Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 29: Về nhà




Quyển 2 Chương 29: Về nhà

“Ặc, giờ ta hiểu rồi, trước là do ta suy nghĩ quá nhiều...” Âm thầm tặc lưỡi, Giải tỷ ngẩng mặt lên từ tấm danh th·iếp nhỏ, mặt không biểu lộ.

Nử tử đeo kính trên trán họ Vũ kia thấy đối phương có biểu lộ như vậy liền cảm thấy tò mò, nhưng trở ngại dư uy của đối phương cùng với vấn bảo mật thông tin riêng tư nên nàng không có nhìn lén.

Nhưng cũng may rất nhanh nàng liền hiểu được lý do:

“Bằng này, vừa được cấp vào ngày hôm nay.” Giải tỷ khẳng định, ngữ khí lại như hỏi.

“Đúng, cụ thể là gần nửa canh giờ trước, ngay trước khi ta bước vào đây.” Thanh bào thiếu niên gật đầu, nhìn vẻ mặt giống như nghe hiểu cũng lại không có.

“Ngươi vừa mới nhận được một tấm bằng vào hôm nay, lại còn chỉ là một tấm lý thuyết, vậy mà đã muốn sử dụng một cái Cao phẩm Phong chi Dực?”

Nghe được đối phương lên giọng, thanh bào thiếu niên gật gật đầu, dường như không có ý thức được:

“Đúng. Mặc dù ta biết để sử dụng thì cũng cần thêm bằng thực hành nữa, có được hai cái mới đổi được một bằng sử dụng chân chính. Chỉ là ta vẫn còn thời gian không phải sao? Đại ca Minh để thương thế hắn khỏi hẳn không có thời gian hai ba tháng liền không được, mà sửa lại chiếc Phong chi Dực kia hẳn cũng ngốn thêm một đoạn thời gian khác, dù có lồng vào cùng lúc với trị thương thì ta đoán sẽ không dưới được bốn tháng-“

“Ba tháng, với trình độ của ta thì chỉ ba tháng thôi- Hự! Giải tỷ, ta đã b·ị t·hương rồi, đừng làm thương thế của ta nặng thêm ~” Nam tử ở bên dưới bỗng lại mở miệng nói một câu, chỉ là hắn dường như vẫn còn muốn nói tiếp điều gì liền đã bị một thế lực khác ngăn cản.

Giải tỷ một cước đạp ngay một chân vẫn còn đang lành lặn của Độc Cô Minh, nhìn mà cả hai người còn lại trong phòng đều có chút lạnh gáy.

Thanh bào thiếu niên biết là lúc này cũng không thể tiếp tục giả trang ngây thơ vô số tội được nữa, lập tức nói nhanh trước khi đối phương tiếp tục liếc sang nhìn mình:

“Ừm thì ba tháng. Trong thời gian đấy ta hoàn toàn có thể thi được bằng thực hành, dù sao ta cũng khá tự tin vào thân thủ, cộng thêm thân là Nguyên Thần giả ta có thể sử dụng Góc Nhìn Nguyên Tố để phát giác Phong nguyên tố chi lưu, này cũng là cơ sở để ta tự tin mình có thể kiểm soát được chiếc Phong chi Dực kia. Với lại ta đâu có nói nhận hàng xong liền sẽ dùng ngay, còn có thể để cho tương lai cơ mà?”

Giải tỷ nghe được lời như vậy mới thở dài, nàng liếc ánh mắt phức tạp nhìn về phía đối phương, phảng phất là thấy được mình năm đấy:

“Thôi được rồi, dù sao cũng là Mạo Hiểm gia, đã ngươi có kế hoạch như vậy ta cũng không ngăn cản, tin tưởng ngươi cũng không quá ngu giống tên đần độn dưới chân ta. Hai người các ngươi muốn làm gì thì làm, trị dung cho hắn đi.”

Nói rồi nàng liền lui về sau mấy bước, chừa khoảng trống để cho việc trị liệu có thể tiến hành.

Lê Thanh Vũ nhanh chóng làm thủ dấu biết ơn, liền vội vàng chạy tới bên người Độc Cô Minh.

“Nếu vậy là ngươi đáp ứng chứ Độc Cô huynh? Nhưng lúc nãy quên không nói, quá trình có thể khá đau đớn đấy, dù sao mặt cũng là nơi kết cấu biểu cảm phức tạp, cảm nhận của ngươi cũng sẽ rất rõ ràng.”

“Yên tâm, nam nhi đại trượng phu Độc Cô Minh ta nói cái gì không được, chịu đau vẫn là có mấy phần bản lãnh. Tới đi!”

“Vậy liền tốt rồi.” Thanh bào thiếu niên gật đầu nhẹ, tay phải bừng lên Thủy hệ Chân Khí, áp lên khuôn mặt đang bị băng bó chằng chịt của đối phương.

Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết còn hơn lợn nấu nước sôi oanh động cả phòng.

....

“Được rồi.” Thở phù ra một hơi, Lê Thanh Vũ thu hồi tay về.

Đối phương đã ngất xỉu sủi bọt mép, nhưng hắn cũng không lấy đó làm khinh thường, dù sao việc dung trị này cũng vô cùng đau đớn, nếu phải hình dung nỗi đau đấy thì không khác gì có người đang cắm vô số kim tiêm vào mặt bản thân, đâm xuyên từng lớp da thớ thịt vào tới phần xương bên trong....



Có thể la hét giữ được tỉnh táo trong hơn năm phút, này cũng đã vô cùng đáng nể.

Đương nhiên, so với bản thân Lê Thanh Vũ kẻ mà từ đau đớn tỉnh lại sau giấc ngủ sâu để có thể lại một lần nữa tồn tại thì kém xa, nhưng này cũng đã không tồi.

Liếc nhìn hữu thủ của bản thân, cũng là tay vừa trị liệu, hắn hơi trầm ngâm đôi chút.

Việc mà hắn làm vừa rồi hoàn toàn không phải chữa trị, giống như hắn nói, đối với ứng dụng Thủy nguyên tố tại mảng này hắn thực sự học chưa được tới nơi tới chốn, phần là vì thời gian quá ngắn, phần là vì sức mạnh Thủy nguyên tố của hắn thực sự tới từ Ý cảnh Hạo Hãn Tịch Hải, chỉ là do ngưng tụ Thủy hệ Chân Khí rồi nên mới không cần vận dụng chỉ là đặc tính thì cũng là dựa theo Ý cảnh này, đây cũng là tình trạng chung khi Nguyên Thần giả tu luyện công pháp, chính là Nguyên Tố của bọn họ sẽ có đặc tính theo công pháp đấy.

Tỷ như đối với Tịch Hải, chính là nằm ở một chữ “Tịch!”.

Cái gì gọi là Tịch?

Chấm dứt tất cả, cưỡng ép tạo thành cân bằng, thẩm phán, tắt... Vô số ý nghĩa cùng lý giải, thỏa sức Ý cảnh tung bay. Chỉ là...

Dù là cái nào, cũng đều không ủng hộ việc hồi máu trị thương.

Đương nhiên, Tịch Hải cũng có công dụng có thể ngăn cản trọng thương, khi đối với nó, “Tịch” đi trạng thái đi xuống này cũng là tịch, thậm chí còn có thể giúp người cầm được một hơi trước sự Tử Vong đang chiếm lấy, tán đi t·ử v·ong một lần, đấy cũng là Tịch, cũng có thể coi như một cách cứu trị.

Nhưng cũng tương tự, không có nghịch chuyển, không có “hồi”.

Và cũng đương nhiên, trình độ chưa tới, hắn chưa thật sự lý giải được tới mức đó. Để mà có thể sử dụng được cả Tịch lên Tử Vong, hẳn ngay cả Ý Cảnh Hóa Vực cũng có chút miễn cưỡng, mà hắn bây giờ mới chỉ tạm được coi như đại thành.

Việc trị dung mà hắn làm vừa nãy, chỉ đơn giản là tán đi một số ám thương, gỡ rối mạch máu hỗn loạn của đối phương, chải vuốt lại chút nội tiết, đồng thời làm mềm xương mặt với Thủy nguyên tố thẩm thấu, đều không cần lý giải quá cao, khống chế đủ mạnh là được, cái này hắn lại có thừa.

“Được rồi, mặt của Minh đại ca còn đang chịu Thủy nguyên tố thẩm thấu, này mặc dù ở thời gian dài sẽ gây hại nhưng dù sao chênh lệch giữa hai người chúng ta vẫn còn đấy, cả về chất và lượng đều quá khác biệt, dưới Chân Khí của hắn không ngừng bào mòn thì lớp Thủy nguyên tố này sẽ nhanh chóng bị trục xuất thôi.” Lê Thanh Vũ đứng dậy, nói với hai nữ.

“Vậy ta thay mặt hắn cảm ơn Lý đệ đã bận tâm đến mặt mũi của hắn.” Giải tỷ gật đầu:

“Còn về vụ Phong chi Dực, đây là danh th·iếp Mạo Hiểm gia của hắn, ngươi có thể sử dụng đường dây liên lạc bên trong Hiệp Hội, hai người định bàn luận gì thì cứ việc tự nhiên.”

Mạo Hiểm gia dù có thành danh hay không cũng đều có thông tin được lưu trữ bên trong Hiệp Hội, cũng tự nhiên tồn tại một thứ gọi là danh th·iếp. Có thể sử dụng thứu này như một vật tự giới thiệu dùng để liên lạc, bên trong Hiệp Hội cũng có bưu chính, nằm ở phần dịch vụ Thông Tin.

Lê Thanh Vũ gật đầu cảm ơn, tiếp nhận tấm danh th·iếp kia, đọc lướt qua nội dung bên trên:

“Độc Cô Minh, Tinh Anh Mạo Hiểm gia, Thiên Ưng đội, xuất thân... Vấn Kiếm Sơn Trang?” Đọc đến dòng chữ cuối, thanh bào thiếu niên trong mắt liền hiện vẻ kinh ngạc, ngửa mặt lên nhìn song nữ.

Không lạ lẫm gì phản ứng này, Giải tỷ khẽ lắc đầu, nói:

“Đây chính là lý do mà hắn ít khi đưa danh th·iếp ra ngoài, cũng chỉ có mấy người thân cận như ta mới có được.”

Nàng cũng không có ý tứ giải thích gì thêm, nhưng Lê Thanh Vũ cũng có phần hiểu được, lại nhìn xuống nam tử đang nằm dưới mặt sàn.

Vấn Kiếm Sơn Trang, một trong các thế lực nhất lưu của Võ Gia, cái tên đủ thể hiện nhiều thứ, đệ tử toàn gia luyện kiếm, nghe đồn bội kiếm dù là đi ngủ cũng không được rời thân.



Chỉ là giờ đây, xuất thân từ nam tử xuất thân từ chỗ Kiếm đạo thánh địa này lại nằm đây, bội kiếm không rõ nơi nào, chỉ cuồng nhiệt nghiên cứu phát triển Phong chi Dực.... Không có cố sự hắn đ·ánh c·hết cũng không tin.

Nhưng cũng như một quy tắc chính, có một số việc cũng không nên biết không nên hỏi trừ khi đạt được chính thân chủ cho phép, Lê Thanh Vũ dù có hơi hiếu kỳ nhưng cũng không định đào sâu, chỉ là vẫn có chút kinh ngạc.

Thỏa thuận đã xong, ở đây cũng không còn gì nữa, hắn lại còn có chút sự vụ ở Nội Cảng, vậy cũng nên đến lúc rời đi.

Chỉ là đến khi hắn vừa mới định chào tạm biệt, Giải tỷ bỗng nói:

“Cẩn thận, Lý đệ. Cũng như ngươi nói, ngươi dù sao cũng còn trẻ, cũng nên quý trọng tương lai phía trước. Ta biết lần này ngươi có tiềm năng thậm chí tài năng, tìm được một di tích nên trong lòng cũng có chút ngạo khí cùng hào khí, chỉ là đừng để thứ này che mờ đi lý trí, tưởng rằng cuộc đời mạo hiểm liền cứ như vậy.”

“Năng lực bay trên trời cao cũng tốt, nhưng cũng lại như Phong, không phải lúc nào cũng có thể bị khống chế.”

Lê Thanh Vũ nghe được lời đấy làm sao không rõ gốc rạ, khẽ cười nhẹ, sau đó ánh mắt lóe lên chút hồi ức, đáp:

“Giải tỷ yên tâm, Lý Sở Trụ ta cũng không phải kẻ lỗ mãng không hiểu quý trọng mạng của mình. Chuyến đi động phủ kia đúng là đã mang lại cho ta một nguồn tài phú không hề nhỏ nhưng cũng không phải là tất cả, mà là bài học về sự quyết đoán trước nguy hiểm.”

“Kỳ thực, ta muốn lấy Phong chi Dực của Độc Cô huynh đúng là vì tốc độ của nó, nhưng không phải là vì muốn được bay thỏa thích nhanh hơn, mà là trong những giờ khắc nguy hiểm có thể giúp ta chạy trốn nhanh hơn, chỉ đơn giản là vậy. Có thêm chút đảm bảo về tính mạng, đắt thêm chút cũng được, tiền tài còn có thể kiếm mạng chỉ có một. Tiêu thế nào cũng không tiếc, thời cơ bắt được bảo vật không dễ, sao có thể bỏ qua.”

“Bởi vậy nên ngươi ngay sau đó liền thi bằng lý thuyết xong chạy tới đây?” Giải tỷ hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng hơn không ít.

“Phải, cũng may trước đây ta cũng từng đọc qua lý thuyết không ít trong thời kỳ học tập để trở thành Mạo Hiểm gia, mặc dù lúc đấy là ta biết sẽ không thi nhưng vẫn cứ học dù sao không mất gì, không ngờ lại được áp dụng nhanh như vậy.” Thanh bào thiếu niên nhún vai.

“Ra là thế.” Giải tỷ thở ra nhẹ trong lòng, xem ra nàng có chút hiểu nhầm đối phương.

“Mà, bây giờ ngươi định đi đâu?”

“Ta đang định về Nội Cảng, ở đó vẫn còn chút việc tư.”

Thanh bào thiếu niên đáp làm Giải tỷ nhớ lại việc đối phương lúc trước hình như vừa có mua qua chút Thanh Tâm Hoa.

Không phải lúc đấy nàng đã có ý điều tra đối phương, chỉ là đây dù sao cũng là Hiệp hội, bất cứ người nào đang định tiến hành hoạt động trao đổi gì thì tất cả các hành vi động tĩnh của bọn họ từ khi bước vào khu vực này cũng đều được theo dõi quan sát ghi chép lại hết, để đảm bảo vấn đề an ninh.

Thanh Tâm hoa vốn là một loại dược liệu rất tốt, thiếu niên lại mua hẳn mười đóa Tinh phẩm, tiêu phí tận 36 vạn Mora. Đây là con số không nhỏ, nhưng hắn mua lại rất nhẹ nhàng, thoáng chốc đã bỏ đi một nửa số tiền từ trên trời rơi xuống vừa kiếm được.

Chỉ là mua nhiều như vậy, dường như không phải để chuẩn bị cho hắn. Kết hợp với việc hắn định về Nội Cảng, Giải tỷ cũng có chút suy đoán.

Nhưng cũng giống như việc đối phương không đào sâu về chuyện của tiểu Minh, nàng cũng không đi tọc mạch hỏi đối phương, mọi nhà đều có nỗi khó xử, mọi vinh quang nhìn từ đằng sau liền là nỗi đau nói không người hiểu.

“Vậy ta liền chúc ngươi hành trình tiếp theo của ngươi thuận lợi.” Nàng nói.

“Mượn Giải tỷ cát ngôn.” Lê Thanh Vũ gật đầu.

“Hướng về tinh thần và thâm uyên!” Một lời đồng thanh được hô lên bởi ba người trong phòng, thanh bào thiếu niên sau đó liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Lẳng lặng nhìn lấy đối phương rời đi, cho đến khi cánh cửa được đóng lại, Vũ Nhu Quỳnh lúc này mới thở ra một hơi:

“Tiểu tử này không tồi, biết nắm lấy cơ hội, tương lai tuy không nói cao đến đâu nhưng cũng không thấp. Giải tỷ đánh giao tế với hắn quả là nhãn quang hơn người.”



“Đánh giao tế sao? Cũng không hẳn như vậy....” Giải tỷ nghĩ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt nàng cũng không giải thích thêm.

“À mà giờ trời cũng vừa hửng, vì sao hắn lại phải vội vã rời đi như vậy chứ?” Vũ Nhu Quỳnh giống như nghĩ ra điều gì, bỗng hỏi.

“Ngươi không biết sao? Giữa giờ Mão mỗi ngày đều có một luồng khí lưu kéo dài thẳng hướng tới Yên Vũ Sơn, nằm trên hướng đi về cảng.”

“Ta đương nhiên biết, nó vốn là do ba luồng khí lưu mỗi ngày di chuyển đối lập tạo thành, chỉ là.... Chờ một chút, Giải tỷ, ý của ngươi hẳn là...”

Giải tỷ gật đầu, làm cho nữ tử còn lại hơi bối rối:

“Nhưng hắn còn chưa có bằng thực hành...”

“Này sẽ không phải vấn đề nếu hắn mượn chuyến đi này tiến hành thi lấy bằng luôn.”

“Còn có thể như vậy?!”

“Ngươi không phải đã nói hắn biết nắm lấy cơ hội sao?” Giải tỷ cười duyên một tiếng.

“...”

Gian phòng lại một lần nữa im ắng mấy tức, cho đến khi nữ tử đeo kính bỗng giống như nhớ ra điều gì:

“À, ta còn phải đi thay mặt Thiên Ưng đội hướng chút phương sĩ ở đây giải thích, đồng thời cảm tạ bọn họ đã không mở trận pháp công kích Minh đại ca.”

“Vậy liền để hắn ở đây vậy, có ta coi sóc rồi. Coi như chủ sự, ta cũng có ngày nghỉ, hôm nay vừa đúng đến ngày nghỉ của ta.” Giải tỷ điềm nhiên nói.

“Thế thì phiền phức tỷ rồi.” Vũ Nhu Quỳnh gật đầu, nhanh chân bước ra cửa phòng.

Chỉ là giữa chừng, nàng lại giống như nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Giải tỷ, người đã vô cùng quen thuộc với kiểu đi giữa đường bỗng lại nhớ ra thứ gì đó của nàng.

“Giải tỷ, ừm, ngài cũng biết ngày đấy cũng sắp đến, liệu Minh đại ca hắn có...” Nàng ngập ngừng hỏi.

“Chuyện này để tiểu Minh tự quyết định, chúng ta không thay hắn làm chủ được.” Giải tỷ nhẹ giọng đáp.

Nữ tử đeo kính nghe vậy gật đầu nhẹ, trong mắt lo âu vẫn chưa tán, nhưng đã bước ra ngoài cánh cửa, chỉ để lại không gian bên trong riêng tư cho hai người.

Giải tỷ lúc này mới lại nhìn xuống Độc Cô Minh, viền mắt nâng ôn nhu, lại không thiếu mấy phần đau lòng. Nàng khẽ đặt tay lên lồng ngực đối phương:

“Cứ coi như gia tộc vẫn cho phép ngươi về đi, dù sao sỉ nhục là sỉ nhục, ngươi cũng chưa từng phản bội gia tộc. Chỉ là ngươi thật sự muốn về sao?”

Bỗng một bàn tay nắm lấy cổ tay yếu liễu của nàng, hơi ấm hai bên hòa quyện vào nhau, kèm theo đó là một giọng nam tử, đã thiếu đi mấy phần hào sảng cùng điên cuồng ban nãy, lại nhiều thêm mấy phần ổn trọng đáng tin cậy:

“Chưa phải lúc.... Chưa phải lúc...Có thể sẽ về, nhưng nếu nghiên cứu không ra, cả đời này ta sẽ không về. Dù sao...”

“Nơi này mới thực sự là nhà của ta.”

“Ừm.”