Quyển 1 Chương 119: Ý cảnh tiểu thành?
“Lam hải...” Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu tên Đạo Bảo Đoàn cầm đao, trước khi hoàn toàn rơi xuống dất, bị nhuốm đẫm bởi máu tươi phun ra như mưa từ cổ.
Hắn đã có nhìn thấy một bóng người đang lao tới, nhưng lúc đó vốn đã sử dụng mười thành không lưu dư lực, lại ăn tâm lý Trạng c·hết chúa cũng băng hà, tự nhiên cũng lựa chọn đâm lao thì cũng phải theo lao.
Đấy là trong trường hợp thân ảnh đấy là địch nhân, còn nếu là đại tỷ đầu thì càng không có vấn đề.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, chỉ trong một nửa sát na, thanh đại đao của hắn đã bị gạt ra một cách dễ dàng, kèm theo đó là một cảm giác mát lạnh xuất hiện trên cổ, đối nghịch hoàn toàn với khí huyết vốn ấm nóng trong người hắn.
Sau đó... À cũng chẳng còn sau đó nữa.
Sinh mệnh đã rời bỏ hắn không chút lưu tình.
Tên Đạo Bảo Đoàn cầm kiếm thấy thanh đao trên tay đồng bọn mình đột nhiên bay ra ngoài, cả người sau đó cũng đứng yên trước một kẻ địch là một nam hài tầm tám tuổi vừa mới xuất hiện liền đã cảm thấy có điểm không lành, vội vã lùi về sau mấy bước, giơ kiếm lên thủ thế, ánh mắt điên cuồng mà cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo, đối với một đối tượng được xem là kẻ đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, sống bằng cách uống máu trên lưỡi đao, cũng không khỏi khiến hắn phải run lên trong lòng.
Nam hài không biết đã làm gì, cách không đứng trước mặt đồng bọn của hắn, kiếm vẫn còn cầm trong tay, chỉ nói một câu thế mà đầu đã rơi xuống, máu phun tứ tung.
Máu bắn lên thanh đoản kiếm của nam hài, đối phương chỉ cười nhẹ một tiếng, hơi vẩy nhẹ tay lật kiếm lại, hai bên mặt liền đã sạch sẽ như xưa.
Sau đó, tên Đạo Bảo Đoàn cầm kiếm này nhìn thấy nam hài bắt đầu tiến tới chỗ bản thân, hai tay cầm kiếm ngược chắp sau lưng.
Phải, kiếm cùng tay đều để sau lưng!
Đây là một sự khinh thường, một sự nhục nhã trần trụi!
Trong lòng hắn trào dâng lên phẫn nộ vô biên, định lao vào quyết một trận sống mái với đối phương. Hắn ngay cả Thiên Nham Quân đều đã từng g·iết, tu vi Võ Đồ thập trọng, tuy không phải ác nhân nổi danh hay gì nhưng cũng từng được nhiều người kinh hãi, khi nào lại đến lượt một đứa hài tử đi chế giễu?
Nhưng không chỉ lý trí, mà còn cả bản năng võ giả của hắn, đều đang cực lực phản đối quyết định này. Tất cả đều đang nói cho hắn, nam hài trước mặt không giống với tên tiểu tử tóc xanh chiến đấu với hắn nãy giờ, là một nhân vật tuyệt đối khủng bố, có thể g·iết hắn ngay tức thì, và cũng sẽ không do dự.
Cuối cùng, hắn nhượng bộ, dần rút lui về phía sau. Ngạo khí không phải là tư bản để cho sâu kiến có thể giãy dụa trong thế giới nhược nhục cường thực này, khôn ngoan cùng tỉnh táo mới là.
Chỉ là trong tình thế hiện tại, như nào mới là khôn ngoan? Khi xung quanh không có lối thoát?
Không tới mấy giây, sau lưng hắn đã là bức tường, hắn đã không còn có thể lùi về sau. Nam hài trước mặt vẫn tiếp tục từng bước thong thả tiến tới, một lời không nói, trên mặt duy trì loại tiếu dung nhàn nhã kia, trong tình cảnh này đột nhiên trở nên phá lệ khủng bố.
Từng tiếng bước chân, tuy nhẹ nhàng nhưng giờ lại không khác gì quỷ đòi mạng trong các cố sự, vang lên chầm chậm trong phòng. Nó dường như không phải đang bước trên nền đá, mà là đang dẫm bước vào trong lòng hắn, mỗi bước r·úng đ·ộng tâm linh.
Khung cảnh thông đạo cổ trăm năm xung quanh không biết đã biến mất từ bao giờ, phảng phất chỉ còn mỗi nam hài trước mặt là còn tồn tại, là chân thực. Nương theo nam hài này tiến lại gần hắn chỉ còn một trượng không tới, cảnh sắc cũng dần có biến đổi.
Dưới chân nam hài bỗng sinh ra vô số đợt sóng, yên ả lan tỏa ra xung quanh, dần dần mãnh liệt, bao trọn hoàn toàn lấy hắn.
Bị bao vây bởi từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn này, hắn tự nhiên là không cam tâm, hắn muốn chống trả, hắn muốn phản kích!
Chỉ là ý nguyện của hắn mãnh liệt bao nhiêu, bạch lãng xung quanh lại dữ tợn bấy nhiêu, như hồng thủy dâng trào, lại như hải long cuộn mình, cuối cùng không biết từ khi nào hắn đã đưa thân giữa một mảnh giang hải.
Muốn nâng tay đưa kiếm lên, lại phảng phất gánh chịu sức nặng ngàn vạn cân, cầm giữ cũng khó. Đến lúc này, hắn mới phát giác ra, bản thân đã vô lực đề kiếm.
Ánh mắt lướt nhìn xung quanh, giang hải không có bọt nước trắng xóa, chỉ có một mảnh đen đục ngầu nhìn không thấy đáy, lại thấy trung tâm của từng cơn sóng ngầm lại là bản thân, hắn dường như hiểu ra điều gì, cười khổ một tiếng.
Quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện nam hài kia đã tiến tới ngay trước mặt, chỉ còn cách hắn tầm một bộ. Chân đạp mặt biển không khác đất bằng, huyền bào phiêu phiêu không dính bọt nước, đôi mắt lam sẫm không thấy sâu cạn, một nét tiếu dung dù là muôn trùng cũng không thể xóa bỏ, tất cả đều đã tuyên cáo cho thân phận chủ tể nơi này của đối phương.
Chỉ là, có một số thứ, dù là thiên địa chí tôn, chư sinh chủ tể cũng không đi chưởng khống. Bọn họ chỉ đưa ra một sự kiện... một nhân quả.... Còn lại tất cả đều phải do bản thân gánh chịu.
Tâm Linh chi Hải, chỉ là Tâm Linh chi Hải.
Nghĩ thông được điều đó, nhưng này đã quá muộn, bản thân lại không có đủ ý chí, Đạo Bảo Đoàn chi kiếm giả bỗng khẽ lắc đầu, thầm nghĩ:
“Nếu như lúc đó, bản thân không lựa chọn lùi lại...”
Hắc thủy muôn trùng giang hải xung quanh bắt đầu siết chặt, thân ảnh của hắn cũng dần theo đó mà tan biến, phảng phất dần dung nhập vào bên trong.
Lúc này trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ cuối cùng, nghe qua có phần nực cười nhưng lại không kém phần hợp lý:
“Vậy ra kiếm để sau lưng không phải là do kiêu ngạo, mà là một sự tự tin đến tuyệt đối, cũng là đưa cho một cơ hội...”
Tất cả đều đến đó chấm dứt, hắn đã không tránh thoát được bản thân mình.
Ở phía ngoài, từ một góc nhìn khác, Lê Thanh Vũ lúc này đang đứng trước mặt kiếm giả của Đạo Bảo Đoàn, thanh trường kiếm trong tay người này không biết đã rơi xuống mặt sàn từ khi nào, chuôi kiếm dần lạnh lẽo do nhiệt huyết không còn.
Nhìn lấy nhãn thần đối phương mất dần đi từng tia sáng, hắn thu hồi tiếu dung, hơi thở nhẹ một hơi:
“Khuy Minh Ý Kiếm Pháp, Tịch Hải đệ nhị thức, Giang Hải Tịch Tâm.”
....
“Ọe….!”
Xingqiu chống hai tay lên tường ở một góc, mồm nôn thốc nôn tháo. Chiến đấu kết thúc, nhiệt huyết rút lui, tự nhiên các phản ứng tâm sinh lý lại quay về bình thường.
Hắn vốn là lần đầu tiên g·iết người, nay lại gặp cảnh máu chảy đầu rơi nhuốm bẩn cả phòng, lại gần như trải qua một cuộc sinh tử chiến, nôn ra cũng coi như một cách để giải tỏa.
Chongyun ở bên cạnh xoa xoa lưng hỗ trợ bằng hữu của mình.
Chỉ còn Lê Thanh Vũ, người lúc này đang nửa ngồi nửa quỳ quan sát tên kiếm giả Đạo Bảo Đoàn đang ngồi phệt thẫn thờ trước mặt cùng Hu Tao người đã theo dõi cả quá trình từ đầu đến giờ ở một bên còn lại.
“Ngươi có gì muốn hỏi sao?”
Như nhận ra nàng có điều muốn truy vấn, Lê Thanh Vũ bỗng hỏi trước.
Hu Tao vô thức lắc đầu nhưng rồi cũng dừng lại trong giây lát, nàng thực sự có rất nhiều điều muốn hỏi, bất quá cuối cùng lời ra khỏi miệng vẫn là:
“Thương thế của đại ca thế nào?”
Lê Thanh Vũ nghe vậy dường như có điều sửng sốt, xong rồi cũng cười đáp:
“Chút v·ết t·hương mặt ngoài cùng tắc nghẽn mấy chỗ kinh mạch, song không nhiều, vận công mấy đại chu thiên liền sẽ hết. Chỉ là…”
“Thật sự nhịn được sao, ta tưởng ngươi sẽ hỏi ta vừa làm gì chứ?”
Hu Tao hơi nâng lên khóe miệng, cũng chưa đáp trực tiếp luôn:
“Chiến đấu cùng g·iết c·hết một Võ Giả ít nhất trung kỳ mà lông tóc gần như vô thương, ta cũng không biết nên cảm thán gì nữa đây, chỉ có thể nói không hổ là Thanh Vũ đại ca sao? Xem ra hy vọng luận võ của ta ngày càng nhỏ hẹp đi rồi, chỉ có thể đặt niềm tin sang mang thi phú.”
Khi đấy nàng đang còn chiến đấu ở bên phòng này, nhưng âm thanh giao thủ vẫn có thể từ phòng kia truyền đến, tự nhiên nàng liền mường tượng ra được viễn cảnh đấy ác liệt như nào, hoàn toàn có thể suy đoán ra thực lực chân chính của đối phương hoàn toàn không thể tính theo cảnh giới được thể hiện ra.
Rất tự nhiên, việc chỉ trong vòng mấy giây không tới đã nhẹ nhõm xử lý hai tên Đạo Bảo Đoàn mà nàng với hai người còn lại khổ chiến nãy giờ cũng đã chứng minh được điều này.
“Còn về việc đại ca vừa làm, ban đầu ta cứ tưởng đó là Nh·iếp Hồn thuật hoặc là Sơ Luyện cấp Huyễn thuật, nhưng nhìn lại hiệu quả dường như ác liệt hơn rất nhiều, về căn bản có thể làm ta liên tưởng tới Thôn Hồn thuật hay Phệ Tính thuật. Bất quá nó đều là tà thuật, mà ta tin tưởng với đại ca thì việc thi triển thuật này sẽ là không cần thiết, xem ra chỉ còn một đáp án cuối cùng, tuy vô cùng khó tin, đó là đại ca đã nắm giữ được một loại Ý cảnh, ít nhất ở mức độ tiểu thành, phẩm giai còn không thấp!”
Hu Tao vừa nói tiếp, vừa đánh giá phản ứng của đối phương.
Chỉ là rất tiếc Lê Thanh Vũ đã làm nàng thất vọng, nàng không tài nào từ từ cái nụ cười giản dị nhưng nhìn không rõ sâu cạn đấy mà đọc ra được bất kỳ thứ gì, cuối cùng chỉ có thể đi nghe hắn đáp lại:
“Vậy à, ngươi nói thế nào thì cứ là thế đấy đi.”
Này tính là thứ phản ứng gì? Hu Tao oán thầm trong lòng.
Nắm giữ Ý cảnh chia làm các cấp độ: Nhập môn, tiểu thành, đại thành, Hóa Vực cùng Thần Thông. Trong đó,…
…Nhập môn đại biểu cho việc sơ bộ nắm giữ Ý cảnh, sơ khuy môn kính, dùng trong chiến đấu chính là vận vị biến hóa hàm ý, lại có thể thông qua đó góp phần ngưng tụ ý chí, đơn cử nhất chính là lấy ánh mắt chấn nh·iếp kẻ địch.
…Tiểu thành lên một cấp bậc, chính là biến hóa được năng lượng nhất định mang theo hàm ý. Ý cảnh cũng càng không bị trói buộc, giơ tay nhấc chân liền tự nhiên mà thành, chỉ đứng yên tại chỗ cũng đủ chấn nh·iếp người xung quanh. Ở cảnh giới này có thể hơi tác động đến Nguyên Tố nhất định nhưng chưa làm được khống chế như sở hữu Thần chi Nhãn. Điều này vô hình chung cũng phù hợp với cảm giác của nàng khi nhìn thấy đối phương bắt đầu bước lại gần Đạo Bảo Đoàn kiếm giả.
… Đại thành là một nấc thang, có thể dùng ý chí tùy tiện ngưng tụ Ý cảnh, nếu là Tự Nhiên Ý có thể chiêu hồi Nguyên Tố, ngoài ra còn dung nhập thêm nhiều phần đặc tính của Ý cảnh vào một vật gì đó, lại dùng ra ứng dụng Pháp Tắc.
… Hóa Vực về một mặt nào mà nói thì chính là bước cuối cùng, Ý cảnh hóa thành Lĩnh Vực của Võ gia hoặc là đặt căn cơ cho Pháp Tướng như của Tiên gia hay Huyền gia, trực tiếp rút ra một phần nhỏ Thiên Địa Pháp Tắc.
… Cấp độ cuối cùng chính là Thần Thông, đã không còn được xem như Ý cảnh, nhất niệm thiên tượng hàng, nhất nguyện Pháp Tắc lai.
Mười năm luyện kiếm cả đời tu ý.
Ý cảnh tu luyện rất khó, rất nhiều người có thể dễ dàng nhập môn Ý cảnh song lại phải dành ra cả đời mới có thể tăng cường mức độ nắm giữ lên được đại thành thậm chí chỉ là tiểu thành, bởi điều này không những liên quan đến thủ đoạn chưởng khống ý chí của bản thân, lại còn bao hàm rất nhiều lĩnh ngộ nhân sinh bên trong đấy.
Thế nên việc Lê Thanh Vũ có thể nắm giữ Ý cảnh, dù cho chỉ là tiểu thành, ở tám tuổi đã được coi như một việc kinh thế hãi tục, không nói tiền cổ vô nhân hậu vô lai giả, nhưng ít nhất theo như ghi chép trăm năm đổ lại đây chưa từng có ai đạt đến tiểu thành sớm như vậy. Mười một tuổi chính là kỷ lục bấy giờ đã bị phá vỡ, hắn hoàn toàn có thể xưng là đương kim đệ nhất thiên tài… ít nhất là trên mặt lĩnh ngộ Ý cảnh, tu vi thì còn kém nhiều lắm.
Việc mấy lão quái trọng sinh hay đoạt xá sống lại xong thì với tư cách dòng chính của Vãng Sinh đường nàng cũng đã đọc qua nhiều, cũng biết là ngoại trừ nhiều vấn đề phát sinh với tâm lý khi trải qua làn ranh sinh tử dẫn đến Ý cảnh đại biến ra thì những đối tượng này sẽ còn phải gánh chịu thêm hạn chế khi thi triển Ý cảnh, tự nhiên sẽ không tính vào danh sách này, vẫn là hắn một người độc tôn.
Chỉ là không biết thế lực nào mới có thể bồi dưỡng ra loại “quái thai” này?
Nàng còn có điều còn giấu không nói với cả bọn, đó là lúc trước sau khi nàng luận võ vào ban đêm cùng đối phương xong đi về thì đã ngay lập tức bị gia gia túm vào trong phòng tra khảo, một hồi mới biết là có một loại phong ấn cổ lão nào trên thân bỗng bị kích hoạt xong dường như không bị tiêu hao, xem ra không phải do gặp được nguy hiểm.
Bị gia gia gặng hỏi, Hu Tao cũng biết là giấu không được bèn kể lại chuyện đã xảy ra vào lúc buổi đêm, về nam hài thân phận bí ẩn đấy. Gia gia nàng nghe xong liền trầm ngâm không nói, lại dặn dò nàng không để kể lại chuyện này với bất cứ ai, mặc cho nàng có nài nỉ thế nào vẫn kiên quyết dừng câu chuyện ở đấy.
Đó cũng là lúc nàng nảy sinh ra tâm nghi ngờ, bởi vì dù là Huyền gia Tứ Đẩu hay Thất Tinh hùng mạnh hẳn cũng không thể khiến cho thái độ của gia gia trở nên kỳ lạ như vậy, nói thế chẳng phải…. Nam hài này là Tiên gia?
Không nhưng Tiên gia yêu cầu rất nhiều đặc điểm đặc thù, mà người này chín trên mười thành hẳn không phải Tiên Nhân giả trang, khả năng là Tiên gia không lớn.
Vậy thì sự thực hẳn giống với hắn tự giới thiệu, hắn là Huyền gia đệ tử, chỉ là hẳn có liên hệ nào đó với một Tiên Nhân cấp bậc không thấp, có thể là Đại Thánh thậm chí Chân Quân! Này cũng giải thích cho mớ kiến thức tại nhiều lĩnh vực khó tin của hắn.
Thêm một bằng chứng nữa chính là, nàng đã dường như cảm nhận được liên hệ giữa hắn cùng việc phong ấn cổ lão bị phá bỏ. Bởi vì nàng khá là vững tin phong ấn nếu bị ảnh hưởng khi nàng còn đang tỉnh thì hẳn sẽ tự có cảm ứng, đây lại không có gì nên khả năng cao nhất là xảy ra vào quãng thời gian ngắn khi nàng b·ị đ·ánh ngất.
Mà trùng hợp thay, khi nãy nàng cảm nhận được loại Ý cảnh kia lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc, cẩn thận suy ngẫm lại là trong lúc ngủ mơ đêm đấy đã từng có cảm nhận qua, chứng tỏ giữa các bên tồn tại các mối liên hệ mật thiết, nếu không muốn nói là nhân quả.
Mà lại suy luận tiếp, nếu Thanh Vũ đại ca ở lại nhà của vị Yanfei đại tỷ kia, chứng tỏ đại tỷ khả năng cao cũng không phổ thông, hai sừng trên trán xem ra không phải chỉ để trang trí hay là bảo vật hoặc do tu luyện pháp môn cổ quái nào đó, mà lại là minh chứng cho Tiên Thú huyết mạch? Trước đây tại sao nàng lại không thực sự chú ý đến điều này?
Càng nghĩ như thế, nàng lại càng có chút hoảng hốt. Rõ ràng ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc của đời sống thường ngày chính là vô số những bí ẩn mà nàng hoàn toàn không rõ đan xen vào với nhau, mà tất cả những thứ này do nàng tự suy luận ra thì hẳn ngay cả một góc nhỏ của băng sơn cũng không tính.
Mơ hồ, nàng hiểu được gánh nặng lúc nào gia gia nàng cũng phải tự mình gánh vác.