Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 71: Ủy thác tấn thăng Trung Đẳng Mạo Hiểm gia




Quyển 2 Chương 71: Ủy thác tấn thăng Trung Đẳng Mạo Hiểm gia

“Mạo Hiểm gia Lý các hạ, dựa theo yêu cầu xét tuyển, các hạ đã đủ điều kiện trở thành Trung Đẳng Mạo Hiểm gia.”

Bên trong chi nhánh Mạo Hiểm gia Hiệp Hội của Ly Nguyệt, một tiếp tân đang trình bày với một thiếu niên thân khoác thanh bào trước mặt.

Thiếu niên nghe vậy liền gật đầu, lại hỏi:

“Còn cần tiếp nhận một ủy thác nữa đúng không?”

Tiếp tân nghe xong gật đầu:

“Đúng. Trở thành Trung đẳng Mạo Hiểm gia không giống như Cao đẳng hay các đẳng cấp bên trên còn cần tiến hành thí luyện, một ủy thác cấp D cũng đã coi như là đủ rồi. Dựa trên cảnh giới biểu hiện ra của các hạ là Võ Giả cảnh, cấp D cũng không tồn tại quá nhiều nguy hiểm, chỉ cần cẩn trọng là đủ. Bất quá nếu các hạ muốn làm chút khởi động Hiệp Hội cũng còn lưu trữ một số ủy thác khác, độ khó không cao quan trọng là khối lượng công việc có chút nhiều.”

Thiếu niên nghe vậy liền cảm thấy hứng thú:

“Có thể cho ta xem trước chút không?”

“Không thành vấn đề. Các hạ chỉ cần tới khu Ủy Thác rồi nêu rõ yêu cầu với một vị người phụ trách ở đó là được rồi.”

“Đã rõ ràng, cảm ơn rất nhiều.”

“Không có gì, được hỗ trợ Mạo Hiểm gia chính là chúng ta vinh hạnh. Hướng về những vì sao và vực sâu!”

“Hướng về những vì sao và vực sâu!”

Sau khi chào tạm biệt tiếp tân ở khu Thông Tin, thanh sam thiếu niên, một nhân dạng khác của Lê Thanh Vũ tên gọi Lý Sở Trụ liền chuyển bước qua khu Ủy Thác, cũng đã được giới thiệu qua một số ủy thác cấp D.

So với ủy thác cấp E, ủy thác cấp D đã tăng lên mấy phần yêu cầu đối với võ lực, tỷ như dọn dẹp một bãi Slime lớn trong đó tồn tại Slime trưởng thành tức là Nhất giai Ma Vật, xử lý hoặc xua đuổi một tiểu doanh trại Hilichurl, cũng có Mitachurl tức là ít nhất Nhất giai Ma Vật, thủ hộ thương đội chống Đạo Bảo đoàn quấy phá tại mấy tuyến đường nhỏ nhưng dài....

Hắn cuối cùng lại không lựa chọn mấy ủy thác này, thật sự cảm giác được ý nghĩa không nhiều, cuối cùng chọn lựa một ủy thác được đấy cũng chưa lâu.

Đưa thư.

Nhận xong ủy thác, Lê Thanh Vũ bước ra khỏi chi nhánh.

Hôm nay đã là gần hai tuần sau Thỉnh Tiên Điển Lễ, hắn nếu là lại không tiến hành báo danh thực sự còn suýt b·ị đ·ánh lên hai con dấu m·ất t·ích. Bởi vì chung quy đẳng cấp còn thấp ủy thác được giao tự nhiên cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian, căng nhất một hai tuần, sau đó nếu là không có động tĩnh liền sẽ bị coi như tạm thời m·ất t·ích, sau một năm liền sẽ coi như đ·ã t·ử v·ong.

Cấp D về căn bản sẽ có thời gian hoàn thành lâu hơn, tỷ như nhiệm vụ này chính là có thời hạn tận hai tháng, công việc tự nhiên cũng không đơn giản.

Đó là chuyển được bức thư này cùng với tín vật tới được cho một người có tên là Lý Cẩn Du, một thợ mỏ ở Trọng Nham Cự Uyên, người ủy thác chính là người nhà của đối phương, còn có nội dung bức thư là gì hắn không biết, cũng không có quá cảm thấy tò mò.

Ngẩng đầu nhìn tầng tầng lớp lớp tầng mây trên vòm trời, hắn khẽ tính toán lộ trình.

Lựa chọn ủy thác này cũng không phải là bắn tên không đích, đã hắn muốn xông xáo giang hồ nhìn khắp thiên hạ ra sao, tự nhiên cũng sẽ phải chọn những nhiệm vụ thời gian dài mà phạm vi lại rộng.



Như ở trong game cũ, Trọng Nham Cự Uyên (Vực Đá Sâu) cách cảng Ly Nguyệt chỉ có mỗi khu vực Ngoại Ô Li Sa, tất nhiên ở thế giới này liền không như vậy.

Khu vực chính ấy vẫn gọi Ngoại Ô Li Sa, nhưng chung quy còn chia làm các châu nhỏ.

Ly Nguyệt thập cửu châu, hành trình này hắn sẽ đi qua tổng cộng ít nhất năm châu, Thủ Vị châu, Lăng châu, Ninh Thải châu, Hưng Vũ châu, Thanh Hư châu, với tổng quãng đường ít nhất tính theo đường chim bay là hơn bốn ngàn dặm.

Tại sao lại gọi ít nhất mà không phải là rõ ràng, bởi vì ở trên một đầu đại lộ cuối cùng nối giữa Hưng Vũ châu cùng Trọng Nham Cự Uyên bản thân vốn là một châu khác, tên là Du Thạch đạo, dù thuộc về Thanh Hư lại nằm ở cách mé, cũng có thể coi như hàng chung với Giang Xoa châu nằm ở bên trên.

Một thân hành lý vốn đã chuẩn bị xong, không còn việc gì khác, Lê Thanh Vũ liền lên đường.

....

“Chu ca ca, có phải sắp tới lại có một mùa Vấn Kiếm hội đúng không?”

“Ha ha, Bạch muội muội vốn không luyện kiếm lại cũng để tâm đến việc này à?”

Đêm tối, nguyệt dạ cao phong, một đôi nam nữ hiệp khách ngồi ở trên tán cây, dựa người vào nhau thủ thỉ.

“Còn không phải do Chu ca ca luyện kiếm đâu? Thế ngươi có đi không?”

“Đi chứ? Sao lại không đi? Vấn Kiếm hội do Vấn Kiếm sơn trang tổ chức, trăm năm một đại hội, mười năm một tiểu hội, năm nay tuy chỉ là tiểu hội thôi lại chính là tiểu hội cuối cùng trước đại hội, rất nhiều thiên tài cũng sẽ tới đây cọ xát hòng đánh ra được kinh nghiệm lần sau chiếm được bài danh cao.”

“Ui chà, thế còn không phải là cao thủ như mây sao? Chu ca ca còn dám đi?” Nữ tử th·iếp thân thủ thỉ.

“Còn không phải đi để giáp mặt anh hào thiên hạ sao? Ngồi một chỗ mà luyện võ, cuối cùng cũng chỉ là đóng cửa tự cho là thanh cao, trừ phi thực sự là thiên tư hiếm có thời cơ chưa tới. Còn giống như Chu ca ca của ngươi, từ nhỏ đã biết bản thân thiên tư còn tàm tạm, cùng với đám thiên tài được bồi dưỡng từ nhỏ trong kinh môn đại phái thực sự không so ra được gì, cũng chỉ có thể đi một lối khác lấy lịch duyệt bù đắp.”

“Lại nói, không nhìn tận hào khí anh hùng trong thiên hạ, nào có dám tự xưng bản thân là võ giả chân chính, bậc đại trượng phu không uổng một đời, chính là ý này.”

“Chu ca ca không cần phải nói thế, dù có như nào thì trong lòng muội đây, ngươi cũng đã luôn là một nam tử đỉnh thiên lập địa rồi, nhi nữ sau đó cũng sẽ luôn biết phụ thân bọn hắn vốn là một cái anh hùng.”

“Anh hùng...?” Nào ngờ vị nam tử thân mặc hắc y kia nghe được lời này liền lắc đầu:

“Hai chữ đấy kẻ hèn này liền không dám nhận, bất quá chung quy vẫn có thể đảm bảo cho bọn nhỏ ra đường không hổ thẹn mà ngẩng đầu lên. Bởi vậy nên Vấn Kiếm hội lần này ta càng phải đi, nếu tại bên trên may mắn xông ra được danh vọng thậm chí dựa thế đấy mà được lên bảng, chí ít liền mò mẫn được chút khách khanh chức vị ở chút tiểu tông phái, chí ít để bọn nhỏ sống không chịu quá nhiều khổ như chúng ta.”

Nữ tử nghe vậy trong mắt nhu tình mật ý giống như bị dội nên một gáo nước thu liễm lại không ít, lại ẩn tàng càng sâu càng thêm kiên định, nàng tựa đầu nhẹ lên người đối phương.

...

Mười bốn năm trước, nàng vốn chỉ là một nữ hài nữ nhi của một thợ làm bánh tại đất Lăng châu này, hắn lại là một tên học đồ của một tiệm mỳ ở một châu khác, vốn nghĩ đời này hẳn đều sẽ không có cơ hội gặp nhau, chung quy vẫn cứ như thế cơ duyên xảo hợp đi đến một ngày hôm nay.

Tiệm bánh bán ế ẩm, nàng không nói chịu qua cái gì đại khổ cực, lại chưa từng thật sự đàm qua cái gì sung sướng, cuối cùng một đêm nọ có một vị cao thủ không ngờ thân chịu trọng thương tiến vào trong tiệm, gọi một chiếc bánh, tại chỗ khen bảy chữ: “Bánh ngon, tràn ngập cố hương vị.” rồi trả tiền bằng một quyển thư tịch rách nát, cứ thế liền gục xuống mặt bàn khí tuyệt bỏ mình.

Quan phủ Thiên Nham quân đến đưa xác hắn đi, nàng còn ngồi tại trong nhà kho đằng sau đọc thư tịch, quyết chí trở thành một nữ hiệp.

...



Tiệm mỳ gặp phải một trận đánh nhau giữa một đám có võ công tự xưng cái gì giang hồ nhân sĩ, trước khi đều bị Thiên Nham quân áp giải cũng đã khiến cho quán mỳ không còn nguyên vẹn, chưởng tiệm càng là bị chịu phải một quyền kình thân thể phàm nhân vốn có ẩn tật nay lại bùng phát, liền q·ua đ·ời sau đó không tới một năm, tiệm mỳ cũng bị giải tán, thiếu niên vốn mồ côi được nhận làm học đồ từ đó không nơi nương tựa, chỉ có bên thân chút kim tiền vụn cùng một quyển thư tịch sờn gáy vốn trộm được nhân lúc hỗn loạn.

....

Khi đó nàng còn chưa rõ ràng “Hiệp” nghĩa là gì, “Giang hồ” lại ra sao, đầy đầu chỉ có các danh từ sáo rỗng, tỷ như cái gì mà đao ra như gió thổi ý tụ thế không tán, Võ Đồ cảnh, Võ Giả cảnh, Tiểu Thừa, Trung Thừa...

....

Khi đó hắn cảm tưởng bản thân nhìn thấu cái gọi là giang hồ võ lâm, cũng dần thay đổi tính nết sống tới có chút bất cần đời, nhìn người qua đường gặp t·ai n·ạn cũng có thể đứng đấy cười ha hả, hai tay luyện được một đôi Tý sáo có thể thần không biết quỷ không hay trộm đồ, có lần không ngờ lại trộm được của một vị hảo hán nào đó được một quyển kiếm pháp, kiếm không có hắn lại tìm kiếm chút sắt vụn tự học, đêm đến nghĩ đến tình cảnh buổi chiều liền không khỏi giễu cợt giang hồ cũng không gì hơn này, hắn liền cứ thế mà du thử du thực sống thôi, lại luyện thử chút kiếm pháp xem thế nào?

...

Từng chữ hiện ra trước mặt, ngỡ giơ tay lên liền có thể tóm gọn, lại chung quy hải thị thận lâu.

...

Thiếu niên mười hai vừa tròn lắng nghe tiếng kình phong khẽ vang trong không khí, huyết khí tràn đầy trong cơ thể, nâng lên thanh binh khí tiện tay phảng phất chia tách sao trời, trong lòng tồn tại một loại cảm xúc khác, một loại ý cảnh khác.

....

Năm đó tuổi hai mươi hai đột phá Võ Giả, phụ thân cũng đã tạ thế một năm trước mẫu thân vốn mất đi ở một mùa đông giá lạnh nàng liền bán hết tất cả cứ thế mà đi hành tẩu giang hồ.

...

Năm đó mười bốn tuổi định ă·n t·rộm của một đám thương gia không ngờ trên đường đi cùng ở Lăng châu cảnh nội lại chịu tập kích, bản thân hắn do có chút tu vi bị đám c·ướp tưởng là hộ vệ nổi lên sát tâm kỹ không bằng người chống trả không nổi thì bỗng được một nam tử cứu giải quyết đám c·ướp lại cũng cứu cả đoàn xe, bất quá không chờ mọi người nói gì đã lại biến mất, đều được coi như không màng danh lợi.

Chỉ có hắn người tập võ là có chút rõ ràng cảm giác được khi người đấy tiến lại gần khí huyết đã có chút hỗn loạn, sau khi ra tay lại càng hỗn loạn hơn, phảng phất bão lốc suy vi. Thiếu niên ngơ ngẩn cứ thế đứng nhìn đất trời.

...

Phong vân đâu không thấy, hiểm ác ngược lại đầy rẫy, tiền chẳng mấy chốc tiêu sạch, sự đời không rõ nàng bị một đám c·ướp bắt tiến ngục giam gần như chuẩn bị cảm thấu vận mệnh bi thảm, cũng tại lúc đấy gặp được Chu ca ca.

Việc gặp gỡ này cũng không phải cái gì mà như tiểu thuyết anh hùng cứu mỹ nhân, nhan sắc nàng có đôi chút nhưng vẫn tàm tạm không xưng lên được mỹ nhân, hắn cũng không phải anh hùng đến cứu, ngược lại cũng là bị bọn c·ướp tóm được nhốt vào, cốt là để từ trong miệng dò hỏi ra được một bảo tàng nào đấy.

Bất quá hắn chung quy vẫn là anh hùng trong mắt nàng, khi mà hôm đấy sống c·hết đứng tại phía trước, nói rằng dù thế nào ta đây cũng sẽ cản trước đấy, đám các ngươi nếu muốn tiến tới cùng lắm ta g·iết nàng sau đó cũng sẽ tự vận, đừng mong thu hoạch được bảo tàng.

Có chút ngốc, lại có chút bất đắc dĩ nào khó nói, nhưng chung quy vẫn là một bóng lưng.

...

Năm tháng trôi qua thiếu niên giờ cũng đã là thanh niên, tu vi Võ Giả cảnh, tại một lần đoạt được manh mối di tích bảo tàng không may bị người biết và bắt được, nhốt chung cùng với một nữ tử khác.



Cũng không có gì để làm, đành phải bắt chuyện giải sầu, hắn chung quy vẫn rõ ràng vận mệnh của đối phương nhưng bản thân hiện tại ốc cũng không lo nổi mình ốc còn có thể làm thế nào? Tâm tính chung quy có chút thay đổi so với lúc trước, nhưng ở giang hồ này tự tư chung quy vẫn là chủ đạo, hiệp khí cùng hiệp khách tuy có tồn tại lại không phải do hắn đến chủ trì.

Vốn cũng chỉ định nói chút chuyện quá khứ để nàng không quá thấy thảm thương về tương lai, nào ngờ lại nghe ra được một thân ảnh quen thuộc.

Trong lòng không ngờ lại bừng lên một ý niệm lạ lẫm, vốn đã từng quên đi từ rất lâu về trước hơn chục năm đều chưa từng lần nào xuất hiện, một hiện liền kinh người choán lấy hết thảy tâm thần.

Bởi vậy hắn liền đứng dậy, lần đầu tiên trực diện tòa này giang hồ.

....

May mắn cho bọn hắn, đám c·ướp lộ ra đầu mối bị Thiên Nham quân tóm được liền cho người đến t·ruy s·át, điều này cũng diễn ra tại hai tuần sau khi đám c·ướp tuyệt thực bọn họ.

Từ đó đến nay, lại cũng không có quá nhiều cố sự xúc động lòng người nào nữa, một âm xuống trầm ba nốt bình, đạm đạm mạc mạc hơn ba năm cho đến bây giờ.

Năm nay đều đã tiếp cận tứ tuần đôi hiệp khách không còn quá trẻ tuổi này ngồi cạnh nhau, dưới ánh sao nhìn lấy phong cuộn vân phi trên trời, không khỏi đều chợt nhận ra.

Bọn hắn lúc thiếu niên cũng không có cái gì kinh lịch đặc sắc oanh oanh liệt liệt giống như những thuyết thư tiên sinh tại các tửu lâu hay kể, giờ đây cũng đã lại đến lúc mưu tính đường sau cho tử tôn, hẳn cơ hội được chứng kiến phong vân đã ít lại càng thêm ít rồi.

Nhưng chung quy, bọn hắn cũng không có vì thế oán hận, ngược lại còn cảm thấy may mắn.

Dẫu sao, bọn hắn cũng đã từng kinh qua giang hồ. Đã từng uống gió Bắc đạp ngọn cây, lúc huyên náo đốt lửa đấu ma vật, lúc tĩnh lặng mưa rơi trú tửu lâu.

Cũng đã từng biết được một phen phong cảnh khác, tốt có xấu có, may mắn có thê thảm có.

Biết được có thể như vậy cũng đã là phúc.

Đến khi về sau, khi có nhi nữ hỏi bọn hắn giang hồ là cái gì, hay oán hận phụ mẫu vì sao đều cũng tập võ mà không xông ra được công danh, bọn hắn đều có thể cười nhạt nói:

Đây chính là giang hồ.

Hoặc cũng có thể nói, giang hồ chính là đây.

Người người đều tại bản thân giang hồ.

Nhân vật như thần tiên cũng không ngoại lệ.

“Này, Bạch tiểu muội, ngươi rốt cuộc là muốn sinh mấy đứa?”

“Đáng ghét, Chu ca ca, ngươi vì sao lại hỏi như – Tay ngươi sờ đâu đấy?”

“Không phải có làm thì mới có ăn sao? Tự nhiên tức cảnh sinh tình xong nổi hứng...”

“Đại phôi đản, ăn cơm trước kẻng liền cũng đã xong, ở dã ngoại còn có thể thống gì?!”

“Hắc hắc, đêm nay trăng không tỏ, tối như này dù là Tiểu Thừa cảnh cũng không thể xuyên qua tán lá thấy được, lại nói có người đến gần ngươi ta hai tên Võ Giả hậu kỳ còn không phát hiện ra được sao? Ngươi nhỏ giọng chút là được.”

“...Người xấu.” Nữ tử chung quy cũng thuận theo, chủ yếu cũng là bởi vì đối phương thực ra nói không sai, lại nói chuyện này kỳ thực cũng không phải hiếm có trên giang hồ, chỉ là đối với nàng là lần đầu tiên nên còn có chút xấu hổ.

Bất quá còn chưa đợi hai người lại có động tác gì mang tính thực chất đã lại nghe được từ dưới gốc cây xuất hiện một thanh âm ho khan nhẹ:

“Khụ! Khụ!”