Quyển 2 Chương 24: Nhựa Nguyên Chất
“Ê này lão ca, thứ này có phải đắt quá không, tận 38.000 Mora một đóa Thanh Tâm? Công phu sư tử ngoạm lão thành quá đấy nhỉ?”
Lê Thanh Vũ nhìn xuống sạp hàng, bên trên đang chất đầy mấy đóa hoa tươi, sương giá còn đọng lại, chính là Thanh Tâm hoa.
“Ha ha, khách quan, tiểu trước giờ làm ăn buôn bán nhỏ, già trẻ vốn không gạt, lại thấy khách quan vóc dáng tuấn tú khí thái xuất thần, nhìn là biết học vấn tư lịch không cạn, nào dám khua môi múa mép làm trò đâu?”
Ở phía đối diện, cũng là đằng sau sạp hàng, đứng đấy một nam tử trung niên, vóc người gầy gò, bên trên cắt tỉa hay đoạn ria mép nhỏ, ánh mắt nhẹ nhàng thân cận.
Người này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, chỉ có mái tóc vàng sậm màu hơi cùng bên cạnh lộ ra vẻ không hợp.
“Chỉ là ngài cũng biết, ngọn núi này có Nham Thần ở, dựng dục thiên địa linh tú, Thanh Tâm hoa mọc ở đây không thể so với chỗ khác được, đa phần cũng đều là Cao phẩm Tinh phẩm, đều là linh dược cùng huyền dược, giá thành tự nhiên không thể rẻ được.”
Nam tử trung niên nói liến thoắng:
“Mà đây là tiểu đã vì khách quan ngài giảm giá rồi đấy, xem xét trên việc dạo này cũng gần đến Thỉnh Tiên Điển Lễ, Nham Vương gia tại thượng, chỗ mua bán cũng từ ngài ấy mà ra, dĩ hòa vi quý lưu thông chút đỉnh.”
“Phải biết ngày đông giá rét, lòng người ấm lạnh, chung quy vẫn có chút dịp nhân khí nồng đậm, đục nước béo cò liền không có lộc cho năm sau rồi. Ngẩng đầu ba thước, Thần Minh đang nhìn mà.”
“Hừm, nói cũng không tồi, thế ngươi đã giảm bao nhiêu vậy?” Thanh bào thiếu niên nghe vậy trầm ngâm, sau đó hỏi.
“Tận 5%!”
“’Tận’ 5%?... Nói tới mức đó, ta còn tưởng ngươi giảm 10% thậm chí 20% chứ? Nhưng thôi, 5% cũng không tệ, coi như chiết khấu phổ thông. Mà cái giá này là trải qua đánh thuế rồi chứ nhỉ?”
“Khách quan về chuyện này cứ yên tâm, Thanh Tâm hao ở nơi này vốn đều được do Tổng Vụ đích thân phê duyệt, về một mặt nào đó có thể coi như miễn thuế.” Nam tử trung niên cười tươi.
“Nếu vậy cho ta mua mười đóa, tổng 350.000 Mora!” Sau một hồi, thanh bào thiếu niên giống như bị nói phục, ánh mắt quyết đoán, miệng nói.
“Khách quan hào sản-! Í, có phải ngài tính lộn hay không. Mười đóa là 380.000 Mora chứ?” Nam tử trung niên vui mừng, bỗng ngớ người ra, nghi hoặc hỏi.
Đáp lại hắn là một ánh mắt như cười như không, ý tứ rất rõ ràng.
Nam tử trung niên thấy vậy liền hiểu ý, cũng không giả ngu, chỉ là lại làm ra biểu lộ cắn răng, điệu bộ tráng sĩ đoạn tay:
“Ba trăm – 370.000 Mora, không thể thấp hơn!”
“360.000. Ta vốn đến nơi này chỉ là vì tìm được chút mặt hàng nhìn qua đẹp mắt chút, chứ tự mình đi hái cũng không phải việc khó, trước đã làm nhiều rồi. Nếu không thể đành xin tạm biệt cùng lão bản vậy.”
“Khách quan... Được, 36 vạn liền 36 vạn!”
“Tốt, thành giao.” Lê Thanh Vũ cười.
....
Trong lúc sạp hàng lão bản đang bận gói lại đồ, không có việc gì nhàn rỗi Lê Thanh Vũ liền cùng đối phương tán gẫu:
“Hẳn lão ca... gốc không phải người Ly Nguyệt nhỉ?”
“Khách quan đoán đúng rồi, tiểu vốn là sinh ra ở Fontaine, chỉ là năm đó từng qua đây du học, mến mộ phong cảnh liền ở lại thôi. Tới nay đã ngót nghét hai chục năm chưa về quê hương rồi, không biết ở nhà chuyện đã như nào?”
Lời này nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Lê Thanh Vũ minh xác có thể cảm nhận được đằng sau còn có một chỗ cố sự, chỉ là hắn cũng không định đào sâu thêm, khẽ gật đầu nói:
“...Khổ cực rồi. Thấy được lão ca ngươi sử dụng câu cú từ ngữ của Ly Nguyệt lão đạo như vậy, hẳn không thiếu được rèn luyện. Nếu không phải do nhìn ngoại hình ta còn tưởng đáng nói chuyện với một người bản địa đấy.”
“Khách quan nói hơi quá, cũng không có gì nhiều, mưa dầm thấm đất, đông qua tam phục hạ có cửu chuyển, mấy mươi năm ăn nói rồi cũng quen. Fontaine cũng có một thành ngữ cho trường hợp này:...”
“Khi con tim kiên định, không có thứ gì là bất khả thi.” Nói ra lời này, nam tử trung niên dường như hơi nhếch miệng cười.
“Ta hiểu được. Thế nhưng thứ cho ta tò mò, về vấn đề tín ngưỡng thì không có vấn đề gì chứ?” Lê Thanh Vũ bỗng đột nhiên hỏi.
Nam tử trung niên không đáp lại ngay vấn đề tưởng như chỉ có kẻ ngây thơ mới hỏi này, hai bên rơi vào trầm mặc trong một khoảnh khác ngắn, chỉ là sau cùng vẫn khẽ nói:
“Thần yêu thế nhân.”
Sau đó còn không đợi đối phương nói gì thêm, hắn đã đưa ra gói hàng vừa được gói xong, xếp lại thành hình một bó hoa:
“Đây, mười đóa Thanh Tâm hoa cho khách quan.”
Lê Thanh Vũ gật đầu, cũng không hỏi gì nữa, một tay đưa ra tiền đã lấy từ trước một tay kia nhận lấy bó hoa này, lại thu vào trong giới chỉ.
Mỉm cười chào lão bản sạp hoa, hắn rời đi.
Nam tử trung niên đưa mắt nhìn theo bóng hình của thanh bào thiếu niên, dường như thấy được Thủy hệ Vision lấp ló bên hông, ánh mắt có chút xuất thần.
....
Đi ra khỏi chỗ đông đúc, Lê Thanh Vũ lúc này mới nhìn lại sạp hàng mình vừa rời khỏi, một mảnh đỏ chót xếp thành từng hàng các quầy các sạp buôn bán, người người đông đúc.
Không biết nghĩ đến điều gì, hắn lại liếc nhìn l·ên đ·ỉnh núi, dường như thấy được bức tượng bạch vôi cao cao đấy, dù cho hai bên lúc này đã cách nhau hơn trăm trượng.
Hắn đã không còn ở trên đỉnh núi nữa, hiện đang ở giữa lưng núi.
Vốn đỉnh núi là nơi linh thiêng, ngoại trừ cúng tế cầu phúc cũng chỉ có nơi bán chút hương khói, thứ khác liền không được.
Vậy nên muốn mua Thanh Tâm hoa, rốt cuộc phải xuống tầm lưng núi.
Điều này hơi ngược với dự đoán ban đầu của hắn, duyên cớ do tư vụ nên hắn cần phải chuẩn bị chút Thanh Tâm hoa. Mặc dù ở nhà cũng có nhưng do thiếu bổ sung nên đa phần phẩm giai đều không cao, lại có chút cũ. Đám mới trồng còn chưa mọc ra.
Lại nghĩ đến cơ duyên xảo hợp ở gần đây có một ngọn núi thiêng có tượng Nham Thần trấn giữ, xuyên qua cũng đã được ngót nghét một năm rồi vẫn chưa từng nhìn thấy bức Thất Thiên Thần Tượng nào, nội tâm tồn hiếu kỳ.
Vậy nên hắn mới nghĩ ra việc đi leo núi để hái được mấy đóa còn tươi, cùng lúc có thể cho Telos hóng chút gió, này liền là một mũi tên trúng ba đích.
Lên núi vốn có một con đường chính, Lê Thanh Vũ lại chọn con đường phản. Hắn muốn được thanh tĩnh chút, lại có thể tự nhiên hơn với Telos, mặc dù thông thường cũng sẽ không ai để ý đến do có Tiên thuật mà Bình lão lão đã đặt lên người, nhưng đó cũng chỉ là pháp thuật không làm người chú ý mà thôi.
Chuyện về sau cũng không có gì đặc biệt, nhìn sao trời khó chịu, dính khí tượng nghịch lưu, lại nhờ Thần tính quang huy xoa dịu, thắp cái nén hương rồi đi xuống.
Vốn là hắn định hái thêm mấy đóa Thanh Tâm hoa, nhưng lại bị mấy tay lính gác Thiên Nham quân gần đó cản lại, bảo Thanh Tâm hoa ở trên đỉnh này vì do để tránh làm q·uấy n·hiễu thanh tĩnh của thần linh, không thể hái.
Chỉ là nếu muốn mua, ngược lại là có thể, bước xuống 938 bậc cầu thang, giữa lưng núi phía dưới liền có một ngôi chợ, mở quanh năm, Thanh Tâm hoa cũng bán ở đấy, ngoài ra còn có không ít dịch vụ.
Đây chính là quy củ được Tổng Vụ đặt ra cho nơi này, gian hàng đa phần cũng đều phải thông qua sổ sách của Tổng Vụ.
Lê Thanh Vũ không biết việc này cũng không phải điều khó hiểu, kiến thức của hắn rộng nhưng cũng không bao hàm hết, nhất là khi địa vực khác biệt. Nếu là các quy cũ liên quan đến bức Nham Thần tượng ngoài cảng đối diện Vân Lai Hải kia thì hắn vẫn hiểu một hai.
Đối với những việc này, tuy thấy mới lại không thấy lạ, hắn không có việc gì mà không thể không chấp hành.
Này mới dẫn đến vụ mua bán vừa xong, cũng là một phần lý do tại sao hắn hỏi đối phương câu kia.
Ngoài ra...
“Này Lý huynh đệ, sổ sách của ngươi đã được tính xong, bốn chiếc bình cổ đã được xếp vào trong kho, số hiệu được ghi là 389254, 917237, 237615, 236748. Danh sách đây, ngươi nhớ cất kỹ, khi nào tìm được đơn hàng sẽ liên hệ với ngươi.”
Một giọng nói vang lên bên cạnh hắn, Lê Thanh Vũ xoay đầu lại, thì thấy được một nữ tử, tóc đỏ dài tới ngang lưng nhưng được búi lại, thân mặc phục trang của Hiệp Hội, vẻ mặt tươi cười hướng hắn nói.
“Vậy liền đa tạ Giải tiểu thư rồi.” Lê Thanh Vũ gật đầu, cũng mỉm cười nhẹ, tiếp nhận danh sách từ trong tay đối phương.
“À còn nữa...” Nữ tử tóc đỏ họ Giải này sau đó lại nói tiếp:
“Vừa nãy bận xử lý vấn đề liên quan tới chuyển nhượng chiếc rương cao cấp kia của ngươi, lại quên không đưa cho ngươi phần thưởng của ủy thác. Đây, trong gói nhỏ này, ngươi nhận lấy.”
Lê Thanh Vũ tiếp nhận một chiếc túi vải, mở ra bên trong, không chỉ có gần 50.000 Mora, còn có không ít Tạp Khoáng Tinh Đúc, vốn là thứ cần dùng để nâng cấp v·ũ k·hí.
Ủy thác cấp E thực ra không có nhiều phần thưởng như này, chỉ là hắn sau khi trả đơn ủy thác liền nói thêm vị trí của tòa động phủ kia cùng chỗ tiến vào, lượng tiền này chính là tổng tiền thưởng ủy thác cộng tiền thưởng thông tin được bán ra.
Tuy rằng nơi đó đã bị hắn tìm được bảo vật, nhưng có được thông tin vị trí chi tiết cụ thể cùng cách tiến vào vẫn là một thứ không sai với Hiệp Hội, không nói tới việc vận dụng tài nguyên, chỉ riêng buôn bán thông tin vốn là thứ mà Hiệp Hội thông dụng, sau đó có thể sẽ có một chút hoạt động truy tra, kiểm kê tài sản, thậm chí chuyển nhưởng các loại.
Những thứ này hắn tạm không hứng thú, cũng chưa có tư cách tham gia chia chén canh, mua bán đơn giản là được rồi.
Hắn lại lấy ra một vật mặt ngoài nhẵn nhụi, dáng như hổ phách, lại có màu xanh thiên thanh, giữa trộn chút bạch sắc.
Thứ này chính là thứ mà hắn vô cùng quen thuộc, nói đúng hơn là bất cứ game thủ nào chơi trò này cũng đều phải biết.
Nó gọi là Nhựa Nguyên Chất.
Nó là gì, lại làm được gì? Câu hỏi tưởng chừng rất dễ, lại vô cùng khó trả lời.
Bởi vì để đáp được, chúng ta cần lật lại lịch sử của toàn bộ thế giới, về cấu tạo của thế giới này.
Đại lục Teyvat trời tròn đất vuông, không phải hình cầu, vậy bên dưới có cái gì?
Một cái cây.
Một cái cây chống lên tất cả, cành lá đan xen vào Hư Không cùng Vô Thường, ở giữa thẳng hướng Thâm Uyên.
Cây mọc ngược tại mặt dưới của đại lục, rễ của nó cắm sâu vào đại lục, xuyên qua tầng tầng khoáng đất nước ngầm, không ngừng hấp thu cùng tán phát Nguyên Tố.
Các mảnh rễ của nó, người ta gọi là Địa Mạch.
Còn cái cây đấy, từ trước đến nay đều được gọi là Thế Giới Thụ Irminsul.
Giống như kiến thức ít được phổ cập liên quan đến thực vật, rễ của các thực vật nhiều lúc cũng sẽ phát sinh tình huống nhất định, chỉ là quá nhỏ để có thể thực sự quan sát.
Nhưng khi cái cây này chống đỡ cả thế giới, to hơn đất dài hơn trời, vậy liền khác biệt.
Một mảnh rễ của nó, dù nhỏ nhất một mẩu, cũng có thể có đường kính lên tới mấy chục trượng, đây chính là Địa Mạch mà người dân sinh sống trên đại lục thường thấy, so với bản thể lại không bằng được một phần ức vạn.
Nhưng chính là cái phần đó, cũng đã đủ sinh ra không ít tai họa.
Như đã thường nói, đôi lúc rễ cây sẽ hoạt động bất thường, do có sự xao động về mật độ Nguyên Tố tỷ như thừa hoặc thiếu, hoặc là một số lý do khách quan cùng chủ quan khác, khi đó sẽ xuất hiện hiện tượng Địa Mạch Sinh Thành, với khu vực trung tâm gọi là Địa Mạch chi Hoa.
Do Địa Mạch có khả năng ngưng tụ năng lượng cùng lưu trữ thông tin, rất có thể sẽ trở thành một đầu nguồn sinh ra Ma Vật, lại nói môi trường Nguyên Tố đấy sẽ không thích hợp với người bình thường, khi đấy cần phải tiến hành dọn dẹp, cũng là lúc mà mấy cái cục nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ xanh xanh này phát huy ra tác dụng.
Không biết Mạo Hiểm Gia Hiệp Hội từ đâu ra tìm được một cách để ngưng tụ ngược lại sức mạnh của Nguyên Tố từ tự nhiên cũng bằng một phần của Thế Giới Thụ rơi vãi, này đã là nguyên lý tương tự, cuối cùng tinh luyện ra thứ được gọi là Nhựa Nguyên Chất.
Xử lý Ma Vật xong, nhét Nhựa Nguyên Chất vào trong Hoa Địa Mạch, bởi vì đồng tông đồng nguyên, nó sẽ hóa giải mức độ dị biến của Địa Mạch, khiến cho môi trường lại quay về trạng thái bình thường.
Thực ra mà nói, xử lý Ma Vật sau cũng được, nhưng dù là có hóa giải được Hoa Địa Mạch thì đám Ma Vật do nó sản sinh vẫn sẽ còn đó chứ không biến mất. Vậy nên để không bị quấy rầy khi thao tác, các Mạo Hiểm gia thường xử lý đám Ma Vật trước.
Nếu như giải thích như vậy vẫn còn quá phức tạp, Lê Thanh Vũ cũng đã tìm ra một cách đơn giản hơn để lý giải. Đó là hãy hình dung một người mắc nghẹn xương cá, Nguyên Tố vón cục là xương, cổ họng là Địa Mạch, Nhựa Nguyên Chất liền như cơm, nuốt xuống một ngụm trôi đi hết thảy.
Hay hình dung nó như thuốc ho tiêu đờm cũng được, hắn không thấy có vấn đề.
Công việc xử lý Địa Mạch đương nhiên cũng được đánh ủy thác, chỉ là đa phần đều là gặp gỡ trên đường nếu có thể liền sẽ xử lý luôn, thậm chí tranh nhau mà làm, chứ cũng không đi thông báo.
Bởi vì thứ này, xử lý xong liền có thưởng.
Do một số vấn đề liên quan đến lưu trữ thông tin cùng năng lượng dư thừa, sau khi cho Nhựa Nguyên Chất hóa giải Địa Mạch chi Hoa, nó liền sẽ chuyển hóa thành hai thứ, Kinh Nghiệm chi Thư cùng Mora.
Phải, nghe rất ảo diệu, nhưng thế giới này là như vậy.
Hay là nói, Teyvat có Pháp Tắc của riêng nó.