Quyển 2 Chương 30: Vân trung kiếm vũ
“Nhớ kỹ, yếu quyết để điều khiển thứ này không phải là học tập khí lưu hay cách đập cánh gì gì đó mà người ta vẫn nghĩ, nó chỉ đơn giản là thả lỏng.”
Một nam tử trung niên để râu quai nón quần áo xanh lục dáng vẻ nhiệt tình đang nói với người trước mặt, cũng mặc quần áo xanh lục, dáng vẻ thiếu niên.
Bọn họ lúc này đang đứng ở bên cạnh một vách núi, xung quanh không quá đông người, màu sắc quần áo đa phần đều có hai màu xanh trắng và vàng đen, đại diện cho hai thế lực cơ bản nhất, Mạo Hiểm gia Hiệp Hội cùng Ly Nguyệt Thiên Nham quân.
Hai người này một đương nhiên chính là Lê Thanh Vũ, Giải tỷ đã đoán đúng, hắn đúng là lựa chọn khảo thí để tiến hành mượn đường di chuyển.
Người còn lại chính là một hướng dẫn viên kiêm giám thị kiêm giám khảo của cuộc khảo thí Phong chi Dực do hắn trả tiền để thuê.
Phải, khảo thí lý thuyết có thể được miễn phí, đây nằm trong quyền lợi được hưởng của nội bộ Mạo Hiểm gia, nhưng khảo thí thực hành liền phải tự mình bỏ tiền ra, một phần nhỏ trong đó là để thuê Phong chi Dực, còn lại liền là thuê giám khảo.
Giá tiền của Phong chi Dực xét về mặt bằng chung có thể nói là khá chát, Đê phẩm liền có giá 1.000 Mora đến 2.000 Mora, cao nhất trong số các bảo vật đồng giai, và thứ này bàn về cả độ bền lẫn tốc độ đều không cao, hạn mức cao nhất là 100 dặm cùng 30 dặm trên giờ, thường là hàng dùng một hai lần, lại cực kỳ thích hợp để sử dụng cho thí luyện.
Cao phẩm Phong chi Dực, thứ mà có thể gắn bó thời gian dài lâu, độ bền trên vạn dặm cùng tốc độ đạt tới hạn mức âm thanh, thì giá lại trực tiếp đội lên mấy chục lần, từ 50.000 đến 100.000 Mora, thậm chí loại hiếm có như của Độc Cô Minh hẳn còn có thể tiếp tục nâng giá.
Tinh phẩm? Không có mấy triệu Mora đổ lên liền đừng nghĩ, càng đừng nói tới bên trên.
Chỉ là nếu có thể sử dụng bảo vật cấp độ Sử Thi hay Truyền Thuyết giống thứ này, thường thì đa số đối tượng sử dụng được cũng đã không còn phải mượn thế gió mà đã có thể tự mình tiến hành di chuyển, thậm chí còn tiện lợi hơn mấy lần, bởi vậy nên Sử Thi phẩm Phong chi Dực trong mắt nhân thế thì hiếm gấp mấy lần so với các bảo vật đồng giai, chỉ được chế tạo trong các trường hợp đặc biệt.
Còn về Truyền Thuyết phẩm? Nghe đồn xưa nay chưa từng chân chính xuất thế, lại có người đồn rằng chỉ có những Thánh Linh thực sự đặc biệt đạt được “Thiên Khải” mới được đích thân Phong Thần ban tặng, lại có người khác đồn rằng khi phi thăng liền sẽ có Thiên Nhân đón chờ chắp lên đôi cánh đấy cho độ kiếp giả...
Chín người mười ý, không ai giống ai. Bất quá các phiên bản này tuy đều có khác biệt, song cũng vẫn có điểm tương đồng, đó chính là về công dụng.
Truyền Thuyết phẩm Phong chi Dực, có thể tiến hành di chuyển vượt không gian thậm chí nhẹ nhõm đi qua giới diện của các tiểu thế giới.
Nghe qua đã thấy không tưởng, ngược lại chưa ai từng thấy, nên điểm mơ mộng này vẫn còn được giữ lại, đôi lúc được lưu truyền trong các tửu quán.
Lại quay lại chính sự, tiền thuê giám khảo cũng không rẻ, bởi người được thuê phải được đánh giá ít nhất Tinh Anh Mạo Hiểm gia, đồng thời coi như một ủy thác giữa cấp E cùng D, dù sao bằng được chứng thực gần như vĩnh cửu trừ khi gánh chịu xác nhận tổn thương không thể phục hồi liên quan đến lĩnh vực sử dụng Phong chi Dực, lại trải qua chút sự vụ liên quan đến bảo hiểm cùng trách nhiệm song phương...
Túm cái quần lại, tiền bỏ ra là đáng, nhưng vẫn chát, khoảng 25.000 Mora. Chính cái giá này đã khiến cho không ít Sơ đẳng thậm chí Trung đẳng Mạo Hiểm gia phải chùn bước trước việc sử dụng Phong chi Dực, hoặc là phải nhịn ăn nhịn mặc một thời gian, chỉ có Cao đẳng đổ lên mới không quá coi nặng giá tiền này.
Nhưng nếu đứng từ một góc độ khác khi phân tích về vấn đề nhu cầu, thực tế phạm vi hoạt động của Sơ đẳng của Trung đẳng cũng không quá rộng ngoại trừ một số nhiệm vụ đặc biệt, vậy nên việc sử dụng Phong chi Dực cũng không phải ưu tiên hàng đầu, chỉ có thể coi như chút thú vui xa xỉ.
Dĩ nhiên ngoại trừ Phong quốc nơi Phong nguyên tố dồi dào, nhưng giá cho các dịch vụ liên quan tới Phong chi Dực ở Phong quốc lại rẻ hơn không ít, thành thử ra nhu cầu cũng dễ được thỏa mãn hơn.
Rất may cho Lê Thanh Vũ hắn không phải chờ lâu, đúng ra là ngay từ khi thi xong lý thuyết hắn đã treo ủy thác ở đấy, chưa tới canh giờ sau đã có người đón nhận, chính là Mạo Hiểm gia trung niên nam tử này, họ Bằng, Tinh Anh Mạo Hiểm gia, tu vi xem qua là tầm Trung Thừa cảnh trung kỳ, nãy giờ hắn đều gọi người này là Bằng lão sư.
Nam tử trung niên nói xong lời yếu quyết, liền hướng mặt lên không trung, cười khẽ:
“Ha ha, hừng đông gió sớm tràn ngập vị tươi mới, giờ lành đã điểm, khí lưu cũng thông.”
“Tới đi, chúng ta bắt đầu khảo thí!” Vừa nói, hắn vừa hơi lùi ra sau nhường đường cho thanh bào thiếu niên, một tay khẽ nâng lên như mở ra một cánh cửa.
Nhìn thấy đối phương chỉ mới nói qua mấy lời đã làm được động tác như vậy, hắn liền không trách được nghi hoặc:
“Chỉ như vậy?”
Giống như hiểu được hắn định hỏi gì, nam tử râu quai nón vóc người vạm vỡ họ Bằng này cười gật đầu:
“Hì, đúng là chỉ như vậy. Có những thứ trừ khi tự bản thân trải nghiệm, nếu không dù có nói nghe cũng không hiểu, càng dễ làm bản thân phân tâm. Do vậy hướng dẫn lúc đang bay sẽ tốt hơn. Yên tâm, ta dẫu sao cũng là Trung Thừa cảnh, không nói gì chứ đảm bảo tiểu tử nhà ngươi an toàn vẫn làm được.”
Lê Thanh Vũ gật đầu, cũng không quá dài dòng, tiến tới phía trước khẽ nâng hai vai, sau một tiếng “Xoạt!” trên lưng liền xuất hiện một bộ cánh màu đen sởn bạc dáng hình lông quạ.
Nam tử trung niên thấy vậy chẹp chẹp miệng, cảm thán Thần chi Nhãn của Nguyên Thần giả đúng là thuận lợi.
Lê Thanh Vũ nhớ lại những gì bản thân đã học được từ khóa lý thuyết, khẽ hạ hô hấp nhắm mắt lại, không khí xung quanh phảng phất được áp súc.
Nhất thời, tinh quang chợt hiện, song mục đồng khai, hắn đạp mạnh một bước dưới chân, ở giữa một tiếng“Vù!” thân ảnh vọt lên ngay sau, chớp mắt đã bốn trượng thoát ly vách đá, không có đường lui.
Khẽ điều chỉnh vị trí hai vai giống như sách đã viết, sau lưng hai cánh liền được mở rộng, hắn cảm thấy nhiều luồng khí lưu tách biệt khẽ v·a c·hạm với thân thể, biết được bản thân đã tiến nhập khí lưu được nói đến.
Bên tai vang lên tiếng gió ngâm, trong mắt Phong nguyên tố lộ rõ bản chất, cộng thêm khả năng điều khiển cơ thể khó lường đã luyện được từ Võ Đồ cảnh, Lê Thanh Vũ chẳng mấy chốc đã có thể hòa chung được nhịp điệu với xung quanh, liền bay thẳng một đường tới phía trước.
Ở đằng sau, nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của đối phương, trong mắt Bằng lão sư lóe lên vết kinh diễm, đối phương thích ứng tốt hơn hắn tưởng, dù sao cũng mới chỉ có tầm Võ Giả sơ kỳ tại phương diện tu vi có thể ăn một số thiệt thòi, tuy không tới mức trượt chân té ngay xuống, đó hoặc là gần như không có tu vi hoặc là khả năng chưởng khống lực quá tệ, nhưng cũng khó mà nháy mắt thích nghi như vậy được, này đã nằm ngoài dự định của hắn.
Nhận ra đối phương đã sắp cách mình quá xa, vẻ kinh diễm thay vào đó là sự tán thưởng, thường xuyên đón nhận ủy thác này nhiều năm, hắn thích nhất là những học viên như này, đây chính là một trong các tố chất cần thiết để chưởng khống được hoàn toàn Phong chi Dực, về sau sẽ bớt đi được rất nhiều đoạn quanh co.
Cười lớn một tiếng, hắn cũng đạp chân một bước rồi tiến lên, chỉ trong chớp mắt thân hình đã cách vách đá hơn hai mươi trượng, chỉ cách Lê Thanh Vũ có đúng hai trượng.
Nghe được âm thanh đằng sau vang lên, Lê Thanh Vũ khẽ quay đầu cùng lúc nhìn thấy được người tới đằng sau, trong lòng thầm nghĩ:
“Đây chính là Súc Địa Thành Thốn sao? Cơ thể tụ kình ngưng Chân Khí tại một điểm trong đan điền, áp súc rồi cuối cùng bộc phát, lại ngoại hướng vòng di chuyển chu thiên trong cơ thể ra ngoài, phối hợp với Tinh Thần lực chỉ định tiêu ký cho thân thể, từ đó có thể làm tới một bước phóng ra hàng chục thậm chí hàng trăm trượng.”
Súc Bộ Thành Thốn, Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai là ba đặc trưng thân pháp dễ phân chia nhất của Võ gia, phân biệt tương ứng với Sơ Luyện, Tinh Thông và Cao Thủ, Tông Sư đến Siêu Đại Tông Sư.
Chỉ là hạn mức để tu luyện các đẳng cấp này cũng không thấp, thường chỉ có Tiểu Thừa mới có thể Súc Bộ Thành Thốn, Trung Thừa cùng Thượng Thừa Súc Địa, Võ Tôn mới dám mơ tới đẳng cấp đằng sau.
“Này, nhìn tiểu tử ngươi dáng vẻ thuần thục như vậy, không phải lén luyện trước ở đâu rồi đấy chứ? Yên tâm, ta không nói cho ai đâu, này cũng là không cần thiết khi mà ngươi đã thi bằng rồi.”
Nam tử trung niên lúc này cũng đã mở ra song dực, là một bộ cánh có hai màu huyền hoàng đặc trưng của Nham quốc.
Là Tinh phẩm.
Hắn mặc dù vẫn có thể tiếp tục đạp không thêm mấy bước duy trì phong cách, nhưng điều này sẽ hao tổn một lượng lớn Chân Khí một cách không cần thiết nên hắn sẽ không làm, hắn dù sao cũng là một người trưởng thành, một kẻ nào đó vừa lãng phí Chân Khí một cách không cần thiết khi thi triển Súc Địa Thành Thốn cho hai, lại còn không hỏi đối phương nghĩ gì để duy trì cảm giác thể hiện trong vô hình.
Lê Thanh Vũ lắc đầu, bảo rằng đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Phong chi Dực để phi hành.
Lưu ý là sử dụng Phong chi Dực, trước đó phi hành toàn được người chở bằng pháp bảo mà thôi.
Bằng lão sư bĩu môi biểu hiện không tin, nhưng cũng không hỏi nữa, bắt đầu tiếp tục màn hướng dẫn vừa nãy:
“Giờ thì thả lỏng, tưởng tượng ngươi là một cơn gió, cơ thể nhẹ nhàng phiêu miểu, mặc cho nó cuốn đi tới nơi cần tới. Các loại kỹ thuật khác kia chỉ được sử dụng trong trường hợp ngươi nhảy từ trên cao xuống lại rơi vào khu vực gió lặng. Đúng rồi, như vậy...”
“Hạn chế biên độ biến đổi cơ thể, người hơi ngả về phía trước, khẽ cảm nhận trọng lực tác dụng lên từng bộ phận trong cơ thể biến đổi...”
“Trong lúc đó, tinh thần tập trung, tuy rằng Tinh Thần lực của ngươi chưa được khai phát nhưng cũng đừng buông tha các cảm nhận liên quan tới gió, từ đại thể tới nhập vi, dẫn dắt xảo lực, cũng giống như ngươi đang bắt đầu đánh lại quyền pháp cơ sở...”
“Nếu cảm thấy chỗ nào mất cân bằng có thể sửa nhanh chóng thì vận chút Chân Khí chuyển lực, nhưng ta khuyên không nên làm như vậy nhiều, đại thể của việc này vẫn là mượn lực của gió....”
Hướng dẫn mấy câu, nam tử râu quai nón liền không nói lời nào nữa. Không phải bởi vì hắn không biết nói gì, mà là đã không còn cần thiết.
Thanh bào thiếu niên trước mặt đã hoàn toàn làm quen với Phong chi Dực, động tác chuẩn không cần chỉnh, lại bày ra một bộ dáng nhàn nhã thoải mái, hoàn toàn không giống người mới một chút nào.
Thậm chí, trên đường có bay qua chút mây tầm thấp hay làn sương mỏng, đối phương còn vận dụng khả năng điều khiển Thủy nguyên tố của bản thân thu một ít vào một hồ lô nhỏ không biết lấy ra từ đâu.
Thấy tò mò, hắn liền truyền âm hỏi:
“Này, ngươi đang làm gì vậy?”
“À, Bằng lão sư có chỗ không biết, nhà ta có trồng một khu vườn nhỏ gồm mấy loại thảo dược chuyên dụng.”
“Thì?”
“Ta nghe nói sương sớm buổi sáng là tốt nhất cũng là tinh khiết nhất, nay lại chạm đến được tử vân trên trời khi được tử khí đông lai dạo qua lúc bình minh, hẳn thế nào cũng phải tốt hơn so với sương sớm, linh khí tràn đầy, lấy chút đem về bón chút thảo dược, hoặc là nấu thuốc canh uống chẳng phải là diệu?”
“...Ý tưởng vừa hay vừa táo bạo đấy... Nhưng làm thế không làm ngươi khó điểu khiển Phong chi Dực hơn sao?”
“Cũng không hẳn, một là ta tuy mới lần đầu thực hành nhưng cũng đã cảm giác được đến chỗ tinh túy, này là nhờ vào lão sư ngài. Hai là... mây thủy chung cũng là do Thủy nguyên tố biến thành, lại gần mấy chỗ này ta còn có thể sử dụng Thủy nguyên tố để điều hướng, từ đó làm đến khống chế Phong chi Dực còn tốt hơn bình thường.”
“Ra là còn có thể làm như vậy sao? Ý tưởng kỳ hoa nhưng đích thật là vô cùng thực dụng.” Nam tử râu quai nón thầm nghĩ.
Hắn đã đạt đến Trung Thừa cảnh, lại là một Tinh Anh Mạo Hiểm gia, tuy nói Nguyên Thần giả là vạn người có một nhưng thực tế thì hắn vẫn có ba bốn người bằng hữu là Nguyên Thần giả, trùng hợp thay một trong số đó cũng là Thủy hệ, cũng đồng thời là Mạo Hiểm gia, thế mà trước giờ chưa bao giờ nghe người này nói còn có kỹ thuật này.
Đó là vì nam tử họ Bằng này không biết, Lê Thanh Vũ nói cùng làm đến tuy trông dễ dàng, thực tế lại liên quan không ít tới khả năng cảm nhận Nguyên Tố cùng khống chế, hai trong số các mũi nhọn của hắn, tự nhiên không phải người nào cũng có thể bắt chước.
Lại cộng thêm lối suy nghĩ có chút kiếm tẩu thiên phong, này mới kỳ thật là điểm cốt lõi nhất.
....Nửa canh giờ sau....
Tới Yên Vũ Sơn, Bằng lão sư vẻ mặt hí hửng nói cho Lê Thanh Vũ, đối phương đã vượt qua thử thách.
Nhận lấy tấm bằng, bên trong lời cảm ơn của thanh bào thiếu niên, trung niên nam tử để râu quai nón vẫy tay rời đi.
Thanh bào thiếu niên cho lại tấm bằng vào bên trong giới chỉ, sau đó lại tiếp tục di chuyển sang điểm bay tiếp theo hướng tới Yên Linh Sơn, ngọn núi tiếp theo trên hành trình.
Độc hành mà phi, song bằng đã có đủ, hắn giờ đã có thể bay một mình, cũng dám biểu lộ ra chút thứ mà vừa nãy chưa hề biểu lộ.
Thân áo phần phật trong gió, mây mù trôi qua trải ngay bên người, trông xa thấy được lại gần mất hút, ánh thái dương chiếu đến từ một bên còn chưa rút đi hết nét ửng hồng bên má, hắn khoan thai buông lỏng bản thân.
Trời cao như mở rộng, gió lộng ngay bên thân, từng đợt Phong nguyên tố lướt qua không đọng lại, nối thành hàng, hợp rồi tan, lộ ra vẻ kỳ mỹ diệu kỳ.
Hắn muốn tới đâu, trong lòng động niệm, mắt vừa nhìn thấy, trên thân khẽ chuyển, Phong Dực dập dờn, người liền hướng đó tới.
Nhẹ nhàng đi qua, tùy ý mà phát, nghiêng người tiếp xúc nơi lặng gió, tốc độ liền khẽ chậm lại, tùy ý mà thu.
Chân Khí trong người không tự chủ được khẽ chảy theo lộ tuyến, một thanh kiếm không khống chế được nhảy ra từ bên trong gió được hắn cầm lấy, khẽ nâng lại hạ, khẽ chuyển lại nghiêng, tự thành một bài kiếm vũ.
Cũng có những người khác vào buổi sáng sớm này tiến hành phi hành bằng Phong chi Dực, cũng sẽ có người bỗng thấy được áng mây phía xa dường như lóe lên mấy luồng quang mang.
Khẽ tiến lại gần, nhận ra duệ phong, biết được nó là kiếm, quang lại là kiếm quang, hiện đang như long thôn vân thổ vụ.
Tim đập thình thịch, chẳng lẽ có Tiên Nhân đang múa kiếm trên mây?
Muốn đi qua lại không dám làm phiền, chỉ có thể khẽ giảm tốc độ, tìm chỗ nào gió yếu mà nương tựa.
Chỉ là chờ cho đến khi mây mù tán hết, lại thấy được nơi nào có Tiên Nhân? Chỗ đó chỉ có một thiếu niên, trên thân thanh bào, trong tay huyền kiếm, sau lưng Phong Dực, nhẹ nâng kiếm hóa vũ.
Tiên khí không có, Tiên quang càng không, thậm chí còn cảm nhận được chút Chân Khí yếu ớt đang phát xạ, không có điểm nào phi thường, lại có một loại cảm giác đáng yêu kỳ dị.
Không nhịn được cười thầm hai tiếng, lại không khác bản thân ngày xưa, lúc sử dụng được Phong chi Dực liền không nhịn được cầm lấy kiếm ảo tưởng Kiếm Tiên.
Cảm thán tuổi trẻ thật tốt, đón lấy gió to, bản thân liền chuyển người rời đi.
Chỉ để bỏ qua thời khắc lại tiến nhập đỉnh phong trước đó của thiếu niên.
Lê Thanh Vũ, tu vi không nói, lồng ngực rộng mở cùng đất trời, ngăn cách giữa nhị trọng cùng tam trọng lẽ nào vẫn còn đóng lại được?
Chỉ là trước đó vừa đột phá, cũng chưa vội, cũng không gấp gáp.
Thay vào đó, võ nghệ lại tinh tiến, hay còn nói khôi phục, tưởng như trước mà lại không giống.
Xuất Thần Nhập Hóa, đây chính là danh tự được lên.
....
Tới được Yên Linh Sơn, võ nghệ trên đường có chỗ đột phá, thiếu niên lại không lấy đó làm đắc ý, chỉ cảm thấy đương sự tự nhiên.
Bước đi mấy bước, thơ thẩn mấy giây, quay đầu nhìn lại, tinh quang trong mắt dần nhạt, nơi sâu xa lóe lên một thứ màu sắc cùng màu xanh lam không hợp, lại khó mà nói rõ.
Chép miệng một tiếng, thiếu niên tiếp tục tiến bước, lại tiếp tục đi tới điểm bay kế tiếp, lại tiếp tục cuộc hành trình.
Yên Linh Sơn, Hằng Vũ Sơn, Phụ Lương Đỉnh, Bát Tuế Sơn...
Lại qua một thời gian, trải qua bảy điểm chuyển tiếp, hắn đã tới được một ngọn núi, tên gọi Thanh Lương.
Thầm hô một tiếng đáng tiếc, chiếc Phong chi Dực này ngay ngày đầu tiên được mua liền đã được sử dụng hết tiềm năng, đã không còn có cách nào được sử dụng, chỉ có thể vứt bỏ, tốt nhất đưa cho nhân viên Hiệp Hội, còn hoàn được chút tiền tái chế.
Đáng ra hắn có thể lại mua thêm một chiếc Phong chi Dực nữa, sau đó lại đi qua tầm ba trạm liền có thể tới được ngọn núi thấp nhất của Thiên Hoành liên sơn, từ đấy đi bộ vào cảng liền sẽ rất gần.
Chỉ là hắn không chọn như vậy, mà lại lặng lẽ đi xuống núi, sau đó lựa chọn đường bộ đi về hướng cảng, chỉ là con đường lại đi qua một đoạn rừng.
Hắn đi không nhanh, cũng lại không chậm, dọc đường thậm chí còn hái chút Hoa Ngọt gặm tăng chút khẩu vị, cùng lúc than rằng mùa đông cây táo không quả, lại trong một quãng thời gian ngắn người đã cách núi mười dặm.
Đến một điểm nào đấy, thanh bào thiếu niên bỗng ngồi xuống bên một tảng đá lớn, lấy từ trong tay áo ra chút đồ vật xem xét.
Bỗng, lặng im không tiếng động, một mũi tiễn xẹt qua gò má hắn, Chân Khí quán chú bên trên đã để lại một đạo huyết hồng tin mịn.
Thanh bào thiếu niên hoảng hốt giật mình, lập tức giật phắt người quay đầu lại nhìn về phía mấy thân ảnh mới tới, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng, chỉ là...
Sâu bên trong đáy mắt, có một nụ cười như ẩn như hiện.