Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 42: Học gia




Quyển 2 Chương 42: Học gia

Để hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, phải tua lại một quãng thời gian ngắn, từ lúc mà Lê Thanh Vũ rời khỏi phòng làm việc của Ganyu.

Cất lên một tiếng cười càn rỡ xong, hắn liền nghênh ngang đi được mấy bước, lại khôi phục lại trạng thái như bình thường.

Điều này làm không ít hữu tâm nhân cùng đội lính hộ vệ gần đấy của Nguyệt Hải đình đều cảm thấy kỳ lạ, bất quá hắn cũng không để bọn họ moi được thêm bất kỳ gốc tích gì, một đường đi thẳng tới ra ngoài đình.

Đường đi ban đầu được dẫn đường hắn đã nhớ kỹ, lần ra không cần hỏi ai.

Cũng không ai dám cản hắn lại, dù là lòng hiếu kỳ hay nghi hoặc lại lớn như nào, bọn họ cũng chỉ có thể dằn xuống, lại nhìn bóng đối phương dần dần biến mất trong tầm mắt.

Cũng không có ánh mắt hay bất kỳ đạo thần niệm nào được tung ra để theo dõi, không có lệnh của vị kia, không người dám manh động.

Chỉ có một số người âm thầm ghi nhớ quái sự ngày hôm nay.

Đi xuống khỏi Ngọc Kinh đài, Lê Thanh Vũ vốn định về thẳng nhà. Chỉ là đang lúc đi qua một con ngõ nhỏ, hắn liền dừng bước lại.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì gặp được một người quen.

Beidou, là nàng, vẫn mặc hồng y như thường lệ, đang ngồi ở một trà quán cỡ trung đánh cờ.

Gọi nơi này là trà quán cũng không quá thỏa đáng, kỳ thực là một nơi kết hợp giữa kỳ quán cùng trà quán, nơi khách nhân vừa có thể đến đánh cờ, lại cũng vừa có thể uống trà tán gẫu quan kỳ.

Lưu Hạc quán, một nơi cũng miễn cưỡng tính là nhập lưu so sánh với một số các trà quán cùng kỳ đường tại cảng Ly Nguyệt, bản thân chủ quán cũng là một nhân vật đẳng cấp không thấp, tại trong kỳ đàn Ly Nguyệt có được danh vọng nhất định.

Đồn rằng, quán có tên Lưu Hạc, bởi năm đấy hạc bay về phương nam tránh rét từng có một đầu lạc đàn đứng tại trên nóc quán trà hơn ba ngày ba đêm, cuối cùng đến khi dương quang phổ chiếu tử khí đông lai bới khẽ kêu lên một tiếng đập cánh bay đi, chỉ để lại một sợi lông.

Khi đấy chủ quán còn chưa phải là người hiện tại, mà là người cách hai thế hệ trước, thấy được cảnh đó, vốn chỉ là người kinh doanh quán trà đang ngồi nhàn rỗi tìm đọc chút thư tịch về kỳ nghệ, chuyện lạ ba ngày kia chưa nói, sợi lông kia lại được gió thổi rơi xuống bàn cờ, cho rằng là điềm báo, đổi tên quán thành Lưu Hạc, cũng đồng thời tân trang lại thành kỳ quán.

Từ đấy đến nay cũng đã trăm năm quán lấy Lưu Hạc làm tên kinh doanh, tại chỗ phồn hoa chi địa cảng Ly Nguyệt cũng mở rộng được không ít, tuy tại trong ngõ lại không có chút nào khó khăn có thể tiến vào, ngược lại thành hai mặt tiền, trước cùng sau thông hai ngõ.

Quán có tổng cộng ba tầng, hai tầng trên chủ yếu cho khách ngắm cảnh cùng chém gió, tầng dưới cùng lại yên tĩnh nhất, bày biện bảy bàn cờ vây chín bàn cờ vua cấp khách chơi, cũng có tiên sinh tại đây dạy học, đương nhiên có trả tiền trước.

Có thể thấy được Beidou ở đây, Lê Thanh Vũ kỳ thực cũng không bất ngờ. Tiếp xúc với nhau cũng đã mấy lần trong một năm qua, hắn biết được rằng nàng đối với kỳ nghệ có một loại hứng thú không nhỏ, chỉ là bận kế sinh nhai nên không có thời gian, cộng thêm thiên tư không có, thành thử ra bao năm trôi qua vẫn chưa bước vào nổi cánh cửa đăng đường nhập thất.



Nói chung là, lần nào không cần phải đi trên biển mà phải ở lại trên đất liền, luôn có thể tìm thấy nàng ở hai chỗ, tửu quán cùng kỳ quán, nếu không phải do hai thứ này bất kiêm dung lẫn nhau thì sẽ luôn luôn có thể xác định được vị trí nàng đang ở.

Gặp được như này cũng là hữu duyên hiếm gặp, hắn liền tiến tới phía trước xem, bởi hiện tại đang là lúc nghỉ trưa trong nhiều công việc nên người rảnh rỗi vào quán làm một hai ngụm trà tiện thể xem cờ cũng không ít, nhưng thủy chung vẫn bảo trì được sự tĩnh lặng.

Đây là một sự tinh tế, một phép lịch sự tối thiểu, và cũng là một sự khôn ngoan, bởi vì hiện tại đang ngồi đấy đánh cờ có một vị Thượng Thừa cảnh, láo nháo là ăn cháo ngay.

Lúc hắn chen qua một khoảng ngắn mấy bước đến được bàn cờ của Beidou, xung quanh lúc đấy đang có bảy người, năm người là bách tính phổ thông, một người có được tu vi của Võ Đồ đỉnh phong, xem ra là dân bốc vác, người còn lại là một vị Tiểu Thừa cảnh, dựa vào chút kỹ thuật nhìn khí cơ thì không cần dùng Quan Nguyên chi Nhãn hắn vẫn có thể phán đoán đại khái là tầm trung kỳ đỉnh.

Beidou lúc này cũng đã nhận ra trong đám người xem có một người quen biết, chính là nam hài thần bí nọ, hơi nhìn sang gật đầu một tiếng lấy làm chào hỏi, lại đưa một ngón tay lên trước môi biểu thị hãy giữ im lặng.

Nàng cùng đối phương cũng không phải chưa từng đánh qua, nàng rất rõ ràng trình độ kỳ nghệ nam hài trước mặt tuyệt đối phải là nhập lưu, thậm chí còn mạnh hơn người trước mặt nàng không ít, nếu đối phương dùng chút mánh lới nhắc nhở hẳn sẽ có thể cầm được thắng lợi, nhưng g·ian l·ận chưa bao giờ là điều nàng muốn, nếu thế thì có gì vui thú nữa chứ?

Lê Thanh Vũ ra dấu biểu thị yên tâm, lại kéo tay ngang môi hàm ý thủ khẩu như bình, lấy quân tử chi lễ xem cờ miệng không mở.

Beidou thấy vậy liền tiếp tục tập trung vào bàn cờ, còn hắn thì quan sát đối thủ của nàng.

Đó là một nam tử trẻ tuổi đầu đội khăn xếp dáng vẻ thư sinh, thân khoác bạch bào tay cầm trúc phiến, nhìn qua cả người tinh thần sáng láng, dung mạo khá xuất chúng, mũi cao cùng cặp lông mày mảnh sắc bén....

Tất cả đều không có vấn đề gì, thỏa thỏa một vị thư sinh nho nhã còn có mấy phần phong lưu, cho đến khi hắn quan sát cặp mắt của người này.

Nói thực, muốn dùng từ để hình dung liền hơi khó, nhưng có thể lấy ví dụ so sánh tượng hình:

Đó là đôi mắt của một người nghiện rượu, dược sư chuyên nghiệp Lê Thanh Vũ cho ra kết luận.

Thảo nào nhìn hắn đánh cờ với Beidou cử chỉ cũng không có vẻ gì là lạ lẫm, hai bên hẳn là có quen biết từ trước, giao tình cũng không cạn, giờ xem ra đã tìm được lý do chính rồi, Lê Thanh Vũ nghĩ thầm.

Ngoài những điều đó ra, nam tử này bản thân dường như cũng khá phổ thông, khí huyết không nội liễm mà cũng không ngoại phóng, chỉ vận chuyển bình thường thanh thản quanh thân với số lượng cùng chất lượng có hạng, tức là ngang với một người bình thường.

Vậy chẳng lẽ có thể kết luận nam tử này hoàn toàn là phàm nhân không có tu vi?

Không hẳn.

Cái thứ được gọi là tu vi này, hắn cũng có. Chỉ có điều khác với Võ gia Chân Khí, Huyền gia Linh lực, Tiên gia Tiên lực, tu vi của hắn gọi...

Hạo Nhiên Chính Khí!



Nam tử trẻ tuổi này, là một người đi theo Học Lộ.

Thế giới này không có Nho gia, Pháp gia, Mặc gia, chỉ có Học gia.

Ly Nguyệt, không, phải nói đúng hơn là toàn bộ Nhân tộc trên Teyvat đại lục đến nay đã phát triển qua vô số năm, trải qua ít nhất là bốn thời đại, truyền thừa chi lưu vô số.

Chỉ có điều chí lớn thông thiên nhân mệnh bạc bẽo, lại có mấy loại truyền thừa có thể đạt tới được đỉnh phong?

Truyền thừa có thể đạt đến Thánh giai mới được gọi là truyền thừa hoàn chỉnh, trước sau năm trăm năm ngoảnh mặt, đây đã là phàm tục đạt đến cực hạn, sánh ngang cùng với Ma Thần.

Truyền thừa đạt đến Quân giai, là vì thiên địa chỗ thừa nhận, thiên đạo có thiếu lấy đó bù vào.

Nếu vậy lại một lần nữa nhìn ra, không thiếu các anh hào năm xưa đã từng tại phần truyền thừa của mình chi đỉnh bước ra một bước, lại không phải hóa nó thành Đạo, mà là lựa chọn phi thăng Thiên giới, chẳng lẽ cũng có liên quan gì tới điều này?

Thiên địa lưỡng cách, trở thành Thiên Nhân liền không thể chiếu khán tử tôn, chỉ có thể dựa vào một số thứ tại trong U Minh tương trợ. Nhưng đó là tương trợ thật sao? Hay là nhân quả liên lụy?

Lý do như vậy, sóng sau vùi sóng trước, số lượng lưu phái truyền thừa của đại lục gần như luôn được ổn định, không đạt đến Đạo, xác thực liền sẽ tan biến trong dòng sông thời gian, thuở sơ khai đến nay con số đó có lẽ không nhiều như trăng trên trời hay cát nơi sa mạc, lại có thể làm dù là vị Thần trường thọ nhất nhìn mà ai thán một hơi.

Lại quay lại chuyện chính, nói thì như vậy, nhưng trước sau vẫn tồn tại một loại truyền thừa mà đến nay vẫn chưa từng đứt đoạn, thậm chí còn có thể làm đến ngang Đạo mà không phải Đạo, đó là Học Lộ.

Học Đạo chỉ tồn tại ở Sumeru, đất nước nơi Chân Lý cùng Tri Thức nắm quyền, còn lại ở bất kỳ quốc gia nào khác, dù là tiên tiến như Fontaine hay Snezhnaya, cổ xưa như Ly Nguyệt, đều chỉ là Học Lộ.

À, đương nhiên ngoại trừ một quốc gia nào đó có can đảm đấu Thiên....

Nhưng có lẽ tồn tại một liên kết nào đấy giữa Đạo chính cùng Lộ, hoặc lại là do bản năng của Nhân tộc vốn hiếu học, hàng ngàn năm trôi qua, Lộ này ở các nơi vẫn sừng sững không ngã, lan tỏa ra mọi ngóc ngách, mỗi một nơi có đặc sắc riêng, cũng là cách tu luyện riêng.

Ở Nham quốc, Học Lộ tu luyện chính là dựa vào Hạo Nhiên Chính Khí, một thứ khí vô hình vô thể khó lòng đo đạc, đi đến cuối uy năng đủ sắp lấp đầy trời đất.

Ban đầu tra thư tịch Tiên gia, Lê Thanh Vũ từng khá hứng thú với thứ Khí này, bởi dường như đây chính là một loại phương án cũng rất thích hợp hắn, ngang với sang Sumeru làm Học giả, nhưng chủ yếu lại tồn tại nhiều điểm tốt về chiến lực cùng thọ nguyên khác, cũng hiếu kỳ tại sư phụ không nói cho hắn về con đường này.

Đó là cho đến khi, hắn phát hiện đủ thứ bất cập, các vấn đề lớn nhức nhối.



Thứ nhất, cho đến cuối, vẫn chẳng ai hiểu được Hạo Nhiên Chính Khí thực sự là gì, hay là nói ứng dụng như nào, thuộc về loại nửa linh nửa không linh, chỉ biết là trong mắt Tiên Nhân cùng Huyền gia Thiên Nhãn thì thực sự tồn tại. Người duy nhất có vẻ từng hiểu rõ nhất về thứ này thì đã lại c·hết mất xác trong Tâm Kiếp.

Thứ hai, đột phá đến cảnh giới cuối, tức là ngang Thánh giai, bọn họ gọi Đại Đức, cần thu nạp nguyện lực của thiên hạ mới có thể thành, hoặc là nguyện lực của đất trời, sau đó từng bước đi lên, đến giai đoạn Vấn Tâm vì thiên địa.

Chỗ này dường như phạm vào điều úy kỵ gì.

Cũng dường như là lý do, hắn tìm trong sử sách, đi theo Học lộ người thường có, Võ gia có, Huyền gia có, duy Tiên gia hàng ngàn năm nay một vị cũng chưa có...

Ha, thú vị đây.

Cũng không phải nói Tiên gia không thể đi nghiên cứu, nhưng nó sẽ phải theo phương hướng Học Đạo bên Thảo quốc loại như vậy, điều này thì trong lịch sử, vị kia Trần Vương Ma Thần Guizhong cũng được tính vào hàng ngũ này, cũng là lựa chọn một mà Bình lão lão đưa cho hắn.

Nhưng thôi dứt bỏ những thứ hiểm ác đằng sau, thì Hạo Nhiên Chính Khí thứ này cũng rất đáng để nghiên cứu, đối với Lê Thanh Vũ sở hữu nửa bước Thần Thông cấp Ý Chí cùng Quan Nguyên chi Nhãn, nó lại càng thích hợp.

Bởi vậy nên mới nói hắn không sợ lý do một, chỉ cẩn thận với lý do hai cùng ba.

Theo như hắn lý giải, đây là một loại khí từ tâm linh mà sinh, lại từ thông qua tu thân dưỡng tính các loại làm bền ý chí tôi luyện sinh khí của bản thân ít nhờ ngoại lực, Võ Gia tại nhục thân chuyển hóa đắc thành Chân Khí, Học gia lại tại phương hướng khí đẩy lên thăng giai, một nửa hóa thần, một nửa dựng vào tâm.

Giống như mối quan hệ giữa tâm linh cùng ý chí, tâm cảnh mà yếu, chính khí tự suy, hạo nhiên sụp đổ, cũng phảng phất thắp sáng Cung Mệnh tại tâm linh vậy.

Nói về căn bản, là một loại thủ đoạn cường hoành duy tâm hóa duy vật, trước hắn vốn nghĩ như thế, nhưng hiện nay gặp phải một người, một vị Học gia, hắn phát hiện tình huống dường như cũng không đơn giản như vậy.

Không phải nói trước giờ hắn chưa từng gặp ai thuộc Học gia, cảng Ly Nguyệt là Nham quốc chi tâm, nhân tài đông đúc, gặp thì cũng có, nhưng chủ yếu đều chưa thật sự đạt đến đẳng cấp nhất định, cộng thêm chút vấn đề liên quan tới tu vi ảnh hưởng Thiên Phú bị động khiến cho hắn chỉ có thể xác định khi nhìn gần mà lại chưa có cơ hội đấy, vậy mới lộ ra thời cơ hiện tại hiếm có.

Học Gia tu luyện hệ thống cũng khá giống Võ Gia, chia làm:

Học Đồ cảnh, ngoài đọc sách ra thực sự cũng không làm được việc gì khác, ra ngồi ở tửu lâu chém gió có khi còn b·ị đ·ánh, nhưng cũng là lớp vỡ lòng đầu tiên quan trọng.

Học Giả cảnh, ngưng tụ ra một tia Hạo Nhiên Chính Khí, lúc linh lúc mất linh, không có dị tượng, chưa thể lấy ra lòe người, ở giai đoạn này ngưng luyện càng nhiều càng tốt, kiến thức phong phú, mồm miệng tốt, có thể dựa vào ba tấc lưỡi thử đi thuyết phục đám yêu ma quỷ quái tà vật đang định chộp bản thân đi hút dương khí.

Tu Thân cảnh, Hạo Nhiên Chính Khí hộ thân, tầm thường tà vật không dám lại gần, toàn thân cũng được một lần tịnh hóa, thọ nguyên trăm năm không khó, quan trọng nhất là mồm miệng, không cần đánh răng cũng thơm.

Dưỡng Tính cảnh, chữ viết có thần vận xua tán tà quỷ, nhãn mục bên trong có thuật pháp, tai nghe bước chân ngoài ngàn bộ, có thể lấy kim quang lòe người, là cảnh giới đầu tiên thực sự có lực chiến đấu nhất định của hệ thống này.

Thiên Tượng cảnh, dẫn động thiên địa dị tượng, bắt lấy minh minh chi thế bên trong một tia, hàng xuống thiên uy, thực lực tăng mạnh, dù là thật phải sinh tử chiến với một tên Trung Thừa cảnh cũng không rơi vào hạ phong... Mặc dù nếu xét trên đẳng cấp, cảnh này vốn ngang Thượng Thừa, thế mới nói Học gia chiến lực yếu ớt chỉ có thể bắt nạt cảnh giới thấp hơn.

Đây cũng là lý do, đa phần Học gia cũng đều không muốn tu lên cao hơn, một bộ phận song tu cùng Võ, lại ít giữ được bản tâm mất đi Chính Khí, một bộ phận lại từ Huyền gia đồng tu, cốt lấy chút khí căn bản luyện thuật pháp, đi được đâu xa nếu mất Hạo Nhiên?

Còn lại đám người phàm tục mà lên, nếu chưa bị cuộc sống mưu sinh hồng trần phủ bụi, thì đều thiếu khuyết thiên phú, dẫn tới con đường không cần quá nhiều ngoại lực này một mực bị long đong, khiến cho một vị cao thủ Học gia còn hiếm hơn cả Nguyên Thần giả, toàn bộ Ly Nguyệt hiện tại hẳn có không nhiều hơn hai mươi tên Thiên Tượng cảnh Học giả, đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ.

Bất quá trước mặt đây, lại là một vị.