Quyển 1 Chương 11: Khảo nghiệm của Lê Thanh Vũ (phần một)
Khi Lê Thanh Vũ tỉnh lại, mở mắt ra, hắn biết được bản thân mình đã tiến vào một không gian khác. Hắn vẫn duy trì trạng thái đứng giống như lúc chạm vào quả cầu, nhưng cảm giác về môi trường xung quanh thì khác hẳn, chỉ là bản thân hắn cũng không biết phải diễn tả như nào.
Ngửa mặt lên, đập vào mắt hắn là một bầu trời trong xanh với từng đám bạch vân phiêu miểu tại trên cao, tuy không có mặt trời nhưng nơi này vẫn tràn ngập ánh sáng.
Cúi mặt xuống, Lê Thanh Vũ phát hiện ra dưới chân mình cũng không phải là mặt đất, mà là một bể hồ mênh mông, trong vắt nhưng lại nhìn không thấy đáy, xem ra là sâu không tưởng tượng nổi, lúc này đang hơi nổi sóng.
Chân hắn lúc này đang dẫm lên mặt nước, nếu là hắn của mấy ngày trước thì coi như không kinh hô cũng sẽ phải giật mình, nhưng những sự việc trải qua trong hai hôm nay cũng đã khiến tâm hắn c·hết lặng, thứ còn lại chỉ là một chút hiếu kỳ.
Ngắm nhìn lặng lẽ khung cảnh xung quanh, hắn cũng không phát hiện ra được bất cứ thứ gì, ngoại trừ đường chân trời xa tít mù khơi, bao phủ bốn phương tám hướng, dù là tại góc độ nào cũng không hề thay đổi.
Bể hồ cùng bầu trời cũng theo đấy mà trở nên mênh mông rộng lớn tới mức gần như không thể suy xét, khiến cho Lê Thanh Vũ hơi có cảm giác choáng váng.
Hắn tính lẩm nhẩm một chút, liền đoán ra được một phần nguyên nhân. Tại trên Địa Cầu, không nói tới điều kiện không khí hay có vật gì chắn ánh mắt, chỉ là do mặt đất vốn là hình cầu, mà ánh sáng truyền lại đi tới mắt bắt buộc phải đi theo một đường thẳng, thế nên tầm nhìn xa nhất của con người luôn luôn có giới hạn.
Nhưng tại đây, hắn tuy rằng không biết không khí xung quanh như nào, nhưng tuyệt đối sạch hơn thế giới của hắn rất nhiều, cũng sạch hơn cả đại lục Teyvat. Nếu như theo lý thuyết bên trên, thì điều đó chứng tỏ một điều, mặt đất, không, mặt nước ở đây là phẳng.
Đã chứng minh được mặt nước là phẳng, thì lúc đấy hình ảnh tiếp nhận được chỉ có thể bị giới hạn bởi một thứ duy nhất, đấy chính là bản thân mắt của hắn, nghĩa là khả năng tiếp nhận của mắt người là có giới hạn.
“Nhưng ta khá là chắc chắc giới hạn của mắt ta hoàn toàn không thể lớn tới mức này, cộng thêm một số cơ chế bảo hộ khác của cơ thể như là tự động lọc thông tin cũng sẽ không tạo nên được cảm giác như vậy, nếu không thì chỉ nội việc quan sát bầu trời sao cùng đứng tại trên cao cũng đủ khiến nhiều người bị tâm thần.”
“Thế thì... đây rốt cuộc đây có phải là cơ thể ngoài của ta không? Hay là ta đang tồn tại ở một dạng tồn tại nào đó? Tinh thần thể? Linh hồn thể? Hay thậm chí là ý thức thể?”
Lê Thanh Vũ lại nhìn lại xuống người hắn, lúc này vẫn đang mặc quần áo như cũ, chỉ có dép là đã được cởi ra, thầm nghĩ:
“Bộ quần áo này liệu có thể là thực? Hay là nó chỉ đơn giản là một loại phản chiếu cảm quan cùng nhận thức quan của ta đối với hình tượng chính ta trong thời điểm hiện tại, hoặc là lưu trữ trong ký ức? Nhưng ta chắc chắn coi như nó là ảo giác, thì ảo giác này cũng phải vô cùng mạnh, bởi vì nó vô cùng thật, cũng vô cùng chi tiết.”
“Thế còn dép thì sao? Tuy rằng nó cũng được làm từ Tiên lực, nhưng ai biết được Yanfei lúc làm ra nó có cài đặt pháp thuật gì ngoài hay không? Hoặc là ấn tượng của ta về nó ít hơn so với quần áo trên người, mà cũng có thể là khảo nghiệm này cần ta chân trần chạm nước? Khoan hãy nói, mát thật.”
“Thôi nào Lê Thanh Vũ, đừng suy nghĩ phức tạp vấn đề lên vậy. Không nói ta không biết được bản chất của quần áo được làm từ Tiên lực, lại nói đây cũng là khảo nghiệm của Tiên Nhân, khả năng cao là cũng sẽ không để khảo nghiệm giả trần như nhộng mà đối diện khảo nghiệm được.”
“Aizz! Tác hại của thiếu kiến thức đúng là làm người đau lòng. Qua đợt khảo nghiệm này, cho dù ta không được nhận, thì dù bằng cách nào cũng phải cầu Yanfei tỷ tỷ cho mượn mấy quyển sách về kiến thức căn bản vậy. Ít nhất không đối phó được tình huống thì cũng hiểu rõ được bản thân mình đang trong tình cảnh gì.”
“À mà không, đấy vẫn là trong trường hợp tốt, trường hợp xấu nhất giờ có thể xảy ra chính là ta không qua được khảo nghiệm, Bình Lão Lão kết luận đúng một câu Tiên lộ vô duyên rồi xóa đi ký ức của ta, thả ta về phàm trần, tệ hơn nữa là xóa đi ký ức trước của ta... “
“Mà không biết trải qua cải tạo thân thể thì liệu Bình Lão Lão có đọc được ký ức lúc trước của ta không nhỉ? Thế thì phần nào của ta khác với lúc trước? Thân thể hay linh hồn? Hay là cái gì đó ở tầng thứ sâu hơn mà ta không biết? Ký ức được chứa ở não bộ hay là có thể mang theo bởi linh hồn? Dưới dạng gì?”
Lúc này, đương nhiên là Lê Thanh Vũ cũng không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người ở ngoài quả cầu, nên là hắn cũng không biết được ở trong Thức Hải, nơi linh hồn thường ẩn náu, phần thông đạo liên kết với Nê Hoàn Cung, nơi tinh thần trú ngụ, có tồn tại một loại lực lượng thần bí đang bảo vệ lấy ký ức của hắn, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Phần lực lượng này cũng không hề bảo hộ cho linh hồn hay là tinh thần, nên nếu có tổn thương xảy ra tại phương diện này thì Lê Thanh Vũ cũng vẫn lãnh đủ, nhưng cũng chính vì đấy khiến cho ảnh hưởng của thứ lực lượng này lên hai trong các loại căn bản gần như tính bằng không.
Nhưng chính ra, Lê Thanh Vũ cũng không sợ Bình Lão Lão đọc được ký ức của mình, chỉ là hơi khó chịu. Bởi vì dù sao hắn lúc trước cũng đúng chỉ là một thanh niên bình thường 18 tuổi, tuy rằng không phải đại thiện nhân gì nhưng cũng tuyệt đối vô cùng đứng đắn, mà 18 cùng 8 đối với Bình Lão Lão mà nói có lẽ không có khác biệt gì lớn.
Coi như tệ nhất là bị gắn mác Vực Ngoại Thiên Ma các loại, nhưng Lê Thanh Vũ thấy được là Bình Lão Lão có vẻ cũng không nhận ra hắn không phải là người của Teyvat, hoặc là nhận ra được mà không nói, hoặc là chuẩn bị nhận ra, hoặc là coi hắn thành thí nghiệm của Fatui, Giáo Đoàn Vực Sâu hay là các nền văn minh cổ đại các loại, thế nào cũng được, hắn cũng chẳng quá quan tâm.
Dù sao thì không nói tới có quá nhiều cái chỉ là phán đoán, trong điều kiện dữ liệu không cho phép với lực lượng bản thân quá nhỏ yếu như này, Lê Thanh Vũ cũng không có năng lực cải biến bất cứ cái gì, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.
Hắn chỉ biết, là bản thân vẫn còn sống. Và nếu Yanfei nhận ra hắn đã 18 tuổi, tuyệt đối đánh hắn một trận thừa sống thiếu c·hết, hết.
Ngoài ra, trong lúc hắn đang suy nghĩ, mặt nước cũng dần dần không yên tĩnh. Nơi xa xa, từng đợt sóng lớn đã xuất hiện, ngay cả mặt nước dưới chân của Lê Thanh Vũ cũng bắt đầu có chuyển động.
Suy nghĩ về suy nghĩ, Lê Thanh Vũ cũng không quên quan sát thế giới bên ngoài, lập tức phát hiện ra dị thường này. Hắn cũng không sợ, chỉ là ý niệm trong đầu ngày càng nhiều hơn, bắt đầu suy đoán về từng đợt sóng này, và về cả dụng ý của khảo nghiệm.
Vì xét cho cùng, thì khảo nghiệm nào cũng vậy, mục đích chính là dùng để khảo nghiệm một cái giá trị nào đó, hoặc là một khía cạnh nào đó, tỉ như trí thông minh, lực bền,... Nếu nắm chắc được yếu tố cần được khảo nghiệm thì sẽ là trăm lợi mà vô hại.
Do Bình Lão Lão cũng không có nhắc nhở hay gợi ý gì nên đến giờ Lê Thanh vũ cũng không biết được nội dung khảo nghiệm, hắn chỉ cảm thấy ẩn ẩn là món chính sắp lên bàn rồi.
“Không biết khảo nghiệm sẽ là gì? Khảo nghiệm ý chí cầu sinh của ta khi bị sóng đánh? Không phải, nếu như vậy thì ngay từ ban đầu thả ta xuống biến sẽ có hiệu quả tuyệt đối tốt hơn rất nhiều. Hay là yêu cầu ta cảm ngộ Nguyên Tố, hoặc là câu thông Nguyên Tố? Dù sao thế giới này cũng lấy nguyên tố làm chủ, nhưng có vẻ như cũng không đúng lắm.”
Vô số suy nghĩ như lũ tràn bờ đê chảy ngược chảy xuôi trong đầu của Lê Thanh Vũ, từ những loại suy đoán nghe viển vông nhưng lại vẫn có sức thuyết phục như về giải đố hoặc là đánh tâm lý chiến, cho đến các loại đã bị bản thân hắn bác bỏ như là rèn luyện thể lực né sóng các loại.
Giống như cảm nhận được số lượng suy đoán của hắn, từng đợt sóng cũng dần trở nên lớn hơn, hung dữ hơn, đợt gần Lê Thanh Vũ nhất nay đã cao tới hơn 10 m, còn cách hắn tầm trăm bước, uy thế hùng vĩ truyền tới làm cho ngay cả hắn cũng có chút động dung.
Nhưng hắn vẫn chưa đoán ra được đây là khảo nghiệm gì, cùng với giải pháp, thế nên Lê Thanh Vũ cũng bắt đầu suy nghĩ nhanh hơn, hắn thậm chí còn đang tự hỏi có nên tiến vào trạng thái kia hay không.
Cứ thế, đợt sóng này cũng dần kéo gần khoảng cách.
Một trăm bước...
Chín mươi bước...
Tám mươi bước...
...
Ba mươi bước...
Hai mươi bước, đến lúc này, sóng lớn đã cao tới mức gần như che lấp cả bầu trời, chắn toàn bộ tầm nhìn của hắn về phía trước, không gian tràn ngập ánh sáng lúc này cũng dần trở nên ảm đạm mịt mờ.
Lê Thanh Vũ quay đầu ra sau, lúc này mới nhận ra cả bốn phía xung quanh đều đang nổi sống, mặt nước dưới chân hắn cũng bắt đầu chao đảo, khiến cho hắn có chút đứng không vững, càng thêm hốt hoảng.
Không những thế, từ những kẽ hở giữa các đợt sóng bắt đầu truyền về những đợt gió mạnh, khu vực vốn tĩnh lặng yên bình lúc trước nay đã trở thành phong ba bão táp.
Mười bước, sóng lớn đã lại gần, có vẻ Lê Thanh Vũ vẫn chưa đưa ra được đáp án nó muốn.
“C·hết tiệt, rốt cuộc là cái nào. Có quá nhiều khả năng, mà cũng có quá nhiều lựa chọn, căn bản là ta không biết nên làm gì bây giờ.” Nhìn thấy xung quanh bốn bề sóng gió, Lê Thanh Vũ suy nghĩ cũng càng trở nên điên cuồng, tâm thần cũng có dấu hiệu tiến vào trạng thái Gia Tốc.
Chỉ là đến một mốc nào đó, hắn đột nhiên tỉnh lại.
“Không đúng, lấy tâm tính của ta làm sao có thể dễ xúc động mà để suy nghĩ chạy loạn như này được! Hơn nữa cho dù suy nghĩ có chạy loạn thì bản thân ta cũng không phải là một người thiếu quyết đoán, vậy xem ra là nơi này có gì kích thích suy nghĩ của ta, như vậy là có mục đích gì đây?”
Lê Thanh Vũ cũng dần không quan tâm đến cơn sóng đang tiến gần ngay trước mặt, tiếp tục suy luận:
“Từ một lúc nào đó, suy nghĩ của ta giống như được mở van, bắt đầu chạy tán loạn, như là sóng, mà cũng như là gió...”
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn lóe lên một tia linh quang. Mà cũng cùng lúc, cơn sóng cũng đã gần nuốt chửng lấy hắn, phần ngọn cũng đã bao trùm cả bầu trời phía trên Lê Thanh Vũ.
Ba bước...
Hai bước...
Một bước...
Cơn sóng đổ ập xuống, áp lực truyền đến cộng với dưới chân chao đảo làm hắn cảm thấy muốn buông xuôi tất cả, được cuốn trôi đi trong vô thức, song hắn vẫn cố kiên cường đứng thẳng, hai mắt mở to, bên trong cũng đã không còn tí hốt hoảng nào.
Qua mấy giây, cảm thụ này cũng kết thúc. Đập vào tầm mắt của hắn không còn là vô số bọt nước chảy nhanh như đang sôi trào, mà là một khung cảnh tĩnh lặng với trời xanh biển lặng, chính là khung cảnh lúc ban đầu của nơi này.