Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 23: Nham Thần tượng




Quyển 2 Chương 23: Nham Thần tượng

Thời gian từ lúc Lê Thanh Vũ rời khỏi động phủ đến nay đã được ba nén hương.

Hắn đi bộ rất nhàn nhã, tận hưởng hơi gió mát lạnh trong rừng, lại nhìn từng hàng cây đang dần xơ xác, một số vẫn còn lá đỏ, một số đã trụi không khó mà tìm nổi phiến lá nào, chắc là do ảnh hưởng của trận bão hôm nọ.

Hoàng hôn chiếu qua bên đường, dáng vẻ dường như hơi u ám, dù sao mây hôm nay rất dày, nhưng hắn thấy cũng không tệ lắm, chỉ cần không mưa phùn là được, hắn không quá thích khí hậu như thế lắm.

Mặc dù hắn sở hữu Tự Nhiên ý Thủy hệ.

Này cũng có làm sao đâu, nhiều lúc năng lực bản thân sở hữu cũng không đại biểu cho sở thích, giống như Yanfei kia kia, nàng rõ ràng không quá sợ lạnh, nhưng chung quy không thích khí hậu khi tuyết rơi, thứ mà đối với hắn vô cùng bình thường, do duyên cớ Mộng cảnh.

Ở thế giới trước hắn cũng chưa từng chạm đến tuyết thật bao giờ, nói gì thích với chả không thích?

Nghĩ vẩn vơ một hồi, bỗng giống như nhớ đến điều gì, Lê Thanh Vũ bỗng dừng bước lại, đứng cạnh một gốc cây cân nhắc.

Một tiếng “Pi” đột ngột kêu lên, từ trong tay áo của hắn, Telos ló đầu ra, dáng vẻ dường như đang cằn nhằn bất mãn.

Hắn cười có chút xấu hổ, xoa đầu đối phương, nói:

“Được rồi được rồi Telos, ta biết là ngươi cũng muốn ra ngoài, nhưng vừa rồi thời gian qua thực sự không thích hợp để ngươi ló đầu ra, nếu không... Ừ thì hẳn cũng sẽ không có sự tình gì lớn, nhưng có chút bài tẩy chung quy vẫn tốt hơn chứ? Nên nhớ là ngay cả hội Xingqiu cũng chưa biết ngươi tồn tại đâu đấy.”

“Ở cảng chỉ có ta, sư phụ, Yanfei cùng với vị tiểu sư muội mới nhận kia là biết được ngươi tồn tại. À mà về sau chắc tốt nhất là để ngươi tận lực không xuất hiện trước mặt nàng nhỉ?”

Telos nghe được lời đấy liền khó hiểu, nhưng Lê Thanh Vũ cũng không giải thích thêm. Hắn định nói như nào, chẳng lẽ lại bảo là Xiangling về sau sẽ trở thành Thực Slime cuồng, làm món gì cũng cân nhắc cho dịch Slime vào sao? Nàng mà nhớ thương lên Telos, ngày sau nhân lúc không ai biết cắt xén chút gì...

Chờ chút, dường như cũng không phải không thể. Tên này tự lành nhanh lắm, chỉ cần không bị g·iết là được, nếu vậy bản thân cũng có thể ăn thử...

Telos không biết tại sao tự nhiên cảm thấy lạnh cả gáy, mà rõ ràng nó là không có gáy, nó cảm giác được đối phương, tức bản tôn, đang có ý nghĩ cực xấu, sợ hãi lại chui lại vào trong tay áo run rẩy lẩy bẩy.

Nó đã biểu đạt sai điều gì sao?

Lê Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương liền hiểu được, lắc đầu cười lớn một tiếng, một tay nâng lên tay áo xoa nhẹ an ủi, trong lòng liền làm ra được quyết định, ngoài miệng nói:

“Thôi được rồi thôi được rồi, để ngươi sợ hãi rồi. Để đền bù, hay là cho ngươi ngắm nhìn chút quang cảnh trên cao hít chút khí trời vậy, dù sao đã lâu cũng chưa thấy rồi.”

“Pi?”

....

“Thế nào, trời đêm không tệ chứ?”

“Pi?!”

Lê Thanh Vũ lúc này đang đứng cheo leo trên mỏm đá rẽ ra từ núi ở độ cao sáu trăm trượng, tức một dặm tám, lưng tựa Tây mặt hướng Đông.

Telos lúc này đang nằm hoặc là đứng trên vai hắn, khó mà nói rõ ràng, nhưng cũng thể hiện vẻ tập trung cao độ, ngước mặt nhìn lên trời theo hướng đối phương chỉ.

“Kia là Hoàn Vũ tinh, tọa tại trung tâm của nhóm quần tinh thứ tám Vũ tinh. Còn kia, ở bên trái nó là Sinh Vũ tinh, ngươi có thể thấy độ sáng không nhỏ...”

Miệng giảng giải một số kiến thức về thiên văn học phổ cập cho đối phương, Lê Thanh Vũ cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu, cho rằng quyết định lâm thời thay đổi của bản thân là chính xác.

Buổi chiều mây trời rất dày, nhưng đến tối lại thưa, sao sáng rõ ràng.

Thế giới này nhật nguyệt tinh thần phân bố mặc dù có khác biệt, song trăng thì vẫn là trăng, sao lại vẫn là sao, này lại không có thay đổi, vẫn tỏ rõ vẻ đẹp huyền nghi của mình.

“Còn ở phía bên kia, cũng thuộc nhóm Vũ tinh, là Thiên Vũ tinh, cái cao nhất theo cách gọi thiên văn, tức là gần trời nhất, gần trung tâm nhất, nghe đồn có thiên nhân đang ở. Hướng sang bên phải là vì sao sáng nhất của Vũ tinh, nghe đồn vị trí ban xưa không phải ở đấy nhưng do quỹ đạo di dời nên mới xuất hiện tại nơi này, trước đó nó nằm ở vị trí trung tâm hơn cơ, danh gọi Thanh Vũ tinh...”

Nói đến đây, Lê Thanh Vũ bỗng hơi ngừng lại, có chút thảng thốt, sau lại cười lên:

“Hừm, cũng thật trùng hợp, thế mà trùng tên, trước giờ không để ý. Nghe đồn vận mệnh mỗi người đều được viết tại bên trên sao trời, chẳng lẽ đây là ngôi sao chịu trách nhiệm cho vận mệnh của ta sao? Về sau cần phải nhìn nhiều mới được, gặp được cơ duyên gì cũng khó nói, ha ha!”

Lời này.... thuần túy là chém gió cho vui. Lê Thanh Vũ đọc đủ thư tịch Tiên gia, tự nhiên cũng nắm vững chút khái niệm về những thứ như Mệnh Vận, Khí Vận, Lượng Kiếp, biết được bọn chúng là thực sự tồn tại, cũng không phải hư vô phiêu miểu mơ hồ, là có thể quan trắc.

Huyền gia một trong nhất lưu thế lực, Quan Tinh tông, tồn tại hàng ngàn năm từ trước đến nay, bản lãnh đều nằm ở môn học vấn này, nếu không thực sự nhìn ra thứ gì đó sao có thể ngồi yên ở nơi cao như vậy?

Đây mới chỉ là một ví dụ, trên cả đại lục này, Chiêm Tinh thuật vẫn luôn luôn được lưu truyền, và cũng không hề ẩn thế, chỉ là do đặc tính có chút huyền hoặc nên nhiều người không hiểu coi như đánh đố giả vờ, thầy bói thần côn các loại, nguyên nhân thực tế kỳ thực là do vốn kiến thức không đủ khó lý giải được mà thôi.

Hoặc là lý giải được nhưng đáp trúng một cái đáp án không mong đợi.

“Cầu xin vận mệnh một đồng Mora, nó liền đưa cho ngươi một trái chuối. Một trái chuối liền làm ngươi no bụng, ngươi lại tiếp tục cầu xin. Nhưng không biết được rằng, một trái chuối có giá lớn hơn một Mora rất nhiều. Ngay sau đó, ngươi vấp phải vỏ chuối, ngã trượt chân, một mệnh ô hô.”

Lê Thanh Vũ lẩm bẩm.

Đây là một câu chuyện cười nằm ở chương đầu tiên của một trong hai quyển cổ thư duy nhất có viết về chủ đề Vận Mệnh ở tầng một trong Động Tiên của Giải Trãi Tiên Nhân, rất nhạt nhẽo, thế nhưng nó lại tóm gọn được hơn phân nửa thứ được gọi là Vận Mệnh này.

Telos sau khi nghe thấy đối phương lẩm bẩm, lại thấy hắn dường như bỗng gật đầu một cái, gật xong lại lắc, đâu đó có tiếng cười vang lên.

Tiếng cười trớ trêu, câu chuyện đã được kể, cảm xúc khó tả, tinh tượng thu vào trong kiếm, kiếm thủy chung không rời vỏ, người chưa từng nắm lấy....

Bỗng hắn nói:



“Thôi ngắm trăng như vậy là đủ rồi, chúng ta cũng nên đi tiếp thôi, kẻo trễ.”

Xoay người bước đi, Telos lại chui vào trong tay áo, cảm nhận được khí tức dập dờn lại nâng lên của đối phương.

Lê Thanh Vũ, đột phá Võ Giả nhị trọng.

Thanh bào thiếu niên rời đi, lại không biết hắn đã vô hình chung tiếp cận một sự thật.

Thêu dệt vận mệnh, vốn đến từ một vì sao?

....

“Hừm, cũng gần tới rồi.” Lê Thanh Vũ ngẩng đầu lên, khẽ nói.

Trong tầm mắt của hắn, nhân khí dần xuất hiện, kéo thẳng đến trên đỉnh núi, dưới chân đã có bậc thang.

Nơi này tại sao lại có người? Bọn họ hẳn không phải đến chỉ vì một đỉnh núi cô quạnh chứ?

Đương nhiên là không rồi, bởi vì ngọn núi này không phải ngọn núi tầm thường.

Trên núi có Thần.

Chính xác hơn là một tòa tượng Thần.

Nham chi Thần Quân, một trong Thất Thiên Thần Quân, để lại tượng tạc khắc ở đây, trấn áp khí vận, thủ hộ Ly Nguyệt sinh linh!

Ngàn năm trôi qua, hương hỏa chưa từng đứt đoạn.

Bách tính đến cúng bái, dù cho không phải siêu phàm giả, chung quy vẫn bỏ được nhọc gân mệt cốt, mong muốn lấy xác phàm kiến Thần Minh.

Lại mấy ai thật sự nhìn ra được dung mạo của Thần.

Lê Thanh Vũ có thể. Hắn ngẩng đầu lên, xuyên qua dòng người đến tế bái, nhìn thẳng lên bức tượng trắng bạch vôi, nơi một nam tử ngồi trên ngai vàng uy nghi, mắt nhìn thiên địa.

Trong tay khối cầu vuông, đến giờ vẫn không bỏ.

Tầng tầng bậc thang, Thần quang rủ xuống, dung mạo lung linh không rõ, thần bí mà uy nghiêm, mạnh mẽ mà thân cận, vĩ ngạn lại bác ái.

Tất cả đều đúng, mà cũng đều không đúng.

Đều là Thần tính, mà không phải chân chính Thần.

Nhưng hắn thực sự hiểu sao? Lê Thanh Vũ ngỡ ngàng.

Ngay vào giây phút đó, chính tại sát na này, phảng phất như thiên địa bắt đúng một đạo khí cơ huyền diệu trong U Minh.

Hắn thấy.

Hắn thấy được, nam tử vĩ ngạn ngồi trên bức tượng kia đứng dậy, tay cầm Nham thương, nâng lên ánh mắt nhìn thẳng hắn.

Vô tình, băng lãnh, không cảm xúc.

Lại đại bác đại ái, chí công vô tư, tràn ngập từ bi.

Nham thương phóng xuống, xung quanh thanh tĩnh, thiên địa vô ngại.

Chỉ là ở trong mắt hắn, Nham thương chính là thiên địa.

Đài cao chín trượng, Thần Minh ba thước.

Ba thước ở giữa, viết càn khôn chi số!

Chính là khoảng cách giữa Thần cùng phàm, giờ đây Nham thương đã xuyên qua khoảng cách này.

Nham Thương đánh trúng, hắn c·hết, không hề có sức giãy dụa.

Tử vong tuyệt đối.

Không còn sót lại cặn, phảng phất tro bụi rời đi nơi này.

Không một ai để ý.

....

“Phù!” Lê Thanh Vũ giật mình hồi thần, phát hiện bản thân vẫn đang đứng ở trên các bậc thang trắng bạch vôi, người xung quanh bị cử động của hắn làm cho giật mình, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ coi như người này lên núi hụt hơi.

Cũng không ai coi là hắn định có dị động gì, nơi đây thế nhưng mà là chỗ Nham Thiên Thần Tượng tọa lạc, đại biểu Nham Vương Đế Quân, ai dám có khinh xuất, kẻ nào dám làm càn?

Hắn lại nhìn lại lên trên Thần tượng, phát hiện Thần tượng vẫn như thế, đài cao chín trượng thân người chiếm ba, Thần tính quang huy ngập tràn, dù có Thông Nguyên chi Nhãn vẫn không thấy được điểm gì khác biệt.

À, có thể là to hơn trong Game không ít.



“Kỳ quái, vậy sao ta lại tự nhiên thất thần? Lại còn có cảm giác sống qua t·ai n·ạn mà vui mừng?” Hắn tự hỏi, trong lòng nghi hoặc.

“Nhưng cũng là như vậy, không biết tại sao lúc vừa rồi ngắm trăng sao lại có cảm xúc khó chịu, bây giờ bỗng lại hết rồi? Chả có lẽ lúc trước bị ảnh hưởng bởi khí lưu của nơi này, do ta leo lên mặt ngược lại chịu đến hiện tượng ngược ‘gió’ của khí vận sao? Lại gần Nham Thần tượng lại chịu Thần tính quang huy xoa dịu nên hết rồi?”

“Có khả năng, Quan Nguyên chi Nhãn có nhiều thứ không thể nhìn rõ, mấy cái dính tới U Minh Pháp Tắc như khí vận nghịch lưu, khí cơ biến hóa cũng nằm trong cái này, nhất thời không để ý chịu ảnh hưởng cũng là có thể.” Hắn khẽ gật đầu thầm trong lòng, cũng không tiếp tục nghĩ tới nữa.

Lại nhìn xung quanh, hắn phát hiện dù là nửa đêm, nơi này vẫn khá đông đúc.

Khách hành hương thuộc về loại người nào cũng có, có người thường, có võ giả, có phương sĩ.

Nhưng dù là loại người nào, đứng trước mặt Nham Thần tượng, chỉ cần là người Ly Nguyệt, thân phận đều sẽ không khác.

Con dân của Nham Thần.

Bất kể là ban đầu vì lý do gì cũng được, có thể là ngưỡng mộ thần tích, nghiên cứu lịch sử, bị cảm phục bởi khí phách, muốn xem thử Thần diện, muốn nhìn qua vị này tu hành cự đầu, Đại Đạo bên trên tiền bối...

Ngàn vạn tâm tư, Thần đều không để ý, đều sẽ bao dung.

Một nén hương là đủ.

Đổi một lời chúc phúc.

Duyên cớ xuất thân, trong người Lê Thanh Vũ lúc nào cũng có chút đồ kỳ quái, lại luôn có khi cần, tỷ như lúc này là một nén hương.

Bất dụng Chân Khí, hai ngón tay phải niết qua phần đầu, khí huyết tràn đầy, hợp lại nóng đủ để sắt thép tan chảy, khô thụ lại cháy.

Khói hương vừa hiện, hắn nâng lên trước mặt, thần sắc thành kính, lễ tiết đầy đủ, miệng lẩm bẩm mấy lời vốn là lời cầu nguyện thường thấy, chỉ là từ miệng hắn nói ra luôn có cảm giác thâm ý đặc biệt, đến cuối còn thêm câu:

“Đa tạ ngài, Đế Quân.”

Hai tay hạ xuống, châm hương cắm tại trên đàn.

Ba đàn hương bên trong Mậu Thổ bên ngoài Canh Kim lập Bích Ngọc, kéo dài hợp thành hình bán nguyệt, đường kính sáu trượng, mỗi tháng thay đất một lần, đến nay đã chứng kiến hương hỏa không dứt mấy ngàn năm.

Hôm nay, và về sau, hương hỏa vẫn nối tiếp.

Cắm hương xong, thanh bào thiếu niên lại chắp hai tay thêm một lần, sau liền xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, không hề biết rằng tại trên đài cao kia, Thần tượng nhãn mục bỗng dường như trở nên sinh động.

...

Cảng Ly Nguyệt, Vãng Sinh đường, ở trong một sân nhỏ.

Một nam tử tóc nâu đen đang ngồi trên bàn đá, bên người là một ly trà vẫn còn nóng, phía trên tán cây cổ thụ ngàn năm nay lại rụng lá, hàm ý sinh tử cực đậm.

Tướng vóc đế vương, khí phách thánh thần, sống lưng như rồng, từ ngữ đã khó lòng miêu tả nổi thứ khí chất này.

Hai mắt màu hổ phách, nhẹ như có thể bị gió thổi bay, lại nặng hơn cả núi non, vào lúc này đang lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu.

“Đa tạ ta? Sao tự nhiên lại tạ ta?”

Bởi vì rõ ràng môn hạ của đối phương, hắn tự nhiên rõ ràng, lời kia không phải lời nói vô chủ đích giống như trong các lời cầu phúc kinh điển phổ thông, mà là có đối tượng hướng tới xác định.

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hắn nghi hoặc.

Ban đầu là đối phương tiến tới bái phỏng Thần tượng của bản thân tại trên núi kia, do lai lịch thần bí cộng thêm là đệ tử chân truyền duy nhất hiện nay của Bình nên hắn cũng phá lệ chú ý chút.

Chỉ là không biết tại sao, bước đến được một đoạn, đối phương tự nhiên lại ngây ngẩn người, rồi một luồng sức mạnh của Nham Thần xuất hiện trên người đối phương.

Phải, sức mạnh của Nham Thần, hắn nhìn không sai, bởi vì hắn chính là Nham Thần.

Nhưng vấn đề là, hắn rõ ràng không có làm thế!

Sức mạnh đấy tuy là giống hắn của hắn nhưng lại đến từ hắn, tuy nói thế này hơi khó hiểu một chút nhưng từ góc độ Bản Nguyên của vạn vật lại là vậy.

Vậy chuyện gì đã xảy ra?

“Thần Thông của Bình thật sự đã đạt đến mức đấy rồi sao?” Nham Vương Đế Quân tại trạng thái phàm thai, Zhongli, lẩm bẩm:

“Lần trước đã rút ra được sức mạnh của ta trong quá khứ, của Khải Minh Thần, Lịch Sử Thần các loại, lần này lại rút ra sức mạnh của Nham chi Thần Quân, mặc dù chỉ là một tia nhưng một tia này cũng đủ nói lên nhiều thứ rồi.”

“Chỉ là nàng làm thế để làm gì? Ta có thể thấy được sự cộng hưởng giữa một tia sức mạnh này với Thần lực có sẵn của Thần tượng, chỉ là lúc biết được đã quá trễ, chuyện quá đột ngột, cũng muốn nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Kết quả tên tiểu tử này tỉnh lại, mặt mày sáng sủa không nói, còn cảm tạ ta? Chẳng lẽ hắn hấp thu được cái gì từ Thần tượng? Không đúng, bản nguyên không thêm, Thần lực không bớt, hương hỏa không thay đổi, vậy có nghĩa là hắn không lấy được thứ gì.”

“Trải nghiệm sức mạnh? Không có cảm giác của đốn ngộ, Pháp Tắc không phản hồi, quy vu cực cảnh cũng không thấy, càng không có của bĩ cực thái lai, mà cảnh giới hai bên quá chênh lệch, như ếch trong giếng vọng thiên địa vậy, thậm chí còn nhỏ bé hơn thế nữa, dù có Thiên Phú Thần Thông loại kia hắn cũng có thể nhìn ra thứ gì?”

“Vậy chẳng lẽ chỉ đơn giản là lễ độ. Nhưng ta quen biết Bình đã lâu, nàng không bao giờ làm chuyện thừa thãi, càng sẽ không bắn tên không đích, chắc chắn phải có một nguyên do nào đó.”



Chỉ là nghĩ nát cả đầu, vị Thần Quân này cuối cùng vẫn không thể không thở dài tự nhận mình không bằng người, chung quy không tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa.

Mấy ngàn năm nay, đánh cờ không có ngàn cũng phải có trăm ván, số lần thắng được ít đến thảm thương, mà đều là do đối thủ nhường, chưa lần nào đoán được ý định thực sự của đối phương, lần này cũng vậy.

Mà, không sao, mấy ngày nữa mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, đây chỉ là khúc nhạc dạo nhẹ nhàng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Zhongli bỗng dưng nhíu mày, sau đó liền vận dụng thủ pháp truyền âm phổ thông vào trong một tòa mật thất tại tầng bốn dưới mặt đất của Vãng Sinh đường, là một nơi chất đầy quan tài:

“Tiểu thư, luyện hóa U Hỏa yêu cầu bảy bảy bốn chín ngày toàn tâm toàn ý, trong thời điểm này lấy dương khí của ngày chống đỡ, xung quanh xếp đặt mộ huyệt hợp số bảy mươi hai địa sát chỉ vì để ngăn cách hoàn toàn dương khí bên ngoài. Trong thời gian này, tuyệt đối không được mở nắp quan tài, dù thế nào cũng không ngoại lệ, nếu không sắp thành lại bại trong gang tấc, tiểu thư sẽ lại phải luyện lại từ đầu.”

“...”

“Tiểu thư, ta nói ngài có nghe không, đừng tưởng động tác tay lần mò lên vách là ta không nhìn thấy, đinh ép vách sắp không ép được nữa rồi kìa.”

“...Zhongli tiên sinh, ngài cũng thật là. Có biết giam giữ một đứa trẻ trong quan tài như này là b·ất h·ợp p·háp không? Chờ ta đấy, ra ngoài liền sẽ tố cáo ngài với Thiên Nham quân, ngài thích uống trà đúng không, cho ngài biết vị trà ở trên đồn nhé?”

“....”

“...Đừng im lặng thế chứ Zhongli tiên sinh, có biết ta đang nhàm chán thế nào không? Mấy tuần nay lúc nào cũng chỉ được nhìn mặt trong của quan tài, thực sự nghẹn c·hết ta rồi, không có ai bồi ta nói chuyện cả.”



“Tiểu thư, chuyện luyện hóa vốn phải tập trung Tinh Thần lực mười phần, nếu không rất có thể công sức đổ sông đổ biển, mời ngài tiếp tục tập trung cho.”

“...Luyện hóa bla bla... Mấy chuyện này ta nghe chán rồi, ta thế nhưng là Hồ gia nhiều năm bất xuất thế thiên tài, nhất tâm nhị dụng chẳng lẽ khó lắm sao? Chỉ là một đạo U Hỏa nhỏ nhoi còn coi mình như gì rồi? U Minh Nghiệp Hỏa?”

“Tiểu thư, ngài luyện hóa U Hỏa cũng không phổ thông, thuộc về bộ chữ Điệp, dẫn sứ của Âm Dương giới, mệnh danh Âm Dương U Hỏa, vốn chỉ có các đời dòng chính Hồ gia mới có thể luyện hóa, khó hơn rất nhiều lần so với bình thường.” Zhongli lại kiên nhẫn giải thích.

“Ừ thì sao? Ta vốn là Ma Nữ, ta vốn là bất thường đấy, ngươi làm được gì? Sáng phục dụng Tĩnh Huyết thảo huyết khí đông cứng, người ngoài nhìn không ra bên trong đã như tử thi. Tối liền phải bắt đầu học ngủ trong quan tài, Nham Vương gia tại thượng, đây là quan tài đấy? Làm gì có chuyện đứa bé mới tám tuổi đã phải vào quan tài nằm rồi, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh à? Hay luyện Ma Đồng?”

“Ngươi có biết, ở trên cái cảng này, không có một đứa trẻ nào coi ta là bình thường không? Tất cả đều là vì ta là Hồ gia thiên niên bất xuất thế kỳ tài, có thể làm được cùng U Minh Nghiệp Hỏa bên trong Hộ Ma Trượng công minh, thực sự quên đi ta chỉ là một tiểu nha đầu thôi sao? Hức hức...”

“....” Zhongli trầm mặc, chỉ là trước khi hắn kịp an ủi gì, ở trong tầm nhìn đã thấy Hu Tao đang nằm trong quan tài bỗng lè lưỡi, nói:

“ Ha ha, đùa ngài chơi vui thế thôi, Ma Nữ vĩ đại làm sao lại b·ị đ·ánh bại chỉ bởi những chuyện này, đồng niên kẻ có thể nói khiến cho ta thực sự để ý chỉ có ba người thôi, còn lại đều có gì quan trọng?”

“...”

“Đừng im lặng vậy chứ Zhongli tiên sinh, trước đó ta đúng là nói không sai đâu, ta đang chán c·hết đây này. Hay là ngài đưa ta chút đồ ăn gì ngon và nóng nhé, mấy tuần nay toàn chỉ ăn mỗi đan dược nhạt thếch, thiết nghĩ lấy thủ đoạn của ngài có thể truyền âm thì đưa đồ ăn vào cũng sẽ không quá khó, một chiếc bánh bao một ngày im lặng, thế nào? Không lỗ chứ?”

“...”

“À không, đồ ăn của Vãng Sinh đường làm cũng chán c·hết, trước không nhận ra nhưng sau khi nếm thử trù nghệ của Thanh Vũ đại ca liền hiểu được toàn là mấy món ném chó chó chẳng thèm. Mà chờ chút, Zhongli tiên sinh ngài cũng biết Thanh Vũ đại ca, hẳn lấy kiến thức sâu rộng của ngài cũng nhìn ra được hắn là Linh Trù Sư, mạo muội hỏi thử trù nghệ của hắn đạt đến mức nào rồi?”

“...Lê công tử trù nghệ thiên phú làm người lau mắt mà nhìn, vốn là tại trên lý thuyết đã có thể sánh ngang Linh Trù hành gia, nhưng do thực tiễn chưa đủ cộng thêm cảnh giới hạn chế nên giờ mới là Linh Trù Sư, ước đoán rằng nếu như cố gắng, tại Võ Giả liền có thể trở thành Linh Trù hành gia, một khi đột phá Tiểu Thừa có thể trông ngóng Đại Sư ngưỡng cửa.” Zhongli thở dài một hơi, miễn cưỡng trả lời.

Hắn cho rằng nếu cứ để mặc nàng như vậy thì nàng sẽ càng ngày càng nói nhiều dẫn tới mất tập trung, chi bằng cho nàng thỏa mãn một lần, có thể sẽ thu liễm lại. Chỉ là hắn không biết đối với trẻ con, được đằng chân lân đằng đầu lại là thường thức, não động cũng rất lớn.

Chỉ thấy Hu Tao ồ lên một tiếng:

“Đánh gia cao vậy sao, người có thể làm cho tiên sinh ngài khen thưởng cũng không nhiều, quả không hổ là đại ca! Chỉ là tại sao mọi lần hai người gặp nhau đều gọi là Thanh Vũ tiên sinh mà, sao bây giờ lại thành Lê công tử rồi?”

“...”

“Zhongli tiên sinh, hai người trong nửa năm qua kể từ hồi Tết Hải Đăng cũng đã gặp nhau mấy lần, đối với các phương diện khác của Thanh Vũ đại ca ngươi nghĩ như nào, có cảm giác hắn nói nhiều chém gió xỉa xói mỉa mai gây người phẫn nộ đặc biệt đáng ghét không?’

“...”

“Zhongli tiên sinh không muốn nói nhiều về một tiên sinh khác, cũng tốt thôi. Thế ngài có góc nhìn gì với hai người còn lại? Xingqiu tạm chưa nói, ngài nghĩ bên kia Nam Đẩu gia tộc định làm gì với Thuần Dương chi Thể của Chongyun, đó là lần đầu ta nhìn thấy dương khí nặng tới vậy trên người một hài tử vừa bắt đầu tu luyện, mặc dù cũng là người duy nhất nhưng không can hệ. Ta nghĩ là bọn họ có một kế hoạch nào đó, chỉ mong là đừng làm hại đối phương, nếu không ta sẽ rất khó xử, ngài nghĩ thế nào?”

“...”

Trong một quãng thời gian không ngắn kế tiếp, Hu Tao liên tục nói cùng hỏi Zhongli về nhiều thứ, chủ đề cũng ngày càng thiên kỳ bách quái. Zhongli thủy chung không nói gì, bất động như sơn, tĩnh lặng như rừng.

Đến cuối cùng, nói chán rồi, nói mệt rồi, Hu Tao thở phì phò, có chút sinh khí, ra tối hậu thư:

“Zhongli tiên sinh, nếu ngài còn không nói gì nữa thì ta sẽ mặc nhiên coi như ngài ngủ rồi, sẽ phá quan tài mà ra đấy, đừng tưởng đám mủn kẽo kẹt này cản nổi ta. Nên nhớ nơi này là vẫn đang gần mật địa của Vãng Sinh đường, ta có thể cộng minh mượn sức mạnh của Hộ Ma Trượng, tuy chỉ là một tia thôi nhưng đối với quan tài như này cũng đã đủ rồi. Muốn không, ta làm thật đấy?!”

“...Rồi rồi, tiểu thư thắng. Vậy tiểu thư muốn gì nào?” Zhongli thở dài.

Quen biết nhau không ngắn, hắn biết vị Hồ gia tiểu thư tính khí kỳ quái này nói được liền làm được, bỏ hết công sức mấy tuần qua chỉ vì mạnh miệng cũng làm được, cuối cùng hắn không thể không thỏa hiệp.

“Ta nói nhiều ra, giờ đến lượt ngài nói. Ta muốn ngài kể cho ta một số cố sự nào hay ho, ta biết ngài biết rất nhiều, chỉ là toàn chọn chuyện chán để kể thôi. Lần này chọn có tâm vào.”

“...”

“...Hỏa sinh tại địa, nghiệp sinh tại nhân, dĩ hợp vu đắc thiên chánh-“

“Được rồi được rồi, ta kể!” Zhongli vội đầu hàng.

“Hì hì, thế có phải tốt hơn không?”

Zhongli không khỏi lại thở dài một hơi, nãy giờ hắn đã thở dài không ít lần rồi, cảm giác già đi mấy ngàn tuổi.

“Haizz, nha đầu này, ta thực sự vô kế khả thi, đối phó không nổi.” Hắn cười khổ, bắt đầu kể cố sự, câu chuyện về một sinh linh từ Nham mà sinh, được Nham Vương Đế Quân ban tặng hình dáng hình rồng...

Đêm còn dài, tinh huy lại tĩnh.