mặc cho có Thủy hệ Nguyên Thần giả điều động đi.
Điều này cũng không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là không phải Nguyên Thần giả nào cũng có thể chưởng khống được Nguyên Tố tinh tế tới mức lấy đi từng hạt nhỏ hơn cả hạt bụi, lại nói như thế nào cũng sẽ để lại dấu vết phản ứng dù rất nhỏ, bởi vì thế gian vạn vật vốn đều cấu tạo từ Nguyên Tố.
Đặc biệt nói là Thủy hệ vốn có khả năng tương tác với toàn bộ những Nguyên Tố khác, cộng với trong điều kiện chiến đấu ác liệt như vừa rồi, hẳn đã sinh ra mấy cái Nguyên Tố tinh cầu, tuy sẽ nhanh chóng bị Nguyên Thần giả hấp thụ nhưng hẳn là vẫn còn lại rơi rớt ngưng đọng trong dòng chảy Nguyên Tố xuyên qua không gian.
Đây không hẳn là thường thức, lại là một kiến thức bắt buộc phải biết với một Tốt trưởng như hắn, là hạch tâm căn bản của những công việc trinh sát truy tìm, đã được kiểm nghiệm vô số lần là đúng đắn....
Hẳn là?
Nếu thế, giải thích làm sao được với tình huống “sạch sẽ” hiện tại?
Cách giải thích duy nhất chính là...
Tạ tốt trưởng hiện có thời gian mới hồi tưởng lại những điều mà hắn đã lơ đãng chưa kịp để ý trong chiến đấu dù sao khi ấy căng thẳng lên cao mà hắn lại chỉ một lòng muốn g·iết c·hết đối phương nên không để ý đến, Nguyên Tố tinh cầu mặc dù không nhìn được bằng mắt thường nhưng với thần niệm của Tiểu Thừa hắn vẫn phát hiện ra manh mối, sinh ra vô cùng nhiều lại cũng vô cùng ít, không khác gì vô số bong bóng phù vân vừa sinh lại tán, nhanh chóng bị Thủy chi Nguyên Tố trên lưỡi kiếm một lần nữa thu nạp, không, nên gọi là Thủy Cương thì đúng hơn, cuối cùng dư cặn đều không thừa.
Lại nhìn căn phòng này vách tường xung quanh đều không có bất kỳ dấu hiệu tiếp xúc với Thủy chi Nguyên Tố mà phản ứng...
Đối phương về căn bản, sở hữu một độ khống chế tuyệt đối với Thủy nguyên tố, tới một mức kinh dị, thậm chí có thể nói là mức độ Tinh Thông này nếu đổi sang võ nghệ hoàn toàn có thể sánh ngang ít nhất Thiên Nhân Hợp Nhất!
Sở dĩ chỉ dừng lại ở đây bởi vì bản thân hắn cũng mới chỉ là Tiểu Thừa cảnh cũng chưa thật sự nhận biết Phản Phác Quy Chân là phong cảnh gì, lại cũng không phải Nguyên Thần giả nên không biết được Tinh Thông Nguyên Tố đến cùng là gì, nhưng theo như thông tin tìm được bên trong quân bộ hoàn toàn có thể thấy được bạch y thân ảnh thâm bất khả trắc.
Tới vô ảnh, đi vô tung.
Huống chí... Còn có ánh mắt đó... Một ánh mắt liền khiến Ý cảnh tiểu thành tiếp cận đại thành của hắn lui tán, khiến cho ý chí của hắn co rụm lại vì kh·iếp đảm...
Căn bản... Không phải người! Chí ít không phải người bình thường.
Vậy là gì?
Tạ tốt trưởng sắc mặt phức tạp nhìn lại ký hiệu trên mặt đất, lúc này đã bị nhuốm đỏ bởi máu của chính hắn do trong một lúc lơ đãng cảm xúc bất chợt tới không duy trì bế khí được khiến cho máu từ v·ết t·hương trong lòng chảy ra, mồm cũng lại không quản được thở ra hai âm tiết như hít vào, là cảm thán kết luận cũng là đọc ra ý nghĩa đằng sau ký hiệu trước mặt:
“Tiên... Nhân...!”