Quyển 1 Chương 12: Khảo nghiệm của Lê Thanh Vũ (phần hai)
“Ra là vậy.” Lê Thanh Vũ đứng thong dong, trên mặt lại xuất hiện nét phong khinh vân đạm. Hắn phóng tầm mắt đến nơi xa, cũng dần không cảm thấy khó chịu.
“Nơi này, nói như nào nhỉ, giống như là tâm thức của ta. Xem ra là ta đang trong một trạng thái tinh thần ý thức sao?”
Lúc này Lê Thanh Vũ không định đứng yên một chỗ, hai chân bắt đầu bước đi chầm chậm, từng gợn sóng nhỏ hình vòng cung cũng theo từng bước mà lan tỏa. Hắn nhìn chăm chú vào phần bể hồ trước mặt, tâm niệm cũng nhanh dần:
“Tâm như tịch hải, trong tới mức có thể nhìn xuyên qua từng tầng nước, nhưng lại sâu không thấy đáy. Tâm như chân trời, trải rộng vô bờ bến với những phong cảnh huy hoàng, nhưng tầm mắt lại không thể nhìn tới. Tâm như thương khung, bao la bát ngát, bao trùm vạn vật, lại cao không thể chạm.”
Trong lòng có chỗ ý, niệm lấy vì sở cầu. Nương theo từng dòng suy nghĩ, Lê Thanh Vũ đã lại có thể nhìn thấy từng đợt sóng nhỏ ở nơi xa. Hơi chăm chú, hắn còn cảm nhận được gió nhẹ đang vuốt lấy mặt.
“Tâm sinh ý, tức niệm khởi. Niệm như trực lãng, mạnh mẽ mà vô cương. Niệm như phong lăng, nhẹ nhàng mà vô định.”
Lê Thanh Vũ lúc này cũng không đình chỉ suy nghĩ, mà chỉ giữ vững ở một mức độ vừa phải. Hắn nhận ra được lúc này mình đang rơi vào một trạng thái huyền ảo, suy xét đến cái này có thể là “Đốn Ngộ” trong truyền thuyết, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ là thuận theo tự nhiên, thả lỏng tâm tình, để cho từng ý niệm tiếp nối từng bước chân.
Hắn cũng không biết là, ở thế giới bên ngoài, Bình Lão Lão vốn đang tai nghe lấy Yanfei giải thích, nhưng tâm thần thì lại tập trung vào thế giới bên trong, khi nhìn thấy được biểu hiện của hắn liền hơi mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng.
Bất quá, trong lòng nàng cũng dấy lên một chút nghi hoặc, tại sao vừa rồi khảo nghiệm một lại trôi qua nhanh như vậy, chỉ mới mấy phút đã lại kết thúc rồi, thường thì phải mấy canh giờ, thậm chí là một ngày thì mới có xuất hiện sóng to gió lớn cơ mà.
....
Cứ như thế, Lê Thanh Vũ tiếp tục đi mãi, cước bộ không hề đoạn dù chỉ một chút. Hắn không biết mình đang đi đâu, hay với mục đích gì, hắn chỉ biết là mình vẫn đang tiến lên, và sẽ không dừng lại.
Cho đến một thời gian không biết là bao lâu về sau, hắn mới ngừng bước. Đến lúc này, tất cả cảm ngộ trong lòng hắn cũng đều đã kết thúc, tâm trí cũng dần trở nên thanh tĩnh.
Lê Thanh Vũ chớp chớp mắt, lại quay người về sau để nhìn lại đoạn đường mình đã đi, chỉ là, làm gì có đoạn đường nào? Cảm nhận được rõ ràng, hắn cười nhạt hai tiếng:
“Chung quy nơi này là tâm, không có khởi đầu mà cũng không có hồi kết. Dù cho có đi ngàn vạn dặm trong này, kỳ thực ngay cả một li cũng chưa từng xê dịch. Tiên Nhân quả nhiên là thủ đoạn cao cường, có thể đem Bí cảnh diễn hóa thành tâm ta, lại để cho ta từ đấy mà ngộ ra sao?”
Hắn hơi lắc đầu, lại nhìn mặt nước:
“Không hổ là Tiên Duyên, chỉ trong một thời gian ngắn, liền để ta có được một tia cảm ngộ cùng ấn tượng sơ bộ đối với Tiên Đạo, lại đồng thời khảo nghiệm được bản lãnh của người được chọn.”
“Phàm nhân bình thường tiến vào trong này, ban đầu liền sở hữu một lòng hốt hoảng nhất định, dù cho trước đó đã có thể trấn định tới mức nào, ta cũng không ngoại lệ. Không những thế, do bí cảnh này được xây dựng liên kết với tâm tính, sẽ càng phóng đại cùng kích thích các ý niệm đang xuất hiện cấp tốc trong lòng, từ đấy hiện hóa ra ngoài, càng làm cho đối tượng gia tăng các ý niệm tiêu cực.”
“Mức độ lớn mạnh của phong ba bão táp, kỳ thực đều là từ niệm trong lòng quyết định. Niệm càng mạnh, sóng gió càng to, lại càng khó khống chế.”
Lê Thanh Vũ vừa nghĩ, cũng vừa ngưng trọng tâm thần. Gần như đồng thời, một cơn sóng nhỏ liền xuất hiện, không phải ở tít ngoài xa giống như lúc nãy, mà là ở ngay bên cạnh hắn, duy trì nhịp lên xuống ổn định, sinh động vô cùng.
Hắn cúi người xuống, chạm nhẹ vào cơn sóng giống như đang vuốt ve lấy thú cưng. Cơn mát lạnh truyền đến qua các kẽ tay càng làm cho tinh thần hắn thêm thoải mắt. Ngoài những cảm ngộ, hắn cũng còn nhận được thêm một số thông tin truyền đến ngoài lề về bí cảnh này, chẳng hạn như tên của bí cảnh, “Tịch Hải”.
“Tịch Hải, có thể phản chiếu nhân tâm, yên tĩnh làm cho lòng người thanh tịnh, cũng có thể nổi sóng, cuốn trôi đi tất cả. Hàm ý, nơi đây không chỉ tịch niệm, mà còn tịch tâm.”
“Nếu như chính ta không nghĩ thông kịp lúc, thì chắc chắn đã bị cuốn theo cơn sóng kia rồi, không, phải nói đúng là là bị sa chân vào trong suy nghĩ của chính ta, tình huống lúc đấy sẽ vô cùng hung hiểm, nhẹ thì mê thất, nặng thì tâm tịch, sống mà như c·hết, lúc đấy thì dù có Bình Lão Lão xuất thủ cũng chưa chắc đem ta cứu trở về được.”
“Hung hiểm như vậy, có lẽ không phải chỉ là khảo nghiệm, mà còn để cảnh cáo cho phần nào những mối nguy hiểm sau này sẽ phải đối mặt, đi sai một bước liền vạn kiếp bất phục.”
“Nhưng mà Yanfei tỷ tỷ cũng có chút không quá nghĩa khí chứ hả, coi như không tiết lộ nội dung thì gợi ý trước tí cũng có sao đâu, ta cũng gần như bỏ mạng rồi đấy!”
Bất quá Lê Thanh Vũ khi nhớ lại những gì mình vừa trải qua liền không tránh được mà tích tụ một chút oán khí trong lòng, hắn đương nhiên là đoán trước được việc Yanfei có lẽ không thể tiết lộ trước nội dung cho mình, nhưng thân phận ngoài của hắn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi mà, ai lại nỡ....
“Chờ một chút, có lẽ kỳ thực...” Bỗng như nghĩ đến cái gì, Lê Thanh Vũ hơi cứng đờ cả người lại, cuối cùng liền lộ ra một nụ cười khổ:
“Nguyên nhân lại là do ta? Nếu như cân nhắc từ góc độ của Yanfei cùng Bình Lão Lão, một đứa trẻ tám tuổi coi như có thiên tài đến mấy thì tốc độ suy nghĩ cùng ý tưởng cũng sẽ có giới hạn.”
“Ta thì lại khác, lúc đấy tốc độ suy nghĩ gần như khởi động trạng thái Gia Tốc, nghĩa là cũng đâu đó gấp 5 lần bình thường, mà ta lại còn tìm cách phá giải cùng phân tích bí cảnh cùng ý nghĩa của khảo nghiệm này, thì theo lý thuyết với lượng ấn tượng của ký ức, tốc độ tích lũy ý niệm sẽ còn tăng lên mấy lần, cuối cùng mới đội lên con số nhanh như vậy.”
“Ặc.” Hắn lắc lắc đầu:
“Tự gây nghiệt đúng là không thể sống nha. Thôi, cũng không nên nghĩ về vấn đề này nữa, chuẩn bị chuyển sang khảo nghiệm tiếp theo vậy. Theo như thông tin mà ta nhận được trong trạng thái phê pha vừa nãy, thì toàn bộ Bí Cảnh trong quả cầu này chia làm 3 khảo nghiệm, mà Tịch Hải chỉ mới là khảo nghiệm một, đằng sau còn hai khảo nghiệm nữa.”
“Nếu như nói Tịch Hải là khảo nghiệm chủ yếu liên quan đến việc khống chế ý niệm của bản thân, là một điều cực kỳ thiết yếu cho việc tu luyện sau này, thì khảo nghiệm thứ hai là quyết định đến việc có chịu đựng được Tiên Lộ đằng đẵng hay không, nói thô ra là chịu nhàm chán. Còn về khảo nghiệm ba lại không được miêu tả, chỉ để lại đúng một câu là ngay cả Tiên Nhân cũng không phải người nào hay thú nào cũng có thể vượt qua được.”
“Còn về cách làm sao để chuyển khảo nghiệm. Một khi vượt qua được khảo nghiệm một, bất cứ ai đều sẽ có được một loại thuế biến liên quan đến bản chất cùng tâm cảnh, tự nhiên sẽ vì đấy mà sinh ra cảm ngộ, coi như không có thì cũng chứng minh là tâm cảnh của kẻ này đủ rồi, dù sao nếu không qua được đã bị gạt bỏ.”
“Khi đấy, chỉ cần ngồi xuống mặt nước, trong lòng tĩnh lại, yên diệt vạn niệm, tâm lặng như tờ, khung cảnh xung quanh sẽ tự động theo tâm cảnh biểu hiện phối hợp cùng quy tắc đã được chế định sẵn chuyển sang khảo nghiệm thứ hai. Này cũng là dụng ý của Tiên Nhân, khi thể hiện cho việc truy tìm bản ngã tại nơi tĩnh đến cực hạn.”
Lê Thanh Vũ hơi trầm ngâm, nhưng hắn lại không hề ngồi xuống, trái lại còn đứng thẳng người lên. Cùng một lúc, toàn bộ mặt hồ bỗng đều trở nên nhộn nhạo, không, từ lúc hắn giữ vững được tâm cảnh, nơi đây đã không còn chỉ là mặt hồ, ngược lại trở thành Tịch Hải đúng nghĩa.
Mặt biển giờ đang nhấp nhô, sóng to gió lớn lại bắt đầu nổi lên, Lê Thanh Vũ ngước nhìn lên bầu trời, cảm nhận không gian đang dần tối lại.
“Chỉ là... Ta chung quy là không thể làm được. Chỉ cần nghĩ đến việc yên diệt vạn niệm, để cho tâm trở nên tĩnh lặng, cuối cùng nhìn thấy được bản tâm, toàn bộ thân thể, ý thức của ta đều đang phản đối, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Cảm giác này là sao? Giống như ta đã từng trải qua rồi vậy?”
Lê Thanh Vũ lúc này cũng không nghĩ trong lòng nữa, hắn bắt đầu lẩm bẩm. Tuy rằng đây chỉ là một không gian tinh thần, nhưng đối với ý thức mà nói thì tâm niệm hiển thị ngoài cùng tâm niệm hiển thị ấn tượng của bản thân khác nhau nhiều lắm, nghĩa là hành vi nói ra mồm ở nơi đây cũng khác chỉ suy nghĩ trong lòng rất nhiều.
“Tiên Lộ chú trọng thanh tĩnh vô vi, từ đó đạt đến Đại Tiêu Dao, Đại Tự Tại, nghĩa là lấy tâm tĩnh, cùng với đại nghị lực truy tìm bản tâm ẩn giấu tại tầng sâu bên dưới. Nhưng có lẽ, con đường này cũng không thích hợp ta, cũng không phải con đường ta nên chọn.”
Lê Thanh Vũ nhắm mắt lại, hắn cảm giác được bản thân lúc này lại như tiến vào một trạng thái kỳ diệu khác, tương tự như vừa nãy, nhưng sâu sắc hơn rất nhiều.
Thân thể của hắn như hòa làm một với Tịch Hải, hắn có thể nghe được tiếng rít gào của gió biển bên tai, có thể cảm nhận được sự dao động của biển lớn truyền đến qua từng đợt sóng.
Vô số những cảm nhận, những uy thế của thiên nhiên hùng vĩ lúc này tràn ngập ở bên trong đầu Lê Thanh Vũ, hắn cũng không có ước thúc chúng, mà chuyển biến thành niệm của bản thân, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn. Từ nhất niệm đến vạn niệm, cần thời gian bao lâu? Hắn cũng không biết, chỉ cần nhanh nhất là được rồi.
Dẫu rằng vạn niệm này nhỏ lưa thưa, bình thường còn khó có thể nhận thấy, nhưng giờ đây chúng lại tụ họp lại, đã trở thành một luồng lực lượng không thể khinh thường. Kiến nhiều đủ g·iết c·hết voi, chính là đạo lý này.
Ở nơi chỗ sâu trong tâm linh, ngay khi Lê Thanh Vũ vừa mới có được quyết định, tia sáng nhỏ bé bên trên Cung Mệnh cũng bắt đầu sáng lên mạnh mẽ, một cỗ lực lượng không thể nói rõ dần dần lan tỏa.
“Nếu lộ này không thông, ta liền tìm lộ khác. Nếu lộ này chưa có tiền nhân, vậy ta liền dẫn đường mở lối. Nếu lộ ta bất thông,.. Vậy ta liền đả thông nó, biến nó thành một đầu đại đạo thênh thang!”
Lê Thanh Vũ thở nhẹ, hai mắt cũng mở ra, bên trong lấp lóe quang mang. Ngay tại lúc này, toàn bộ Tịch Hải sôi trào!