Quyển 1 Chương 120: Sinh tử cùng luận sát
“Công nhận các ngươi cũng có tâm lớn thật đấy, thấy cảnh máu chảy đầu rơi như vậy mà mặt mày còn không đổi sắc.”
Ở góc phòng còn lại, Xingqiu đã nôn xong, cả người có chút cứng nhắc đứng thẳng dậy.
“Hu Tao nhà ở Vãng Sinh Đường ngày nào cũng đối diện tử thi thì không nói, còn hai người các ngươi làm sao làm được vậy?”
Chongyun nghe vậy ngập ngừng đáp:
“Ta… Gia trưởng trong nhà từng để ta trải qua huấn luyện đạo tâm, từng xem trong ảo cảnh nhiều hiện trưởng yêu ma họa loạn dẫn đến c·hết người… Với lại –“
“Với lại ngươi không tự tay g·iết người đúng không?” Lê Thanh Vũ ở một bên bỗng cắt ngang.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Chongyun, nói tiếp:
“Ta tuy không tận mắt chứng kiến quá trình nhưng chỉ từ các vết tích còn lại cũng đại khái thấy được tình huống. Xingqiu cùng Hu Tao mỗi người đều tự tay hạ sát một người tạm không nói, nhưng ngươi Chongyun, đã có rất nhiều vết tích chỉ ra ngươi đã nương tay.”
“Trong các tình huống đấy, rốt cuộc ngươi đã nghĩ gì?”
Bầu không khí bỗng theo câu nói này của Lê Thanh Vũ mà trở nên căng cứng đột ngột, nhiệt độ gian phòng dường như giảm đi mấy độ. Chongyun không đáp, đầu có chút cúi xuống không dám nhìn thẳng đối phương, hai bên cứ thế kéo dài im lặng.
Xingqiu thấy tình huống bất chợt diễn biến như vậy chỉ bởi một câu nói của bản thân, vội can ngăn:
“Này này Thanh Vũ đại ca, Chongyun hắn cũng không –“
“Dừng! Xingqiu, nói xem, vì sao ngươi g·iết người?” Lê Thanh Vũ không để hắn nói hết, lại hỏi ngược lại, làm Xingqiu có chút hoảng hốt, nhưng cũng trả lời rất nhanh chóng:
“Tình huống vừa xong đã rất rõ ràng, bọn họ muốn g·iết chúng ta, mà ta cũng sẽ không ngồi im chờ c·hết hay trơ mắt nhìn bằng hữu b·ị c·hém g·iết. Đạo lý hay không đạo lý, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Ngoài ra bọn họ còn là Đạo Bảo Đoàn, nếu đã có thể dứt khoát có ý định s·át h·ại người như vậy hẳn trên tay cũng đã từng vương máu người vô tội, g·iết cũng không ảnh hưởng lương tâm của ta.”
Lê Thanh Vũ nghe xong gật đầu, cũng không bình phẩm, quay sang Hu Tao lại hỏi câu tương tự, làm nàng ngẫm nghĩ đôi chút rồi đáp lại:
“Đứng trước c·ái c·hết, chúng sinh bình đẳng, khi đấy mới lộ ra sinh mệnh đáng trân quý. Tất cả đều có quyền được sống, cũng có quyền được c·hết. Nếu đã có ý định g·iết người nên có giác ngộ một ngày nào đó sẽ bị người g·iết, đây là nhân quả tất nhiên. Bọn họ muốn g·iết ta, trừ khi có một lý do nào đấy ta thấy thực sự được đằng sau, nếu không ta sẽ g·iết ngược lại bọn họ thôi, không thành thì là ta c·hết. Đằng nào cũng tăng được doanh thu.”
“…” Lê Thanh Vũ có chút không ngờ được câu cuối, cả người khựng lại mấy giây rồi mới lại quay sang Chongyun, bất quá lần này câu hỏi của hắn đã thay đổi:
“Tại sao ngươi không g·iết người?”
Lại im lặng mấy giây, nhưng lần này Chongyun dường như nghĩ thông điều gì, ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, khẽ nói:
“Huyền gia linh đao, hộ nhân tộc. Trảm yêu trừ ma, bất trảm nhân!”
Giọng nhỏ nhưng lời lẽ kiên nghị.
Nghe được lời này, khóe miệng Lê Thanh Vũ nâng lên một nụ cười khó lòng phát giác, hắn lại hỏi tiếp với ngữ khí thản nhiên:
“Thế nào là nhân? Thế nào là yêu?“
„Nhân chỉ nhân tộc, Yêu vì sinh linh ngoại đạo, thôn phệ...“ Chongyun đang định đọc tiếp câu trả lời chuẩn văn mẫu trong sách giáo khoa bỗng dừng lại, bởi vì hắn nhận ra, đây không phải câu trả lời đối phương mong chờ, cũng không phải câu trả lời của hắn.
Thấy đói phương không nói tiếp, Lê Thanh Vũ lại khẽ thở nhẹ:
„Thế gian chi sơ phân Thiên Địa Nhân. Thiên vì khởi đầu, Địa vì chung mạt, Nhân vì Tạo Hóa cùng Hủy Diệt, là Gian. Vạn sinh vạn vật vạn linh trứ bản vi Nhân, hà diệc phi Nhân. Đạo lấy tự nhiên làm thường, ấy là Nhân chi tính. Tâm là cội của Đạo cũng, là phương của Nhân. Muốn xét Nhân Yêu, trước tiên luận Tâm.“
„Thiện ác tự vấn, công đạo tại tâm, cứ thế quán chi.“
Lê Thanh Vũ nói xong câu này liền tiến về phía thông đạo ở giữa, cũng không quay đầu nhìn lại.
Khái niệm mà hắn nói vừa xong rất mơ hồ, nhưng với ngộ tính của Chongyun đối với những thứ này hắn tin là đối phương vẫn có thể hiểu được, mặc cho dáng vẻ thường ngày cũng không khác ngu ngơ là bao. Đây gọi là đại trí nhược ngu.
Chỉ là lời này có đầu mà không có đuôi, đây cũng là cố ý, cốt để đối phương tự mình lĩnh ngộ. Bởi học đạo ta thì sống giống đạo ta thì c·hết, tư tưởng cùng đạo của hắn rất có thể sẽ không thích hợp đối phương, cưỡng ép quán chú liền sẽ gây nên rất nhiều ảnh hưởng xấu.
Hắn là người tới từ một thế giới nơi sở hữu đa tư tưởng đa văn hóa đa sắc tộc, dân số cũng lớn hơn thế giới này rất nhiều lại còn có cái gọi Internet, hệ quả diễn sinh chính là trình độ phức tạp trong tư tưởng, lại thêm hắn đối với triết học cũng được coi như biết một hai cộng với bản chất tính cách, tự nhiên sẽ có góc nhìn khá rộng mở.
Đương nhiên, này cũng không phải tư bản để kiêu ngạo. Người của thế giới này có thể không đông bằng thế giới cũ của hắn nhưng người ta lại có một cách thức hoàn toàn khác nha, từ duy tâm đi đến duy vật cùng duy lý, vốn là một sự diễn sinh không thể nào tồn tại ở thế giới của hắn theo như hệ quả thường luận, song ở thế giới này lại chỉ là sơ cấp thậm chí nguyên lý cơ bản.
Với cả, người ta là vĩ lực quy về tự thân, cộng với đủ loại tính chất, chỉ luận về điều kiện tiên quyết cùng các tiên đề hay quy luật cơ bản của thế giới đã có khác biệt to lớn, tư tưởng đương nhiên phải khác, nếu vẫn giữ nguyên tư tưởng như cũ thì chính là tự đào mộ chôn mình.
Nói đơn giản, từ thành thị về nông thôn, nhìn đồng lúa lại đi bảo đồng cỏ, chưa bị ăn đòn là may rồi, nhẹ nhất cũng là bị chửi ngu hơn bò, dù sao con bò nó còn biết đâu là lúa đâu là cỏ.
Bởi vậy nên một trong những yếu tố tiên quyết nhất khi xuyên việt hay đi bất kỳ địa phương hoặc thời đại khác, chính là sự dung nhập, còn được gọi là nhập gia tùy tục, song vẫn phải giữ được tư tưởng cốt lõi của bản thân nếu không muốn bị biến tướng, nhưng này là vấn đề khác.
Người dù ngồi tại một chỗ, dưới ảnh hưởng của các điều kiện bất kỳ khách quan hay chủ quan, tư tưởng cũng sẽ không tự chủ được diễn biến theo thời gian, nên mới có câu nói một thành tựu vĩ đại không nhất thiết phải đi thay đổi thế giới mới là, mà chỉ cần không để thế giới thay đổi bản thân cũng đủ rồi.
Đối với Lê Thanh Vũ mà nói, trong khoản chém g·iết, chúng sinh bình đẳng. Cảm xúc có thể là hệ lụy tự nhiên phát sinh, này là điều bình thường, nhưng tuyệt đối không bao giờ được là điều kiện tiên quyết.
Cái điều kiện tiên quyết chính là tâm, là các nguyên tắc cùng giới hạn căn bản mà mỗi người đều có, chỉ là không tự nhận ra, một trong các mức đơn giản nhất chính là thiện cùng ác, không phải do thế gian định, mà do bản thân tự định, đồng thời phải không ngừng chất vấn nó, nếu không sẽ rất dễ lạc lối trong cái „ta“ tự bản thân đánh tráo khái niệm.
Chỉ khi rõ ràng điều đó, kiếm trong tay cầm mới vững, dù có đồ sát thiên hạ ngàn vạn người, dù có gánh vác thương sinh, mũi kiếm chỉ thiên cũng không lay chuyển.
Bất quá đây cũng chỉ là lý thuyết, khi thật sự đối mặt có làm được như vậy không mới là khảo nghiệm, nếu không hiện hắn đã không phải đang tu Đạo mà đã chứng Đạo từ lâu.
Nhắc nhở Chongyun là vì, đối phương rõ ràng sở hữu nhận thức về bản chất của thế giới này, song lại vì một số ràng buộc không đến từ bản thân cùng ảo tưởng mỹ hảo ngăn cản, sự thiếu quyết đoán đấy không nói tới làm người mông lung hay nhập ma, rồi cũng sẽ tự mình hại mình hoặc hại bằng hữu mà thôi.
Bước tới gần xác của nữ tử thuộc Đạo Bảo Đoàn, hiện đã bị cháy hơn nửa, Lê Thanh Vũ nhìn lên trên, thấy được khói phía trên cũng không dày đặc như hắn tưởng.
„Chứng tỏ là có lỗ thông khí nối với bên trên, này sẽ càng dễ giúp cho các vệ sĩ của Xingqiu thấy được để phá lối mà đi vào sau một thời gian dài không nghe được động tĩnh.“ Hắn gật đầu.
Tiếng bước chân vang lên, là Xingqiu một bên đã đuổi đến, thấy được hắn đang nhìn lên liền hỏi:
„Đại ca có tìm được cách thoát chăng?“
„Chưa tìm được.“ Lê Thanh Vũ đáp: „Bất quá không gấp, các vệ sĩ của ngươi rất nhanh liền sẽ phát giác tình huống bất thường, cũng không cần phải mất công ở đây kêu cứu, có khói làm báo hiệu rồi. Trong lúc đấy chúng ta có thể tự tìm kiếm xung quanh trước đề phòng.“
Xingqiu nghe vậy gật đầu, lại nhìn sang một bên thấy bộ tử thi vẫn còn đang cháy, quan sát kỹ càng tử trạng không khỏi giật mình:
„Nàng cũng có mấy phần tư sắc, đại ca ngươi thật có thể lạt thủ tồi hoa như vậy?“
Hắn tuy còn nhỏ không có các tác động sinh lý, nhưng lâu ngày đọc các loại tiểu thuyết cũng tự nhiên sinh ra tâm lý thương hoa tiếc ngọc.
„Hoa với chả hoét, đã là địch nhân thì xấu hay đẹp cũng không khác biệt, tùy vào các ý nghĩa đằng sau có thể quyết định thủ đoạn sử dụng và được dùng, còn lại không quan hệ.“ Lê Thanh Vũ đáp lạnh nhạt, sau đó lại quay người đi về thông đạo.
„Ặc, đại ca cũng thật là máu lạnh, mà lại cũng chuyên nghiệp thật, ắt trước đây cũng từng g·iết qua người.“
„Mười mấy gì đó, đều là thảo khấu hại người còn có một lão Pháp Sư, đấy là hồi ta còn ở Dao Quang Đàm.“ Lê Thanh Vũ ngữ khí không nghe ra đùa hay thật, lại nói tiếp:
„Mà nhắc nhở cho ngươi, tốt nhất nên cẩn thận mấy cái kiều đoạn mỹ nhân yểu điệu thục nữ yếu đuối gì đấy. Nếu như có chân lý nào trên đời ta có thể chắc chắn, chính là nữ nhân càng đẹp liền càng độc, bởi không độc liền đã tuyên cáo số mệnh. Ví dụ đơn giản chính là nữ tử kia, ngươi nghĩ nếu không phải nàng sở hữu tu vi Võ Giả cảnh trung hậu kỳ thì trong tình huống bị nhốt chung với bốn nam tử kia chuyện gì sẽ xảy ra? Bọn họ không phải thiện nam tín nữ gì.“
„Ta hiểu được.“ Xingqiu gật đầu.
„Này này, lũ nam hài các ngươi tự nhiên sang phòng khác bàn luận mỹ nhân với có độc hay không là làm vậy?“
Ở bên đầu còn lại của thông đạo, Hu Tao vẫn đang đứng đấy quan sát xung quanh, tiện thể có thể thấy được nàng đã dọn xong mấy cái xác của các thành viên Đạo Bảo Đoàn về một chỗ, máu cũng đã không còn chảy, này chính là kỹ thuật gia truyền, nghe được mấy lời bọn họ nghị luận liền truy vấn.
„Cũng không liên quan gì đến ngươi, một nữ hài thì có quan hệ gì với mỹ nhân?“ Xingqiu đốp lại.
„Nhớ lời ngươi nói hôm nay, chờ thêm mười năm nữa, ngày đó bản tiểu thư trưởng thành, thân cao có vóc dáng, so với ngươi dương cương chi khí không đủ tự nhiên rõ ai hơn ai.“
„Ngươi...“
Lê Thanh Vũ rất thức thời né đi tranh cãi của hai trẻ trâu, nhưng lời Hu Tao nói cũng không khỏi làm hắn suy nghĩ, chỉ là cuối cùng trở thành một tiếng thở dài.
Mỹ nhân, có độc, hẳn là đi.
Thân cao, có ngực, này lại thật xin lỗi, đau đớn thay một kiếp nhân sinh.
Hắn lại bước đến bên cạnh Chongyun, người nãy giờ vẫn đang đứng yên tại chỗ, nói nhỏ:
„Ngươi thấy không? Tính cách bọn họ một khi xúc xiểm lên liền sẽ vô cùng đáng sợ, song khi cả bọn rơi xuống tới giờ lại không trách ngươi nửa lời, thậm chí còn bảo vệ ngươi. Bằng hữu tốt như này cả đời tìm thấy bao nhiêu, cớ sao lại không trân quý?“
„...Ta hiểu được.“ Chongyun thở hắt ra, dường như đã thật sự đưa ra được quyết định.
Lê Thanh Vũ nghe vậy im lặng gật đầu, không tiếp tục truy hỏi. Hắn biết là để một hài tử mới có 7, 8 tuổi, tính tình vốn thiện lương chấp nhận điều này là rất khó, song đây là thế giới vĩ lực quy về tự thân cường giả vi tôn, chém g·iết sinh tử là hiện thực, mà đối phương lại còn là Huyền gia đệ tử chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với điều này, giác ngộ đến càng sớm càng tốt.
Thế giới này không giống trong game lèo tèo mấy người, mà lại do những thứ như độ tuổi người chơi hạn chế cốt truyện nên những mặt đen tối không thể hiện ra, hơn nữa nếu không phải Nhà Lữ Hành đủ mạnh thì cũng đã sớm mồ xanh cỏ từ đời tám hoành nào rồi.
Đương nhiên thất quốc còn có Thất Thần cao cao tại thượng hạn chế, nhưng Thần quyền cũng không phải toàn năng hay toàn hiện, chỉ có thể không dẫn tới loạn lạc như thời Thượng Cổ Thần Chiến chứ các t·ranh c·hấp nhỏ giữa các bên dẫn tới t·ử v·ong vẫn sẽ luôn tồn tại, đặc biệt là khi có một vị Thần Quân nào đó đang lại định dẫn phát c·hiến t·ranh.
Bất quá vẫn phải cân nhắc đến độ tuổi của Chongyun, từ từ là tốt rồi.
Hắn lại tiến tới trước mặt tên kiếm giả thuộc Đạo Bảo Đoàn kia, bắt đầu hỏi một mạch về những chuyện đã xảy ra, thậm chí là từ thời điểm người này gia nhập Đạo Bảo Đoàn đến nay.
Bị Giang Hải Tịch Tâm đánh nát tâm linh, kiếm giả này liền trả lời theo bản năng, nhớ gì biết gì đều nói hết, mà còn do đang là vô thức cùng tiềm thức làm chủ nên đều rất chi tiết cùng đầy đủ.
Chỉ là theo hắn nói đến một đoạn, Xingqiu ở một bên đang cãi nhau với Hu Tao lập tức dừng lại, mặt mày đằng đằng sát khí, còn Chongyun ánh mắt càng thêm sắc bén, bỗng dường như càng thêm kiên định với lựa chọn vừa rồi.