Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 26: Giải tỷ




Quyển 2 Chương 26: Giải tỷ

“À, ra vậy, ta hiểu tại sao ngươi lại hỏi dụng cự chứa đựng rồi. Ngươi chủ yếu là nhận ra thể tích thứ này sau này sẽ không tiện để mang vác theo, mặc dù bản thân có Thần chi Nhãn sao?”

“Thần chi Nhãn không gian tuy không nhỏ, nhưng ta đoán là lấy trình độ của Hiệp Hội hẳn có cách xử lý cùng giải quyết vấn đề thể tích này chứ, cũng không thể lúc nào cũng phải mang vác cồng kềnh được, tuy không nặng nhưng thực sự sẽ rất khó coi.” Lê Thanh Vũ cười đáp.

“Nếu vậy Lý đệ ngươi đã đoán đúng rồi. Chúng ta đúng là có công cụ chứa đựng, cũng có một loại biện pháp khác gọi là Nhựa Cô Đặc, một loại Nhựa khác có công dụng tương tự nhưng khối lượng riêng lớn hơn gấp 40 lần, đây đã là cực hạn của Nhựa Cô Đặc hiện tại, cũng là loại quy cách thường quy tiêu chuẩn nhất.”

“Hai thứ này mỗi loại lại có bình chứa khác nhau, đến khi ngươi đạt đến Cao đẳng liền có thể từ Hiệp Hội nhận miễn phí một bình chứa Nhựa Nguyên Chất coi như quà tặng chúc mừng, dung tích 160 đơn vị. Này cũng là để hỗ trợ cho những ai đang muốn thành lập tiểu đội, bởi vì bọn họ bắt đầu dùng đến được rồi, cho đi Bí cảnh hay xử lý Địa Mạch Sinh Thành các loại.”

“Tăng mỗi một đẳng, ngươi sẽ lại nhận được bình chứa lớn hơn, cho đến Truyền Thuyết liền là 1280 đơn vị. Đừng xem thường số này thấy nó chỉ lớn hơn gấp 8 lần, đại đa số việc cần phải xử lý không cần cùng lúc sử dụng nhiều Nhựa như vậy, ngươi tích cũng sẽ không để làm gì. Sử dụng xong liền có thể tìm đến chi nhánh của Hiệp Hội nạp lại, đương nhiên sẽ tốn phí, chỉ là lúc đấy số tiền kia hẳn sẽ không tạo nên gánh vác cho ngươi.”

“Còn về phần bình chứa Nhựa Cô Đặc, cũng có được số lượng chứa tương tự, nhưng do trình độ kỹ thuật các loại liền không miễn phí, dù sao cái rẻ nhất cũng đã là Tinh phẩm bảo vật, bất quá nếu là thành viên của Hiệp Hội mà đẳng cấp đầy đủ thì sẽ có chiết khấu.”

“Chờ một chút.” Lê Thanh Vũ bỗng cắt ngang, hỏi:

“Cùng số lượng nhưng khối lượng riêng khác biệt với tỷ lệ bốn mươi trên một, tức là bình chứa mạnh nhất của Hiệp Hội có thể đạt đến 51.200 đơn vị?”

“Chứ còn gì nữa?” Giải tỷ gật đầu, vẻ mặt hiển nhiên:

“Truyền Thuyết phẩm chẳng lẽ lại có thể kém? Thứ này tuy được giảm giá nhưng giá vẫn đắt đến kinh người, chỉ có Thần Thoại đẳng mới có thể sử dụng, chí ít ở Hiệp Hội mười mấy năm nay ta chưa từng nghe thấy tin đồn có Truyền Thuyết nào lộ ra bản thân có thứ đó cả.”

“Nghe nói ở phía trên còn có cái được gọi là Nhựa Nguyên Bản, chỉ là ta cũng chưa từng nghe thấy có thông tin nào thật sự liên quan tới thứ này, ngươi cứ coi như một loại lý thuyết chưa được áp dụng là tốt rồi.”

“Ra vậy... trước nghe danh các kỹ thuật về Nhựa Nguyên Chất của Hiệp Hội là một trong mười phương hướng kỹ thuật mạnh nhất từ thời Trung Cổ thậm chí Thượng Cổ tới nay, bây giờ mới thấy được. Cộng thêm cách Hiệp Hội xử lý cùng phân bố, quả thực là chi tiết tỉ mỉ khôn cùng.”

Lê Thanh Vũ cảm thán, nâng viên Nhựa Nguyên Chất kia lên, mấy tia ánh sáng hừng đông vừa lóe chiếu qua, làm cho viên ngọc hình khuyết nguyệt này sáng lên một cách mỹ lệ.

“Chứ còn gì nữa.”

“Nếu vậy Giải tỷ, ngươi có biết Hiệp Hội làm sao để sản xuất thứ này không?”

“...Này, ngươi thật sự nghĩ ta, một nhân viên tiếp tân phổ thông thực sự biết được điều này sao? Nên nhớ có bao nhiêu thế lực còn đang dòm ngó kỹ thuật này của chúng ta đấy nha.”

“Nhưng Giải tỷ đâu phải tiếp tân phổ thông? Ta thấy được lúc đó người kia gọi tỷ là một trong bảy chủ sự của chỗ này mà, một trong các chi nhánh lớn của Nham quốc, chỗ ngồi đấy không phải cao sao?”



“Ha ha, không cao không cao, vừa đủ ngồi. Thôi được rồi, nể tình ngươi gọi ta nhiều tiếng ‘tỷ’ như vậy, vừa hay ta cũng biết chút lời đồn liên quan tới lý thuyết chế tạo, nói cho ngươi biết cũng không sao, tin hay không mặc ngươi, nhưng sau đó cũng đừng đi phát tán ra ngoài.”

“Hả?” Lê Thanh Vũ không ngờ một lần hỏi vu vơ lại có thu hoạch không tưởng như vậy, lập tức chau đầu vào nói, vẻ mặt hồi hộp:

“Vậy ta liền nghe đây. Yên tâm tỷ tỷ, miệng ta rất kín.”

“Vậy sao? Được rồi, ngươi nghe kỹ đây.” Giải tỷ cũng thuận thế chụm đầu vào theo, dáng vẻ thần bí, lời còn chưa nói, hương hoa trên người đã tới trước.

“Bí mật của cách chế tạo Nhựa Nguyên Chất chính là...”

Lê Thanh Vũ khống chế tim đập thình thịnh.

“Chính là giống như rút nhựa cây phổ thông, chỉ là tiến hành làm với Thế Giới Thụ vậy!”

“...”

“Thế nào? Có thấy kinh hỉ hay không?”

“...Phải, Giải tiểu thư, tại hạ vô cùng kinh hỉ, đa tạ đã làm tại hạ khai thông mở mang đầu óc.”

“Ây đừng mà, ta rõ ràng chỉ biết được thế thôi. Hay là để đền bù, ta lại kể cho Lý đệ nghe chút chuyện khác vậy?”

Nháo một hồi, cả hai lại tiếp tục tán gẫu như bình thường, lại cùng nhìn về phía bình minh đang dần ló rạng.

Nhìn thấy dương quang, Lê Thanh Vũ trong lòng cảm thấy khác lạ. Không phải là nảy sinh tình cảm đặc biệt gì, hắn đã qua cái tuổi đó rồi, mà đối phương cũng không thực sự hợp tính hợp đạo hắn tới mức nhất kiến chung tình được, mà là...

Nàng nói quá nhiều.

Không phải ý nghĩa trên mặt chữ, mà là nàng nói ra không ít thông tin có giá trị, đa phần đều thuộc về phạm trù kinh nghiệm sống không dễ dàng chia sẽ trong Hiệp Hội, cũng giống như quyển sổ tay kia, chỉ là chi tiết hơn rất nhiều.

Chỉ điểm của một tiền bối, dù không phải tu luyện, cũng sẽ tiết kiệm được cho hắn không ít thời gian tại một số chuyện, thậm chí né tránh các sai lầm không đáng có cùng không thể vãn hồi, mặc dù lấy trí lực của hắn hẳn vẫn sẽ luận ra được nhưng nếu đã có người tổng hợp thông tin sẵn thì góc nhìn sẽ toàn cục hơn, nâng cao độ chuẩn xác của các quyết định.

Điều này làm hắn hơi khó hiểu.

Chủ yếu cũng không phải quá bận, tán gẫu chút giữ quan hệ là nên làm, thậm chí thuận mắt còn có thể kể lể đôi điều riêng tư, hoặc cũng có một loại trưởng bối chỉ điểm, này đều có thể là nguyên do, nhưng là không đủ.



Lê Thanh Vũ tâm linh sao mà thanh minh, cảm giác dường như còn có điều khác.

Ở một bên, Giải tỷ lúc này cũng đang ngắm nhìn bình minh lên, trong mắt chợt hiện một tia hoài niệm, từ lúc bản thân còn nhỏ cho đến vị trí hiện tại.

Nàng có thể có được một trong bảy vị trí tiếp tân chính của chi nhánh nơi này, một trong các chi nhánh quan trọng tại Nham quốc của Hiệp Hội, liền không phải chỉ dựa vào mỗi thực lực, bởi vì thực lực của nàng thực sự cũng không cao, Tiểu Thừa tam trọng, này cũng thường chỉ ngang với Cao đẳng Mạo Hiểm gia.

Cũng không phải dựa vào mỹ sắc, nhan sắc nàng không tồi, nhưng cũng chỉ dừng ở không tồi hai chữ, mà là nàng biết đánh giao tế. Đa số khách hàng từng gặp nàng đều sẽ có ấn tượng tốt, mà nàng lại mười phần khôn khéo, biết điểm tới điểm dừng, này mới tạo nên địa vị của nàng như ngày hôm nay.

Vốn mọi chuyện cũng không phải như này, vốn nàng cũng từng là một nữ Mạo Hiểm gia đầy tham vọng, nhưng rồi trong một lần tiếp nhận ủy thác nàng đã bị trọng thương, v·ết t·hương tuy đã lành nhưng lại để lại ám thương trầm trọng, cắt đứt đường tiến giai của nàng không nói, còn làm cho nàng khó mà đề nổi Chân Khí, mỗi khi dùng liền cảm thấy thống khổ vạn phần, kinh mạch như bị hàng ngàn con dao nhỏ đâm vào.

Mái tóc đỏ hiện tại, chính là do lần đấy mang lại.

Nàng cũng không phải người có ý chí quá kiên định, chỉ dựa vào ý chí lực không cũng không nhẫn nại được, lại cũng không phải người bước ra từ trong các truyền kỳ như thế, cái gì phá rồi lại lập, hay là đạt được nghịch thiên cơ duyên...

Có lẽ, đã từng có lúc mơ mộng, nhưng rồi vì kế mưu sinh cơm áo gạo tiền, nàng nhận ra mình chỉ là một người bình thường, mộng tưởng liền bị dập tắt.

Hay là không?

Nhờ vào một số mối quan hệ lúc còn hoạt động đã gây dựng được, nàng được đề bạt vào vị trí tiếp tân, vị trí này vốn không thiếu người, nhưng càng lên cao càng khó.

Nhưng không biết có phải ông trời mở mắt hay không, đóng lại một cánh cửa liền lại mở ra cánh cửa khác cho nàng, năng lực giao tiếp trước giờ vốn không dùng nhiều của nàng so với thiên phú võ học cũng không kém, thậm chí còn có mấy phần nổi trội.

Thế là từ đấy, thiếu nữ bắt đầu trưởng thành theo một phương diện khác, học được cách dùng ngôn từ như kiếm dùng khí chất như thương, sau gần mười năm liền có được địa vị ngày hôm nay, sớm đã không còn phải quá lo về cơm áo gạo tiền.

Chỉ là đôi lúc nàng vẫn còn có chút hoài niệm thuở ban xưa, ngày mà mộng tưởng vẫn đang còn rực cháy, nàng đã nghĩ rằng nó đã nguội hẳn rồi, cho đến khi gặp phải thiếu niên này.

Thanh bào thiếu niên cần được xử lý vấn đề liên quan đến một chiếc rương Cao cấp cùng bốn chiếc bình cổ giá trị không nhỏ, tiếp tân bình thường không xử lý được liền phải gọi chủ sự là nàng.

Chính sự bên ngoài, nhân tâm am hiểu, chỉ qua mấy câu nói, Giải tỷ có cảm giác bản thân đã nắm rõ mấy phần về thiếu niên trước mặt.

Một Mạo Hiểm gia trẻ tuổi, đang tràn ngập nhiệt huyết cùng mộng tưởng, cùng với một sự tự tin vô bờ bến.



Này vốn rất bình thường, nàng đã thấy rất nhiều rồi. Loại duệ mang này chỉ có thể bị mài đi bởi xã hội đ·ánh đ·ập mới có thể trưởng thành, cũng không nói được đây là tốt hay là xấu.

Trưởng thành là thực sự cần phải trải qua xã hội mài mòn sao? Hay là đối với Mạo Hiểm gia bọn hắn, trải qua nguy cơ chí mạng trong lúc thám hiểm? Nàng đôi lúc từng tự hỏi vấn đề này.

Từng là người từng trải cả hai, nàng thế mà không trả lời được, chỉ biết là chung quy mỗi người trưởng thành là lại khác biệt. Con đường mỗi người lại không giống nhau, thiếu niên kia và nàng cũng hẳn là vậy.

Chỉ là không biết tại sao, nhìn lấy ánh mắt đấy, trước giờ vốn đối thế sự quen thuộc nàng liền không ngờ được, ngọn lửa vốn đã nguội trong tâm linh của nàng lại dường như có được dấu hiệu le lói.

Chính là bởi vì lý do này, rằng là thiếu niên đã làm cho nàng thực sự nhớ lại chút cảm xúc xưa, nàng mới sẵn lòng hồi báo đôi chút, nhường con đường đối phương đi thiếu đi chút quanh co không đáng có.

Nàng cũng không phải trông mong gì đối phương đi được xa tới đâu hay nhãn lực cay nghiệt nhìn ra thứ tiềm lực không tầm thường, lại cũng không trông mong đắp vào quan hệ leo lên cành cao sau này giống như thường ngày.

Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy muốn gửi gắm mộng tưởng mà thôi, một mảnh nhỏ cũng được, coi như vì dĩ vãng đã đi qua mà kỷ niệm, vì cái thứ mộng tưởng nàng chưa bao giờ đi được đến cuối.

Còn về nguyên do đằng sau tất cả, nàng không biết tại sao, cũng không ai biết, có lẽ chỉ có nhị giai Cung Mệnh mới thực sự có thể giải đáp vấn đề này.

Tất cả những tâm tư này, Lê Thanh Vũ không biết. Giống như hắn đã từng nói với ai đó, hắn không có Độc Tâm thuật.

Chỉ là linh đài thanh minh tâm cảnh linh mẫn, hắn cảm nhận được sự thiện ý này, tuy nhỏ bé nhưng lại thuần khiết, dường như hiểu ra đôi phần.

Nếu đã vậy, chút thiện ý này hắn xin nhận, ngược lại cũng không phải thứ gì to tát, chỉ là bức tranh muôn màu về nhân thế của hắn lại thêm một mảnh ghép nhỏ.

Tuy nhỏ nhưng đến cuối, bức tranh lung linh được hoàn thiện một khi đứng ở nơi kia, mảnh nhỏ này vẫn sẽ luôn tồn tại.

“Hửm?” Giác quan nhạy bén truyền đến một tín hiệu, cắt ngang qua cảm ngộ của Lê Thanh Vũ.

Hắn lập tức xoay đầu lại, chỉ để thấy từ nơi xa xa xuất hiện một điểm nhỏ màu đen, dường như đang lao tới đây.

Không chút do dự, Lê Thanh Vũ lập tức giơ tay ra kéo một bên vai của Giải tỷ, toàn thân cũng lui về sau, nhẹ nhàng như hạc đặt bước chân trên nước, miệng hô “Cẩn thận!”

Giải tỷ vốn đang đắm chìm trong cảm giác hoài niệm cùng sảng khoái mà bình minh mang tới, bỗng cảm giác được một cỗ nhu kình chạm vào vai.

Thân là Tiểu Thừa cảnh dù mười năm hoang phế dẫn tới giác quan phản ứng có chút chậm chạp nhưng cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng, sau nửa khắc nàng cũng đã định phản ứng lại, chỉ là lời cảnh báo của Lê Thanh Vũ đã đến bên tai, cộng thêm một nửa khắc đấy đã đủ để luồng nhu kình kia nghiêng chuyển hướng nhìn của nàng đi đôi chút, nàng cũng nhìn thấy có một điểm đen đang lao tới.

Không nhiều lời, nàng cũng lập tức sử xuất thân pháp, cước bộ nhẹ nhàng lùi về sau.

Sau hai nháy mắt, cả hai đã cách vị trí nguyên bản năm trượng.

Sau ba nháy mắt, một vật thể to lớn phóng đến, đáp ngay đúng chỗ mà hai người đang đứng, kèm theo đó là tiếng hét kinh tâm liệt phế:

“Aaaaaaa....!”