Quyển 1 Chương 115: Miếu hoang ngoài bến cảng
“Ắt xì, chỗ này ban đêm có chút lạnh ha?” Giọng nói một nam hài tử vang lên giữa một gian điện thờ cũ kỹ, ẩn ẩn thanh âm sịt sùi.
“Ha ha, đã bảo ngươi chuẩn bị sẵn rồi còn không nghe. Giờ đang là mùa đông, chỗ này lại đón hướng gió mùa Đông Bắc, đừng nghĩ rằng lấy cái nhục thân Võ Đồ cảnh cửu trọng của ngươi có thể không chịu ảnh hưởng.” Lại một giọng nói khác xuất hiện, lần này là đến từ một nữ hài.
“Đã yếu lại còn thích ra gió, bệnh sĩ diện!” Chủ nhân của giọng nói thứ hai còn bồi thêm.
“Ma Nữ tiểu thư, mấy ngày không gặp, thái độ của ngươi lại càng hằn học, làm ta hoài nghi ngươi tiếp nhận giáo dục có khiếm khuyết.” Giọng nói thứ nhất cũng không vừa, đốp lại.
“Tiểu tử ngươi vừa nói cái gì cơ? Cái tên tuổi còn nhỏ đã cứ thích bắt chước dáng vẻ thư sinh trưởng thành, tay lăm lăm kinh thư làm người khác tưởng bản thân ghê gớm lắm, nào biết bên trong chỉ toàn mấy thứ truyện võ hiệp dành cho con nít mà lại có tư cách đi nói ta?”
“Còn hơn kẻ nào đó cả thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm, trong đầu chỉ đăm đăm nghĩ ra cách để trêu chọc người khác, đến lúc bị phản ngược lại thì lại đi gào thét kêu la?”
“Mịa, cái tên vô sỉ này còn dám ở đây đặt điều, nếu không phải ngươi chơi cái trò thối tha cẩu ngửi cũng không nổi đấy làm sao ta lại phải nổi giận tới mức này?”
“Nói cái gì, nếu không phải ngươi –“
“Nghỉ!” Một giọng nói thứ ba vang lên, ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ xen lẫn chút bực tức, trong nháy mắt đem hai giọng nói còn lại trấn áp.
“Nhưng Thanh Vũ đại ca, nàng thực sự rất quá đáng, nàng –“ Chủ nhân giọng nói đầu tiên dường như vẫn còn không phục.
“Ta bảo nghỉ là nghỉ, nghe chưa? Ngươi thừa biết tính cách của nàng rồi, đôi co làm gì? Với lại ngươi không phải hay tự xưng là hướng quân tử hiệp khách học hỏi sao, thế mà giờ lại đi đôi co như này?”
“Ta...”
“Đúng rồi, tên ngụy quân t-“ Chủ nhân giọng nói thứ hai đang định phụ họa, bỗng tiu nghỉu lại, dường như bị một ai đó lườm cho.
“Còn ngươi, không cần phải ở đó mà thổi kèn đánh trống! Ngươi làm gì mình tự biết, còn có tư cách đi chất vấn đối phương?”
“Đừng quên hôm nay chúng ta đến đây để làm gì, nếu việc hôm nay bởi vì hai ngươi cãi nhau mà lỡ dở, thì lúc đấy đừng trách ta nặng tay. Đừng nghĩ các ngươi trốn trong nhà là ta không có thủ đoạn làm gì được hai ngươi, rõ chưa!”
“”Rõ... Thanh Vũ đại ca...”
Lê Thanh Vũ nghe thế mới gật đầu nhẹ hài lòng, lại đưa mắt sang một phương hướng khác, trong ánh sáng lờ mờ thấy được một nam hài tóc xanh màu thiên thanh, người lúc này đang chăm chú đọc một số cổ thư còn được lưu trên kệ, mặc cho điều kiện ánh sáng không đủ dường như vẫn có thể đọc được chữ viết bên trong, ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Đó là Chongyun, còn hai người vừa rồi tranh cãi chính là Xingqiu cùng Hu Tao.
Hôm nay hắn đi cùng bộ ba với mục tiêu là thăm dò một ngôi miếu nhỏ ở gần đoạn rừng cách cảng Ly Nguyệt tầm ba mươi dặm, khoảng cách không lớn mà cũng không tính là nhỏ, đối với hắn hiện tại đang là Võ Đồ cảnh lục trọng thì chỉ mất tầm không tới một canh giờ di chuyển ở tốc độ cao.
Song đương nhiên, hắn cũng không cần phải làm điều đấy, đã có Xingqiu dùng tiền thuê xe ngựa chở mọi người đi, dù sao đây vốn là kế hoạch của đối phương.
Nhân dịp Chongyun đột phá Luyện Thể kỳ tiến vào Luyện Khí kỳ, vì để khao bạn mà cũng để thỏa mãn bản tính ác liệt của bản thân, Xingqiu đã quyết định tổ chức chuyến đi tìm quỷ này.
Huyền gia tu luyện sở hữu tiến độ chậm hơn Võ gia, Luyện Khí kỳ nhất trọng mặc cho tính chất khác biệt cũng chỉ ngang Võ Đồ lục trọng, so với Hu Tao nay đã bát trọng cùng Xingqiu cửu trọng thì còn chênh lệch rất nhiều mặc cho thời gian cả ba người bắt đầu tu luyện không xê xích gì nhau cho lắm.
Bất quá theo như Lê Thanh Vũ cảm nhận được, trong cả ba người thì Xingqiu mặc dù có tiềm chất căn cốt võ đạo khá tốt còn mạnh hơn Hu Tao mấy phần, xong về tổng thể Linh Căn dường như yếu hơn không ít, còn Hu Tao vừa có căn cốt lại vừa có ít nhất thượng phẩm Linh Căn, ở giai đoạn Võ Đồ tuy có thể tu hành chậm hơn nhưng một khi đi đến được Võ Giả sẽ chậm rãi san lấp khoảng cách này.
Chongyun hiện tại đột phá Luyện Khí cảnh thành công, Thuần Dương chi Thể tích lũy Thuần Dương chi Khí bấy lâu sẽ trở thành trợ lực, tu vi trong thời gian ngắn có thể sẽ bay lên nhanh chóng như hỏa tốc, tính tổng ra cả ba có khi đều sẽ đạt đến Võ Giả cảnh cùng Trúc Cơ cảnh cùng lúc.
So với bọn hắn... Lê Thanh Vũ do tu luyện chậm hơn nên mặc dù tránh đi được rất nhiều vấn đề khi tu luyện cùng thời gian sử dụng mỗi ngày dài hơn, hẳn cũng sẽ đột phá chậm hơn, theo như hắn tạm ước tính có thể sẽ lên tới ba bốn tháng.
Lại nói đến cảnh giới tu luyện của Huyền gia, Huyền gia do tu luyện đi theo Tiên gia nên cũng phân ra làm Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư cùng Phản Hư Hợp Đạo, chỉ là do nhiều vấn đề huyết mạch cùng tính chất nhân thể nên mỗi đại cảnh giới lại sẽ phân ra các thời kỳ riêng biệt, tổng là:
Luyện Thể kỳ, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Linh Động kỳ đối ứng Luyện Tinh Hóa Khí sơ trung hậu đỉnh phong, đều được xưng là tu sĩ.
Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Vấn Đỉnh kỳ, đối ứng Luyện Khí Hóa Thần sơ trung hậu đỉnh phong, xưng là đại tu sĩ.
Đến cảnh giới Luyện Thần Phản Hư xưng là Chân Nhân, các giai đoạn tu luyện sẽ xuất hiện khác biệt bởi một vấn đề, đó chính là phi thăng, tự nhiên sẽ quyết định cảnh giới đằng sau.
Thần Du kỳ ngang với sơ trung, Đại Thừa kỳ ngang với hậu kỳ cùng đỉnh phong, vốn chính là Thánh cảnh, đi được đến cuối xưng là Đại Thánh, cũng còn gọi là Tiên Nhân hoặc Chân Nhân đệ tam bộ.
Nếu đang độ kiếp thì sẽ là Độ Kiếp kỳ, phi thăng thành công sẽ là Thiên Nhân kỳ, tiếp tục tiến giai trở thành Thiên Quân. Nếu độ kiếp thất bại mà đã đạt đến Đại Thánh từ trước thì sẽ được xưng là Tán Tiên.
Luyện Hư Hợp Đạo thì lại đơn giản, tất cả đều là Chân Quân, khi ấy tiên phàm không khác, dù là phàm nhân nhưng huyết mạch đã sớm đạt được cực độ đề thăng, cũng có thể xưng là Tiên huyết.
Đây cũng là một phần lý do mà ở Inazuma cũng chỉ có cấp độ này mới có thể xưng Tiên, không phải từ Luyện Thần Phản Hư giống như Ly Nguyệt, là về bản chất huyết mạch của chư Yêu nơi đấy.
Lại nói về truyện chính, Xingqiu sau khi biết được Chongyun đột phá thành công liền đi tìm thông tin về một khu vực từng có tin đồn xuất hiện quỷ hay yêu ma ở gần đây, cuối cùng dựa vào nhiều nguồn tin tấp nập được đưa đến Phi Vân thương hội hắn cũng đã tìm thấy một mục tiêu.
Đây là một tòa miếu nhỏ bị bỏ hoang ở cách cảng Ly Nguyệt ba mươi dặm, nằm hơi chệch đoạn đường đi đến Hắc Nham Xưởng cùng khu vực thôn làng ở nơi đấy lại cách hơn mười mấy dặm, lưng tựa một ngọn đồi mặt ngoài nhìn đối diện Thiên Hoành Sơn, bị rất nhiều cây cối của cánh rừng xung quanh che lấp, mãi bởi vì mùa đông đến nên lá rụng cùng một trận bão lớn từ ngoài biển đi ngang qua khiến cho hàng cây bên ngoài đồi đổ xuống mới lộ ra.
Ban đầu cũng có một số thợ săn hay nông phu cũng từng qua lại khu vực này, song đến một ngày nào đó tự dưng lại có mấy người lan truyền tin đồn là bọn họ đã từng nghe thấy có âm thanh kỳ lạ vang vọng lên từ dưới miếu, song không có t·hương v·ong.
Biết được điều này, Xingqiu đã cho người đi kiểm tra cùng thám thính trước khu vực này, phát hiện tòa miếu hoang nhỏ này tuy có đôi chút rùng rợn song cũng không có gì khác, không có dấu vết có người ra vào, ma quỷ lại càng không, này là báo cáo của vị tiểu đội trưởng vệ sĩ kia đã đưa cho hắn.
Dò xét của mấy vị Tiểu Thừa cảnh, hắn còn tin được, sau khi lập ra chút kế hoạch ngắn bèn phát tin cho một số tiểu bằng hữu thân thuộc rủ họ đi chơi một chuyến ở nhà ma, Chongyun, Hu Tao, và đương nhiên là cả Lê Thanh Vũ cũng có phần.
Chongyun do đã có tiền lệ lại cộng thêm ưa thích nên cũng vô cùng đồng ý, Hu Tao thì vì trước đó mấy ngày lại có một vụ cãi vã với Xingqiu nên cũng chần chừ, nhưng thấy mọi người đều đi thì cũng muốn đi xem thử, chủ yếu là tò mò xem Xingqiu có thể chuẩn bị được những gì, còn Lê Thanh Vũ hắn thì thuần túy là rảnh rỗi cùng nhàm chán, với lại cũng muốn mở mang chút tầm mắt nên cũng nhận lời.
Ngay từ lúc xe ngựa đang lăn bánh sắp tiến vào gần tòa miếu nhỏ kia, Lê Thanh Vũ đã quan sát kỹ càng địa lý cùng phong thủy xung quanh, phát hiện ra chỗ này... kỳ thực rất tầm thường, không phải đại cát đại lợi hay đại hung đại sát, mà chỉ là tiểu cát.
Đại cát còn có thể vật cực tất phản nuôi dưỡng ra quỷ quái bên trong miếu nếu có thủ đoạn, song tiểu cát thì gần như bất khả thi, tính chất tụ hội Nguyên Tố cùng Địa Mạch chi khí dẫn dắt không đủ, vậy nên đối với kết quả tối hậu của chuyến đi này hắn cũng đã rõ ràng, lại không nỡ nói cho Chongyun, cũng ôm tâm tính tương tự như Hu Tao để xem Xingqiu có thể diễn trò gì.
Vừa tiến vào bên trong tòa miếu, Chongyun liền trưng ra bộ mặt nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra phù lục cùng v·ũ k·hí trên thân, nhưng sự hưng phấn vẫn không che giấu nổi.
Người lái xe ngựa rời đi, hẹn bốn canh giờ sau quay lại, tạo nên một cảm giác là trong tòa miếu cùng cả cánh rừng xung quanh đều chỉ có bốn đứa hài tử.
Nhưng này sao có thể? Dựa vào Quan Nguyên chi Nhãn, Lê Thanh Vũ đã phát hiện ra mấy tia khí tức của các võ giả, họ chính là đội hộ vệ của Xingqiu, cũng là để đảm bảo cho hành trình này.
Dù sao quỷ quái có thể không có, nhưng chỗ lục lâm như này lại có một tòa miếu, rất dễ xuất hiện mấy người lai lịch bất minh tới trú chân, giả như gặp phải lâm tặc, sơn tặc hay Đạo Bảo Đoàn thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Phi Vân thương hội lại còn muốn dựa vào việc này để kết thân với hai thế lực kia, lại cũng thừa tiền nên chiều lòng tiểu thiếu gia, biện pháp phòng hộ đương nhiên cũng sẽ vạn vô nhất thất, Lê Thanh Vũ mơ hồ còn cảm giác được một hai tia khí tức của Trung Thừa cảnh.
Chongyun sau khi đứng ngoài cửa kiểm tra tất cả đồ nghề đầy đủ về sau liền đạp bước tiến vào, cả bọn bắt đầu dò xét cẩn thận.
Tòa miếu tổng chỉ có năm căn phòng được xây theo hình chữ L, điện thờ ở trung tâm, mỗi căn đều sẽ không quá bốn phương trượng, vách ngăn được xây nên từ gạch nung phủ vôi trắng ngoài, sau nhiều năm hứng chịu nắng mưa đã dần sờn ra để lộ lớp vỏ bên trong vẫn còn khá ổn.
Nhìn chung, tòa miếu này tuy đã khá cũ nhưng cơ sở vật chất vẫn còn ổn định, kiến trúc công trình trước đây cũng không tệ, có thể không sợ việc trần nhà đột ngột bị đổ sụp xuống, Chongyun cũng hơi thả lòng bắt đầu điều tra thư tịch cổ còn lưu lại trên các kệ gỗ.
Đây đều là Xingqiu dặn dò vệ sĩ để lại sau khi kiểm định tòa miếu để đảm bảo an toàn, đồng thời hơi tu sửa qua một số chỗ thiếu sót, Lê Thanh Vũ liếc mắt là nhìn ra được dấu vết, Hu Tao cũng vậy, nhưng những che mắt làm qua này đều đã đủ để đánh lừa Chongyun.
Thực ra lui một bước về mà nói, chỉ cần suy nghĩ sâu thêm một bước là sẽ nhận ra cơ hội phát hiện được quỷ sẽ rất nhỏ rồi, Chongyun tuy chậm nhưng cũng không phải ngu hoàn toàn, nhiều lần cũng có mơ hồ cảm giác được điều gì không đúng, thậm chí mấy lần còn rơi vào tình huống trớ trêu, bất quá hắn vẫn đồng ý chỉ vì một tia hy vọng mỏng manh.
Không biết vì lý do gì, cho đến giờ Chongyun không bao giờ được một mình rời khỏi cảng, cũng không được đi xem các bậc trưởng bối đi trừ tà, duy chỉ có mấy lần đi chơi với Xingqiu lại là ngoại lệ độc nhất, thế nên có bất kỳ cơ hội nào hắn đều sẽ nắm lấy.
Còn hai người Xingqiu cùng Hu Tao, từ khi trên xe xuống đến giờ thái độ đối lẫn nhau vẫn vô cùng khắc nghiệt, có được cơ hội lập tức liền cà khịa đối phương mấy câu, nếu không phải do hoàn cảnh đã sớm lao vào đánh nhau, cuối cùng bị Lê Thanh Vũ người nãy giờ chịu đựng tiêu hao hết lòng kiên nhẫn giáo huấn cả hai, đây chính là tình huống vừa rồi.
Thở dài một tiếng, hắn cũng không biết vì sao hai đứa này lại tự nhiên lên cơn gì, chỉ thể nghe đâu đâu ra được dường như sự tình là Hu Tao chơi khăm gì xong bị Xingqiu phản chế lại, bất quá thủ đoạn chi tiết lại hết sức làm người sởn gai ốc, cũng không định đi quan tâm nhiều.
So với điều đấy, dành thời gian quan sát cùng phân tích hoàn cảnh xung quanh vẫn tốt hơn, tránh cho có gì ngoài ý liệu diễn ra.
Bọn họ hiện đang ở gian phòng chính của tòa miếu, chính là ở đoạn nối của chữ L, có một điện thờ cũng một tòa đại môn vừa tiến vào được xây dựng ở góc, hai đoạn hai bên nối thành cánh bủa vây lấy khu vực trước mặt tạo nên một chiếc sân nhỏ, vốn trước đây bị che lấp bởi nhiều hàng cây đổ xuống nay đã được dọn đi.
Bốn căn phòng hai bên cánh cũng không có gì lạ thường, một căn chứa bốn kệ sách trữ lấy thư tịch cổ, niên đại áng chừng tầm 700 đến 800 năm trước, một căn nối liền chỉ là phòng để dụng cụ, hai căn cánh phải còn lại một căn dường như sắp xếp chỗ nghỉ với một chiếc giường gỗ đã gãy từ lâu, một căn là một gian phòng trống, trước hẳn là đã từng để thứ gì dẫn đến sàn nhà có dấu hiệu hơi lún xuống.
Giữa các căn phòng đều không có hành lang mà chỉ có một cánh cửa gỗ, ít nhất trước đây là có, đặt ở giữa chắn các gian vách, chỉ có hai phòng cánh phải có cửa sổ.
Đưa mắt lên nhìn điện thờ thấy được hình tượng trên đấy, hắn nghĩ thầm:
“Hừm, đây là tượng của Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân? Từ hình nét có thể nhìn ra được song phong cách cũng hơi khác biệt so với hàng phổ thông...”
Một tiếng gọi bất ngờ cắt ngang qua suy nghĩ của hắn, là của Chongyun:
“Mọi người mau lại đây, ta có phát hiện!”