Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 72: Gặp gỡ




Quyển 2 Chương 72: Gặp gỡ

Lẳng lặng nhìn một đôi nam nữ sắc mặt ngưng trọng như gặp quỷ dùng hết tu vi thi triển thân pháp, từ trong bóng đêm bên dưới thân cây bỗng dưng trồi ra thêm một thân ảnh, thanh y huyền bào phủ trùng lên nhau, hắc dạ sâm lâm vốn không thấy người, trên mặt hiện vẻ bất đắc dĩ.

Hắn đúng thật là cũng không có ý định dọa bọn họ, vốn cũng chỉ coi như thân tại giang hồ nơi xa gốc cây làm miếu nhỏ dung thân người qua đường đều là khách có thể trú tạm, bất quá không ngờ bọn họ lại định “hành sự” ở ngay trên đầu hắn, này nên làm như nào?

Thân ảnh thiếu niên vừa xuất hiện, đương nhiên chính là Lê Thanh Vũ, người đã một đường đi từ cảng Ly Nguyệt, xuyên qua Thủ Vị châu, cuối cùng hiện đã tới được nơi đây vốn chính là Lăng châu cảnh nội.

“Haizz, đều nói tiến nhập nơi thôn hoang miếu nhỏ mới chứng kiến được giang hồ, ta tại mấy ngày nay coi như đã chứng kiến. Vốn trước giờ chỉ đi lung tung quanh quẩn không quá hai trăm dặm tính từ cảng, nhiều nhất đến ngoại biên hướng trong của Thủ Vị châu, sâm lâm chung quy cũng không quá loạn, lại thêm vốn tập trung vào ủy thác không có để ý.”

“Vượt qua một đường ở Thủ Vị châu, tiềm hành bên trong sâm lâm, tới nay đã quan khán được không ít hơn ba vụ giang hồ thanh toán, bên trong thậm chí còn có xuất hiện Trung Thừa cảnh rất may tình thế hỗn loạn cũng không phát hiện ra ta tại lân cận, lại nói hiện tại trong trạng thái dịch dung khả năng liễm tức của ta rất tốt, mà lại cũng đều là đêm đến hắc dạ cao phong, không tập trung thần niệm không phát hiện ra ta cũng bình thường.”

Hắn khẽ cảm thán trong lòng, cũng không phải lộ vẻ chán ghét, mà chỉ đơn thuần là cảm giác nhận thức tăng trưởng.

Lại đưa ra một tay, phảng phất nâng lên bóng đêm:

“Hắc dạ cao phong, người đi trong rừng nếu không có đuốc hay Dạ Minh châu bất kỳ nguồn sáng nào khác, dù có là Võ Giả cũng rất khó mà nhìn rõ được nhiều chuyện, rất thích hợp để làm những chuyện không lộ ra ngoài ánh sáng ha... Thảo nào thường được miêu tả vì loại thiên tượng ưa chuộng.”

“Cũng mong không gây tổn thương tâm lý gì đến vị huynh đài kia, lúc vô phong trướng phất kỳ tự nhiên lại bị dọa một trận đúng là không tốt cho ‘tiểu huynh đệ’ bất quá nghĩ đến thân là Võ Giả nhìn qua cũng là giang hồ kinh nghiệm dày dặn hẳn không có quá nhiều vấn đề, mà hẳn là tiền vốn cũng hùng hậu lắm khi dám ‘hành sự’ giữa trời đông này.”

“Lại nói, tình cảm hai người này xem ra cũng là hàng thật giá thật, cộng đồng lui tiến, khi lui kiếm cùng đao đều là dùng để hộ người kia, trong mơ hồ có chút ý vị đao kiếm hợp bích, này cũng là khó được.”

Chẹp chẹp mấy tiếng, Lê Thanh Vũ cũng không nghĩ thêm gì quá nhiều, lẳng lặng hai mắt khẽ nhắm tĩnh tọa tại nguyên chỗ dưới gốc cây.

Gió lạnh trời đông thổi qua lại đưa đi một hai chiếc lá trong hàng ngũ nhăn nhúm còn bám trụ vào trời đông, khi rơi khẽ đảo lướt xuống bên dưới một vị tiểu thần tiên, cả quá trình không chút huyền niệm, nhìn vào lại sẽ làm người tâm thần an yên khó hiểu.

Phảng phất xung quanh, đều đã tĩnh lặng.

Chỉ có tâm, vẫn là động.

Động lộ đệ tam tâm cảnh nửa mở một tấm đại môn.

....



Buổi sáng thái dương ló dạng, thiếu niên nghênh bước giữa con đường sâm lâm, tử khí mơ hồ phiêu hốt gần thân lại không nhập, khua tay sương sớm tiện đường làm nước uống.

Lại đưa tay xa hơn, không rõ nội kình nh·iếp vật sâu cạn như nào, trong tay lại đã có thêm một quả Nhật Lạc.

“Nói thứ này chính là ân huệ lớn nhất của tự nhiên dành cho chúng sinh thực không sai, ngoại trừ thời khắc giá lạnh nhất của mùa đông, còn lại bất kỳ lúc nào cũng đều có thể dựng dục ra quả, thời khắc phụ thuộc vào lúc cây này trưởng thành, một năm hai đợt, thu hoạch không đồng nhất nhưng cũng lại đồng thời dễ kiếm.”

“Có thêm chút sương sớm, đủ ngọt.”

Thiếu niên gặm lấy trái cây, còn đang suy nghĩ vấn đề hạt bên trong, bỗng dường như cảm nhận được điều gì, cước bộ thong dong cũng dừng lại.

Hơi chuyển hướng tầm nhìn đưa mắt nơi xa bốn mươi trượng, hắn thấy được một nam hài đang chạy thục mạng, phía sau chính là một đàn lợn rừng.

....

“Hộc hộc! Hộc hộc...!”

Nam hài thở dốc liên hồi, hai cẳng chân nhỏ bé tuy đau nhức khôn xiết nhưng tốc độ vẫn gần như không hề giảm, bởi vì nếu chậm hơn chút thì hậu quả cũng không phải chỉ đơn giản là đau như vậy.

Bất quá chung quy, thực tế cũng không phải chỉ dựa vào ý chí sống còn là có thể thay đổi, đương nhiên là ngoại trừ một tên nào đó, tốc độ của hắn cũng đã dần giảm sút.

“Đáng c·hết! Rõ ràng là ban đầu đã quan sát rõ ràng chỉ có hai đầu heo con, nào ngờ xung quanh lại là cả một đàn như vậy?!” Đặng Trần An gào thét trong lòng.

Phải, nam hài này chính là Đặng Trần An, một đường đi từ một vùng sâm lâm ở Ninh Thải châu cảnh nội thuộc địa khu Ngoại Ô Li Sa, đi qua phân nửa Lăng châu cuối cùng tới được nơi này, quãng đường trên dưới không ít hơn ngàn dặm lại được một nam hài sáu bảy tuổi thực hiện trong ba tháng, quả thực tuổi nhỏ tâm trí lại không nhỏ.

Bất quá giờ đây, cuộc hành trình này có vẻ như sắp đến hồi kết, khi mà đám dã trư này hoàn toàn không biết cái gì gọi là nương tình với trẻ nhỏ, đặc biệt là dưới tình huống đối phương định bắt trộm đi con của mình, và hắn Đặng Trần An, dù là sở hữu một bộ thể phách không tầm thường, lại có thể gắng gượng được bao nhiều lần răng nanh của dã trư t·ấn c·ông?

Bất quá ngay tại lúc hắn sắp không chịu nổi, bên tai bỗng nghe được một thanh âm nào đó, phảng phất tiếng gió nhẹ bốc bên thân kim loại, hắn chưa phải chưa từng nghe được âm thành này, lại cũng không nghe thêm được tiếng chân chạy của heo rừng, liền dừng bước vừa thở hồng hộc vừa quay đầu lại.

Chỉ thấy tại nơi đấy không biết từ khi nào đã xuất hiện một thiếu niên, thân mặc thanh y người phủ huyền bào, dáng dấp tướng mạo thư sinh lại tự có một phen khí thế, đặc biệt là mặt mũi tuấn tú hoàn toàn vượt mức phổ thông, cảm giác giơ tay nhấc chân đều tự có một cỗ khí tức phong lưu.

Lại không thấy hắn cầm v·ũ k·hí gì, dã trư xung quanh đã có hai đầu trưởng thành ngã liệt ra mặt đất, thân thể phân hai đoạn, đều phảng phất là bị một thanh đao nhận sắc bén vô hình cắt qua không để lại dấu vết, máu cũng mới dần dần tại lúc này túa ra.

Thiếu niên quay sang trừng mắt nhìn đám dã trư còn lại, dọa đến bọn chúng cuống cuồng sợ gần như vãi đái té cứt bỏ chạy thục mạng, bọn chúng vốn là ỷ mạnh h·iếp yếu, gặp khí tràng đối phương liền đã cảm nhận được nguy hiểm do bản năng mách bảo, lại còn thêm t·hi t·hể hai tên đồng loại không biết vì lý do gì nằm ngay chỗ kia, lúc này đều chỉ ngại tại sao lúc sinh ra không có thêm hai chân.



Còn về báo thù? Ha ha, xin lỗi, chúng là dã trư, đó là cái thứ của khỉ gì?

Thiếu niên lúc này mới lại quay đầu nhìn nam hài, thần sắc trên mặt cũng trở nên thân thiện hơn, hỏi:

“Có đói không? Làm chút xiên thịt ăn?”

.....

Sáng sớm trời đông tiết trời vừa hửng, một thiếu niên một nam hài cứ thế ngồi trên một khúc gỗ lớn phân biệt chia hai đầu, cách nhau không quá nửa trượng, vừa không quá vừa gặp mặt đã thân lại cũng không có quá xa cách.

Trước mặt là một bãi lửa nhỏ, bên trên xếp đấy một mảnh gỗ lớn cắm vào một phần thân đã được xử lý của một con heo rừng, lúc này đang dần lộ ra hương thơm.

Thiếu niên lúc này đang thao thao bất tuyệt cảm thán cái gì mà trời đông gió lạnh khó nhóm lửa, lại may mắn tiết trời khó được mấy hôm không mưa, dẫn tới tuy là buổi sáng sương sớm chưa tan lại vẫn tìm được chút gỗ không quá ướt, hắn thi triển chút thủ thuật liền lại khô rồi, có thể nhóm lửa được.

Sau đó lại giảng giải một chút chút cách thức xử lý thịt heo rừng, cộng với cách chế biến làm sao để lộ mùi vị.

Không khó để từ phong cách ăn nói của thiếu niên này nhận ra học vấn của hắn không tầm thường.

Ngược lại là nam hài vốn đang tuổi lanh lợi nói nhiều, xem xét mặt mày liền rõ thông minh từ nhỏ, chịu qua gia biến liền trở nên trầm mặc rất nhiều.

Thiếu niên xem thấu phần cảnh giác kia đối với bản thân, cũng không thấy phẫn nộ vì thái độ này, mà hắn xem thấu cũng không chỉ có như thế.

Một thân khí huyết không tầm thường không quá kém một người trưởng thành phổ thông, bên thân một tệp phù lục mơ hồ nhiễm lên mùi máu đến nay vẫn chưa khô hoàn toàn, cố sự đằng sau đại khái cũng không quá khó để đoán được.

Bởi vậy nên, lời nói là dễ đi vào lòng người nhất, từ từ giảm đi tâm phòng vệ của đối phương, cái này Lê Thanh Vũ hắn am hiểu.

....

Lại qua một hồi, thiếu niên tự nhạc tự tiếu một hồi cũng có chung đoạn, thở ra một hơi lại lẳng lặng mà đầu dã trư nướng trước mặt, không có nói tiếp.



Không khí hơi trở nên trầm mặc, chỉ còn nghe được tiếng lửa tí tách.

“Vì sao không có g·iết hết tất cả bọn chúng? Lấy thân thủ của ngươi hẳn là làm được?”

Bỗng một thanh âm âm giọng hơi cao tới từ một hài tử chưa qua tuổi dậy thì phát ra, thiếu niên trong lòng vui mừng biết cá đã cắn câu, mặt ngoài khẽ cười nhẹ hỏi ngược lại:

“Vì sao lại phải g·iết tất cả bọn chúng? Có lý do gì sao?”

“....Cũng đúng.” Nam hài nghe được hỏi lại liền hơi trầm mặc, đôi mắt xa xăm nhìn ngọn lửa, hơi có chút thần du ý ngoại:

“Ngươi vốn cùng bọn chúng không thù không oán, lại vì cứu ta nên mới có lần gặp gỡ này, quả là không có lý do gì để g·iết bọn chúng, bọn chúng cũng không làm hại được ngươi ngược lại còn sợ ngươi... Chờ một chút, chiếu theo cách nói này, lúc đấy kỳ thật ngươi cũng không cần phải g·iết hai đầu dã trư kia, rõ ràng chỉ cần đứng đấy dựa vào khí thế cũng đã đủ để bọn chúng biết khó mà lui rồi?”

“Bởi vì ta đói nha.” Thiếu niên nghe vậy âm thầm gật đầu, lại một mặt tươi cười đáp cụt lủn.

“Vì đói liền có thể ra tay hạ thủ được sao? Kỳ thực cũng là được, bởi đó là nhu cầu cần thiết.... Ở giữa thiên địa này, sinh mệnh chung quy lớn nhất, lại cũng là nhỏ nhất, vốn chính là tự nhiên nhất đạo lý, vì sinh mệnh nhu cầu cấp thiết liền có tranh đấu, sau đó tiến trình liền chính là như vậy mạnh được yếu thua, sinh tử thường tình-“

Nam hài nghe được dường như lĩnh ngộ ra điều gì, bắt đầu nói vừa như đối thoại cũng vừa như tự thoại, bất quá rất nhanh liền bị cắt ngang bởi người bên cạnh:

“Cũng không hẳn.”

“?”

“Ta g·iết nó cũng không phải nhu cầu cấp thiết cũng không có đói tới mức mỗi bữa ăn hết hai đầu heo rừng trưởng thành mới sống được. Chủ yếu là g·iết xong còn làm thịt khô tẩm ướp để dành mấy bữa sau ăn được tiếp. Lại nói, không g·iết heo rừng, ăn quả Nhật Lạc cùng chút thảo dược ăn được tìm thấy ven đường không phải như thường vẫn có thể sống được sao?”

“Bất quá đấy không phải vẫn vì sinh mệnh sao? Ăn chút ngọn cỏ lá cây ven đường có thể trúng độc, ăn mỗi quả Nhật Lạc cũng không đủ-”

“Thật nghĩ nó là vì sinh mệnh sao? Hay là đó chỉ là sinh mệnh do ngươi nghĩ tới, do ngươi lựa chọn? Có một số người làm một số việc, hai tay nhuốm máu, tự biện hộ đó là vì sinh mệnh của bản thân, thật là vì sinh mệnh của bọn họ? Bởi vậy nên nhiều người coi đó là ngụy biện.”

“Bất quá...” Lời nói của thiếu niên lại nhất chuyển:

“Theo ta thấy đó lại là thật, bởi đó chính là sinh mệnh mà bọn họ chọn lựa. C·hết đói tới nơi, ngươi cần phải ăn, lại thật sự cho rằng đó là cái mà ngươi cần để duy trì sinh mệnh? Có khi chỉ đơn giản là ngươi gặp bệnh cần đúng loại thuốc thì sao? Bởi vậy nên, sinh mệnh là một giá trị tự tư cùng tự định, vừa khách quan vừa chủ quan vô cùng. Gọi nó là tự nhiên hay gì không quan trọng, kỳ thực vẫn là do ngươi chọn một nửa.”

“Ta – ta có chút không hiểu...”

“Không hiểu không phải không tốt, ngược lại đôi lúc là phúc. Đây, ăn đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, chạy nhiều như thế thân thể cần chút tịnh dưỡng.”

Thiếu niên vừa nói vừa cầm gỗ lấy ra một xiên thịt đưa cho nam hài, người sau lại hơi có chút đờ đẫn mông lung nhận lấy.

Cầm lấy xiên thịt trong tay, hương thơm bốc lên thấu tận tâm can, bên tai lại vang lên mấy lời vừa rồi, hắn lại như một lần lại một lần phát giác được, thế sự cũng không phải chỉ đơn giản như những gì hắn đã từng ngộ ra.